Không ngờ Mục Tử Huân cũng là một kẻ rất thông minh hơn nữa rất có thiên phận võ học, mau chóng có được chân truyền của lão thiên vương.
Lão thiên vương tửu sắc quá độ, làm thân thể kiệt quệ, khi Nhạc Thần Châu xua đại quân áp sát biển cảnh, ông ta không chịu nổi áp lực, thế là ô hô thôi xong..
Khi Lâm Chung, lão thiên vương đem nhi tử duy nhất phó thác cho Mục Tử Huân, cũng chính là thiên vương hiện nay.
Đáng thương cho lão thiên vương của Xích Luyện giáo, khi còn trẻ thì thần vũ hơn người, bản thân cũng có thể được coi là kiêu hùng một thủa, nhưng nhi tử của ông ta, lại là một đứa trẻ kém phát triển không hơn không kém.
Có người nói nguyên nhân là bời vì lão thiên vương uống rượu quá nhiều, cũng có người nói nguyên nhân là bời vi bên cạnh lão thiên vương có quá nhiều nữ nhân.
Bất quá những điều đó không phải là thứ mà Mục Tử Huân quan tâm, khống chế thiên vương chậm phát triển ở trong tay, Mục Tử Huân bắt đầu triển khai hành động doạt quyền.
Võ công của Mục Tử Huân rất cao, đúng là đã khuất phục được không ít cốt cán của Xích Luyện giáo, từ từ xây dựng lên thế lực của bản thân.
Đám người Ngạnh Dương Liệt và Tang Dương Loan mặc dù cảm thấy khá bất mãn với sự quật khởi của Mục Tử Huân, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bời vì ở bên trong giáo nghĩa của Xích Luyện giáo, vị trí của thiên vương là không thẻ xuy chuyển.
Quyền lợi của thiên vương cũng không bị hạn chế, thiên vương có thể tứoc đoạt tất cả mọi thứ của kẻ khác thậm chí là cả sinh mạng vào bất kỳ lúc nào. Bất kỳ ai kháng lại mệnh lệnh của thiên vương, đều sẽ phải bị trừng phạt.
Mục Tử Huân khống chế một vị thiên vương trí não kém phát triển, kỳ thực là thiên vương chân chính, đám người Ngạnh Dương Liệt và Tang Dương Loan dù có tức giận cũng không dám lên tiếng.
Cảm nhận được áp lực cường đại của quân Lam Vũ, Mục Tử Huân lập tức kể khổ với nước Mã Toa, nhưng lại không xuất động chủ lực quân Xích Luyện tâm phúc của hắn.
Hắn nhắm chuẩn vào việc nước Mã Toa không vứt bỏ được tài nguyên của Ngân Xuyên đạo, khẳng định sẽ phái binh viện trợ, vì nước Mã Toa hiện giờ đang toàn lục khuếch quân chạy đua vũ trang.
Chế tạo vũ khí cần phải có rất nhiều quặng sắt và quặng đồng, mà bản thân nước Mã Toa tài nguyên đồng và sắt lại không được phong phú cho lắm.
Chỉ có khoáng sản của Ngân Xuyên đạo mới có thể giải được cái gấp lửa cháy ngang mày của nước MÃ Toa.
Quả nhiên nước Mã Toa đã bị hắn nắm trúng chỗ yéu, hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên phải mau chóng đưa ra quyết định.
Dưới sự chỉ dẫn của Vũ Văn Chấn Thiên, quân đoàn Vũ Văn Tinh Không trước tiên phái ra hai sư đoàn bộ binh tiến vào Xích Luyện Thần Kinh.
Trong đó có một sư đoàn bộ binh tới hiệp trợ Mục Tử Huân kháng cự lại quân Lam Vũ, một sư đoàn bộ binh khác thì tới cứ điểm Cẩm Binh Sơn, hi vọng có thể tới trước quân Lam Vũ, đồng thời khống chế cứ điểm này, dựa vào nó để kiên quyết chóng lại hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tấn công.
Cho dù không thể hoàn toàn ngăn cản được quân Lam Vũ thì cũng phải kéo dài thời gian, để tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn nữa cho quân đội nước Mã Toa tiến vào Ngân Xuyên đào.
Đường xá của Ngân Xuyên đạo hết sức khó đi, đối với sự điều động trên quy mô lớn của nước Mã Toa tạo thành khó khăn rất lớn.
Quân đội nước Mã Toa cần có nhiều thời gian hơn nữa mới có thể đem chủ lực quân đội tập trung được ở trung tâm của Ngân Xuyên đạo.
Phụ trách tiến công cứ điểm chính là sư đoàn bộ bộ số 35 của lục quân nước Mã Toa, quan chỉ huy là thiếu tướng Địch Căn Tư.
Giống như Vương Lê Minh, thiếu tướng Địch Căn Tư chỉ huy quân đội nước Mã Toa hành quân trên đường núi của Ngân Xuyên đạo đã nếm không ít đau khổ.
Trèo đèo lội suối, lên núi xuống dốc, đường núi quanh co khúc khuỷu, đỉnh núi không có điểm kết, đã mang lại rất nhiều gian nan và trở ngại cho quân đội nước Mã Toa.
Bất quá điều khác biệt duy nhất là khi quân đội nước Mã Toa hành quân không bị kẻ khác quấy nhiễu, hơn nữa còn được người của Xích Luyện giáo dọc đường đi chỉ dẫn và cung cấp vật tư bổ xung.
Cuối cùng cũng nhìn thấy được bóng dáng cứ điểm Cẩm Bình Sơn từ trong thiên lý kính, thiếu tướng Địch Căn Tư thở phào một tiếng.
Hắn cảm thấy minh sắp mệt tới không lết nổi nữa rồi, trên những con đường núi kéo dài như vô cùng vô tận này, chiến mã của hắn căn bản là không thể đi được, cho dù không có người cưỡi, nó cũng thồ có cách nào vượt qua được những đỉnh núi cheo leo.
Chẳng còn cách nào khác, thiếu tướng Địch Căn Tư chỉ đành thả nó ở vùng Chu Các, sau đó giống như các binh sĩ nước Mã Toa khác, đi bộ từ địa khu Chu Các tới cứ điểm Cẩm Sơn Bình.
Điều này đối với quan quân cao tầng nước Mã Toa vốn sống trong nhung lụa mà nói, đúng là một truyện giết người.
Thi thoảng thiếu tướng Địch Căn Tư cũng không thể không thừa nhận, bộ đội thuộc quân đoàn Vũ Văn Tinh Không vĩnh việt chỉ có mạng khổ, căn bản không có cơ hội để được nổi bật.
Ví như lần tăng viện cho Ngân Xuyên đạo này chẳng hạn, ai cũng biết rằng là một chuyện khổ sai.
Người của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương chẳng chút do dự cự tuyệt, kết quả là công việc khổ mệnh này chắc chắn là sẽ rơi lên đầu quân đoàn Vũ Văn Tinh Không xui xẻo.
Ở trên lịch sử của quân đội nước Mã Toa, gần như đã thành một thói quen bất thành văn, chuyện mà các quân đoàn khác không muốn lam, là thể nào Vũ Văn Chấn Thiên cũng sẽ sai Vũ Văn Tinh Không đi làm, cứ như là ông ta khó chịu với đứa cháu ba mươi chín tuổi này lắm vậy.
Ở trong biên chế của quân đội nước Mã Toa, có bốn quân đoàn dã chiến rất lớn, lần lượt là, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình, quân đoàn Bóng Tối và quân doàn Vũ Văn Tinh Không.
Bốn quân đoàn này thống soái đại bộ phận bộ đội tinh nhuệ của lục quân nước Mã Toa, là cấp tiên phong trong chiến tránh của nước Mã Toa từ xưa tới nay.
Trừ quân đoàn Vũ Văn Tinh Không ra, thì ba sư đoàn khác đều thường xương hoạt động ở tiền tuyến, trực tiếp đối kháng với kẻ địch.
Nhưng quân đoàn Vũ Văn Tinh Không có nhiều vụ hơi đặc biệt một chút, đó là luôn đi theo đít người khác để thu thập tàn cục.
Xa đâu chưa nói, cứ nói ngay cuộc hội chiến lần này với đế quốc Đường Xuyên, ba sư đoàn kia đều trực tiếp đối kháng với quân Lam Vũ, còn quân đoàn Vũ Văn Tinh Không ở lại canh hậu phương, trở thành quân đoàn kém tiếng tăm nhất.
Dưới tình hình chẳng có việc gì để làm, chủ lực của quân đoàn khôn ngừng bị rút đi, lần này lại phải tới Ngân Xuyên đạo chùi đít cho người khác, làm Vũ Văn Tinh Không vừa nghĩ tới thôi đã buồn bực rồi.
Đối với lần hành động ở Ngân Xuyên đạo này, Vũ Văn Tinh Không đúng là tương đối không tình nguyện,
Hắn không tình nguyện không phải là vì sợ tác chiến với quân Lam Vũ , mà là không muốn tới Ngân Xuyên đạo tác chiến với quân Lam Vũ.
Kỳ thực ở trong quân đội nước Mã Toa, đa phần đều có sự ghét bỏ với vùng núi đồi liên miên của Ngân Xuyên đạo. Đây cũng chính là một trong số nguyên nhân nước Mã Toa chấp thuận lôi kéo Xích Luyện giáo.
Đại bộ phận quốc thổ của nước Mã Toa đều là bình nguyên, có rất ít đồi núi, bời thế quân đội nước Mã Toa tuyệt đối không phải là một đơn vị quân đội sở trường tác chiến ở núi đồi.
Thiết giáp cung kỵ mà nước Mã Toa kiêu ngạo nhất, chỉ ở trên đại bình nguyên bao la, mới có cơ hội phát huy, còn ở trên những ngọn núi này thì trở thành anh hùng không có đất dụng võ.
Đối diện với việc xin chỉ thị của thiếu tướng Dịch Căn Tư, Vũ Văn Tinh Không nổi giận quát:
- Làm thế nào à? Ngươi tự xem lấy mà làm.
Thiếu tướng Dịch Căn Tư lập tức biết điều rời đi.
Từ đằng xa, thiếu tướng Địch Căn Tư len lén quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Văn Tinh Không đang rất không cam tâm vuốt ve ba ngôi sao vàng trên vai của mình, nộ khí và bất mãn chất chứa trong người tựa hồ muốn bùng phát hết ra.
Khi mười tám tuổi, Vũ Văn Tinh Không liêm khiết thành công tấn thăng lên quân hàm thượng tướng, nhất thời vì tiền đồ vô lượng làm cho hắn cực độ cao ngạo tự đại, trong mắt không còn có ai khác.
Thế nhưng, Vũ Văn Phân Phương trực tiếp vượt qua hết tất cả các quân hàm của nước Mã Toa, mười tám tuổi đã được tấn thẳng thẳng lên làm nguyên soái.
Tức thì làm cho Vũ Văn Tinh Không từ đó bì vùi lấp, từ đó trở đi, trên báo chí truyền thông của nước Mã Toa, đã rất ít khi nhắc tới cái tên Vũ Văn Tinh Không rồi.
Địch Căn Tư và các đồng sự đều tin rằng, nếu như có cơ hội mà nói, khẳng định Vũ Văn Tinh Không sẽ bóp chết tươi Vũ Văn Phân Phương.
Nếu như không có sự xuất hiện của Vũ Văn Phân Phương, thì có lẽ hiện giờ Vũ Văn Tinh Không đã là nguyên soái trẻ tuổi nhất của nước Mã Toa, hơn nữa còn có khả năng trở thành một trong số nhân tuyển kế thừa hoàng vị của nước Mã Toa nhất.
Nhưng hiện giờ tất cả những điều đó đều đã hoàn toàn tan vỡ cùng với sự xuất hiện của Vũ Văn Phân Phương rồi.
- Đã tới cứ điểm Cẩm Bình Sơn rồi.
Giáo đồ Xích Luyện giáo phụ trách dẫn đường cho quân đội nước Mã toa cắt đứt dòng suy tư của thiếu tướng Địch Căn Tư.
Thiếu tướng Địch Căn Tư thu những ý nghĩ mông lung tán loạn lại, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn cứ điểm Cẩm Bình Sơn nữa trên lưng núi.
Hắn không có thói quen sử dụng kính thiên lý, bời thế chỉ dựa vào mắt thường, hắn cũng có thể nhìn thấy là cờ sư thứu màu làm to lớn của quân Lam Vũ ở trên cứ điềm.
Điều này làm hắn không thể không tin, đám quân Lam Vũ chết tiệt kia, đã thành công khống chế tòa cứ điểm mà không ai biết được tầm quan trọng của nó lớn như thế nào ở trước mặt này rồi.
- Chuẩn bị tiến công.
Thiếu tướng Địch Căn Tư hung dữ rống lên, nhưng bời vì leo núi vất vả đã mệt tới thờ phì phò nên tiếng rống của y không có đủ sức, cứ như một quá bóng xì hơi vậy, âm thanh mau chóng bị ngọn gió ù ù thôi qua những triền núi cuốn đi mất tăm tích.