Vân Thiên Tầm chậm chậm nhả từng chữ một, trong giọng nói mang theo một chút vẻ tàn nhẫn.
Xích luyện giáo đã chiếm cứ Ngân Xuyên đạo một thời gian quá dài rồi, đã có ảnh hưởng sâu sắc tới những người dân ở nơi này, nên Dương Túc Phong hết sức cảnh giác đề phòng với Xích Luyện giáo.
Cho dù cao tầng của bọn chúng có người chấp nhận quy thuận, Dương Túc Phong cũng không bỏ đi quyết tâm đem bọn chúng hoàn toàn diệt trừ.
Y muốn biến Ngân Xuyên đạo trở thành một Ngân Xuyên đạo hoàn toàn sạch sẽ, hoàn toàn tiêu trừ tất cả mọi sử mê hoặc và dụ dỗ có liên quan tới Xích Luyện giáo ở nơi này.
Nhưng, ở trong quá trình thực hiện mục đích này, có một số phương pháp thủ đoạn, cần phải chấp hành một cách linh hoạt.
Dương Túc Phong chỉ gầt đầu mà không nói gì, coi như đã ngầm thừa nhận kiến nghị của Vân Thiên Tầm.
Vương Lê Minh mau chóng thu được điện trả lời từ quân bộ quân Lam Vũ, kiến nghị hắn đối xử tốt với Phương Quốc Cường, để tranh thủ những thế lực địa phương cả Xích Luyện giáo lấy đó làm gương.
Đương nhiên, mục đích cuối cùng của quân Lam Vũ vẫn là muốn có được thật nhiều tin tức tin báo mà mình cần thiết, liên quan tới tình hình cao tầng của Xích Luyện giáo trên người Phương Quốc Cường.
Hơn nữa, địa bàn Phương Quốc Cường khống chế là ở xung quanh cứ điểm Cẩm Bình Sơn, vừa vặn là địa phương mà những tù binh quân Lam Vũ chuẩn bị giải cứu ắt phải đi qua.
Có sự phối hợp của hắn những tù binh được giải cứu ra kia mới có khả năng bình an đi qua nơi này tới được cứ điểm ở cảng Ninh Ba.
Phải biết rằng, Xích Luyện giáo mặc dù không dám đối kháng chính diện với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, nhưng bản lĩnh đánh du kích của bọn chúng vẫn còn rất khá.
Ở trong cùng núi cao rừng thẳmg, quanh co rắc rối, nguy hiểm khắp nơi này, những tù binh không hề được vũ trang phải đội diện với phần tử vũ trang Xích Luyện giáo đánh lén, thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ cũng không có đủ binh lực để thiết lập trạm yểm hộ ở mỗi một địa phương dọc đường đi.
Huống chi, cho dù ngay cả bản thân hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, đối diện với phần tử vũ trang xuất quỷ nhập thần của Xích Luyện giáo cũng chẳng thế có cách nào.
Vương Lê Minh mập mờ tiết lộ ý tứ của Dương Túc Phong, làm Phương Quốc Cường lập tức nhìn thấy được hi vọng sinh tồn, vì thế lập tức không cần suy nghĩ ngả cờ về phía quân Lam Vũ, hướng lên trời lập lời thề vĩnh viễn trung thành với quân Lam Vũ trung thành với Dương Túc Phong.
Thậm chí hắn còn mặt dày vô liêm xỉ gọi Dương Túc Phong là hoàng đế bệ hạ, khiến cho quan quân quân Lam Vũ ở xung quanh đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức nhận thấy nhân phẩm của kẻ này không được, vẻ ghét bỏ không cần diễn đạt bằng lời.
Chỉ có Vương Lên Minh là hiểu được nỗi khổ trong lòng Phương Quốc Cường, cũng biết rằng hắn không thể hai lòng được nữa, hắn đã giết chết đệ tử của Mục Tử Huân, chỉ riêng điều này thôi đã làm cho Mục Tử Huân khó mà buôn tha cho hắn được.
Phương Quốc Cường lại vứt bỏ cứ điểm Cẩm Bình Sơn, điều này bất kể là đối với quân đội nước Mã Toa hay Xích Luyện giáo, đều là tội không thể tha thứ.
Hắn ngoại trừ quy phục quân Lam Vũ ra thì không còn lối thoát nào khác. Hơn nữa người nhà và tất cả tài sản của hắn đều đã bị quân Lam Vũ cưỡng ép chuyển tới cứ điểm Ninh Ba, nếu lúc này mà hắn còn hai lòng, thì hắn đã quá ngốc rồi.
Tạch tạch tạch…
Một loạt tiếng súng kịch liệt vang lên, trong một thôn trang nhỏ bí mật nằm cách phía tây bắc cứ điểm Cẩm Bình Sơn hơn ba mươi kilomét, đã nằm sóng xoài thi thể của hơn ba trăm người, mỗi một người đều trúng vô số đạn, đã chết tới mức không còn chết thêm được nữa.
Nhưng Đao Vô Phong vẫn tự mình cầm súng tiểu liên kiểm tra từng thi thể một xem đã chết thật hay chưa, nếu như còn kẻ nào nhìn qua mà có chút hoài nghi, là lập tức bồi thêm một loạt đạn.
Ở bên cạnh Đao Vô Phong, còn có mấy tên tâm phuc của Phương Quốc Cường, trong tay cầm Nguyệt Nha đao, chém lên cổ mỗi một tên từng là đồng bạn của mình ngày xưa một đao, cho tới tận khi đầu một nơi thân một nẻo mới thôi, đây mới là biện pháp tốt nhất để tin chắc không còn kẻ nào sống sót được nữa.
Đao Vô Phong lạnh lùng quay đầu nhìn Phương Quốc Cường, thấy trên mặt của hắn không hề có chút tình cảm nào.
Những kẻ bị quân Lam Vũ bí mật giết chết này, đều là những phần tử cốt cán của lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo thủ hạ của Phương Quốc Cường, nhưng không thể tin cậy được.
Trải qua cuộc thương lượng tỉ mỉ giữa Phương Quốc Cường và Phương Lê Minh, đã quyết định danh sách của hơn ba trăm kẻ này, những kẻ này đều là người mà Phương Quốc Cường cho rằng sau khi bản thân quy phục quân Lam Vũ, có khả năng không thể khống chế được.
Có một số tên mà Phương Quốc Cường hoài nghi là gian tế của Mục Tử Huân phái tới, vì thế quân Lam Vũ quyết định phải làm cho rốt ráo, phát động tấn công trước diệt trừ toàn bộ bọn chúng.
Phương Quốc Cường triệu tập bọn chúng lại, Đao Vô Phong ở bên cạnh động thủ, sau khi tiếng súng vang lên, không còn kẻ nào sống sót được nữa.
Sau khi hơn ba trăm kẻ này bị quét bỏ một cách không thương tiếc, Phương Quốc Cường liền hoàn toàn khống chế được vùng đất này.
Đồng thời Phương Quốc Cường cũng dùng tính mạng của ba trăm kẻ này, để triệt để đưa mình vào trận doanh của quân Lam Vũ.
Xác định được Phương Quốc Cường đã không còn đường khác để đi nữa, Vương Lê Minh mới tiết lộ mục đích chân chính đợt tác chiến lần này của quân Lam Vũ.
Phương Quốc Cường nhìn Vương Lê Minh với chút khó tin:
- Các ngươi tới đây chính là bời vì số tù binh chiến tranh kia ư?
Vương Lê Minh cười nhạt gật đầu.
Nói ra thì đây đúng là mục đích làm cho người ta khó lòng mà tin được, quân Lam Vũ tiến vào Ngân Xuyên đạo, chỉ để giải quyết năm mươi vạn tù binh chiến tranh kia.
Bí mật này cho dù nói cho cao tầng của Xích Luyện giáo biết, thì e rằng bọn chúng cũng chẳng tin mấy, ngược lại có khi còn cho rằng đây là kế đánh lạc hướng của quân Lam Vũ.
Nhưng sự thực vẫn là sự thực, đây đúng là mục đích căn bản khiến hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tới nơi này, còn về phần ngoài việc hoàn thành mục tiêu căn bản này ra, có thể thuận tay dắt dê đạt được những mục đích khác hay không, thì cần phải căn cứ vào tình hình cụ thể mà xét rồi.
Phương Quốc Cường tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại quyết định không nói ra. Nhưng trong lòng hắn không kìm nén được, do dự rất lâu mới nói thẳng ra:
- Bọn chúng đều là người của triều đình đế quốc Đường Xuyên, chúng … chúng ta chẳng phải là muốn đối kháng với triều đình sao? Cần những kẻ này để làm gì?
Vương Lê Minh cũng có chút phản cảm với việc Phương Quốc Cường mau lẹ cái xưng thành “chúng ta”, nhưng không nói ra ngoài.
Nhân phẩm của Phương Quốc Cường có lẽ đúng là làm cho người ta không thoái mái, nhưng không thể không thừa nhận, trong quá trình quân Lam Vũ tiến lên, còn cần phải có rất nhiều hạng người như thế này, bời vì sự tồn tại của bọn chúng, mới có thể giảm bớt rất nhiều cản trở cho quân Lam Vũ.
Trinh sát viên lặng lẽ đi tới báo cáo, nói quân đội tăng viện cho Ngân Xuyên đạo của nước Mã Toa đã tới được phụ cận cứ điểm Cẩm Bình Sơn.
Sắc mặt của Phương Quốc Cường hơi tái đi, hắn không ngờ rằng điều Tôn Hưu Lan nói toàn bộ đều là sự thật, nước Mã Toa đúng là đã phái quân đội tới tăng viện cho Ngân Xuyên đạo.
Trong mấy giây ngắn ngủi đó, Phương Quốc Cường đột nhiên cảm thấy có chút hối hận việc mình quy phục quân Lam Vũ, vạn nhất nếu như quân đội nước Mã Toa đánh bại quân Lam Vũ, thì hắn đúng là toi đời rồi.
Vương Lê Minh lạnh nhạt nói:
- Mục Tử Huân quả nhiên cũng chẳng phải là hạng xoàng! Không ngờ hắn lại có thể sai bảo quân đội nước Mã Toa hành động.
Phương Quốc Cường gật đầu rối rít, liên tục nói Mục Tử Huân đúng là chẳng phải là hạng xoàng, sau đó lại cảm thấy tựa hồ như gật đầu là không ổn, tán dương Mục Tử Huân thì càng thêm không ổn, nhưng nếu mà lắc đầu, thì tựa hồ cũng không được, vì như vậy là phủ quyết lời nói của Vương Lê Minh rồi, nhất thời tiến thoái lương nan, chỉ đành xấu hổ giữ im lặng.
Vương Lê Minh chỉ cười lạnh lùng, chẳng coi Mục Tử Huân vào trong mắt.
Mục Tử Huân dương nhiên chẳng phải là hạng xoàng, nếu không cũng không thể chưởng khống quyền lực tối cao của Xích Luyện giáo, nhưng nếu như hắn cho rằng bản thân có thể đối kháng với quân Lam Vũ, thì đã quá ngay thơ rồi.
Bất kể là Dương Túc Phong hay thành viên cao tầng khác của quân Lam Vũ, đều cho rằng nếu như không có quân đội nước Mã Toa chống lưng ở đằng sau, thì Mục Tử Huân hiện giờ có lẽ đang ẩn náu trong một hang động nào đó ở Ngân Xuyên đạo, cùng với chuột bọ sống qua ngày đoạn tháng rồi.
Lúc còn trẻ Mục Tử Huân vốn là một quan viên rất bình thường của Xích Luyện giáo, nói một cách chính xác thì hắn thậm chí còn chẳng phải là quan viên, chỉ là một tên đầy tớ phục trách chăm sóc cho lão thiên vương của Xích Luyện giáo.
Công việc hàng ngày là lật đật đi theo sau đít của lão thiên vương, tới tối còn phải đổ bô cho lão thiên vương, nhưng đầu óc của hắn linh hoạt, sở trường nịnh hót luồn cúi, nên rất được lão thiên vương yêu thích.
Xích Luyện trỗi dậy mạnh mẽ, Mục Tử Huân cũng theo lão thiên vương nước lên thuyền lên, trở thành tổng quản tư nhân của lão thiên vương, chính thức xuất hiện trong danh sách thành viên cao tầng của Xích Luyện giáo.
Sau khi Xích Luyện giáo đánh hạ nơi vốn là Thuận An phủ, đổi tên thành Xích Luyện Thần Kinh, đem nơi này trở thành thủ đô của Xích Luyện giáo.
Cùng với thế lực không ngừng lớn mạnh, tái phú không ngừng gia tăng, nội bộ của Xích Luyện giáo cũng không thể tránh khỏi xa đọa, thói quen xa xỉ hưởng lạc cũng bắt đầu lan đi, mà người bị hủ bại đầu tiên chính là lão thiên vương, còn kẻ đầu têu chính là Mục Tử Huân.