Liên đội năm của sư đoàn bộ binh 35 là một đơn vị bộ đội mới được thành lập, đại bộ phận binh sĩ đều là những tân binh mới nhập ngũ không lâu, mà đa phần quan quân cũng đều là quan quan trong bộ đội khác điều tới.
Bộ đội khác nói ở đây, đều là những quân đội nước Mã Toa bị quân Lam Vũ tiêu diệt toàn bộ, vi như sư đoàn bộ binh số 36, bọn chúng toàn quân bị diệt ở đảo Sùng Minh, chỉ có bộ đội dự bị không tham chiến là còn sót lại, vì thế bọn chúng bị biếm tới sư đoàn bộ binh số 35, đồng thời giảm cấp trở thành liên đội.
Đối với bộ đội toàn quân bị diệt, bộ quân vụ nước MÃ Toa bình thường đều trừ bỏ phiên hiệu của nó, để coi như trừng phạt với người của bộ đội đó, cũng là lời cảnh tỉnh với các bộ đội khác:” Các ngươi nhìn đi, đó chính là kết quả của việc toàn quân bị diệt.”
Đối với sự biểu hiện của đám tân binh này, thiếu tướng Địch Căn Tư tương đối không hài lòng, có chút ý tứ để bọn chúng đi nếm trải đau khổ.
Bắt đầu từ nửa cuối năm ngoái, quân đội nước Mã Toa đã tiến hành mở rộng quân đội trên quy mô lớn.
Lúc mới đầu, thì còn chỉ là ở trên cơ sở của bộ đội ban đầu tăng cường thêm số lượng của liên đội bộ binh.
Bình thường trong sư đoàn bộ binh nước Mã Toa đều chỉ có ba liên đội bộ binh, sau khi mở rộng, thì lục tục tăng lên bốn cái.
Sau khi quân Lam Vũ bán tư lược chứng cho phép cướp bóc không hạn chế, nước Mã Toa đã thừa cơ hạ lệnh tổng động viên, ngay tức thì đã chiêu mộ được hơn một trăm ba mươi vạn thành tráng niên, đại bộ phận số đó biên nhập vào lục quân nước Mã Toa, vì thế nhân số của liên đội bộ binh trong sư đoàn lại một lần nữa được tăng lên.
Căn cứ vào an bài của bộ quân vụ nước Mã Toa, một trăm ba mươi vạn tân binh này, trừ chia thành ba mươi sư đoàn bộ binh hoặc là kỵ binh ra, thì còn có vô số tân binh sau khi trải qua sáu tháng huấn luyện, được bổ sung vào các sư đoàn lục quân vốn có.
Sư đoàn bộ binh số 35 được bổ sung gần tám nghìn người, binh linh gần như tăng thêm một phần ba, biên chế ban đầu vốn có bốn liên đội đã tăng lên thành năm liên đội, hơn nữa còn có khá nhiều những đại đội độc lập.
Thế nhưng, binh lực được tăng lên không có nghĩa là sức chiến đấu cũng được tăng lên, thậm chí có thể nói là ở một mức độ nào đó đã làm suy giảm sức chiến đấu của bộ đội ban đầu.
Dù sao, các tương lĩnh có kinh nghiệm đều biết rằng, các chiến sĩ chưa được chiến tranh khảo nghiệm là không có sức chiến đấu.
Do liên tục bổ sung lượng lớn tân binh, nên trong công tác huấn luyện bình thường, quan quân bộ đội càng phí thêm nhiều thời gian rèn luyện cho các tân binh, lại còn phải rút những binh sĩ kỳ cựu có nhiều kinh nghiệm tới bộ đội mới, đảm nhận vị trí quan quân, từ đó làm sút giảm chất lượng của những bộ đội cũ.
Vũ Văn Tinh Không quan tư lệnh quân đoàn Tinh Không nước Mã Toa vô cùng phản cảm với cách làm này, nhưng không dám nói ra mà thôi.
Theo ý của hắn, phương pháp rèn luyện tân binh tốt nhất, chính là đưa thẳng bọn chúng lên chiến trường, chỉ cần có thể sống sót, là coi như đã thành thục rồi.
Thiếu tướng Địch Căn Tư hết sức tiếp thu quan điểm này của Vũ Văn Tinh Không, nên hiện giờ phụ trách công kích cứ điểm, chính là các tân binh của liên đội thứ năm.
Chỉ cần bọn chúng có thể sống sót được dưới họng súng của quân Lam Vũ, tức là nói rõ bọn chúng đã vượt qua được sử khảo nghiệm của sư đoàn bộ binh số 35.
Thế nhưng đám tân binh của liên đội năm không biết suy nghĩ đen tối của những trưởng quan, bọn họ đều là những người thanh niên sối trào nhiệt tình yêu nước, tràn đầy thống hận với quân Lam Vũ.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ lập tức ùn ùn kéo nhau từ trên lưng núi trèo xuống, bắt đầu phát động công kích quân Lam Vũ.
Vị trí hiện tại của bọn chúng, vừa vặn ở đối diện với cứ điểm Cẩm Binh Sơn, muốn tấn công được tòa cứ điểm này, thì trước tiên cần phải từ trên lưng núi trèo xuống, sau đó vượt qua một con suối nhỏ giữa hai ngọn núi, tiếp đó lại trèo lên lưng núi phía bên kia, mới có thể tấn công được vào trận địa của quân Lam Vũ.
Nhìn qua thì đây tựa hồ như là một nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng trên thực tế, đây hoàn toàn là một con đường không có lối về. Lộ trình mà bọn chúng đi qua, toàn bộ đều nằm dưới sự khống chế của hỏa lực hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Bình thường, chỉ cần quá năm phút vượt qua hỏa lực của quân Lam Vũ thôi là đồng nghĩa với sự tử vong rồi, nhưng đoạn đường này của bọn chúng, lại cần phải đi tới gần nửa tiếng đồng hồ.
Vương Lê Minh lạnh lùng đứng ở phía đằng sau bức tường chắn, dùng mắt thường quan sát động tĩnh ở phía trước.
Trên lưng núi phía đội diện, quân đội nước Mã Toa đang lúc nhúc bò xuống, giống như những con kiến, không hề ý thức được tiền đồ của bản thân sẽ như thế nào.
Hiển nhiên, tất cả những con đường của NGân Xuyên đạo đều vô cùng khó đi, hơn nữa toàn bộ bọn chúng đều làm cho việc xuống núi càng khó khăn hơn đi lên núi.
Số binh sĩ nước Mã Toa này, đại đa số còn trang bị súng rãnh xoắn, rất ít tên có súng trường Chấn Thiên, đang men theo những con đường ngoằn ngoèo quanh co chậm chậm trèo xuống, đem bản thân hoàn toàn bại lộ trước họng pháo của quân Lam Vũ.
Chẳng cần phải dùng tới kính viễn vọng, Vương Lê Minh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, vô số quân đội nước Mã Toa đã tụ tập ở trên đỉnh núi phía đối diện, đại bộ phận binh sĩ đều đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tin rằng bọn chúng nhất định đã hành quân mệt nhoài rồi, còn có một phần binh sĩ nước Mã Toa đang lùng sục xung quanh, muốn tìm con đường khác thông tới cứ điểm Cẩm Bình Sơn.
Nhưng bọn chúng nhanh chóng thất vọng, nếu như gần đó mà còn có con đường khác, thì lãnh đạo cao tầng của bọn chúng đã chẳng cần ra lệnh xây dựng cứ điểm ở nơi này rồi.
- Ngươi đã thấy qua cách đánh trận thế này chưa?
Tên chỉ đường ngạc nhiên nhỏ giọng nói, tỏ ra hết sức làm lạ với cách quân đội nước Mã Toa phát động tấn công.
Dám kéo dài đội ngũ hành quân ngoằn ngèo trước mặt quân Lam Vũ, binh sĩ nước Mã Toa chẳng khác gì những tấm bia sống, nếu như quân Lam Vũ mà nổ súng vào lúc này, thì bọn chúng hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, thậm chí ngay cả cơ hội rút lui cũng chẳng có.
Ở phần đáy giữa hai ngọn núi này, hoàn toàn là một vùng đất chết, tiến vào rồi là chớ hòng có ra được, trừ phi bọn chúng có thể thành công chiếm lĩnh được cứ điểm Cẩm Bình Sơn, nếu không bốn nghìn người này sẽ vĩnh viễn lưu lại ở dưới đáy cốc làm phân bón.
Vương Lê Minh lắc đầu, tỏ ý ngán ngẩm với hành động ngu xuẩn của tên qua chỉ huy quân đội nước Mã Toa ở trên ngọn núi đối diện, hắn đã hoàn toàn bỏ qua nhân tố địa lý bất lợi nhất.
Nếu như hắn mà là quan chỉ huy của quân đội nước Mã Toa, khẳng định là sẽ vô cùng đau đầu, bởi loại địa hình này quá khó chop he tiến công, trừ khi là có ưu thế tuyệt đối về mặt hỏa lực chi viện, nếu không hắn sẽ dứt khoát không suy tính tấn công cứ điểm Cẩm Bình Sơn từ phía đối diện.
Nửa tiếng đống hồ sau, quân đội nước Mã Toa bắt đầu vượt qua con suối nhỏ ở dưới đáy cóc, rồi lại bắt đầu trèo lên con đường núi cũng vòng vèo y như vậy.
Pháo binh quân Lam Vũ không khai pháo, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội cũng không nổ súng, mỗi một người đều chăm chú theo dõi động tĩnh của kẻ địch sẵn sàng chiến đấu, bọn họ muốn kẻ địch đưa quân số vào sơn cốc giữa hai ngọn núi nhiều nhất có thể được, sau đó mới lợi dụng ưu thế về hỏa lực nghiền nát toàn bộ bọn chúng.
Trong khoảnh khắc đó, chiến trường liền trở nên vô cùng tĩnh mịch, chỉ có những tiếng gió xào xạc thổi qua cành cây, nhưng chẳng biết là vì làm sao, mặc dù có gió thổi, nhưng chẳng có một ai cảm thấy mát mẻ.
Vương Lê Minh thậm chí còn cảm thấy trong gió núi mang theo một mùi vị khẩn trương dồn nén làm cho người ta phải ngạt thở, làm cho sống lưng của người ta bất giác tuôn ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh.
Gần một tiếng đồng hồ sau, ước chừng có bốn nghìn binh sĩ nước Mã Toa mới hoàn toàn tiến được vào sơn cốc, tên lĩnh nước Mã Toa phía trên cùng cách trận địa của phòng ngựu của quân Lam Vũ không tới hai trăm mét, đường thẳng không tới sáu trăm mét, đã có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt hung tợn của bọn chúng, mà tên binh sĩ nước Mã Toa cuối cùng , cũng cơ bản đi tới nửa cuối lưng núi phía đối diện rồi.
Vương Lê Minh nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng đã gần tới lúc rồi, vì thế phất tay lên, hạ lệnh tất cả hỏa lực đồng loạt xạ kích.
Đùng đùng đúng…
Bách kích pháo mở màn đầu tiên, lập tức phá vỡ khoảng không lặng ngắt.
Tiếp đó pháo đạn rít lên rơi xuống lưng chừng núi phía đối diện, cũng chính là phía sau cùng của quân đội nước Mã Toa.
Pháo đạn phát nổ dữ dội , cắt đứt đường lui của quân đội nước Mã Toa, những tên binh sĩ vốn đang còn dè dặt men theo đường núi lần xuống, tức thì bị bắn tung lên.
Sau liên tục mấy phát đạn pháo, con đường núi bị phá hỏng hoàn toàn, đạn pháo còn làm cho vô số đất đá ùn ùn đổ xuống, tức thì làm cho quân đội nước Mã Toa loạn hết cả lên.
Con đường ở nơi này đều có hình chữ “Z”, lòng và lòng vòng, đạn pháo oanh kích ở phía trên cùng con đường, làm đất sụt đá vụn bắn văng từng khối ảnh hưởng tới con đường ở phía dưới.
Rất nhiều thi thể của binh sĩ nước Mã Toa thuận theo lưng núi phía đối diện lăn lông lốc xuống dưới, xô vào đồng bọn của mình, tiếp đó rồi cùng nhau lăn cả xuống dưới, cứ lăn cho tới tận khi đến con suối nhỏ giữa hai ngọn núi, mới chầm chậm dừng lại.
Người chết thì đã đành, nhưng những tên binh sĩ nước Mã Toa xui xẻo bị liên lụy, trong lúc lăn lộn quay cuồng choáng váng cả mặt mày, sớm toàn thân thương tích, chẳng còn phân biệt nổi đông tây nam bắc gì nữa, khó khăn lắm mới mang tâm thân đầm đìa máu đứng lên được, kết quả lại bị thi thể tiếp tục lăn xuống xô phải, vì thế lại lần nữa ngã xuống.
Liên tiếp có bảy tám cỗ thi thể lăn xuống, bọn chúng liền bị chôn sống phía dưới cùng của dòng suối, sặc nước mà chết.
Nước trong con suối nhỏ vốn đã chẳng nhiều lắm, cho nên mau chóng bị nhuồm thành một màu đỏ, chầm chậm chảy về phía bắc.
Nhưng dần dần con suối nhỏ màu đỏ sậm cũng bắt đầu ngừng chảy, bởi quá nhiều thi thể chất chồng đã lập kín dòng suối, hoàn toàn cắt đứt dòng chảy, đám người và thi thể đè lên nhau, làm cho dòng nước không tài nào chảy qua được.
Những tên binh sĩ nước Mã Toa may mắn còn sống sốt thì chẳng chút o dự đạp lên thi thể cả chiến hữu tiếp tục phát động tấn công về phía quân Lam Vũ.
Chỉ có rất ít số tân binh dường như đã bị đống thi thể chồng chất ở phía trước dọa cho sợ chết khiếp, cứ đứng như trời trồng tại chỗ, hoàn toàn không còn ý thức và hành động gì nữa, cho tới khi không ngừng có thi thể ở trên lăn xuống xô phải, bọn chúng mới bắt đầu vùng vẫy theo bản năng.
Địch Căn Tư lập tức phát hiện ra mình đã phạm phải sai lầm cơ bản nhất, hắn đem hơn bốn nghìn người này tống hết vào tuyệt cảnh, trong đáy cốc giữa hai ngọn núi này, binh sĩ nước Mã Toa đừng nói gì tới sự cơ động, tới ngay cả chỗ để né tránh cũng chẳng có, nếu như bọn chúng không thể chiếm lĩnh được trận địa của quân Lam Vũ thì bọn chúng chỉ có một kết cục bị tiêu diệt toạt bộ.
Nhưng, bọn chúng có thể chiếm lĩnh nổi trận địa của quân Lam Vũ sao? Ngay cả bản thân thiếu tướng Địch Căn Tư cũng tỏ ra hoài nghi.
Quả nhiên, súng máy của quân Lam Vũ trên cứ điểm Cẩm Bình Sơn bắt đầu gào rú, tiếng động như xé giấy rầu vang vọng khắp sơn cốc, cứ như một lươi đao rỉ xét, kẽo kẹt kéo qua trái tim mỗi một tên binh sĩ của nước Mã Toa, cắt ra một vệt máu thật dại ở trên đó.
Chẳng biết vì sao, nghe thấy những tiếng xích xích xích này, tất cả binh sĩ nước Mã Toa đều cảm thấy toàn thân có một cảm giác lạnh tới thấu xương.
Cơn mưa đạn rào rào trút xuống đội ngũ binh sĩ nước Mã Toa, tạo nên vô số những đóa hoa máu, đội ngũ quân đội nước Mã Toa vốn chen lấn đông đúc tức thì trở nên thưa thớt.
Những tên binh sĩ bị trúng đạn lăn lông lốc xuống như những hòn đá, lực xung kích cường đại của đạn súng máy làm cho bọn chúng lăn nhanh vô cùng, nhưng tên đồng bọn đứng ở phía dưới bọn chúng, bị thi thể của bọn chúng xô phải, cũng không không chế được đồng loạt lăn cả xuống.
Những tiếng xịch xịch xịch vang lên như cuồng phong bạo vũ, sườn núi phía tây cứ điểm Cẩm Binh Sơn xuất hiện một khung cảnh vô cùng hoành tráng, đó là không ngừng có binh sĩ nước Mã Toa nối đuối nhau lăn xuống, thích mắt vô cùng.
Đứng ở đỉnh núi phía bên này, Địch Căn Tư cũng có thể nhìn thấy rõ ràng binh sĩ của mình không ngừng lăn xuống như những quả hồ lô.
hông tới năm phút, đã hoàn toàn lấp đầy đáy cốc giữa hai ngọn núi.
Do đáy cốc không được rộng rãi cho lắm, nên thi thể chất chồng lên nhau, ít nhất cũng phải cao tới năm sáu tầng, số thi thể này chẹn kién lấy nước suối, máu tươi đổ dồn lại, dần dần hình thành một cái ao máu cực lớn, làm người ta trông thấy mà khiếp hãi, gió nũi thổi qua, mang theo mùi máu tay nồng nặc có thể làm cho bất kỳ một ai phải ngạt thở.
Trong con mắt của thiếu tướng Địch Canh Tư, súng máy của quân Lam Vũ dĩ nhiên là khủng bố, nhưng đáng sợ nhất vẫn cữ là lự đạn của quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ chiếm cứ ưu thế đọ cao, lự đạn có thể trực tiếp ném từ trên lưng núi xuống con suối nhỏ ở dưới chânnúi, đem binh sĩ nước Mã Toa chen chúng đông nghịt ở nơi đó nổ cho tan xương nát thịt, đổ gục hàng loạt. Trong đám đông dày đặc như vậy, mỗi một mảnh lự đạn bị văng ra gần như đều không hề lãng phí.
Còn nhữung quả lựu đạn ở trên lưng núi, cứ khi mỗi một quả phát nổ, là ít nhất có năm sáu tên binh sĩ nước Mã Toa lăn xuống, dưới sự xung kích của sóng chấn động tạo ra bởi vụ nổ, những tên binh sĩ nước MÃ Toa căn bản không có cơ hội để mà né tránh.