Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 910: Chương 910: Ngân Xuyên đạo sôi trào (P16)




Đối với việc phải tiến vào địa phương quái quỷ như Ngân Xuyên đạo, Vũ Văn Tinh Không vô cùng không tình nguyện, chỉ bởi vì uy nghiêm của hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên là không điều thể kháng cự, cho nên hắn mới chỉ đành chấp hành, suất lĩnh ước chừng hai mươi vạn quân đội nước Mã Toa, Vũ Văn Tinh Không lề mề mãi cuối cùng vẫn phải tiến vào Ngân Xuyên đạo.

Kết quả Vũ Văn Tinh Không mau chóng phát hiện ra, sư đoàn kỵ binh số 81 và sư đoàn kỵ binh số 82 lục quân nước Mã Toa trực thuộc quân đoàn của hắn hành quân ở trung vùng núi non của Ngân Xuyên đạo quả thực là chịu tội.

Chiến mã khi đối diện với con đường núi cao gập ghềnh không chịu tiến lên, vì thể Vũ Văn Tinh Không mập mờ ra lệnh cho hai sư đoàn kỵ binh tạm thời đều lưu lại nơi giao nhau ngiữa Minh Xuyên đạo và Ngân Xuyên đạo, trên danh nghĩa là làm bộ đội dự bị, nhưng trên thực tế hắn căn bản không định để cho hai sư đoàn kỵ binh này tiến vào Ngân Xuyên đạo nữa.

Sau khi cùng sư đoàn bộ binh số 32 lục quân nước Mã Toa hội tụ ở Xích Luyện Thần Kinh, tiếp theo đó Vũ Văn Tinh Không cũng tiến vào Xích Luyện Thần Kinh.

Tòa thành này đã từng là trung tâm quyền lực của Xích Luyện giáo, nhưng cùng với sự xuất hiện của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, nó đã trở thành vườn không nhà trống, tất cả nhân viên và vật tư đều bị rút đi, chỉ lưu lại những căn phòng tống huếch trống hoác.

Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cũng chẳng ở lại nơi này lâu, sau khi phát hiện nơi này không có mục tiêu có giá trị, là lập tức chủ động rút lui.

Kết quả đó làm cho Xích Luyện giáo có chút tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên tiếp tục kiên trì sách lược vườn không nhà trống hay không, vạn nhất đem nhân viên và vật tư vận chuyển về, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lại đánh đến thì phải làm thế nào?

Cho nên, khi Vũ Văn Tinh Không tiến vào Xích Luyện Thần Kinh, liền phát hiện ra nơi này chẳng khác gì một tòa thành chết, thủ lĩnh Mục Tử Huân đối diện với ánh mắt của Vũ Văn Tinh Không cũng chỉ có thể mìm cười xấu hổ, không biết phải giải thích ra làm sao.

Vũ Văn Tinh Không chẳng giống với Vũ Văn Phân Phương, xưa nay hắn chưa từng có thiện cảm gì với Xích Luyện giáo, lần này lại bị người ta tóm lấy như tráng đinh rồi phái tới Ngân Xuyên đạo hiệp trợ Xích Luyện giáo tác chiến, bản thân hắn đã cảm thấy đấy là chuyện đầy đọa rồi.

Kết quả phát hiện ra Xích Luyện Thần Kinh đã bị Xích Luyện giáo làm thành như thế này, tâm tình càng thêm khó chịu, đương nhiên chẳng thể vui vẻ gì để đối đãi với Mục Tử Huân rồi.

Vũ Văn Tinh Không tất nhiên không biết rằng, bời vì chuyện hắn mặt nặng mày nhẹ với Mục Tử Huân, mà sẽ mang tới bao nhiêu tác nhân biến hóa cho cuộc chiến sau này.

Bất quá Vũ Văn Tinh Không vẫn không thể không cố sức không chế tâm tinh của mình, cùng Mục Tử Huân thương lượng vấn đề tác chiến với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

Dù sao Ngân Xuyên đạo cũng là địa bàn của Xích Luyện giáo, cho dù bản thân hắn không nguyện ý, thì theo ý của Vũ Văn Chấn Thiên, cũng phải nghe ý kiến của những kẻ địa đầu xà này.

Thế nhưng, thương lượng vừa mới bắt đầu, hai người đã sinh ra bất đồng cực lớn, cũng có lẽ bời vì hai bên đứng ở trên góc độ lập trường khác nhau, lợi ích của mỗi phe cũng khác nhau.

Mục Tử Huân cho rằng hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ có khả năng sẽ đồn trú lầu dài ở Ngân Xuyên đạo, ít nhất là cũng sẽ lập căn cứ địa để đứng vững chân ở hai địa khu Chu Các và Thu Tháp, trường kỳ tác chiến ở Ngân Xuyên đạo, cho tới tận khi tiêu diệt được Xích Luyện giáo, bởi thế cần phải tác chiến máu chóng, đuổi hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ trở về.

Còn Vũ Văn Tinh Không thì cho rằng, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chẳng qua là chỉ tới Ngân Xuyên đạo mò một mẻ, rồi mau chóng sẽ chủ động rút lui thôi, cho dù nước Mã Toa có tọa sơn quan hổ đấu, thì vấn đề cũng sẽ không nghiêm trọng lắm.

- Nơi này không phải là địa bàn của hắn, hắn đương nhiên không đau lòng rồi. Cái tên Vương Bát Đản này, con ả Vũ Văn Phân Phương kia cũng là loại Vương Bát Đản nốt, có cơ hội lão tử nhất định sẽ chơi ả tới chết. Sau này không thể tin vào người của nước Mã Toa nữa!

Ở sau lưng, Mục Tử Huân nghiến răng nghiến lợi thương lượng với mấy tên đệ tử tâm phúc của mình, cho rằng Vũ Văn Tinh Không hoàn toàn không ý giúp Xích Luyện giáo một tay, ngược lại cứ như ở bên cạnh xem kịch vui vậy, làm cho người ta phẫn nộ.

Nhớ tới năm xưa, nếu như không có Xích Luyện giáo phối hợp, quân đội nước Mã Toa sao có thể dễ dàng vượt qua hai phòng tuyến kiên cố Vũ Thắng quan và Minh Na Tư Đặc Lai?

- Đám Vương Bát Đản qua sông rỡ cầu, lão tử cũng chẳng phải dễ chơi.

Trước mặt mấy tên đệ tử tâm phúc của mình, Mục Tử Huân hoàn toàn không hề che dấu dáng vẻ hung dữ của bản thân, con mắt nhỏ tí hi của hắn đảo lên đảo xuống, đột nhiên ánh lên một vẻ âm trầm, tựa hồ đưa ra quyết định báo thù gì đó.

Bất quá, ngược lại với sự phẫn hận và âm trầm của Mục Tử Huân, mấy tên đệ tử tâm phục của hắn lại rõ ràng có chút lo lắng, Vũ Văn Phân Phương đã hoàn toàn vứt bỏ Xích Luyện giáo, hiện giờ ngay cả Vũ Văn Tinh Không cũng làm như vậy, cao tầng của Xích Luyện giáo không khỏi bắt đầu có chút tâm tàn ý lạnh rồi.

Không có quân đội nước Mã Toa hỗ trợ, Xích Luyện giáo còn có thể có lối thoát nào nữa? Triều đình đế quốc Đường Xuyên ư? Hay quân Lam Vũ?

Đừng có mơ tưởng hão huyền.

Cuối cùng, mấy tên đệ tử tâm phúc đều đem nguyên nhân tạo thành tất cả những hậu quả không hay này quy hết lên trên người bản thân Vũ Văn Tinh Không, bọn chúng không muốn chọc giận toàn bộ nước Mã Toa.

Sau khi được mấy tên đệ tử tâm phúc khuyên can một hội, Mục Tử Huân cũng cảm thấy không thể chọc giận cả nước Mã Toa được, nhưng cơn giận với Vũ Văn Tinh Không còn chưa nguôi, trong lòng luôn tìm kiếm cơ hội để báo thù rửa hận.

Thế nhưng, Mục Tử Huân cũng không hề biết rằng bản thân Vũ Văn Tinh Không cũng có nỗi khổ trong lòng của mình.

Quân đoàn Tinh Không do hắn suất lĩnh , mặc dù là một trong số bốn quân đoàn chủ lực lớn của nước Mã Toa, nhưng dùng lời của hắn mà nói thì hắn là con của mẹ ghẻ, chẳng những không được Vũ Văn Chấn Thiên sủng ái, còn liên tục bị rút rất nhiều bộ đội tinh nhuệ, mà tân binh mà hắn được bổ sủng cũng là có chất lượng kém nhất, bị ba trung đoàn kia chọn lấy hết rồi còn thừa lại mới phân phối tới quân đoàn Tinh Không của hắn, ngay cả một tên trưởng đoàn hai chân so le nhau cũng có.

Mặc dù hiện giờ quân đội nước Mã Toa tiến vào Ngân Xuyên đạo có gần mười tám vạn người, nhưng đều là đội ngũ bộ binh thuần túy, hơn nữa có nhiều tân binh như vậy, bọn chúng lại còn chưa được tiếp thụ huấn luyện tác chiến ở núi đồi một cách có hệ thống, nên đối với sức chiến đấu của bọn chúng, Vũ Văn Tinh Không chẳng hề tin tưởng chút nào.

Sư đoàn bộ binh số 35 lục quân nước Mã Toa ở Ngân Xuyên đạo gần như toàn quân bị diệt, thiếu tướng Địch Căn Tư quan chỉ huy của nó cũng không biết lẩn trốn ở đâu rồi, làm Vũ Văn Tinh Không cũng hết sức tức tối.

Cả một sư đoàn bộ binh hơn hai vạn người, không ngờ lại bị một nghìn tên hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đánh cho thua tan tác, quẳng gươm vứt giáp bỏ chạy.

Vũ Văn Tinh Không cũng không dám đem chuyện này báo lên trên, nếu không sư đoàn bộ binh số 35 bị thủ tiêu phiên hiệu là cái chắc.

Cùng Mục Tử Huân thương lượng tới đủ ba ngày ba đêm, hai bên bằng mặt mà không bằng lòng dây dưa tới mười mấy cuộc họp, Vũ Văn Tinh Không mới cùng Mục Tử Huân đạt thành hiệp nghị.

Đó là quân đội nước Mã Toa phụ trách thu hồi địa khu Chu Tháp, còn quân đội của Xích Luyện giáo phụ trách thu hồi địa khu Chu Các.

Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đồn trú ở hai địa khu này, ước chừng đều có binh lực trên bốn nghìn người, với hơn mười vạn người của quân đội nước Mã Toa, cùng với hơn mười vạn người của quân đội Xích Luyện giáo, cho dù không thể tiêu diệt được toàn bộ quân Lam Vũ, ít nhất cũng có thể ép cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ rút lui.

- Chúng ta nhất định sẽ mã đáo thành công!

Vũ Văn Tinh Không miệng cười mặt không cười, làm bộ làm tịch cùng Mục Tử Huân cổ vũ lẫn nhau.

- Đương nhiên rồi, với sự thần dũng của tướng quân, địa khu Chu Tháp lấy dễ như trở bàn tay thôi.

Mục Tử Huân cũng đáp lại bằng một nụ cười giả tạo càng xuất sắc hơn cả Vũ Văn Tinh Không, trong lòng đang cười lạnh không thôi, “Ngươi muốn chơi trò thủ đoạn với ta à, nhóc con ngươi còn hơi non một chút, ngươi cứ đợi đó mà xem náo nhiệt đi!”

Sau khi hai người chia tay, lập tức mỗi bên đều tự chuẩn bị tiến công. Thế nhưng, tình hình chiến đấu bắt đầu không được đơn giản như Vũ Văn Tinh Không tưởng tượng, trên thực tế, hắn đã dự tính tới hậu quả rất nghiêm trọng rồi, nhưng hắn vẫn không ngờ được rằng, hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với dự liệu của hắn.

Khi cuối cùng hắn hiểu ra vấn đề xuất hiện ở phía Xích Luyện giáo thì đã muộn rồi, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã đem đại bộ phận lực lượng chĩa về phía quân đội nước Mã Toa, vào lúc này quân đội nước Mã Toa có muốn rút chân khỏi vũng bùn Ngân Xuyên đạo cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.