Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1193: Chương 1193: Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P16)




TIếng pháo như đánh vào lòng quân Y Lan, cùng với đạn pháo không ngừng rơi xuống, quân Y Lan kháng cự càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng tới 2 giờ sang, quân Y Lan chỉ đành từ bỏ cuộc kháng cự vô vọng.

“Hạ súng xuống sẽ được tha mạng” Chiến sĩ quân Lam Vũ hô lên, ào ào xông tới đem số quân Y Lan còn sót lại bao vây.

Trong vùn cỏ rộng chừng 3000 mét, gần 1000 chiến sĩ quân Lam Vũ bao vây quân Y Lan số lượng tương đương, quân Lam Vũ cầm súng nhìn chằm chằm từng bước áp sát binh lính Y Lan cũng cầm súng, nhưng đã ngoài mạnh trong yếu rồi.

Ánh lửa do đạn pháo phát ra lúc này trở nên khá mãnh liệt, chiếu rọi khuôn mặt của từng người, các chiến sĩ quân Lam Vũ mặt mày cứng cỏi, hưng phấn, mặt của binh sĩ Y Lan thì xám xịt, tuyệt vọng,

“Buông vũ khí của các ngươi xuống, quân Lam Vũ bảo đảm an toàn cho tài sản cá nhân và thân thể của các ngươi.” Cao Phong xả giọng lặp lại mệnh lệnh giống nhau nhiều lần, nhưng binh sĩ quân Y Lan vẫn cầm súng chĩa nòng về quân Lam Vũ xung quanh, cho dù một số kẻ bọn chúng cả người đều run lên, nhưng không có ý lập tức đầu hàng, hai bên cứ như thế giằng co với nhau.

Đợi đến tận 3 phút sau, dường như có được mệnh lệnh thống nhất, những tên binh sĩ Y Lan còn chuẩn bị ngoan cố kháng cự mới chầm chậm hạ nòng súng xuống, cuối cùng bất lực giơ tay lên.

Dư Tinh Nguyệt lập tức dẫn các chiến sĩ trong đại đội của mình thu lấy toàn bộ vũ khí, đồng thời toàn bộ kẻ sống sót trong vùng trung tâm dẫn ra. Cuối cùng thống kê sơ bộ ước chừng có một ngàn bảy trăm tên tù binh quân YLan.

Nhưng bọn họ thủy chung không phát hiện ra bóng dáng Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La, hỏi mấy tên binh sĩ Y Lan, bọn chúng cũng tỏ ra không biết.

“QUan chỉ huy của các ngươi là ai?” Quách Hàm đi tới trước mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn đám tù binh, trầm giọng hỏi, hắn tin Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt Lan nấp ngay trong đám tù binh này, bọn chúng tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát, đối với loại cuộc chiến tiêu diệt quy mô như thế, quân Lam vũ có thể làm tới mức không thoát một con ruồi.

THế nhưng không một ai trả lời, tất cả tù binh này cứ như thế tê liệt hết rồi, bọn chúng đều cúi gằm mặt nhìn mũi chân của mình.

Quách Hàm cau mày, lạnh lung dò xét đám tù binh này, bọn chúng mặc y phục giống nhau, không dễ nhận ra tuổi lớn nhỏ, rất nhiều tên còn bôi bùn đất lên mặt, thêm vào ánh sáng buổi tối không tốt, ánh lửa xung quanh không ngừng lay động, cho nên nhất thời không thể nhìn ra dung mạo thật.

Ảnh của Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La bọn họ đều đã xem qua rồi, nhưng lúc này nhìn qua thì chẳng tên nào giống, tin rằng mấy ngày hỗn chiến liên tục, Tiêu Bá Nạp và Phí Kiệt La khẳng định bị đả kích cực lớn, ngoại hình có biến hóa, nếu như bọn chúng còn hóa trang nữa thì càng khó nhận ra.

Đám Dư TInh Nguyệt đi vòng quanh trong đám tù binh mấy lượt, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Tiêu Bá Nạp, có thể rõ ràng nhìn ra được, có số lượng tương đối quan quân cao cấp nước Y Lan có khả năng cũng đã hóa trang, ý đồ lập lờ đánh lận con đen.

Nếu như là ban ngày, có lẽ có thể nhận ra từng tên, nhưng giờ lại là ban đêm, công tác phân biệt tương đối khó khăn.

Quách Hàm lạnh lùng quát” Tập hợp lại, chạy thành vòng tròn”

Cao Phong dẫn các chiến sĩ xua tất cả tù binh tới, để bọn chúng chạy vòng tròn quanh vị trí quân Lam Vũ.

Lúc mới đầu, đội ngũ tù binh còn rất chỉnh tề, nhưng sau khi chạy được hơn một nghìn mét, khoảng cách bắt đầu kéo dãn, chạy thêm một nghìn mét nữa, phía dưới bị bỏ lại không ít.

Dư TInh Nguyệt suất lĩnh các chiến sĩ tóm lấy 100 tên cuối cùng, áp giải bọn chúng đi, thẩm vấn từng tên, những kẻ này đương nhiên là quan quân Y Lan rồi.

Quách Hàm nhìn những tên quan quân Y Lan lắm trò này, có một số tên hóa trang mình thành đầu bếp, từ trên xuống đều mặc y phục đầu bếp, tay còn cố ý dính vào không ít dầu mỡ, trên mặt cũng có vết than củi.

Có một số tên thì hóa trang mình thành kẻ chăn ngựa, ngoài mặc đồ chăn ngựa ra, còn kiếm không ít nước đái ngựa bẩn thỉu bôi lên người, làm bản thân bốc mùi hôi thối, khiến người khác không dám tới gần, như thế tất nhiên quan sát cũng không được cẩn thận nữa.

Tất cả quan quân Y Lam đều hóa trang thành những nhân vật không quan trọng, để đạt được mục đích lòe bịp bọn chúng đúng là bỏ ra không ít cống sức, nên giống y như thật, chẳng trách mà quân Lam Vũ không sao nhận ra được.

Có điều bọn chúng ăn sung mặc sướng quen rồi, phương diện tố chất thân thể khác biệt quá nhiều với binh sĩ bình thường, chỉ cần chạy bộ một chút, là bọn chúng lộ ra ngay.

Quả nhiên nhìn thấy mình đã bị tóm, tên chăn ngựa già nhất thành thục nói:” Ta chính là Tiêu Bá Nạp…”

Thì ra, lão ta chính là Tiêu Bá Nạp.

Đối diện với ánh lửa, Tiêu Bá Nạp cảm thấy mình đúng là một trong những tướng quân xui xẻo nhất trên lịch sử nước Y Lan, lão ta chư từng ngờ được trong cuộc đời quân nhân của mình lại có thể kết thúc ở vùng đất xa lạ, vào buổi tối hỗn loạn.

Lịch sử của nước Y Lan còn chưa có tiền lẹ thượng tướng bị tử chiến nơi xa trường, càng chẳng cần nói bị bắt làm tù binh. Bắt đầu từ thời đại Y Lan Vương Tiêu Trầm, quân đội Y Lan chưa từng thảm bại như vậy.

Không ngờ điều này lại bắt nguồn từ quân đoàn Ngân Thứu, mà bản thân cũng trở thành thượng tướng lục quân đầu tiên bị bắt sống.

Tin tức liên quan tới Tiêu Bá Nạp bị bắt lập tức được truyền đến bộ chỉ huy quân Lam Vũ ở hành lang Á Sâm, Tri Thu lập tức chuyển tới cho Dương Túc Phong.

Tri Thu cho rằng Dương Túc Phong sẽ rất vui mừng, không ngờ y lại hạ lệnh phong tỏa tin tức, không cho phép truyền bá tin Tiêu Bá Nạp bị bắt ra ngoài, đồng thời Dương Túc Phong trực tiếp gửi điện cho QUách Hàm điện báo khẩn cấp.

Quách Hàm đi quanh Tiêu Bá Nạp mấy vòng, muốn nói rồi lại thôi, chỉ nhìn lão với vẻ khinh bỉ, chính lão già này đã suất quân bao vây thành Trầm Hương, khí thế hùng hổ, còn giết không ít người Y Lệ Nạp, gần như biến cả Y Lệ Nạp thành đống đổ nát.

Bất quá, nếu như nói về trình độ chiến thuật, Quách Hàm có đủ lý do để kinh bỉ lão ta, lão gia hỏa này là quan chỉ huy tối cao của quân đoàn Ngân Thứu, nhưng chỉ huy đánh trận đúng là không ra sao cả.

Đám Dư TInh Nguyệt vô cùng hưng phấn, bắt được Tiêu Bá Nạp, công lao của bọn họ khẳng định là không nhỏ, nhất định sẽ nở mặt nở mày trong mấy lữ đoàn bộ binh rồi, chiến đấu kết thúc luận công bản thưởng, sẽ không thiếu phần của tiểu đoàn bộ binh vùng núi, nói không chừng còn được tiếp kiến Dương Túc Phong…..

Đúng lúc này, lính thông tin vội vàng chạy tới, đưa cho Quách Hàm một văn bản mệnh lệnh, Quách Hàm vốn còn đang cười, kết quả xem xong mệnh lệnh, nụ cười liền tắt ngấm, thần sắc vô cùng ngiêm nghị.

Đám Dư TInh Nguyệt lần lượt vây quanh, hỏi xem phát sinh chuyện gì, Quách Hàm không nói gì cả, trực tiếp đem mệnh lệnh đưa cho bọn họ, xem xong ai nấy đều kinh ngạc vô cùng, đồng thời cũng trở nên nghiêm túc.

Mệnh lệnh tới từ Dương Túc Phong, rất đơn giản, rõ ràng, đó chính là lập tức thả Tiêu Bá Nạp ra, chính xác mà nói không phải thả Tiêu Bá Nạp, mà là :”Chưa từng bắt được Tiêu Bá Nạp”

Mệnh lệnh yêu cầu không được công bố tin tức bắt được Tiêu Bá Nạp, cũng không được nhắc tới cái tên Tiêu Bá Nạp, đồng thời tiêu diệt tất cả nhân viên nước Y Lan biết được tin tức.

Vì bảo mật, phải áp dụng phương pháp phi thường.

“Ý Phong lĩnh là…” Dư TInh Nguyệt gãi đầu, không biết rốt cuộc Dương Túc Phong muốn làm cái gì, nếu như bắt được TIêu Bá Nạp, vậy đáng lẽ ra phải giải về thành Trầm Hương, để nhân dân Y Lệ Nạp thẩm phán chứ.

Người Y Lệ Nạp hận tên gia hỏa này tới tận xương,nguyên vương hậu Phượng Lam VŨ vừa mới trở về Y Lệ Nạp cũng công khai tuyên bố, nếu như có cơ hội, nàng đích thân phải chủ trì tuyên phạt Tiêu Bá Nạp.

Nhưng hiện giờ Dương TÚc Phong lại muốn thả Tiêu Bá Nạp, hơn nữa lại không được nói là thả.

Đám Quách Hàm nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, bất quá cho dù nghĩ không ra nhưng mệnh lệnh của Dương Túc Phong thì phải chấp hành nghiêm ngặt, hơn nữa hành động càng nhanh càng tốt.

Quách Hàm thuận tay đốt điện báo đi, nhỏ giọng nói với Dư TInh Nguyệt :” Dẫn đám kia lại đây, Cao Phong phụ trách cảnh giới vòng ngoài, chú ý không được cho ai tới gần.”

Dư TInh Nguyệt và Cao Phong gật đầu, không nói gì rời đi.

Hơn ngàn tên tù binh bị tập trung lại, bọn chúng mang theo ánh mắt hồ nghi và sợ hãi nhìn quân Lam Vũ ở xung quanh.

BỌn chúng đột nhiên phát hiện có điều không ổn, trong cái đêm quỷ dị này, tựa hồ có dấu hiệu không lành nào đó rơi lên người bọn chúng.

Trừ Tiêu Bá Nạp ra, tất cả nhân viên bao gồm cả Phí Kiệt La đều bị tập trung lại.

Tạch Tạch tạch….

Quách Hàm ánh mắt âm trầm nhìn qua đám tù binh trước mặt, do dự một chút rồi khẽ gật đầu, tiếng súng mãnh liệt vang lên, tât cả tù binh ngã xuống, bao gồm cả Phí Kiệt La, có một số tên còn vùng vẫy trong đống thi thể, kết quả bị bồi thêm một phát súng tiễn lên đường.

Đám Dư TInh Nguyệt cẩn thận kiểm tra từng cỗ thi thể,sợ có sơ sót nào đó, đây là công tác đích thân Dương Túc Phong giao cho,bọn họ không dám có chút bất cẩn nào.

Tiêu Bá Nạp sắc mặt như gan lợn, môi tím tái, toàn thân run rẩy, không nói ra một lời.

Quách Hàm lạnh lùng nói:” Lão có thể đi được rồi”

Tiêu Bá Nạp ngây người ra, dường như không nghe thấy lời Quách Hàm nói

“Lão có thể đi rồi, bọn ta không nhận ra lão, cũng không biết lão là ai, lão hiểu chưa? Lập tức xéo ngay khỏi chỗ này. Hiểu không lão già.”

Dư Tinh Nguyệt đi tới, rống vào tai Tiêu Bá Nạp, nếu không phải là có mệnh lệnh của Dương TÚc Phong, hắn khẳng định đập cho lão ta ngã ra đất, sau đó bồi thêm vài cái đạp.

Tiêu Bá Nạp ngây ra tại chỗ, chẳng hiểu sao.

Quach Hàm phất tay, suất lĩnh các chiến sĩ lặng lẽ rời đi.

Cả vùng đồng hoang rộng lớn, chỉ còn lại một mình bong dáng của Tiêu Bá Nạp, cùng với ánh lửa càng lúc càng lớn.

Gió đêm thổi qua, làm cho đất đai Y Lai Nạp tựa hồ như đều bốc cháy dữ dội, cho tới tận khi lửa cháy tới bên người, Tiêu Bá Nạp mới loạng choạng bỏ chạy, biến mất trong vùng cỏ dại mấp mô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.