Tô Phỉ Mã Vận cũng bất tri bất giác buông tay nàng ra.
Qua Lạc Văn biết sự cường đại của hỏa lực quân Lam Vũ, cho nên lần này khi công kích, đặc biệt dặn dò các binh sĩ phải kéo giãn khoảng cách, phấn tán đội hình, không được tụ lại với nhau, để hỏa lực dầy đặc của quân Lam Vũ sát thương vô ích, khiến cho lực sát thương của bách kích pháo quân Lam Vũ suy giảm rõ ràng. Nhưng, đội hình phân tán đối với các tay súng bắn tỉa mà nói, lại chẳng phải chuyện gì khó khăn, Qua Lạc Văn chi có thể đau đớn phát giác ra, đội hình phan tán cũng chẳng có hiệu quả, theo từng tiếng súng của quân Lam Vũ vang lên, quan quân và lính cầm cờ vẫn không ngừng ngã gục.
“Đây là thứ vũ khí gì vậy?” Cuối cùng có người ý thức được vấn đề ở đâu, hiểu kỳ nhìn súng ngắm trong tay chiến sĩ quân Lam Vũ.
Chẳng có ai trả lời.
Bái Tác Áo lạnh lùng nói:” Chẳng đáng kể là thứ gì hay ho, còn chẳng thực dụng bằng cung tiễn của chúng ta.”
Bên cạnh hắn có một số người không tán đồng lắm, bất quá sợ sự hung tàn của Bái Lâm tộc, không dám nói nhiều. Trong khu rừng Bái Lâm, nơi đó rừng rậm nguyên thủy cực kỳ tươi tốt, dưới gốc căn căn bản không có đường mà đi, muốn sử dụng vũ khi trong đám dây leo chằng chịt đó, đúng là một chuyện xa xỉ. Nhưng người Bái Lâm tộc lại là tinh linh của mảnh rừng này, cho dù trong đám dây leo rậm rạp nhất, cũng có thể sử dũng cung tiễn tự nhiên như không để săn bản, chỉ nói riêng kỹ thuật bắn cung của bọn họ thì không hề kém quỷ cung tiễn thủ của nước Nhược Lan, chỉ là tên tuổi kém hơn nhiều mà thôi.
Dương Túc Phong không nói, chỉ ngoắc ngón tay với Tô Phỉ Mã Vận.
Tô Phỉ Mã Vận lấy một khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ giao cho Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên, thuận tay bóp cò.
“Đoàng!” Phát súng thứ nhất.
Một tiên binh sĩ nước Mã Toa vừa mới bước lên bờ ruộng liền ngã gục xuống trong ruộng nước, trên đầu từ từ tràn ra máu tươi.
“Đoàng!” Phát súng thứ hai.
Một tên quan quân nước Mã Toa vừa mới từ sườn dốc nhô đầu lên không rên nổi một tiếng gục xuống trên sườn dốc, không còn động tĩnh nào nữa.
“Đoàng!” Phát súng thứ ba.
Một tên binh sĩ nước Mã Toa vừa mới nhấc quốc kỳ nước Mã Toa lên tới một bờ ruộng liền hai chân nhũn ra, sau đó thẳng đờ quỵ xuống, tay cầm cán cờ, nhưng vĩnh viễn cung không thể vẫy được nữa.
Lúc này, người trên nóc nhà mới ý thức được chính là Dương Túc Phong nổ súng, tức thì mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người y.
Sắc mặt của Bái Tác Áo hơi nhợt đi.
Sắc mặt của Phương Phi Thanh Sương cũng biến dổi.
Biển thành có chút sợ hãi.
Lúc này, vừa khéo có bảy tên binh sĩ nước Mã Toa nhất tề leo lên một đồi đất.
Khoảng cách hơn một trăm bảy mươi mét.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng…” Dương Túc Phong khẽ cười lạnh, liên tục bóp cò.
Bảy tên binh sĩ nước Mã Toa trên đồi đất nhỏ dựa theo trình tự toàn bộ ngã xuống, ngay cả thi thể cũng xếp chỉnh tề.
Trên nóc phong yến hội lặng ngắt, rất nhiều người miệng khẽ há ra, muốn nói gì nhưng lại không nói ra được. Râ nhiều người cảm thấy miệng mình đắng nghét, nếu ngày náo đó bản thân cũng thành đối thủ của quân Lam Vũ, thì không biết làm sao mới có thể thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Phương Phỉ Thanh Sương cũng như thế, sắc mặt trắng bệnh dần dần xám lại.
Dương Túc Phong hạ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống, xoa xoa tay, hời hợt nói:” Bêu xấu rồi.”
Đã không còn ai biết đáp lời như thế nào.
Binh sĩ nước Mã Toa cuối cùng tới chỗ cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ một trăm mét.
Hỏa lực nặng nhẹ của quân Lam Vũ đồng thời khai hỏa.
Tong mưa đạn dày đặc, binh sĩ nước Mã Toa đổ gục từng mảng như gặt lứa.
Mười lăm phút sau, trong phạm vi hỏa lực của quân Lam Vũ không chế đã không còn tên binh sĩ nước Mã Toa nào có thể đứng được nữa.
Một đơn vị quân nhỏ của quân Lam Vũ vu hồi xuất hiện ở hậu phương quân đội nước Mã Toa, bọn chúng hiện giờ muốn đi cũng không đi nổi nữa rồi.
Hai mươi phút sau, chiến đấu hoàn toàn kết thúc.
Qua Lạc Văn và mười bảy tên lính quân đội nước Mã Toa bị bắt toàn bộ bị áp giải tới trước mặt Dương Túc Phong, mặc cho đã bị đói khát trên Phi Ưng Lĩnh cả tháng, nhưng tinh thần diện mạo của bọn chúng nhìn qua vẫn không tệ, ít nhất một số tên quân trang còn rất sạch sẽ chỉnh tề, từ đó có thể suy ra tố chất của bọn chúng, bất quá, một số chi tiết nhỏ bại lộ sự tuyệt vọng và bất lực của bọn chúng, ví như toàn thân trên dưới đều có vết mũoi đốt, trong mắt mỗi tên đều lấp đầy tơ máu.
Dương Túc Phong nhìn bọn chúng một cái, chẳng nói gì, rút súng lục Mạt Lai Đức ra, nhắm vào hai tên vóc người cao lớn nhất. Đoàng! Đoàng! Hai phát súng, hai tên tức thì bị bắn vỡ đầu, đã không còn có thể chết thêm được nữa.
Thần Ninh phất tay, hai binh sĩ hải quân lục chiến đội tiến lên, kéo thi thể của chúng đi.
Chết hai tên cứ giống như chết hai con muỗi.
Những tên quan quân quân đội nước Mã Toa còn lại đại bộ phận mặt vàng ệch, không ít tên chân bắt đầu lặng lẽ run rẩy, chỉ có Qua Lạc Văn và số ít quan quân còn miễn cưỡng chống đỡ dược. Nhưng rất rõ ràng, bọn chúng đã bị sự hung tàn và máu lạnh của Dương Túc Phong làm khiếp sợ.
Dương Túc Phong khẽ cười lạnh, vòng một vòng quanh đội ngũ của bọn chúng, lại nổ súng bắn chết năm tên quan quân quân đội nước Mã Toa không chịu khuất phục, thi thể của bọn chúng vẫn được kéo di rất nhanh. Đối với hành vi tàn sát của Dương Túc Phong, rất nhiều người thầm nhắm mắt lại, tựa hồ thấy y quá tàn nhẫn.
Người Phương Phỉ Thanh Sương loạng choạng, từa hồ cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của tên ác ma này.
Qua Lạc Văn cố trấn định, gầm lên như phát điên:” Dương Túc Phong, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Cho dù ngươi giết sạch chúng ta, quân nước Mã Toa cuối cùng cũng sẽ đánh bại toàn bộ các ngươi, toàn bộ các ngươi sẽ phải trả giá nặng hơn gấp chục lần…”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:” Trả giá gấp mười lần… cái câu này tựa hồ là do ta nói, bắt chiếc người khác, đúng là đáng khinh.”
Qua Lạc Văn vẫn quật cường nói:” Các ngươi bọ ngựa đấu xe, sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Dương Túc Phong mặt không chút tình cảm nói:” Cám ơn đã quan tâm.”
Một quan quân thông tấn chạy tới đúng lúc, đứng nghiêm làm lễ trước mặt Dương Túc Phong, lớn tiếng báo cáo:” Báo cáo Phong lĩnh, Trầm đòan trưởng đã suất quân thu phục Phi Ưng Lĩnh, giết chết và làm bị thương hơn bốn trăm tên địch, Trầm đoàn trưởng xin ý kiến, xử lý tù binh như thế nào.”
Dương Túc Phong không cần suy nghĩ đáp:” Xử bắn toàn bộ.”
Quan quân thống tấn đứng nghiêm hành lễ, rồi quay người chạy đi.
Qua Lạc Văn rên lên một tiếng thống khổ.
Dương Túc Phong đùa nghịch khẩu súng lục Mạt Lai Đức trong tay, thản nhiên nói:” Huynh đệ, ta biết ngươi muốn tới đây, cho nên ta cũng đi tới nhà các ngươi một chuyến, có qua có lại, mới là đạo đãi khách. Các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Qua Lạc Văn còn có thể nói gì được nữa?
Hiện giờ cuối cùng hắn cũng hiểu ra, cái bẫy Mạt Long này căn bản chính là do quân Lam Vũ dày công sắp đặt, Dương Túc Phong sở dĩ chỉ mang theo rất ít cảnh vệ xuất hành, bất chấp nguy hiểm bị người ta ám sát tới Mạt Long, mục đích căn bản nhất là dụ mình rời khỏi Phi Ưng Lĩnh.
Tất cả chỉ là kế điệu hổ ly sơn cũ kỹ nhất mà thôi.
Nhưng đáng tiếc, mình vẫn mắc lừa.
Nếu như mình thủ vững cứ điểm Phi Ưng Lĩnh, mặc dù phải chịu đói chịu rét, nhưng ít nhất sẽ tạo thành thương vong nhất định cho quân Lam Vũ, thậm chí có thể cầm cự tới đợt công kích tiếp theo của nước Mã Toa. Thế nhưng, bản thân lại lựa chọn đánh lén Mạt Lăng, đem một chút quân đồi còn lại chôn vùi hết, hiện giờ, trên đảo Sùng Minh, đã không còn một binh một tốt nào của quân đội nước Mã Toa nữa.
Dương Túc Phong đứng trước mặt hắn, thong thả nói:” Bất quá ta nghe nói, ngươi là lão thần của lục quân nước Mã Toa, có lẽ ngươi biết rất nhiều tình huống mà chúng ta cũng biết, nếu như ngươi chịu giúp ta việc này, có lẽ chúng ta còn có thể… không biết ngươi có muốn hợp tác với chúng ta không?”
Một tên quan quân bên cạnh Qua Lạc Văn yết hầu chuyển động mấy lượt, lớn tiếng thét lên:” Qua Lạc Văn, ngươi là tên hèn hạ vô sỉ, nếu ngươi phản quốc, Vũ Văn gia tộc tới địa ngục cũng không tha cho ngươi.”
Người Qua Lạc Văn tức thì run lên.
Dương Túc Phong nhìn tên quan quân lên tiếng đó, mỉm cười nói:” Vị huynh đệ này, thì ra ngươi là người của Vũ Văn gia tộc?”
Tên quan quân kia không đáp, chỉ dùng ánh mắt hung dữ nhìn Dương Túc Phong chằm chằm.
Dương Túc Phong mỉm cười dí súng vào mi tâm của hắn, sau đó bóp cò.
“Đoàng!”
Máu tươi bắn lên.
Nửa cái đầu của tên quan quân nước Mã Toa đó bị đánh bay, máu và não phun lên mặt đất, nhưng thân thể của hắn vẫn kiên trì được mười phút mới ngã xuống, một cái đầu thiếu mất một nửa nhìn kinh khủng vô cùng.
Thân thể của Phương Phỉ Thanh Sương cũng bất giác co lại.
Qua Lạc Văn bất lực rên lên một tiếng.
Dương Túc Phong lại đem súng lục Mạt Lai Đức nhắm vào Qua Lạc Văn, Qua Lạc Văn tức thì toàn thân rung lên, nhưng thùy chung vẫn không khuất phục.
Dương Túc Phong lạnh lùng bóp cò.
Súng không nổ.
Nhưng Qua Lạc Văn đã quỳ xụp xuống, liên tục cầu khẩn:” Tôi chấp nhận hợp tác, tôi chấp nhận hợp tác…”
Khóe miệng Dương Túc Phong lộ ra nụ cười khinh miệt, lạnh lùng khoát tay.
Qua Lạc Văn bị giải đi, những tên tù binh còn lại thì bị dẫn tới trên vùng đất hoang gần thị trấn, một loạt súng vang lên toàn bộ bị bắn chết.
Nhìn thấy tất cả trước mắt, Phương Phỉ Thanh Sương dường như chết lặng, thất hồn lạc phách theo bên người Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong bình thản nói:” Không phải cô muốn đi ư? Vì sao còn chưa đi? Chẳng lẽ cô chấp nhận ở lại?”
Phương Phỉ Thanh Sương lúc này mới tỉnh táo lại, ảm đạm rời đi.
Ngày 15 tháng 8 năm 1729 thiên nguyên, tiết trung thu, Dương Túc Phong chính thức tuyên bố, thanh lập phủ tổng đốc đảo Sùng Minh, thuộc về sự quản lý của phủ đại đô đốc Mỹ La. Kết quả tự tuyển cử của cư dân bản xứ có chút bất ngờ, tân tổng đống trúng tuyển, không ngờ lại là Bái Tác Áo. Nơi đặt phủ tổng đốc, không còn là càng Trừng Hải các xa cư dân bản xư nữa, mà được dựng ở Mạt Long, các hạng mục công tác kiến thiết thành Mạt Long cũng theo đó được triển khai.
Đảo Sùng Minh, chính thức trở thành đồn lũy trên biển dưới sự khống chế của quân Lam Vũ.
Đối với điều này, bất kể là đế quốc Đường Xuyên, hay là nước Mã Toa đều hiểu rất rõ, quân Lam vũ khống chế đảo Sùng Minh có hàm ý là gì. Bởi thế, chiến tranh xoay quanh quyền khống chế đảo Sùng Minh còn xa mới kết thúc…