Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 841: Chương 841: No money no talk (P5).




Minh Sơn Quế trầm mặc chốc lát, né tránh không trà lời :

- Dương Túc Phong, ngươi bắt giữ Nhị hoàng tử thuần túy là hành vi thiếu khôn ngoan, không có lợi ích gì cho ngươi cả, cho dù là giết hắn đi, thì quân Lam Vũ có lợi ích gì chứ? Ngươi cớ sao lại ngoan cố không sửa chứ?

Dương Túc Phong lạnh lùng nói :

- Ta thích đấy.

Minh Sơn Quế chỉ đành tiếc nuối nói :

- Nếu đã như thế, vậy thì ta chỉ đành cáo từ thôi.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói :

- Minh đại nhân, mặc dù ông tay không mà đến, nhưng ta lại có một đề nghị rất tốt, có lẽ chúng ta có thể giải quyết chuyện của Nhị hoàng tử được tốt hơn. Kỳ thực phía ta cũng không yêu cầu nhiều lắm, hoặc là đế quốc chính thức thừa nhận sự tồn tại của phủ đại đô đốc Y Vân, hoặc là ban cho ta chức vụ tổng đốc của Kim Xuyên đạo. Các vị trước tiên là lừa gạt bọn ta, Thập Tứ công chúa tới địa khu Mỹ Ni Tư, căn bản không chính thức tuyên bố thành lập phủ đại đô đốc Y Vân, các vị đã không nói tới tín nghia trước, ta cũng không truy cứu trách nhiệm, nhưng ta hi vọng các vị có thể bù đắp sự thiếu sót nho nhỏ này.”

Minh Sơn Quế lạnh lùng nói :

- Dương Túc Phong, ngươi cho rằng với những hành động việc làm của ngươi, thì hoàng đế bế hạ có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi sao? Ta cũng rất thẳng thắn nói cho ngươi biết, hoàng ta cho dù không cần đứa con trai này nữa, cũng sẽ không chấp thuận yêu cầu của ngươi đâu.

Chuyện có liên quan tới phủ đại đô đốc Y Vân, đúng là biến đổi khó lường, lúc mới ban đầu, triều đình đế quốc đúng là chuẩn bị ban quan chức cho phủ đại đô đốc Y Vân, nhưng sau này, Dương Túc Phong cự tuyệt cung cấp vật tư triều đình yêu cầu, vì thế đế quốc cũng không nhắc tới chuyện phủ đại đô đốc Y Vân nữa. Bời thế, Thập Tứ công chúa mặc dù tới địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng phủ đại đô đốc Y Vân vẫn là cơ cấu do quân Lam Vũ tự thành lập nên, không được bất kỳ một ai thừa nhận.

Dương Túc Phong cười nhạt, sự ngoan cố của hoàng đế Đường Minh của đế quốc Đường Xuyên đúng là có lúc rất lợi hại, sự quyến luyến và tham lam của ông ta đối với quyền lực cũng là hiếm có trên đời.

Không ngờ ông ta lại có thể vì thể diện của mình mà không ngại hi sinh tính mạng của con trai mình. Trong hoàng đế các triều đại, đúng là hiếm có, vì thế suy nghĩ một chút, lại bình thản nói :

- Minh đại nhân, có lẽ, còn có một phương pháp có thể để ta phóng thích Nhị hoàng tử vô điều kiện.

Minh Sơn Quế chân đã đi tới cận cửa lại quay trở về, mặc dù ông ta cũng biết mỗi một câu nói của Dương Túc Phong trên cơ bản là không có chuyện gì tốt đẹp. Nhưng , là đại thân bộ chính vụ của triều đình, ông ta đúng là không muốn từ bỏ bất kỳ một hi vọng nào, dù sao, thì từ trình tự kế thừa mà nói, thì vị Nhị hoàng tử bị bắt giam này chính là vị đầu tiên.

Dương Túc Phong xua tay nói :

- Người đâu, đi đưa Nhị hoàng tử tới đây.

Y Địch Liễu Lâm Na hừ một tiếng, rồi xoay người rời đi, không lâu sau hai cảnh về liền áp giải Nhị hoàng tử Đường Thước tới. Đồng thời mở còng chân còng tay của hắn ra, bời vì Nhị hoàng tử Đường Thước cũng biết một chút ít võ công, cho nên Y Địch Liễu Lâm Na ở lại trong thư phòng, để tránh Đường Thước đột nhiên nổi loạn.

Đường Thước hiển nhiên là tiều tụy đi rất nhiều, nhưng thân thể bảo dưỡng vẫn còn tạm được, thậm chí là có chút béo lên rồi. Thân thể của Dương Túc Phong vốn có chút hơi hơi phát tướng rồi, nhưng hiện giờ xem ra, thân thể của Đường Thướ còn béo hơn Dương Túc Phong không chỉ một vòng, đại khái là cuộc sống trong nửa năm này, ăn uống vẫn không thể, chỉ là thiếu thốn vận động nghiêm trọng, mới có thể đưa tới kết quả này.

Minh Sơn Quế đứng dậy hành lễ với Đường Thước.

Đường Thước chẳng để ý gì tới Minh Sơn Quế, mà hung dữ chửi mắng Dương Túc Phong :

- Dương Túc Phong, ngươi *** không phải là người… ngươi! Ngươi! Ngươi đừng có để rời vào trong tay lão tử, tới lúc đó lão tử nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.

Dương Túc Phong xoa xoa khuôn mặt của mình, bên trên có nước bọt của Đường Thước bắt lên trên mặt của mình, nhưng y lại chẳng lấy làm phiền nhẹ nhàng lau đi, cười tủm tỉm nói :

- Nhị hoàng tử điện hạ, xem ra nơi này của bọn ta quá nhỏ bé, không dung nạp được người rồi! Người đâu, đưa Nhị hoàng tử giao cho Lưu chương Lưu đại nhân của phủ tổng đốc Kim Xuyên đạo, sao cho tòa án của Kim Xuyên đạo phán xử công khai ….

Đường Thước tức thì chết sững, hai chân nhũn ra, bất giác quỳ xuống.

Đế quốc Đường Xuyên thực hiện chính sách vường không nhà trống ở Kim Xuyên đạo, mặc dù ban bố mệnh lệnh chính là bộ nội vụ, chấp hành mệnh lệnh cũng chính là quân cấm vệ.

Nhưng người phụ trách tổng thể lại là bản thân Đường Thước, chính là hắn đã buông thả cho quân cấm vệ tùy ý cướp bóc, đồng thời mặc sức tàn sát bình dân. Dân chúng của Kim Xuyên đạo sớm đã hận hắn tới tận xương tủy rồi, hơn nữa khi xưa ở Linh Thọ phủ hắn cũng phạm vào không ít vụ án mạng, giết không ít người, không biết còn có bao nhiêu gia quyến của người bị hại đang đau khổ chờ đợi một ngày báo thù rửa hận.

Nếu như hắn rơi vào tay tòa án của Kim Xuyên đạo, tiếp thục sự xét xử công khai của dân chúng, mà dân chúng ở nơi này lại được quân Lam Vũ chống lưng, hắn không bị xé chết tươi mới là lạ, sợ rằng vụ xử án còn chưa bắt đầu, thì hắn đã bị nước bọt và gạch đá ném chết rồi.

Dương Túc Phong khinh miệt cười lạnh, lạnh nhạt nhìn Nhị hoàng tử đế quốc Đường Xuyên quỳ ở trước mặt của minh.

Minh Sơn Quế cũng ngây ra không biết phải làm sao.

Đường Thước không ngờ lại vì một câu nói của Dương Túc Phong mà sợ tới mức quỳ ngay xuống tại chỗ, ông ta thực sự không biết phải làm như thế nào nữa.

Nếu nói cũng chỉ có thể nói Đường Thước quá không có cốt khí rồi.

Đường Thước khó khăn lắm mới đứng lên được, không cam lòng hậm hực nói :

- Dương Túc Phong! Ngươi , ngươi … giỏi lắm! Coi như ngươi giỏi, lão tử không đấu lại ngươi! Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới có thể thả ta trở về?

Dương Túc Phong vẫn tỏ ra ung dung nhàn tản nói :

- Ta vốn muốn hỏi xin phụ thân của người chút chi phí ăn ở ta chiêu đãi người mấy ngày qua, rồi thả cho người trở về. Nhưng mà Minh đại nhân không chấp nhận, hơn nữa ông ấy nói phụ thân của người cũng sẽ không chấp thuận, cho nên ta cũng chẳng có cách nào.

Đường Thước tức thì nhìn thấy hi vọng sống sót, khẩn cấp nói :

- Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì, Minh Sơn Quế không đáp ứng nổi, thì ta có thể viết thư cho phụ thân của ta, ta sẽ xin phụ thân của ta đáp ứng …

Dương Túc Phong có chút do dự nói :

- Bất quá ta nghĩ một lát, cũng cảm thấy bắt chẹt phụ thân của người thực sự là không tiện …

Đường Thước cười lạnh nói :

- Đừng có vờ vịt nữa, Dương Túc Phong, dưới cái gầm trời này còn có chuyện gì làm ngươi ngại ngùng sao? Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?

Dương Túc Phong thong thả nói :

- Ta cần một phong thư do chính người viết.

Ánh mắt của Đường Thước cũng dần dần co rút lại, hiển nhiên cũng biết đây dứt khoát là một cãi bẫy, chậm rãi hỏi :

- Nội dung là gì?

Dương Túc Phong nói thản nhiên như không :

- Đơn giản lắm, người cứ viết là người muốn ta ủng hộ người lên vị trí hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên, sau khi chuyện thành, người sẽ chính thức ủy nhiệm ta làm tổng đốc của Kim Xuyên đạo kiêm đại đô đốc của phủ đại đô đốc Y Vân, không vấn đề gì chứ?

Vẻ mặt của Đường Thước tức thì giống như ăn phải hai quả trứng vịt thối, quái dị vô cùng, trong con mắt đầy vẻ sợ hãi.

Không phải là hắn không muốn làm hoàng đế, nhưng mà thực sự là quá nguy hiểm, không một ai hiểu rõ phụ thân của mình hơn hắn. Vì nắm vững quyền lực ở trong tay của mình, ông ta có thể diệt trừ bất kể người nào mà không một chút do dự, bao gồm cả con ruột của chính mình. Đại hoàng tử Đường Hộc vì sao bị biếm làm thứ dân, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn bởi vì chiến bại đầu hang? Sai rồi, bời vì dã tâm của hắn bộc lộ quá sớm, bị phụ thân phát giác ra, cho nên trừ khử không chút thương xót.

Đường Thước chỉ còn có thể nói :

- Dương Túc Phong ngươi muốn hại chết ta à?

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:

- Không, ta chỉ muốn người sau khi trở về ngoan ngoãn ngồi yên cho ta. Ta biết, Nhị hoàng tử mặc dù đánh trận chẳng ra làm sao cả, nhưng giờ thủ đoạn ở sau lưng thì còn rất là lợi hại. Điều này xưa nay ta chưa từng phủ nhận, cho nên, để tránh cho sau này người chuyên môn gây chuyện thị phi cho ta, ta cần có thứ đó trong tay, vạn nhất người gây bất lợi cho ta, thì ta có thể đem nó giao cho hoàng thượng …

Đường Thước tức thì ngoài mạnh trong yếu gầm lên :

- Ngươi! Dương Túc Phong, ngươi quá mức hèn hạ rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế đâu! Ta xưa nay chưa từng muốn làm hoàng đế, phụ thân của ta sẽ không tin lời vu khống của ngươi …

Ánh mắt khó nắm bắt của Dương Túc Phong từ từ bao phủ lên trên người hắn, nói đầy thâm ý :

- Ồ? Vậy sao?

Đường Thước trực giác cảm thấy không ổn, nhưng chỉ đành đâm lao theo lao :

- Đúng.

Dương Túc Phong giọng âm hiểm tràn đầy tiếc nuối nói :

- Nếu đã như thế, vậy xem ra ta chỉ đành ủng hộ Đường Nhàn thôi.

Đường Thước cười lạnh nói :

- Dương Túc Phong, ngươi không chuẩn bị tự mình làm hoàng đế sao?

Dương Túc Phong không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại :

- Ngươi thấy thế nào?

Đường Thước hung hăng nói :

- Nếu ta tin tưởng những lời ma quỷ của ngươi, ta quay đầu ra khỏi cửa sẽ bị thiên lôi đánh chết!

Dương Túc Phong khẽ mỉm cười, bình thản nói :

- Được rồi, bất kể là ai làm hoàng đế, đều không tới lượt chúng ta làm chủ, phụ thân của người vẫn còn nắm chắc đại quyền trong tay mà! Phong thư này người có viết hay không đây? Không viết, người cứ về trong nhà ngục tiếp tục ở đó, ta cũng vẫn sẽ một ngày ba bữa đủ cơm đủ thịt phục vụ người, tuyệt đối sẽ không làm người gầy đi một chút nào, một mình người ta tiêu xài tiền cơm nước bằng ba người của ta, cũng coi như là không bạc đãi người. Nếu như viết, thì người có thể đi theo Minh Sơn Quế, trở về kinh đô Ni Lạc Thần rồi người cứ tiếp tục rượu chè chơi bời, say sưa mơ mộng, cảm giác rượu ngon gái đẹp rất là thoải mái đấy….

Đường Thước nghiến răng ken két nói :

- Ta viết! Đương nhiên là ta viết! Vì sao ta lại không viết chứ! Lấy bút ra đây!

Dương Túc Phong cười lạnh lùng, rung cuông gọi người tới, Viên Ánh Lạc mau chóng đi vào, chuẩn bị sẵn gấy và bút mực. Đường Thước trong lòng tức tối, nên viết thư rất là nhanh, vung bút lên một cái là xong, sau đó hung hăng nói :

- Viết xong rồi! Ngươi đã vừa lòng chưa?

Viên Ánh Lạc đưa tờ giấy cho Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong xem kỳ một lượt, vị Nhị hoàng tử này chữ bút lông đúng là dễ nhìn hơn mình nhiều, có chút mùi vị của thư pháp gia, ý tứ cũng rất rõ ràng, đúng vào mấu chốt. Vì thế hờ hững nói :

- Ừm, mấy chữ này viết đẹp hơn ta nhiều rồi. Quả nhiên là người văn võ song toàn! Được rồi, người có thể đi rồi.

Đường Thước xoay người sải bước đi liền, nhưng bị cảnh vệ ở phía cửa ngăn lại, bọn họ còn chưa nhận được mệnh lệnh.

Dương Túc Phong nhìn qua Minh Sơn Quế, thong thả nói :

- Minh đại nhân, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế bệ hạ giao phó cho mình, có phải là lại sắp thăng quan phát tài rồi không đây?

Minh Sơn Quế lắc đầu, khinh thường nói :

- Dương Túc Phong, ta đúng là đã đánh giá thấp ngươi rồi!

Dương Túc Phong biết rõ nhưng vẫn cố hỏi :

- Ồ? Đánh giá thấp ta điều gì? Đánh giá thấp sự thông minh tài trí của ta? Hay là anh minh thần vũ?

Minh Sơn Quế nói chắc nịch mắng :

- Ta đánh giá thấp sự vô sỉ! Vô tri! Vô lại của ngươi!

Vẻ mặt của Dương Túc Phong tức thì cứng đờ lại, thật lâu sau mới cười nhạt nhẽo, quay đầu nói :

- Người đâu!

Y Địch Liễu Lâm Na phất tay một cái, cảnh vệ ở cửa tiến vào, loàng một cái đã bắt lấy Minh Sơn Quế, hơn nữa động tác thành thạo đeo còng tay vào cho ông ta.

Minh Sơn Quế vẫn không sợ hãi, dường như sớm đã biết là kết cục này rồi, nhưng Đường Thước thì lại sắc mặt trắng bệch.

Dương Túc Phong vừa vực mình vừa buồn cười phất tay lên, bảo Y Địch Liễu Lâm Na mở còng tay cho Minh Sơn Quế, bật cười ra tiếng nói :

- Không phải là chuyện này, làm bậy! Ta bảo các ngươi giết người à? Lúc nào cũng chỉ có biết giết người! Ta bảo các ngươi đem sáu chưa này ghi lại! Minh đại nhân bình sinh chưa từng biểu dương một ai, xem ra ta là người đầu tiên rồi, cho nên phải khắc bia lưu niệm.

Các cảnh vệ nửa tin nửa ngờ thả Minh Sơn Quế ra, đồn thời Y Địch Liễu Lâm Na cũng mở còng tay của ông ta.

Minh Sơn Quế ưỡn ngực ngẩng đầu, lạnh lùng nói :

- Đây không phải là ta biểu dương ngươi.

Dương Túc Phong chẳng thèm quan tâm thản nhiên nói :

- Dù sao ta thích nghe là được rồi.

Minh Sơn Quế quay người đi luôn, không còn muốn có chút tiếp xúc gì với Dương Túc Phong nữa.

Viên Ánh Lạc truyền mệnh lệnh xuống, các cảnh vệ cho đi, để bọn họ rời khòi hồ Mạc Sầu.

Vân Thiên Tầm đẩy xem lăn từ bên kia hành lang chầm chậm đi tới.

Viên Ánh Lạc cười nói :

- Xem ra thì vận mệnh của Nhị hoàng tử và Minh Sơn Quế đã gắn chặt vào nhau rồi.

Vân Thiên Tầm lạnh nhạt nói :

- Cô sai rồi, Nhị hoàng từ chẳng những sẽ không lôi kéo Minh Sơn Quế, mà sẽ còn nghĩ cách giết ông ta.

Viên Ánh Lạc kinh ngạc hỏi :

- Vì sao vậy?

Vân Thiên Tầm lạnh nhạt đáp :

- Bời vì ông ta đã biết quá nhiều.

Viên Ánh Lạc bất giác quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong, cảm thấy biểu tình của y có chút thâm sâu khó lường, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Dương Túc Phong tựa cười tựa không nói :

- Tóm lại, hai người họ sau khi trở về, thì kinh đô Ni Lạc Thần sẽ náo nhiệt lên rất nhiều.

Viên Ánh lạc chính đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi chói tai từ đằng xa vang lên.

Thích khách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.