Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1194: Chương 1194: Ngu thành, vẫn là Ngu thành (P17)




Sắc trời hơi u ám, tựa hồ lại sắp đổ mưa rồi, không khí vô cùng ngột ngạt, không có gió, tất cả vạn vật giữa trời đất như đã ngừng chuyển động, tất cả sinh vật như đều biến mất.

Đây là khí hậu thường thấy nhất của hành lang Á Sâm, người dân nơi đây đã quen rồi, nhưng đối với đa phần người ngoài mà nói, cái không khí ngột ngạt này vô cùng khó chịu, có người nóng tới mức hận không thể lột cả da xuống, tựa hồ chỉ có thế mới dễ chịu được một chút.

Không khí oi nồng này đối với người bảo vệ Ngu thành mà nói, là sự dày vò vô cùng, thi thể các binh sĩ nước Y Lan tạm thời còn chưa thối rữa hoàn toàn, nhưng mùi thối đã nồng nặc lắm rồi.

Bởi vì không có gió, mùi thối cứ bao phủ lấy Ngu thành, không sao tan được, chúng khiến cho người ta nghẹn thở, lúc ăn cơm là khi khó chịu nhất, nhiều người nôn ọe liên tục, cuối cùng không còn muốn ăn uống gì nữa.

Tới ngay cả người lãnh đạo cao nhất của Ngu thành hiện nay là Trần Kiếm Phi buổi tối khi đi ngủ cũng phải đeo khẩu trang, những người khác bên trong Ngu thành cũng vậy.

Một số thi thể thối rữa sinh ra vô số ruồi bọ, chúng cứ bay vo vo xung quanh Ngu thành, từ xa nhìn lại như một đám mây đen, trông vô cùng kinh sợ, chúng thỉnh thoảng bay vào Ngu thành, mang tới khả năng truyền nhiễm ôn dịch.

Nhân viên vệ sinh quân Lam Vũ ở Ngu thành ngày nào cũng tổ chức rất nhiều nhân lực đi diệt ruồi, cho dù là thế, những tiếng vo vo kia vẫn làm cho người ta cảm giác được sự tàn khốc của thế giới này, cho dù là chiến sĩ quân Lam Vũ có ý chí kiên cường nhất cũng phải dao động.

Bởi vì sợ nguồn nước ngầm bị mầm bệnh gây ô nhiễm, truyền bá ôn dịch, cho nên trong Ngu thành đã nghiêm cấm dung nước ngầm, đại bộ phận giếng tư nhân đều bị lấp kín, tất cả nước uống của người dân và quân sĩ đều phải qua khử trùng mới được dùng.

Điều này khiến cho người dân trong thành có cảm giác họa vô đơn chí, thậm chí không ít người vì không chịu được nóng bức và cơn khát đã âm thầm tự sát, rất nhiều đứa bé vì thiếu nước uống mà khóc oa oa, tiếng khóc hết sức thống khổ.

Vì trời nóng đổ mồ hôi nhiều, con người phải uống rất nhiều nước mới có thể bổ sung lượng nước cho cơ thể, nhưng nguồn nước được khử trùng rất có hạn chế, chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu thấp nhất của con người, bởi thế, cái nóng cái khát khó chịu trở thành hồi ức khó quên nhất trong mùa hè bảo vệ Ngu thành này.

Rất nhiều người môi khô nứt nẻ, nhưng vì gắng sức giảm bớt tiêu hao nước trong người, rất nhiều dân cư được kiến nghị nên yên tĩnh nằm trên giường, không nên có bất kỳ hoạt động nào, từ xa xa nhìn lại, bọn họ trông giống như những thi thể chỉ còn biết thở.

Bất quá cho dù ở dưới hoàng cảnh gian khổ như vậy, cũng có người giữ vững chức trách của mình, còn đang kiên trì chiến đấu.

Ở cửa bắc, Long Khải Ca suất lĩnh các chiến sĩ giám thị động tĩnh của quân YLan xung quanh, từ trong kính viễn vọng nhìn ra, không thấy dấu vết hoạt động của bọn chúng, đại khái vì bệnh dịch sắp bùng phát mà bọn chúng tỏ ra rất thận trọng, nếu không cần thiết, tuyệt đối không tới gần Ngu thành.

Mục đích cuối cùng của Tiêu Nam là ép quân Lam Vũ phải rút khỏi Ngu thành trước khi ôn dịch bùng phát, nên bọn chúng tuyệt đối không tới gần Ngu thành.

Từ trong kính viễn vọng thi thoảng nhìn thấy tấm thân hùng vĩ của phi dĩnh, chúng đang thả vô số vôi bột, còn một sô thả dầu lửa xuống.

Trong khoảng thời gian này, những người trung thực tận trách với nhiệm vụ nhất đại khái là bọn họ rồi, không quân Lam Vũ ngày đêm công tác, rải vô số vôi bột khử trùng, đồng thời dùng dầu hỏa để hỏa thiêu một phần thi thể, cố gằng giảm thiểu quy mô và mức độ tồn tai của ôn dịch

Mặc dù mùi thi thể cháy khét vô cùng khó ngửi, nhưng dù sao so với mùi thối rữa còn tốt hơn nhiều.

Ở phía bắc Ngu thành, loáng thoáng truyền tới tiếng pháo nổ, đó là quân Lam Vũ ở vòng ngoài đang nỗ lực đột phá rào cản của quân YLan, muốn mở con đường thông tới Ngu thành.

Mặc dù mỗi chiến sĩ quân Lam Vũ trong Ngu thành đều theo dõi sát sao quân đội Y Lan xung quanh, nhưng tâm tư bọn họ lúc này đều ở phương bắc, mong mỏi bộ đội huynh đệ xuất hiện trước mặt mình.

Ngu thành biến thành tòa thành chết sắp được một tháng rồi, hiện giờ hi vọng về cuộc sống mới ở ngay trước mắt. Trần Kiếm Phi và Long Khải Ca nhìn nhau, cùng an ủi đối phương.

Bắt đầu từ tối ngày hôm qua, quân Lam VŨ từ Y Lôi Nạp và Y Lai Nạp liên hợp lại với nhau, từ nhiều hướng công kích quân YLan ở phía bắc Ngu thành. Chiến đấu liên tục 16 tiếng đồng hồ rồi, tiếng pháo chưa từng ngừng, từ đó có thể thấy chiến đấu kịch liệt thế nào.

Bất kể là quân Lam Vũ hay quân Y Lan, đều cực kỳ coi trọng Ngu thành, hai bên vì Ngu thành mà không tiếc sức lực, không dùng tới một binh một tốt cuối cùng tuyệt đối sẽ không khuất phục.

Long Khải Ca có chút nôn nóng nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới thời gian chỉ định, bộ đội huynh đệ cũng chưa phát tín hiệu.

Căn cứ vào an bài của Tri Thu, chỉ vào lúc quan trọng nhất, quân Lam Vũ ở trong Ngu thành mới được hành động, từ phía sau cho quân Y Lan một đòn trí mạng, nhưng đáng tiếc thời khắc đó hiển nhiên còn chưa tới.

Có chút nóng ruột quay đầu nhìn bộ hạ của mình, Long Khải Ca phát hiện bọn họ đều đã sẵn sang đột vây, kỳ thực nói một cách chính xác, bọn họ không thể tính là đột vây, mà là phản kích mạnh mẽ, phối hợp với bộ đội bên ngoài, 3 mặt giáp kích quân Y Lan, đánh một trận phá tan chúng.

Bởi vì bản thân tầm quan trọng việc phòng thủ Ngu thành, nên binh lực Trần Kiếm Phi có thể rút đi không nhiều, chỉ có bộ đội đột kích Thủy Mẫu, cùng với binh lực hai phần ba của tiểu đoàn, cộng lại chừng 440 người.

Nhìn thấy ánh mắt của Long Khải Ca, Lạc Sơn Hồ thuận tay giơ khẩu súng máy kiểu Tiệp Khắc lên, ý bảo hăn và các chiến sĩ khác đều đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn đợi mệnh lệnh nữa thôi.

Trần Kiếm Phi cấp cho đội đột kích hỏa lực lớn nhất, trừ súng máy Mã Khắc Thẩm nặng nề ra, thì tất cả số súng máy khác, chỉ cần cái gì vác được là cho hết, bao gồm cả ống phóng rôc két cũng trang bị đầy đủ, hỏa lực nặng nhẹ gì cũng có tất, đạn dược vô cùng sung túc.

Nhiệm vụ của Long Khải Ca là phối hợp với bộ đội huynh đệ ở phương bắc, đánh tan sư đoàn 37 Y Lan chặn ngang bọn họ, mở đường từ Ngu thành thông tới Y Lôi Nạp, đập vỡ kế hoạch muốn cô lập Ngu thành của Tiêu Nam.

Tiêu Nam muốn dùng ôn dịch ép quân Lam Vũ rút khỏi Ngu thành, nhưng xui sao Dương Túc Phong quyết không theo, y muốn nắm chắc trong long bàn tay, bởi thế khi kế hoạch “THiên đao vạn quả” của Tri Thu còn chưa kết thúc, kế hoạch “ Đấm móc hàm” đã diễn ra.

So với kế hoạch “Thiên đao vạn quả” thì kế hoạch “ Đấm móc hàm” quy mô rất nhở, nội dung chủ yếu của nó là quân Lam Vũ từ Y Lai Nạp tiến vào Y Lôi Nạp, rồi công kích quân Y Lan ở giao giới giữa hành lang Á Sâm và Y Lôi Nạp, tiêu diệt bọn chúng.

Nếu như không thể tiêu diệt hoàn toàn được bọn chúng thì cũng phải ép cho bọn chúng rút lui khỏi vị trí này, chỉ cân quân Y Lan rút lui, con đường từ Y Lôi Nạp thông tới Ngu thành đã được khơi thông rồi, bởi vì đường tấn công giống như cái móc câu cho nên kế hoạch này liền gọi là :” đấm móc hàm”

Dương Túc PHong và Tri Thu muốn dùng cú đấm móc hàm này có thể đánh ngất quân Y Lan

Hiện giờ quân Y Lan đồn trú ở giao giới giữa hành lang Á Sâm và Y Lôi Nạp chính là sư đoàn bộ binh 37, quan chỉ huy của nó là thiếu tướng Tiêu Lan tên tuổi dần vang khắp đại lục.

Từ hướng Y Lai Nạp đột nhập vào Y Lôi Nạp, chấp hành kế hoạch “Đấm móc hàm” chính là lữ đoàn 403 và 216 lục quân Lam Vũ, chỉ huy là Linh Tử Hào và Lý Lập Sơn, bắt đầu từ ngày 7-7 bọn họ đã va chạm với quân Y Lan rồi.

Quan binh hai lữ đoàn này kỳ thực đã khá mệt mỏi, bọn họ đã giao chiến với vô số quân Y Lan ở Y Lai Nạp, tiêu diệt cả vạn tên, sau đó lại ngựa không ngừng vó chạy tới Y Lôi Nạp, hành quân ngày đêm, cuối cùng cũng tới nơi trước khi quân YLan có phản ứng, vén tấm màn chiến dịch mới ở hành lang Á Sâm.

Từ ngày 7 tháng 7, hai lữ đoàn trên vạn người này đã luân phiên phát động tiến công dữ dội với sư đoàn 37 Y Lan ngăn ở trước mặt mình, để mau chóng khơi thông đường tới Ngu thành.

Quan binh hai lữ đoàn này kiên quyết quả cảm dùng biện pháp công kích chính diện, tập trung thật nhiều bách kích pháo oanh kích, rồi phát động tiến công quân Y Lan.

Lữ đoàn trưởng lữ đoàn 403 Lý Lập Sơn cũng đích thân ra trận, cổ vũ cực lớn cho binh sĩ, dưới sự tiến công không ngơi nghỉ của quân Lam Vũ, quân Y Lan đành phải liên tục rút lui, tập trung binh lực, chiến đấu càng lúc càng kịch liệt.

Lữ đoàn của Lý Lập Sơn kỳ thực đều là tân binh, đa phần là cựu binh của đế quốc Đường Xuyên, còn chưa trải qua thực chiến quy mô lớn,lần đầu tham gia chiến đấu đã biểu hiện vô cùng xuất sắc, bọn họ liên tục đánh tan phòng tuyến của quân Y Lan.

Công lao này chủ yếu thuộc về việc huấn luyện của quân Lam Vũ rất tốt, quan quân các cấp đối với kỹ thuật tấn công” bốn nhanh một chậm” và “ một đòn hai mặt “ vô cùng thuần thục, vận dụng thành thạo làm quân Y Lan chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.