Chính lúc đang hồ nghi thì chỉ thấy cảnh cửa lớn bị “rầm “một tiếng đẩy văng, một nữ nhân tóc tai bù xù loạng chà loạng choạng xông vào, sắc mặt trắng bệnh, ánh mắt hung tợn, chính là Phương Phỉ Thanh Sương bị ngược đãi đem qua.
Uỵch!
Phương Phỉ Thanh Sương thét lên xông tới, nhưng đột nhiên vấp vào ngưỡng cửa, tức thì ngã lăn ra mặt đất, tiếng động rất vang, đại khái là ngã không nhẹ, nhưng nàng mau chóng lại bò dậy, vẫn đầu bù tóc rối xông về phía Dương Túc Phong, động tác hung dữa đó, giống như muốn xé nát Dương Túc Phong.
Có mấy đại biểu của bộ lạc thiẻu số muốn biểu lộ lòng trung thành của mình trước mặt Dương Túc Phong, xoa chân múa tay háo hức muốn xông lên bắt lấy Phương Phỉ Thanh Sương.
Dương Túc Phong trầm tĩnh nói:” Đừng ngăn cản, để nàng ấy tới đây đi.”
Chỉ thấy đám Viên Ánh Lạc theo phía sau Phương Phỉ Thanh Sương, kéo thì không kéo được, lạo không dám rút súng, chỉ đánh trơ mắt nhìn Phương Phỉ Thanh Sương xông tới trước mặt Dương Túc Phong, Tô Phỉ Mã Vận muốn tiến tới ngăn cản, lại bị Dương Túc Phong phất tay ý bảo tránh ra.
Ngu Mạn Ái vội đứng dậy, muốn ngăn cản Phương Phỉ Thanh Sương, bất quá vừa mới đứng dậy, đột nhiên ý thức được điều gì, vì thế lại chậm rãi ngồi trở lại, thần sắc mang theo chút ý cười khinh miệt, nụ cười trông cực kỳ cổ quái, cao thâm mạt trắc.
Phương Phỉ Thanh Sương xông thẳng tới trước mặt Dương Túc Phong, đưa tay đánh luôn, nắm đấm đánh lên ngực Dương Túc Phong nhưng không có chút sức lực nào, nhưng bản thân nàng lại chưa phát hiện ra, vẫn không ngừng vung quyền đấm, Dương Túc Phong mặc cho nàng đấm một lượt, mới lo lắng nắm lấy tay nàng, chậm rãi dịu dàng nói:” Được rồi! Đừng náo loạn nữa, trở về uống thuốc đi! Có được không? Trở về uống thuốc…”
Phương Phỉ Thanh Sương hoang mang giơ nắm đấm lên, nhất thời không hiểu ra làm sao, hồ nghì nói:” Uống thuốc? Ta uống thuốc gì?”
Dương Túc Phong khẽ thở dài, quan tâm nói:” Có bệnh là phải uống thuốc, đây là quy củ, có hiểu không? Ngoan nào, đừng phá nữa, trở về uống thuốc…”
Y phất tay cho Tô Phỉ Mã Vận, bình thản nói:” Còn không mau đưa phu nhân trở về uống thuốc?”
Phương Phỉ Thanh Sương vừa hoang mang lại vừa phẫn nộ, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Dương Túc Phong xoay người lại, đau lòng nói:” Thật ngại quá, làm mọi người chê cười rồi, vị phu nhân này của ta đầu óc có vấn đề, chính đang điều trị…”
Rất nhiều các đại biểu đều không biết sự kiện ám sát hôm qua, tức thì lộ ra vẻ bừng tỉnh, đồng thời cũng tỏ ra hết sức đồng tình.
Chỉ có Xán Địch lão nhân mặt như quả mướp đắng, lúc thì nhin Dương Túc Phong, lúc lại nhìn Phương Phỉ Thanh Sương, không biết hai người đang bày trò gì, trong lòng ông ta, chỉ có thể nói, ôi, đám người trẻ tuổi bây giờ, ngày càng khó năm bắt rồi.
Phương Phỉ Thanh Sương bị Tổ Phỉ Mã Vận kéo đi, một lúc lâu sau mới hiểu ra, thì ra mình đã bị Dương Túc Phong trêu đùa trước mặt mọi người, không ngờ y lại coi mình là kẻ điên, không kìm được quay đàu lại thét lên:” Dương Túc Phong, nếu như ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!”
Ngu Mạn Ái mặt sầm xuống, lạnh như băng nói:” Thả ngươi? Ngươi cứ nằm mơ đi!”
Dương Túc Phong chăm chú nhìn Phương Phỉ Thanh Sương chốc lát, chậm rãi nói:” Ngươi thực sự hận ta như thế?”
Phương Phỉ Thanh Sương hung dữ nói:” Ta muốn lột da ngươi, rán xương ngươi, nấu mỡ ngươi…ta..”
Nàng nói không kịp thở, tức thì máu tươi phun ra, Cung Tử Yên và U Nhược Tử La cùng nhau công kích, há có thể dễ dàng chịu được? Nàng có thể sống được, đã là trời cao chiếu cố rồi, hiện giờ cho dù toàn bộ huyệt đạo của nàng được giải, cũng chẳng làm gì nổi Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong trầm ngâm nhìn nàng đủ mười giây, mới chậm rãi nói:” Thả cô ta đi đi!”
Đám Tô Phỉ Mã Vận đều ngẩn ra, Ngu Mạn Ái đứng bật dậy:” Ngài điên rồi? Thả ả đi?”
Dương Túc Phong không bận tâm phất tay, hời hợt nói:” Thả cô ta đi đi, cô ta muốn sao thì thế đó, cô ta nếu thực sự giết được ta, cũng sẽ không mức như ngày hôm nay, ta có gì mà phải sợ chứ. Hơn nữa, mọi người nhìn bộ dạng cô ta hiện giờ xem, còn có thể giết được ta sao? Phương Phỉ cô nương, Ma Ni giáo chừng là cô không về được nữa rồi, cô cứ lấy bốn biển làm nhà đi, đợi ngày nào nghĩ thông rồi, thì trở về Đan Phượng hành cung ở Đan Phượng phủ, nơi đó thủy chung có vị trí của cô…”
Phương Phỉ Thanh Sương phẫn nộ nói:” Tên ác ma nhà ngươi, ta..”
Lại thở không thông, chỉ đánh thở hào hển.
Nhưng Tô Phỉ Mã Vận vẫn giữ chặt Phương Phỉ Thanh Sương, không hề có ý buông ra.
Đột nhiên, một tiếng súng kịch liệt vang lên.
Tiếng súng tuy không lớn, nhưng tất cả mọi người trong phòng yến hội đều toàn thân run lên.
Thần Ninh từ phía cửa rảo bước chạy tới, đứng nghiêm trước mặt Dương Túc Phong báo cáo:” Qua Lạc Văn suất lĩnh quân đội nước Mã Toa ở Phi Ưng Linh tới đánh lén chúng ta, căn cứ vào quan sát, tổng binh lực ước chừng hai nghìn bốn trăm tên, hẳn đã xuất động toàn bộ lực lượng còn lại rồi.”
Người trong phòng yến hội tức thì sắc mặt tái nhợt.
Quân đội nước Mã Toa tới rồi.
Dương Túc Phong lại cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ nhạt nhéo nói:” Biến rồi, dựa theo kế hoạch ban đầu chấp hành đi, hắn tới là tốt nhất, đỡ cho chúng ta phí nhiều sức.”
Thần Ninh gật đầu nói:” Vâng, phía Trầm đòan trưởng đã suất lĩnh bộ đội xuất phát rồi.”
Dương Túc Phong gật đầu , phất tay bảo Thần Ninh trở về chỉ huy chiến đấu.
Trong phòng yến hội tiếng người ồn ã, rất nhiều người đều đang lên tiếng, mặc dù những người này đều là cư dân bản sứ của đảo Sùng Minh, nhưng là người lãnh đạo, cũng không hẳn toàn là hạng ếch ngồi đáy giếng, không biết tới chuyện ở bên ngoài, chuyện của quân đội nước Mã Toa cũng đã được nghe, tự nhiên sẽ không thể không biết sự lợi hại của quân đội nước Mã Toa, nên đương nhiên bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ có đám Xán Địch lão nhân và Bái Tác Áo không đổi sắc mặt.
Dương Túc Phong khoát tay, bảo các đại biểu cư dân bản xứ đang thì thầm to nhỏ đều yên lặng trở lại, bình tĩnh nói:” Mọi người không cần sợ, chúng ta đã có an bài trước rồi. Mọi người có thể theo ta lên nóc phòng yến hội, xem tình hình chiến đấu, xin mời theo ta.”
Y rảo bước đi đầu, những đại biểu cư dân bản xứ bán tín bán nghi nhìn theo bóng lưng của y, cuối cùng vẫn là Xán Địch lão nhân và Kỳ Văn hành động trước, đi lên theo, nhưng người khác do dự chốc lát rồi cũng đi lên.
Tô Phỉ Mã Vận áp giải Phương Phỉ Thanh Sương, theo sát bên người Dương Túc Phong.
Tiếng còi bén nhọn không ngừng vang lên ở thị trấn Mạt Long.
Từ phòng yến hội nhìn về phía tây, chỉ thấy ở phía cuối cùng tầm mắt, xuất hienẹ vô số quan binh quân đội vương quốc Mã Toa, quân trang màu đỏ của bọn chúng hết sức dễ nhận ra, bọn chúng triển khai đội hình, thành mấy đối hình hàng ngang nối tiếp nhau, tất cả binh sĩ đều cầm súng rãnh soán, hướng phía Mạt Long áp sát tới, ước đoán sơ qua nhân số, đúng là hơn hai nghìn người.
Bội đội quân Lam Vũ cũng đang nhanh chóng tiền vào trận địa.
Những tay súng bắn tỉa được bố trí trên nóc nhà từ trước đương nhiên đã sẵn sàng đón địch, các chiến sĩ của đội cảnh vệ quân bộ bên cạnh Dương Túc Phong cũng đang chuẩn bị chiến đấu trong chiến hào phía người thị trận, một đội bộ binh hải quân lục chiến đội chạy vào trận địa, bọn họ mau chóng dựng súng máy và bách kích pháo, đợi mệnh lệnh phản kích.
Quân đội nước Mã Toa ngày càng tới gần.
Xem ra Qua Lạc Văn chẳng bố trí công kích gì cả, mà tòan quân xuất động, tự do công kích. Các binh sĩ quân đội nước Mã Toa túm năm tụm ba lại với nhau, theo những con đường nhỏ giữa bờ ruộng và rừng bên ngoài thị trấn bao vây lấy Mạt Long.
Phảo thủ bách kích pháo của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ khai hỏa trước tiên, đạn pháo rơi vào trong đội hình tiến công của quân đội nước Mã Toa, phát ra tiếng nổ mãnh liệt, trên đồng ruộng thỉnh thoảng bốc lên khói đen, do khoảng cách giữa các binh sĩ của quân đội nước Mã Toa tương đối kéo dãn, cho nên hiệu quả sát thương của đạn pháo không rõ ràng, từng đám từng đám binh sĩ quân đội nước Mã Toa kéo tới như bầy kiến.
Không khí ở Mạt Long tức thì trở nên nặng nề, rất nhiều đại biểu bộ lạc thiểu số thấm chí len lén nhìn về đằng sau, tìm đường để chạy, bọn họ không biết sự lợi hại của quân Lam Vũ, bọn họ đã phát hiện ra sự chênh lệnh lớn về binh lực của hai bên, quân đội nước Mã Toa có hơn hai nghìn người, mà quân Lam Vũ không quá ba bốn trăm, nhân số chênh lệch quá xa, trừ khi xuất hiện kỳ tích, nếu không thực sự không nằm được chút thắng lợi nào.
Năm trăm mét…
Bốn trăm mét…
Các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ bắt đầu nổ súng xạ kích, theo những tiếng súng lác đác vang lên, quan quân bên trong quân đội nước Mã Toa thay nhau ngã xuống, những tay súng bắn tỉa này không được tuyển vào đội ngũ vào trong rừng mưa nhiệt đới sinh tồn ba tháng, cho nên trong lòng đều buồn bực, lúc này tự nhiên phải biểu hiện bản thân cho tốt, tránh thủ lần sau được tuyển, mà cơ hội biểu hiện bản thân tốt nhất, chính là bắn chêt mục tiêu giá trị nhất của kẻ địch.
Trong mười phút ngắn ngủi, quan quân của nước Mã Toa đã thương vọng sạch sẽ.
Nóc phòng yên hội tức khắc nổ tung, rất nhiều đại biểu của các bộ lạc thiểu số đều không hiểu vì sao quan quân của quân đội nước Mã Toa lại vô duyên vô cớ ngã xuống, rất nhiều người lộ ra vẻ hiếu kỳ lại hoang mang, chỉ có rất ít người hiểu được sự khủng bộ của những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, nhưng không thể nào miêu tả ra được…
Ba trăm mét…
Các tay súng bắn tỉa ở bên trong tiểu đội bộ binh hải quân lục chiến đội cũng nổ súng xạ kích, người của quân đội nước Mã Toa ngã gục càng nhiều, mục tiêu xạ kích của bọn họ, không chỉ là mục tiêu có giá trị nhất, mà còn là mục tiêu có sức uy hiếp nhất. Những tên binh sĩ nước Mã Toa dũng mãnh xông lên phía trên cùng, đương nhiên trở thành vong hồn dưới súng, cho dù là một tên binh sĩ nước Mã Toa mình cao một mét chin tam, cũng bị bọn họ dễ dàng một súng bắn trúng đấu, sau đó đổ sầm xuống đất.
Vì để thuận lợi chiếm lấy Mạt Long, thậm chí bắt hoặc giết chết Dương Túc Phong, Qua Lạc Văn tổ chức đội ngũ đại đao hơn hai trăm tên. Những kẻ này, đều là lính kỳ cựu thân hình khôi ngô, cực kỳ bình tĩnh tàn khốc, bọn chúng để trần thân trên, tay cầm đại đao xuất hiện trên chiến trường, kết quả trở thành mục tiêu rõ ràng nhất của các tay súng bắn tỉa, bọn chúng còn chưa kịp chảy tới khoảng cách hai trăm năm mươi mét đã bị bắn chết toàn bộ.