Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 842: Chương 842: No money no talk (P6).




Tiếng súng dồn dập vang lên.

Cảnh vệ quân Lam Vũ ở hồ Mạc Sầu tức tốc tiến vào trạng thái chiến đấu, mỗi một tiểu tổ súng bắn tỉa đều nhắm chuẩn về phương hướng tiếng súng vang lên.

Có thích khách!

Phản ứng đầu tiên của Dương Túc Phong chính là rút súng ra, còn phản ứng của Đan Nhã Huyến đúng là cũng rất nhanh, mau chóng đem súng trường Mễ Kỳ Nhi chuyên dụng của Dương Túc Phong giao vào trong tay y.

Bất quá lần này bọn Đan Nhã Huyến đều biểu hiện vô cùng bĩnh tĩnh, thích khách đã bị ngăn chặn ở bên ngoài rồi, cảnh vệ của quân Lam vũ ở bên hồ Mạc Sầu vô cùng nghiêm ngặt, thích khách muốn đi vào thì chẳng phải là chuyện dễ dàng.

Y Địch Liễu Lâm Na tức tốc chạy ra bên ngoài nghe ngóng tình huống, tiếng súng cũng môtĩ lúc một gần, cuối cùng hoàn toàn biến mất, nhưng không khí lại càng trở nên khẩn trương, khắp nơi đều có tiếng bước chân của cảnh vệ, đây là cảnh vệ ở bên ngoài được điều động cũng đã chạy tới nơi.

Chốc lát sau, Tiết Tư Ỷ vội vã chạy vào báo cáo, nói là Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu bị người ta truy sát, nàng đã bị thương, chẳng dễ dàng gì mới cầm cự được tới nơi này, đặc biệt tới để xin giúp đỡ.

Người truy sát Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu võ công vô cùng cao, các tay súng bắn tia quân Lam Vũ liên tục nổ súng mấy phát, đều không bắn trúng mục tiêu, bời vì sát thủ cách thân cảnh của Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu rất gần, để tránh khỏi ngộ sát Nga Nhi Tuyết Liễu , cho nên bọn Tiết Tư Ỷ đã tạm thời ra lệnh cho các tay súng bắn tỉa không nên tiếp tục nổ súng, sau đó đi tới xin chỉ thị Dương Túc Phong xem xử lý như thế nào.

Dương Túc Phong kinh ngạc hỏi :

- Là ai mà giữa ban ngày ban mặt đi truy sát Nga Nhi Tuyết Liễu ?

Tiết Tư Ỷ lắc đầu nói :

- Không biết nữa, những võ công của người này đúng là rất lợi hại.

Dương Túc Phong cầm súng chạy ra bên ngoài, mọi người biết rằng kỹ năng bắn súng của y rất lợi hại, chỉ cần có súng ở trong tay, là đủ để tự bảo vệ, nên cũng không cảm thấy là có gì không ổn cả, hơn nữa, bọn họ cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai có lá gan lớn tới thế, lại có thể dám giữa ban ngày ban mặt truy sát đệ tử của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà.

Phải biết rằng, Thánh Điện đế quốc Tinh Hà chẳng những là một trong số những môn phái nối tiếng nhất ở trong võ lâm, hơn nữa cũng là tín ngưỡng cuồng nhiệt nhất, một trong những môn phái có tâm lý báo thù mạnh mẽ nhất.

Bất kể là ai trêu chọc vào bọn họ, bọn họ đều sẽ bất chấp mọi giá để báo thù, cho dù là Thiên Hải Phật Quốc hoặc là Nghi Hoa cung tề danh với bọn họ, đều không dám tùy tiện khơi chuyện với Thánh Điện.

Một hàng người vội vàng chạy tới phía đông bên bờ Mạc Sầu, phát hiện ra ở nơi đó đã bị cảnh vệ quân Lam Vũ hoàn toàn bao vây rồi, mỗi một cao điểm đều có những tay súng bắn tỉa khống chế.

Thế nhưng tất cả mọi người đều không nổ súng, một phương diện tất nhiên là thượng cấp có mệnh lệnh không được nổ súng, nhưng một phương diện khác thì là không có cách nào để nổ súng. Bời vì tốc độ mục tiêu loáng lên thật sự là quá nhanh, mắt thường vô cùng khó nhìn cho rõ ràng.

Dương Túc Phong khẽ cau mày lại, chỉ nhìn thấy ở nơi ra vào hồ Mạc Sầu, có bốn bóng người đang hỗn chiến với nhau, hơn nữa chính đang mau chóng đánh tới phương hướng của chính mình. Nhưng xem ra thì mục tiêu của bọn họ chẳng phải là mình.

Người chạy ở phía trên cũng chính là Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu cô nương, cô gái vóc dáng mạnh mẽ này hôm nay trông có chút thảm hại, khi chạy nhảy tung mình đều có chút cảm giác loạng choạng không vững, thì ra là đùi đã bị thương, nhưng lại không nhìn thấy vết máu, ngược lại bả vai thỉnh thoảng lại có máu tươi rỉ ra, máu tươi thuận theo cánh tay của nàng chảy thẳng tới bên trên trường kiếm, làm cả thanh trường kiếm trắng như tuyết cũng nhuộm một màu đỏ của máu, trông qua có chút khủng bố.

Đuổi sát ở phía sau lưng nàng chính là một lão già cao gầy, lão già này bất kể là dáng người hay khuôn mặt đều không có gì đặc biệt cả, nhìn thoáng qua trong biển người, hoàn toàn không thể nhìn ra được.

Nhìn dáng vẻ của lão ta tựa hồ cũng chẳng phải là dạng hung thần ác sát, nhưng Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu lại đang bị chính lão ta truy sát, tỏ ra vô cùng chật vật, mấy lần trường kiếm thiếu chút nữa bị nắm đấm của đối phương đánh cho rơi khỏi tay, xem ra nắm đấm của lão già này lại còn cứng rắn hơn cả trường kiếm của Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu.

Còn ở phía sau của lão già, thì chính là U Nhược Tử La và Cung Tử Yên, Cung Tử Yên vẫn cứ toàn thân váy dài màu tím, trông vô cùng phiêu diêu linh hoạt, trường kiếm của nàng cũng là khéo léo nhất, gần như lúc nào cũng quấn lấy hậu tâm của lão già, ép cho lão già không thể toàn lực Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu. Nếu không thì Ngã Nhi Tuyết Liễu đã bị thương sẽ vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng.

U Nhược Tử La cả người áo trắng, thân hình loáng lên vội vã trông có hơi giống như u linh từ trong địa ngục thoát ra, nhưng hiển nhiên là nàng nội thương còn chưa lành hẳn so với Cung Tử Yên còn kém một chút, chỉ có thể ở bên cạnh thi thoảng hiệp trợ, làm những việc như đánh lén thôi.

Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì thế này? Cái lão già kia làm sao lại truy sát cô ấy?

Đám người Đan Nhã Huyến, Tiết Tư Ỷ đều lần lượt lắc đầu.

Rất rõ ràng là không một ai biết lai lịch của lão già này, cũng không biết vì sao lão ta lại muốn truy sát Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu. Nhìn dáng vẻ của lão ta đúng là muốn giết Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu, nhưng có lẽ giết chết Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu là chuyện rất đơn giản, có điều phải đối phó với Thánh Điện đế quốc Tinh Hà báo thù, đó dứt khoát không phải là chuyện đơn giản nữa.

Thánh điện đế quốc Tinh Hà cao thủ như mây, lời đồn rằng thực lực so với Vũ Văn gia tộc và Phổ Đà Sơn Hải Thiên Phật quốc còn hùng hậu hơn, nhưng do bị hạn chế bởi giáo quy, cho nên bọn họ rất ít khi động thủ với người khác, càng ít khi rời khỏi biên cảnh của đế quốc Tinh Hà, cho nên bị rất nhiều người xem nhẹ, thế nhưng, nếu như Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu bị giết chết, vậy bọn họ có thể phá bởi sự hạn chế của giáo quy, thẳng tay báo thù rồi.

Không phải là người có phút cân lượng, thì tuyệt đối sẽ không chọc vào Thánh Điện đế quốc Tinh Hà, Dương Túc Phong thực sự không nghĩ ra rốt cuộc là thần thánh phương nào, không ngờ lại dám chính diện khiêu chiến Thánh Điện, đúng là không biết sống chết, cho dù là quân Lam Vũ cũng không ngông nghênh như thế.

Y Địch Liễu Lâm Na lạnh lùng nói, thần sắc đầy vẻ khinh thường:

- Đại khái là cảm thấy cô ta xinh đẹp, nên nhìn trúng cô ta mà thôi.

Dương Túc Phong từ từ lắc đầu, cảm thấy đây khẳng định không phải là nguyên nhân, căn cứ vào nhận thức mà y có được từ chỗ “tỷ tỷ” U Nhược Tử La, phàm là người có võ công cao cường, trên cơ bản đều đã đoạn tuyệt với sắc dục, nếu không sẽ bị hạn chế bới sắc dục tình thù, võ công căn bản không thể tới mức đăng phong tạo cực được, giống như chính bản thân y vậy, chìm đắm ở bên trong tửu sắc , là không thể tu luyện được võ công cao thâm.

Lão gia kia một đối chọi với ba, mà không ở vào thế hạ phong một chút nào, hiển nhiên không phải là hạng chìm đắm trong tửu sắc rồi.

Cùng với tiếng súng vang lên, toàn bộ hồ Mạc Sầu tiến vào trạng thái cảnh giới, Minh Sơn Quế và Đường Thước hoàn toàn còn chưa đi ra khỏi hồ Mạc Sầu cũng bị giam giữ trở lại.

Đường Thước sắc mặt trắng nhợt ghê hồn, vừa mới có hi vọng chạy thoát khỏi lao tù, nhưng lại bị cái biến cố thình lình xuất hiện này đập nát rồi, hắn cảm thấy trái tim của mình như bị rơi vào hố băng, loại cảm giác hi vọng bị dập tắt quả thực so với giết y đi còn khó chịu hơn.

Minh Sơn Quế hết sức bình tĩnh, chỉ trong lúc bất giác cười lạnh lùng, ai cũng nói Dương Túc Phong là tên ác ma lớn nhất thiên hạ, cũng là mục tiêu mà thích khách thích nhất, quả nhiên là như thế.

Y Địch Liễu Lâm Na sính cường, không nhịn được đi tới viện trợ, nàng rút trường kiếm ra, không cần suy nghĩ nhiều gia nhập luôn vào cuộc chiến, Cung Tử Yên quát lớn :

- Cô tránh ra!

Nhưng Y Địch Liễu Lâm Na lại cứ bướng bỉnh không chịu nghe theo, hơn nữa mũi kiếm còn đâm về phía sườn trái của lão già kia, chỉ thấy lão già tùy ý đưa tay ra, liền nắm được ngay lấy trường kiếm của Y Địch Liễu Lâm Na, sau đó thuận tay đẩy một cái, Y Địch Địch Liễu Lâm Na tức thì không đứng vững được, giống như bị một cái giây cung bắn ra mãnh liệt, liên tục lộn nhào ở trên không trung mấy vòng, sau đó bộp một tiếng rơi vào trong hồ Mạc Sầu, bắn lên bọt nước cực lớn.

Đám người Dương Túc Phong đều giật mình kinh hãi.

Bọn Tiết Tư Ỷ vội vàng nhảy xuống nước, cứu Y Địch Liễu Lâm Na cứu lên, mới phát hiện ra cánh môi của nàng trắng bệch một cách đáng sợ, bên khóe miệng toàn bộ đều là máu tươi, ngay cả nói chuyện cũng nói không ra được nữa, thậm chí có một lúc ngay cả nhịn tim đập cũng không có.

May mà lão già kia có lẽ không có ý muốn lấy mạng nàng, cho nên mấy phút sau, Y Địch Liễu Lâm Na cuối cùng cũng thở ra được. Nhịp tim cũng khôi phục lại sự bình thường, nhưng toàn thân vẫn cứ mềm nhũn, không có một chút sức lực nào cả, căn cứ vào giải thích sau đó của Phất Lôi Đát thì thuần túy là bị dọa phát sợ.

Tất cả mọi người của quân Lam Vũ đều cảm thấy sống lưng của mình ớn lạnh.

Trong những người này của quân Lam Vũ, ttrừ U Nhược Tử La và Cung Tử Yên ra, thì võ công của Y Địch Liễu Lâm Na là tốt nhất, cả đám người Đan Nhã Huyến và Tiết Tư Ỷ đều kém nàng rất là xa.

Vậy mà lão già mặt mũi chẳng đẹp đẽ gì này , võ công lại thật là lợi hại, vừa ra tay một cái là làm cho Y Địch Liễu Lâm Na thiếu chút nữa là mất mạng, chẳng trách lão ta bị ba người vây công mà có thể bình an vô sự .

Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu chính là đệ tử xuất sắc nhất trong đám hậu bối của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà, gần như là kế thừa được chân truyền của sư phụ Tân Đế Lôi Lạp, chỉ có điều trên mặt hỏa hầu và vận dụng thành thạo còn kém một chút, nhưng đã là cao thú có tiếng trên giang hồ rồi, mà U Nhược Tử La và Cung Tử Yên võ công càng không kém, một người là một trong số đệ tử xuất sắc nhất của Nghi Hoa cung, một người thì là chưởng môn nhân của Hương Tuyết Hải, nhưng cả ba người lại chẳng thể làm gì được lão già này, đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt.

Chính đang lúc hồ nghi, thì nghe thấy Nga Nhi Tuyết Liễu Liễu thét lớn lên :

- Dương Túc Phong, ngươi mau tránh đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.