Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 843: Chương 843: No money no talk (P7).




- Hảo công phu!

Đám người Đan Nhã Huyến đều khẽ trầm trồ khen ngợi, môn võ công Thủy Thượng Phiêu này, bọn họ không học được.

Thế nhưng, khinh công của Nga Nhi Tuyết Liễu tất nhiên là xuất sắc, nhưng võ công của lão già kia lại càng thêm làm người ta phải kinh hãi, lão ta căn bản không cần những cành liễu trợ giúp cứ nhảy thẳng luôn vào trong hồ nước, sau đó đạp lên nước hồ bay tới, trong chớp mắt đã kéo gần khoảng cách với Nga Nhi Tuyết Liễu.

Nga Nhi Tuyết Liễu hết cách, chỉ đành chui vào trong chòi nghỉ mát, hi vọng lợi dụng vào những cái cột rắc rồi phực tạp để làm loạn tốc độ tiến lên của lão già.

Lão già đó căn bản không tiến vào chòi nghỉ mát, mà đạp thẳng một phát lên trên chòi nghỉ mát, làm chiếc chòi nghỉ mát tức thì nát vụn, Nga Nhi Tuyết Liễu ở bên trong chòi nghĩ mát ngay lập tức bị những mảnh vụn đánh cho toàn thuân toàn là bụi bắm, thân thể lay động loạng choạng , cuối cùng không khống chế được, uỵch một tiếng ngã vào trong hồ nước.

Lão già không bỏ lỡ cơ hội đánh ngay tới, lăng không lao xuống, muốn cho một chưởng lấy tính mạng của Nga Nhi Tuyết, nhưng vào lúc này, trường kiếm của Cung Tử Yên và Lưu Vân Tụ của U Nhược Tử La cùng lúc đánh tới.

Lão già không thể làm gì khác hơn là đành nghiêng người đi, quay lại đối phó với hai người, Nga Nhi Tuyết Liễu thừa cơ từ trong hồ nước nhảy lên, toàn thân ướt như chuột lột, máu tươi nhuộm đỏ cả người.

Dương Túc Phong trong lòng đùng đùng nổi giận, tức tối nói :

- Mẹ nó! Dám giở thói ngang ngược ở trên đầu của ta!

Thế nhưng, khi y nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ lên thì y lại không càm nhận được loại sức mạnh thần kỳ quen thuộc mà Tinh Mộng Thạch ban cho y, chỉ có khi nào tính mạng của bản thân y gặp phải huy hiếp thì mới có thể phát huy tác dụng, còn y muốn dùng nó để trợ giúp người khác thì không có khả năng.

Bất quá cho dù là như thế, Dương Túc Phong vẫn cứ bình tĩnh bóp cò súng.

Đoàng!

Tiếng súng ở trên hồ Mạc Sầu nghe vô cùng đơn điệu mà lại cô tịch.

Lão già kia người ở trên không trung, đột nhiên cảm nhận được gì đó, tức thì bốc thẳng người lên, viên đạn sượt qua dưới chân lão.

Vào lúc này, vừa vặn Cung Tử Yên, Nga Nhi Tuyết Liễu và U Nhược Tử La đều ở ba mặt khác nhau của lão già, ba người dường như tâm linh kết nối, nhất tề động thủ, nhất tề huy động vũ khí, cùng lúc đánh về phía lão già, tốc độ nhanh cứ như ba luồng sét.

Tiết Tư Ỷ hưng phấn nắm chặt bàn tay reo lên:

Xem lão có chết không!

Thế nhưng, làm cho nàng thất vọng là, lão già kia lại chẳng hề sợ hãi đối với sự vây công từ ba phương hướng, người ở trên không trung thình lình vỗ một chưởng xuống, một tiếng phích khẽ vang lên, tiếp theo đó nước hồ ở xung quanh chiếc chòi nghỉ mát đều toát ra từng làn hơi lạnh, không tới một giây, ngước hồ ờ xung quanh chòi nghì mát đều bị đóng thành khối băng! Trường kiếm của đám người Cung Tử Yên tức thì bị đóng cứng lại!

Dương Túc Phong trợn mắt há mồm.

Đây là thần thoại hay là võ công.

Giọng của U Nhược Tử La có chút yếu ớt thét lên :

- Người này là Bắc Mục Thiên Tôn, mọi người cần thận!

Dương Túc Phong không khỏi ngạc nhiên, rồi lập tức choàng tỉnh.

Mẹ nó! Chẳng trách mà lão già này lợi hại như thế, thì ra là Bắc Mục Thiên Tôn kẻ thù không đội trời chung của Thánh Điện trong truyền thuyết.

Bời vì khoảng thời gian này không ngừng nghiên cứu lịch sử của các quốc gia trên đại lục Y Lan, tư liệu liên quan tới đế quốc Tinh Hà xem cũng nhiều, nên Dương Túc Phong biêt được sự tồn tại của nhân vật ngoại hiệu Bắc Mục Thiên Tôn này.

Thế lực của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà dĩ nhiên là khổng lồ, không một ai dám coi thường bọn họ, nhưng ông trời tạo hóa trêu người, cùng với việc cho Thánh Điện thực lực to lớn thì cũng tạo ra một con người như Bắc Mục Thiên Tôn, làm ông ta và Thánh Điện thành kẻ thù sống còn.

Con người này dựa vào sức của một mình đối đầu với Thánh Điện đế quốc Tinh Hà cả một đời, vậy mà luôn đứng vững vàng, được gọi là kỳ quan của võ lâm.

Con người đó, chính là Bắc Mục Thiên Tôn.

Võ công của Bắc Mục Thiên Tôn nghe nói là tới từ vương quốc Đồ Lan của bán đảo Hỏa Long, tên gọi là Đồ Lan Đóa, có tin tức nói rằng võ công của ông ta chính là tu luyện ra được ở miệng núi lửa Ni Lạp Cống Qua cao nhất của bán đảo Hỏa Long.

Cũng giống như núi lửa Ni Lạp Cống Qua yên tĩnh nhiều năm, bề ngoài mặc dù bình tĩnh, nhưng ở trong lòng đất lại ẩn chứa năng lượng cực lớn, một khi bùng phát ra thì không một ai có thể địch được.

Trong thời gian trước đây, nếu như nói có một con người làm cho các trưởng lão của Thánh Điện đế quốc Tinh Hà tâm lý không thoải mái mà nói, thì như vậy con người đó không còn nghi ngờ ghì nữa chính là Bắc Mục Thiên Tôn.

Bắc Mục Thiên Tôn vốn không có chút dây mơ rễ mà gì với Thánh Điện, nhưng lại giết không ít đệ tử của thánh điện, thậm chí bao gồm cả trưởng lão của Thánh Điện.

Thánh Điện đương nhiên không thể chấp nhận được có kẻ nhiều lần khiêu chiến sự tôn nghiêm của bản thân, cho nên không ngừng phái ra các trưởng lão vây công Bắc Mục Thiên Tôn, nhưng lẫn nào cũng là chiến bại trở về, ngược lại còn bị Bắc Mục Thiên Tôn giết mất không ít người.

Trong lần vây công gần đây nhất, Thánh Điện xuất động sáu vị trưởng lão bao gồm cả Tân Đế Lôi Lạp trong đó, cuồi cùng tóm được Bắc Mục Thiên Tôn ở sa mạc Thái Nội Lôi biên cảnh nước Nhược Lan. Sau một trận kịch chiến kinh thiên động địa, nghe nói Bắc Mục Thiên Tôn sau khi trọng thương bị đánh văn xuống vách núi, còn Thánh Điện cũng có hai vị trưởng lão mất mạng.

Trận chiến này, đã là chuyện của chín năm trước rồi, khi đó mỗi một người đều cho rằng, Bắc Mục Thiên Tôn không thể tiếp tục sống được nữa, Thánh Điện cũng công khai tuyên bố đã giết được kẻ thủ truyền kiếp Bắc Mục Thiên Tôn.

Nhưng sự thực ở trước mắt đã chứng minh, Bắc Mục Thiên Tôn đúng là giống nhưngười ta nói , có tới chín cái mạng, ông ta chẳng những không bị tiêu diệt, hơn nữa còn dùng thời gian chín năm này để khôi phục lại, sau đó lại một lần nữa tuyên chiến với Thánh Điện đế quốc Tinh Hà, lần này ông ta ra tay, liền chọn lấy Nga Nghi Tuyết Liễu làm mục tiêu.

Dương Túc Phong không cần suy nghĩ lại một lần nữa bóp cò súng, viên đạn xẹt qua trong không khí chỗ bốn người kịch chiến.

Bắc Mục Thiên Tôn đột nhiên quay đầu lại, liền đánh về phía Dương Túc Phong, tốc độ nhanh cứ như sấm xét thình lình bổ xuống.

Tất cả mọi người đều kinh sợ.

Chỉ có Dương Túc Phong là to ra đặc biệt bình tĩnh, y hiển nhiên có đầy đủ lòng tin vào bản thân.

Quả nhiên, khi sinh mạng của mình gặp phải sự uy hiếp, năng lượng thần bí trong cơ thể của y lập tức vận chuyển, phản chiếu mỗi một động tác của Bắc Mục Thiên Tôn. Dương Túc Phong nâng súng lên bắn luôn một phát, thân ảnh của Bắc Mục Thiên Tôn loạng choạng trên không trung, lộn một vòng tuyệt đẹp, vừa vặn gặp phải U Nhược Tử La ở đằng sau lưng, Bắc Mục Thiên Tôn song chưởng cùng đánh ra, U Nhược Tử La kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người rơi vào trong hồ nước, bắt lên bọt sóng cực lớn.

Còn Bắc Mục Thiên Tôn tựa hồ cũng lưu lại một chút máu tươi, loạng choạng bỏ chạy, những tay súng bắn tỉa khác của quân Lam Vũ liên tục nổ súng, nhưng hiển nhiên là tựa hồ chẳng có hiểu quả gì.

Không tới thời gian ba giây sau, bóng dáng của Bắc Mục Thiên Tôn liền biến mất, các tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều cảm thấy không tài nàotưởng tượng được, nhìn Dương Túc Phong với vẻ khó tin, bọn họ cũng không biết Dương Túc Phong có bắn trúng Bắc Mục Thiên Tôn hay không, nhưng nhìn tình huống, thì khẳng định là Bắc Mục Thiên Tôn đã trúng đạn rồi.

Nếu không tuyệt đối sẽ không hốt hoảng bỏ chạy, thế nhưng, rốt cuộc là viên đạn bắn trung nơi nào, thì thì có một mình Dương Túc Phong biết, viên đạn đã bắn trúng sườn phải của Bắc Mục Thiên Tôn, nếu như lão ta không lập tức bỏ chạy thì một mình Cung Tử Yên cũng có thể lấy được cái mạng của lão.

Đường Thước và Minh Sơn Quế trợn mắt há mồm.

Minh Sơn Quế cuối cùng đã hiểu ra, vì sao Dương Túc Phong có thể hiên ngang đứng vững.

Đường Thước tựa hồ cũng cũng hiểu ra, vì sao Dương Túc Phong tùy tiện nói một câu đã dọa cho hắn quỳ xuống.

Hồ Mạc Sầu lập tức thành một khu cấp cứu, Phất Lôi Đát trở thành người được hoan nghênh nhất, nhưng vẻ mặt lạnh như băng của nàng hiển nhiên cũng làm cho người bên cạnh thêm phần lo lắng, bởi vì nàng căn bản không hề có hứng thú giải thích bệnh tình của bệnh nhân, cho dù là ngươi có hòi nàng tới khô cả họng, thì nàng cũng chẳng thèm nói với ngươi.

Thương thế của Nga Nhi Tuyết Liễu chỉ là ngoại thương, vấn đề không nghiêm trọng, thương thế của Y Địch Liễu Lâm Na cũng không nghiêm trọng, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được rồi. Chỉ có U Nhược Tư La là nghiêm trọng, nàng gần như được Cung Tử Yên vác lên bờ, dáng vẻ như là hấp hối.

Thương thế của U Nhược Tử La tới tận bây giờ vẫn còn chưa lành hẳn, nay lại bị Bắc Mục Thiên Tôn võ công càng thêm hùng mạnh đánh trọng thương, làm thương thế tái phát, sắc mặt trắng như giấy, cho dù có Tinh Mông Thạch hộ thể, vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng lo lắng, tiểu cô nương Na Tháp Lỵ nước mắt đã nhỏ ra tí tách, làm người ta cảm thấy càng thêm lo lắng.

Dương Túc Phong cũng lòng như lửa đột, sợ rằng U Nhược Tử La có điều gì nằm ngoài y muốn, nhưng bề ngoài y lại phải tỏ gia trầm tĩnh, đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của Nga Nghi Tuyết Liễu nói :

- Dương Túc Phong, Thánh Điện bọn ta nợ ngươi một ân tình, bọn ta sẽ trả lại cho ngươi…

Dương Túc Phong cười khổ lắc đầu nói :

- Cám ơn cô đã chiếu cố cho Phương Phỉ Thanh Sương, ân tình ta nợ cô càng nhiều hơn.

Nga Nhi Tuyết muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra, Phất Lôi Đát mau chóng giúp nàng băng bó vết thương, nàng vội vàng muốn trờ về tổng bộ Thánh Điện đế quốc Tinh Hà để báo cao tin tức Bắc Mục Thiên Tôn xuất động, cho nên không để ý tới lời mời ở lại của Dương Túc Phong và sự cảnh cáo của Phất Lôi Đát, vội vàng bỏ đi.

Dương Túc Phong nhìn theo bóng lưng của Nga Nhi Tuyết Liễu đột nhiên có chút cảm giác mất mác vô cớ, quay đầu lại đang muốn xem thương thế của U Nhược Tử La, thị lại nghe thấy Viên Ánh Lạc nhỏ giọng bẩm báo bên tai mình :

- Phong, người Ngõa Lạp lại gây chuyện rồi, bọn chúng đánh lén bộ đội của Lệnh Thiên Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.