Binh sĩ Y Lan ngã gục hang loạt, đè lên cỏ dại, hình thành vùng đất chia cắt không theo quy tắc nào, ở ngoài dải chia cắt đó đều là quân Lam Vũ bên trong là quân Y Lan.
Đùng Đùng Đùng….
Bách kích pháo cũng bắt đầu ra uy, đạn pháo lác đác rơi xuống, sóng chấn động hất văng vô số cỏ dại, trong đó xen lẫn thi thể binh sĩ Y Lan.
Vụ nổ còn gây ra đám cháy dữ dội, mới đầu chỉ là những đóm lửa, sau càng ngày càng lan rộng, gió đêm càng lớn, khoi lên thế lửa càng dữ dội, phạm vi bốc cháy càng rộng, cả khu đồng hoang bốc cháy rừng rực, trong ánh lửa mãnh liệt, cả ánh tịch dương cũng trở nên ảm đạm.
Sau mấy phút hỗn loạn, quân Y Lan dần khôi phục lại, bọn chúng mau chóng tổ chức những tiểu đội nhỏ, triển khai kháng cự ngoan cường, bọn chúng nằm sấp xuống, nổ súng về bốn phía không cho quân Lam Vũ tới gần.
Trải qua mấy lần chiến đấu, đám binh sĩ Y Lan may mắn sót lại này cũng trở nên kinh nghiệm lắm rồi, không còn như trước kia hỗn loạn không còn cơ hội đánh trả nữa.
Đạn của súng trường Chấn Thiên rất lớn, lác đác bay qua bên người đám Quách Hàm, uy thế kinh người.
Lúc này nếu như quân Lam Vũ muốn đánh nhanh thì ắt phải phát động công kích, nhưng cố tấn công thì phải có người chết, Quách Hàm không muốn thương vong nhiều, nên hạ lệnh bộ đội không vội tấn công.
Đối với các chiến sĩ quân Lam Vũ, va chạm thế này xảy ra thường xuyên, bọn họ quen lắm rồi, cho dù không có phát động tấn công cũng có thể thuần thục giải quyết đối phương.
Quả nhiên các chiến sĩ quân Lam Vũ từng bước ép sát, làm khu khống chế của quân Y Lan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị ép vào chỉ còn 1km vuông.
Đại khái ý thức được ngày tàn sắp tới, một tên quan chỉ huy quân Y Lan giơ cao đao chỉ huy, hạ lệnh bộ đội phát động phản kích, kết quả lũ lượt bị quân Lam Vũ bắn chết.
Khi đối phó với quân Y Lan, quân Lam Vũ đã tiếp xúc với loại chuyện phản kích hồi quang phản chiếu này rồi, tuyệt đối không dễ mắc lừa, biện pháp bọn họ dùng là phải dữ hơn kẻ địch, dùng hỏa lực dữ dội nhất để tiêu diệt chúng.
Đoàng.
Huyết Trần khẽ bóp cò, tên quan chỉ huy kia ngã vật ra, đao chỉ huy cũng rơi xuống, tiếng súng trên chiến trường tựa hồ cũng thư thớt đi rất nhiều.
Chừng một tiếng sau, cuộc chiến hoàn toàn kết thúc, quân Y Lan bị tiêu diệt toàn bộ, căn cứ vào thống kê sơ bộ, ước chừng có sáu trăm tên địch bị tiêu diệt, hơn mười tên bị thương nặng, không có tù binh.
Dư Tinh Nguyệt dẫn đại đội của mình kiểm tra cẩn thận chiến trường, ý dò tìm manh mối có giá trị, đồng thời mang tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, giúp những tên bị thương được giải thoát triệt để, chiến trường thỉnh thoảng truyền tới những tiếng súng nặng nề.
Lúc này, thế lửa đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa, gần như lan đi khắp chiến trường, bởi vì khoảng thời gian này, Y Lai Nạp cơ bản trời quang, rất ít mưa, nên cỏ dại vô cùng khô héo, phía dưới còn chất đống mùn lớp dày, khi bốc cháy quả thực không sao ngăn cản.
Mặt trời mặc dù đã khuất bóng, nhưng đất trời tựa hồ còn rực sáng hơn ban ngày, trận lửa này thuận tiện làm một việc tốt, đó là hỏa tang toàn bộ người tử vong.
Trời không phụ người bỏ công, bọn Dư Tinh Nguyệt cuối cùng phát hiện ra một thi thể thiếu tướng nước Y Lan, chính là tên bị Huyết Trần bắn chết, bất quá không nhận ra được thân phận.
Tên thiếu tướng này đã đổi sang đồng phục của binh sĩ phổ thông, trên người ngoài trừ thanh đao chỉ huy ra, không còn thứ gì để phân biệt ra thân phận của hắn nữa, thân phận thiếu tướng của hắn cũng từ thanh đao đó mà nhận ra.
Khi phát hiện ra thi thể của hắn thì ngọn lửa đã lan tới bên cạnh, có thể có một số thứ đã bị thiêu cháy mất rồi.
Dư Tinh Nguyệt không cam tâm, tìm kiếm trên thi thể tên thiếu tướng đó một lượt, kết quả không phát hiện ra thứ gì, nhưng từ trên cỗ thi thể khác bên cạnh, phát hiện ra một bản mệnh lệnh tác chiến của quân Y Lan.
Nội dung cụ thể của bản mệnh lệnh này đã bị xé bỏ rồi, tờ giấy cũng bị lửa thiêu mất quá nửa, từ một nửa còn lại chỉ có thể phát hiện ra một cái tên.
Cao Phong trầm ngâm nói:” Cái nơi này hình như cách chúng ta không xa lắm.”
Đám Quách Hàm vội lật bản đồ ra xem, cái tên này đúng là chỉ cách bọn họ có hai tiếng hành quân, bất quá cái tên đó trên bản đồ quân sự của Y Lai Nạp, thuộc về loại cấp nhỏ nhất, ngang với một thôn nho nhỏ của đế quốc Lam Vũ, cho nên đám Quách Hàm không quá chú ý tới.
Bản đồ quân sự Y Lai Nạp rất thiếu chính xác, đánh dấu trên bản đồ có khả năng lệch với thực tế 3,4 chục km, bọn họ cũng không biết cái tên trên bản đồ quân sự có ý nghĩa gì.
Quách Hàm không chút do dự ra lệnh:” Đi vòng qua, bao vây chỗ đó.”
Mặc kệ cho nơi đó có cái gì, khẳng định là mục tiêu có giá trị, khả năng lớn nhất là điểm tập kết tạm thời của quân Y lan, nếu không tên quan quân kia cũng không giấu kín vào trong lòng như vậy, vào lúc thế này, bỏ chạy mới là quan trọng nhất.
Đương nhiên, nói không chừng nơi đó là một cái bẫy, bất quá dù là cạm bẫy, Quách Hàm cũng muốn đánh bạc một phen, vì khả năng đặt bẫy là không cao, quân Y Lan không có khả năng tổ chức cạm bẫy có sức sát thương lớn nữa rồi.
Sau khi hạ quyết tâm, Quách Hàm lập tức ra lệnh Dư Tinh Nguyệt dẫn đại đội của mình xuất phát trước, tới nơi đó tìm hiểu ngọn ngành, còn mình dẫn đại quân theo sau.
Quả nhiên, khi Dư Tinh Nguyệt dẫn quân tới đó, thì đã hơn chín giờ tối rồi, trong màn đêm, bọn họ bất ngờ phát hiện ra nơi đó không ngờ còn có vô số ánh lửa, còn có rất nhiều lều bạt quân dụng, rõ ràng nơi này là điểm tập kết tạm thời của quân Y Lan.
Quách Hàm dẫn đại quân tới nơi, không hạ lệnh phát động tấn công nay, mà tiếp tục quan sát hai tiếng.
Khi bọn họ ẩn nấp xung quanh quan sát, còn thấy có quân đội Y Lan từ các phương hướng khác nhau lác đác dồn về nơi này tập kết, nhiều thì 5,6 trăm tên, ít thì 2,3 trăm tên, trong chưa đầy 3 tiếng, đã tập kết 3, 4 ngàn tên.
Số quân đội nước YLan này không ngờ lại chẳng thực hiện quản chế, tin rằng chắc chăn bọn chúng không định đóng quân ở đây lâu.
Thế nhưng cho dù bọn Quách Hàm rất mong có cá lớn, song thủy chung không nhìn thấy Tiêu Bá Nạp xuất hiện, từ tình huống quan sát được mà xét, thì chỉ có 3,4 tên thiếu tướng lục quân.
Bất quá điều bọn họ quan sát được đều là tình huống bên ngoài,có lẽ ở trong khu trung tâm nói không chừng có thêm nhiều tướng quân của nước YLan cũng chưa biết chừng, dù sao trong những cái lều kia khẳng định là có cá lớn.
“Xông lên”
Sau khi thương lượng đại khái qua phương án tác chiến, Quách Hàm quyết đoán hạ lệnh tấn công, binh lực của quân Lam Vũ chỉ có chưa đến một ngàn người, mà đối trận với 3,4 ngàn quân Y Lan, hơn nữa càng lúc càng nhiều, nên tránh đêm dài lắm mộng, hắn quyết định động thủ trước.
Đương nhiên, thả lưới dài bắt cá lớn cũng là một lựa chọn tốt, nhưng bọn Quách Hàm không đợi được nữa, nếu như đợi quân Y Lan tập trung trên một vạn tên, thì bọn họ muốn tiêu diệt hoàn toàn kẻ địch sẽ rất khó.
Qua mười hai giờ đêm, kịch chiến lại phát sinh, tiếng súng vang vọng khắp nơi.
Giống như trước kia, quân Lam Vũ dùng cách đánh ba mặt nghi binh, một mặt chủ công phụ trách chủ công là đại đội của Cao Phong, đại đội của Dư TInh Nguyệt ở vị trí dự bị.
Mới ban đầu, cuộc chiến tiến triển coi như còn thuận lợi, cho dù quân Y Lan cũng vô cùng cảnh giác, nhưng dưới hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ, phòng tuyến thứ nhất mau chóng sụp đổ, binh sĩ Y Lan còn sót lại quay đầu bỏ chạy, kết quả bị người phe mình ở phía sau nổ súng bắn chết.
Bất quá về sau, quân Y Lan kháng cự càng lúc càng quyết liệt, đại đội Cao Phong tổ chức 3 đợt tiến công, đều bị hỏa lực có tổ chức của quân Y Lan áp chế, không thể mau chóng áp sát kẻ địch, một trung đội súng trường Chấn Thiên của quân Y Lan áp chế cho không sao ngẩng đầu lên được.
Tới tận khi có bách kích pháo hỗ trợ, bọn họ mới tiếp tục tiến lên được, nhưng trong quá trình tiến quân, quân Y Lan bắn lén tạo thành thương vong không nhỏ, một viên trung đội trưởng bị hi sinh.
Cẩn thận quan sát tình huống chiến trường, Quách Ham cảm thấy có chút kỳ quái, số quân Y Lan lâm thời tụ lại này, kháng cự vô cùng ngoan cường, đúng là nằm ngoài dự liệu.
Xem ra tiểu đoàn bộ binh cùng núi ăn thịt nhiều rồi, hôm nay vớ phải một cục xương.
Dư TInh Nguyệt làm bộ đội dư bị thì cẩm thấy rất hưng phấn, hắn cảm giác chắc chắn là bắt được cá lớn rồi, cho nên quân Y Lan mới liều mạng kháng cự, lão đại hắn không muốn làm đội dự bị, xem ra lần này không cần phải ăn không ngồi chờ rồi.
Quả nhiên chừng 20 phút sau, đại đội của Cao Phong bắt được một tên quan quân Y Lan, qua tra khảo nghiêm khắc, từ trong miệng hắn biết được đây là bộ chỉ huy của quân Y Lan, quan chỉ huy tối cao của nó là thượng tướng Tiêu Bá Nạp, còn có thượng tướng tham mưu trưởng Phí Kiệt La.
Những tên binh sĩ Y Lan kháng cự kịch liệt kia đều là liên đội thân vệ của quân đoàn Ngân Thứu, trong cuộc hỗn chiến trước đó đã tổn thất hơn nửa, hiện giờ còn hơn một ngàn bốn trăm tên, đám này toàn là binh sĩ tinh nhuệ nhất của quân đoàn Ngân Thứu, bất kể là tố chất chiến đấu hay thân thể đều là tốt nhất, hơn nữa một lòng trung thành với Tiêu Bá Nạp, ý chí chiến đầu vô cùng ngoan cường.
Quách Hàm cau mày, hạ lệnh cho Dư TInh Nguyệt lẫn đại đội của hắn tham gia chiến đấu, mau chóng giải quyết cuộc chiến.
Nếu như liên đội thân vệ của Tiêu Bá Nạp là hạt đào, thì hắn cũng phải đập nát hạt đào này, Tiêu Bá Nạp không ngờ có ở trong đó, Quân Lam Vũ bất kể thế nào cũng phải tóm được lão ta.
“Vớ bở rồi” Dư TInh Nguyệt rống lên, dẫn đại đội của mình hăm hở lao vào chiến đấu.
Có thêm quân hỗ trợ, quân Lam Vũ dần dần giành được thế thượng phong, các tay súng bắn tỉa thể hiện trọn vẹn tinh thần sát thủ của mình trong cuộc hỗn chiến.
Chỉ riêng mình Huyết Trần đã giết chết hơn 40 tên quan binh,trong đó đại bộ phận là quan quân, tiếng súng ngắm Già Lan Mã tương đối trầm, xen lẫn tiếng súng máy kịch liệt cản bản không khiến người khác chú ý.
Đam quan quân Y Lan đều không ngờ rằng, dưới hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ còn có tên sát thủ bóng đêm nguy hiểm hơn tồn tại.