Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 867: Chương 867: Rồng biết phun lửa ư? Hoang Đường! (P15)




Khi trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ rầm rầm rộ rộ đổ bộ lên Cát Á Đinh, thì hoàn toàn không gặp bất kỳ kẻ địch nào, tất cả quân đội Pháp Bố Nhĩ đã biến mất tăm tích.

Những trang thiết bị thô lậu của cửa cảng Cát Á Đinh vẫn còn nguyên vẹn không mảy may tổn thất. Do quân đội Pháp Bố Nhĩ chẳng hề thấy đâu cả, mà các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lên thuyền từ Bố Lôi Tư, vượt qua biển Á Đinh, lúc đó biển Á Đinh cũng vô cùng yên bình, chỉ có những cơn sóng nhè nhẹ như vỗ về lên những con thuyền vận chuyển, thế nên bọn họ cứ như là tới Cát Á Đinh để du lịch vậy, toàn bộ những hành động chiến đấu vốn được chuẩn bị hết sức kỹ càng đều không có chỗ để phát huy.

Tại cửa cảng Cát Á Đinh, thậm chó bọn họ còn có thể tháo hết những chiếc mũ sắt ở trên đầu xuống, tắm mình trong ánh mặt trời mùa xuân, mà không cần phải sợ đạn Mỗ Đạt uy hiếp.

Bộ đội trinh sát đã lùng sục địa phương mười dặm xung quanh đồ, không hề phát hiện ra bất kỳ dấu tích nào của nam nhân trưởng thành Pháp Bố Nhĩ, trong đồng ruộng, chỉ có nữ nhân Pháp Bố Nhĩ mang con lao động, trong tay bọn họ không hề có bất kỳ binh khí gì.

Quân Lam Vũ tất nhiên là không gây tổn thương gì cho bọn họ, hỏi qua mộ số người, đều được câu trả lời là, nam nhân của bọn họ đã bị chiêu tập tới thủ đô thành Bàng Không rồi.

Quan quân hải quân Đức Tư Phỉ Đế Na phụ trách yểm hộ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ lên bờ cho rằng, liệu đây có thể là một cái bẫy hay không, bời vì cửa cảng Cát Á Đinh thực sự là quá yên bình.

Dựa theo lý mà nói thì quân đội Pháp Bố Nhĩ không thể vứt bỏ cửa cảng Á Đinh Được, bời vì chuyện này sẽ mang lại sự bị động vô cùng cho việc phòng thủ sau này của bọn chúng, nhưng hải quân quân Lam Vũ đã tìm kiếm hải vực xung quanh đó cũng không hề phát hiện ra điều gì khác thường.

Đội thuyền vận chuyển của quân Lam Vũ mau chóng tháo rỡ vật tư, đồng thời nhân viên của đội công trình quân Lam Vũ cũng máu chóng mở rộng cửa cảng, tăng cường trang bị , để thỏa mãn nhau cầu vận chuyển vật tư của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

Trần Kiếm Phi chẳng hề do dự dẫn quân tiến về thành Bàng Không, bất kể đây có phải là cái bẫy hay không, quân đội Pháp Lôi Nhĩ yếu ớt không phải là đối thủ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

Trận chiến ở cứ điểm Long Nha đã cho thấy rõ, quân đội Pháp Bố Nhĩ hoàn toàn không thể chịu nổi một đòn, trình độ chiến đấu của bọn chúng và quân Lam Vu chênh lệnh nhau quá lớn, có thể làm cho quân Lam Vũ bị thương vong mấy người đã là một thành tích cực kỳ đáng nể rồi.

Bất quá các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều rất thận trọng với sự xuất hiện của Hỏa Long, bất kể là khi hành quân hay là cắm trại, đều cảnh giác quan sát bầu trờ, sợ gặp phải sự tập kích của Hỏa Long.

Báo cáo tới từ chỗ Long Khải Ca và Bằng Huy đã chứng minh một cách rõ ràng sự tồn tại của Hỏa Long, đồng thời cung cấp tư liệu chi tiết liên quan tới Hỏa Long, để tiện cho các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội tiến công từ phía nam tiện đối kháng với Hỏa Long.

Để đối phó với Hỏa Long một cách hữu hiệu, hải quân lục chiến đội do Trần Kiếm Phi suất lĩnh cũng mượn ở phía hải quân hơn mười khẩu súng Bạo Phong Tuyết cỡ nòng 12.7 ly, để dùng lảm vũ khí cao xạ.

Những khấu súng cao xạ này mặc dù khi vận chuyển thì vô cùng vất vả, nhưng các chiến sĩ quân Lam Vũ vẫn rất nỗ lực mang nó theo cuộc hành quân, đồn thời lúc nào cũng có một hai khẩu ở vào trong trạng thái sẵn sàng xạ kích.

Cuộc chiến đấu ở cứ điểm Long Nha đã cho thấy, chỉ có súng máy Bạo Phong Tuyết mới có thể tạo ra sự tổn thương hữu hiệu cho Hỏa Long, đương nhiên là ống phóng rốc két cũng có thể, nhưng tiền đề là phải áp sát bên người Hỏa Long một khoảng hải trăm mét.

Thế nhưng, cả đường hành quân, Hỏa Long không hề xuất hiện.

Trải qua hai ngày hai đêm hành quân cấp tốc, các chiến si của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã tới được thành Bang Không.

Thành Bàng Không là thủ đô của vương quốc Pháp Bố Nhĩ, cũng là toàn thành thị lớn nhất của vương quốc Pháp Bố Nhĩ, nhưng trong con mắt của Trần Kiếm Phi, toàn thành này thực sự không có gì đặc biệt cả.

Nếu như phải nói ra nó có điểm gì đó đặc biệt thì nó quá sơ sài, sơ sài chưa từng thấy, bất kể là một toàn thành thị nào của địa khu Mỹ Ni Tư cũng có quy mô lớn hơn thành Bàng Không rất nhiều.

Với quy mô và nhân khẩu của thành Bàng Không, ở địa khu Mỹ Ni Tư, nhiều lắm cũng chỉ được tính là một cái thôn tương đối lớn mà thôi. Không hề có những quân kiến trúc nào cho ra hồn, cũng chẳng có con đường nào tử tế, thậm chí tới ngay cả tường bao cơ bản nhất cũng chẳng có.

Thủ đổ của vương quốc Pháp Bố Nhĩ là như thế đó.

Trần Kiếm Phi cũng bắt đầu có chút chán nản rồi, ngay cả thủ đô cũng rách nát sập xệ như thế này, thì vương quốc Pháp Bố Nhĩ có vốn liếng gì đề ngạo ngược với quân Lam Vũ?

Đúng như lời kể của những nữ nhân Pháp Bố Nhĩ ở phụ cận cửa cảng Cát Á Đinh, quân đội vương quốc Pháp Bố Nhĩ đã rút hết vào bên trong thành Bàng Không.

Những nam nhân tráng niên Pháp Bố Nhĩ đều bị quốc vương Tắc Vi Nhí cưỡng ép dồn hết vào bên trong thành Bàng Không, căn cứ vào tư liệu tình báo trước đó, thành Bàng Không có hai vạn binh sĩ Pháp Bố Nhĩ, còn có ba bốn vạn thợ săn Pháp Bỗ Nhĩ được lâm thời chiêu mộ, hiện giờ lại có thêm hơn mười vạn nam nhân tráng niên của Pháp Bố Nhĩ.

Bất quá điều này đối với các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mà nói thì cũng chẳng có gì khác biệt. Năm vạn hay mười vạn thì cũng như nhau cả thôi, bời sức chiến đấu của bọn chúng thì trong cuộc chiến ở cứ điểm Long Nha đã thấy rồi, cơ bản là hoàn toàn có thể bỏ qua.

Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, Trần Kiếm Phi có thể nhìn thấy những thợ săn Pháp Bố Nhĩ kết thành từng nhóm tuần tra xung quanh thành Bàng Không, bọn chúng đều chẳng hề có đồng phục của quân đội Pháp Bố Nhĩ, chỉ có một khẩu súng trường Tháp Đạt Mỗ thô sơ, từ màu sắc của những khẩu súng đó có thể thấy rằng chũng cũng cũ kỹ lắm rồi.

Những binh sĩ quân đội Tháp Bố Nhĩ mặc đồng phục thì ở phía sau đám thợ săn này một chút, trang bị có vẻ như khá khẩm hơn chút ít, trừ một khẩu súng trường Tháp Đạt Mỗ ra thì ít nhất có thêm một thanh đao.

Sauk hi biến được tin tức hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tiến công, bọn chúng lâm thời chất một ít bao cát, dồn mấy đống đã ở hai bên đường, coi như là trận địa để đối kháng lại với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.

Trần Kiếm Phi không thể không thừa nhận, hắn chưa bao giờ nhìn thấy quân đội nào lạc hậu như thế, quân Lam Vũ đại khái cũng chưa bao giờ gặp phải quân đội nào lạc hậu như thế.

Ấy vậy mà quốc vương Pháp Bố Nhĩ không ngờ lại hi vọng vào đám quân đội lạc hậu này chống lại quân Lam Vũ được trang bị tới tận chân răng, não của hắn chắc chắn là có vấn đề, nếu chẳng phải là bại não thì cũng điên rồi.

Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mau chóng hình thành vòng vây xung quanh thành Bàng Không.

Sau khi trải qua sự chuẩn bị ngắn ngủi, liền bắt đầu phát động tấn công.

Hải quân lục chiến đội do Trần Kiếm Phi chỉ huy có hai tiểu đoàn bộ binh, vì thế phân ra hải đường tấn công. Một tiểu đoàn bộ binh phụ trách tấn công từ mặt đông, một tiểu đoàn bộ binh phụ trách tấn công ở mặt tây, còn một tiểu đoàn bộ binh thì làm đội dụ binh, bách kích pháo trọng điểm bảo hộ cho bộ đội tấn công từ phía đông.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ….

Đạn pháo không ngừng trút suốt, mau chóng đem những công trình kiến trúc của thành Bàng Không quét sạch, cả toàn thành thị tức thì rơi vào cảnh hỗn loạn.

Những kiến trúc ở trong thành Bàng Không so với miêu tả của Bằng Huy ở cứ điểm Long Nha còn thô sơ hơn, đại bộ phận đều là những căn nhà được làm bằng gỗ, một khi gặp phải pháo đạt phát nổ là bị lật tung lên cả đống, hơn nữa những căn nhà làm bằng gỗ này lại lại cực kỳ dễ bốc lửa.

Chỉ trong chưa đầy mười phút pháo kích, thành Bàng Không cơ bản đã bị nhấn chìm trong biển lửa.

Thành Bàng Không mau chóng bị bao chùm trong những màn khói đen khói trăng đan xen lẫn nhau, quân đội và đám thợ săn Pháp Bố Nhĩ hoảng loạn chạy tứ tung trong làn pháo đạn, chẳng một tên nào biết phải làm gì cả.

Rất rõ ràng là bọn chúng không hề được tiếp thụ huấn luyện tác chiến chuyên môn của quân đội, nên khi đối diện với cuộc tiến công quy mô của quân địch, là bọn chúng không biết phải ứng phó như thế nào. Rất nhiều tên theo bản năng nằm úp sấp trên mặt đất để tránh pháo đạn, đến khẩu súng duy nhất trên người cũng vứt luôn.

Sau ba mươi phút pháo kích, hải quân lục chiến đội quân Lam Vu liến phát động tiến công.

Những tên thợ săn và binh sĩ của quân đội Pháp Bỗ Nhĩ cơ bản còn đang choáng váng bởi cuộc pháo kích, lũ lượt trở thành vong hồn dưới họng súng của quân Lam Vũ. Thi thoảng cũng có được vài tên tỉnh táo lại, những đều bị những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ chăm sóc đặc biệt, còn chưa kịp nổ súng thì đã mất mạng rồi.

Trong trận chiến đấu này còn xuất hiện một hiện tượng rất là kỳ quái, đó là rất nhiều binh sĩ quân đội Pháp Bố Nhĩ không tập trung đánh trận, ngược lại không ngừng ngó nghiêng lên bầu trờ, từ hồ kỳ vọng có thứ gì đó xuất hiện.

Các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều biến rằng bọn chúng đang mong chờ Hỏa Long xuất hiện, nhưng trên bầu trời sanh thăm thẳm chẳng hề có một sinh vật nào, tới ngay cả một con chim nhỏ bay liệng cũng chẳng thấy đâu.

Trần Kiếm Phi vẫn luôn rất chú tâm quan sát động tĩnh ở trên bầu trờ, còn dưới mặt đất cuộc chiến được tiến hành một cách sục sôi.

Đối với hải quân lục chiến đội với quân Lam Vũ, trận đánh này chẳng hề có tính khiêu chiến nào, trừ khi có thật nhiều Hỏa Long xuất hiện, nếu không vận mệnh diệt vong của vương quốc Pháp Bố Nhĩ là không thể cái biến được.

Tiểu đoàn thứ hai của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ máu chóng đột phá được phòng tuyết phía tây của quân đội Pháp Bố Nhĩ.

Quân đội Pháp Bố Nhĩ cơ bản là không biết xây dựng công sự để ngăn cản quân Lam Vũ tiến công, hơn nữa đại bộ phận bọn chúng cũng chẳng hề biết kỹ xảo tác chiến. Đối diện với cuộc tiến công của các c hiến sĩ hải quân lục chiến đội, bọn chúng hành động cứ như là đang đi săn vậy, tên nào tên nấy dựa vào kinh nghiệm cá nhân để chiến đấu.

Tới sau này, rất nhiều binh sĩ quân đội Pháp Bố Nhĩ mau chóng vứt luôn cả súng trường Tháp Đạt Mỗ, sau đó đó hai tay ôm đầu rồi ngồi ở trên mặt đất. Cũng chắc biết là ai đã dạy cho bọn chúng tư thế đầu hàng tiêu chuẩn này, động tác vô cùng thành thạo, làm cho quân Lam Vũ cũng phải cảm thán khen ngợi.

Tiếp sau đó, tiểu đoàn thứ tư của hải quân lục chiến đội cũng đột phát được phòng tuyến phía đông của quân đội Pháp Bố Nhĩ. Quân đội Pháp Bỗ Nhĩ tức thì tan rã, không ngừng rút lui về phía sau.

Trong quá trình bỏ chạy không ngừng bị tiêu diệt, nhưng cũng có rất nhiều binh sĩ quân đội Pháp Bố Nhĩ áp dụng tư thế đầu hàng tiêu chuẩn kia, hai tay ôm lấy đầu ngồi trên mặt đất, làm cho các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cơ bản là chẳng cần phải tốn một chút nào cũng bắt sống được hơn năm nghìn người Pháp Bố Nhĩ, có điều tạm thời chẳng ai có thể phân biệt tên nào là thợ săn tên nào là binh sĩ, cho nên nhất luật đều bị giam hết cả lại cùng nhau.

Trần Kiếm Phi hạ lệnh cho tiểu đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội vốn làm bộ đội dự bị cũng tham gia vào cuộc chiến, mau chóng chia tách bao vây toàn bộ thành Bàng Không.

Những binh sĩ quân đội Pháp Bố Nhĩ bị bao vây lập tức đồng loạt hạ súng trường Tháp Đạt Mỗ, sau đó giơ tay đầu hàng, cứ như là không hẹn mà cùng nhận được tín hiệu nào đó vậy.

Cho tới khi đánh đến tận chỗ gần hoàng cung Pháp Bố Nhĩ thì quân Lam Vũ mới gặp phải sự phản kháng cho ra hồn của quân đội Pháp Bố Nhĩ, những tiếng súng Tháp Đạt Mỗ lẻ tẻ không ngừng vang lên.

Nhưng sự bại vong của quân đội Pháp Bố Nhĩ đã không thể tránh đội nữa.

Ở trước mặt sức chiến đấu mạnh mẽ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, quân đội Pháp Bố Nhĩ căn bản là không hề có cơ hội đánh trả, súng trường Tháp Đạt Mỗ của bọn chũng mặc dù thi thoảng cũng tạo thành được chút thương tổn cho quân Lam Vũ, nhưng đã chẳng thể tạo nên chút xíu ảnh hưởng nào tới toàn bộ cuộc chiến.

Quân đội Pháp Bố Nhĩ ở phụ cận hoàng cung ước chứng khảng cự được không tới hai mươi phút, rồi sau đó đó toàn bộ cũng đều giơ tay đầu hàng.

Thống soái của quân đội Pháp Bố Nhĩ là Tháp Lôi Bố Lỗ mau chóng bị bắt làm tù binh.

Nói một cách chính xác ra thì vị thống soái này tự động trở thành tù binh, bời vì khi các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ước chứng còn cách bộ chỉ huy của hắn khoảng năm sáu trăm mét, thì Tháp Lôi Bố Lỗ cơ bản đã thu thập toàn bộ hành trang, giơ cao hai tay đợi trở thành tù binh rồi.

Đầu hàng cùng với Tháp Lôi Bố Lỗ còn có hơn ba nghìn binh sĩ Pháp Bỗ Nhĩ ở bên người hắn, vũ khí của bọn chúng sớm đã bị niêm phong cất vào kho cả rồi, tuyệt đối không làm cho các chiến sĩ của quân Lam Vũ nảy sinh hiểu lầm.

Tháp Lôi Bố Lỗ mau chóng được áp giải tới chỗ Trần Kiếm Phi, tựa hồ hắn cũng sớm đã biết được kết quả sẽ như thế này, nên sắc mặt rất chi là bình tĩnh, ngược lại làm cho Trần Kiếm Phi bực bội không thôi. Quân đội Pháp Bỗ Nhĩ rõ ràng là chẳng muốn đánh nhau, quân Lam Vũ vừa mới tới là bọn chúng đã tức thì đầu hàng hết cả, vậy thì quốc vương Tắc Vĩ Nhĩ của bọn chúng ỷ vào cái gì để đồ sát sứ giả ngoại giao của quân Lam Vũ.

Dưới mệnh lệnh của Trần Kiếm Phi, Tháp Lôi Bố Nhĩ mau chóng ra lệnh cho số quân đội Pháp Bố Nhĩ còn lại cũng ngừng kháng cự.

Bản thân Tháp Lôi Bỗ Nhĩ vô cùng hợp tác, quân đội thủ hạ của hắn cũng vô cùng hợp tác, đám quân tiếp nhận được mệnh lệnh đầu hàng là buông vũ khí một cách không hề do dự.

Bời vì tù binh thực sự quá nhiều, hơn nữa Trần Kiếm Phi cũng nhận ra bọn chúng chẳng hề muốn đánh nhau với quân Lam Vũ, cho nên Trần Kiếm Phi hạ lệnh tước bỏ súng trường Tháp Đạt Mỗ của chúng, sau đó thả bọn chúng ai về nhà của người đó, nên những tên tù binh đó reo hồ vui sướng một trận, cứ như quân Lam Vũ tới để giải phóng cho bọn chúng vậy, rồi sau đó tản đi hết cả.

- Chuyện quái gì đây? Hỏa Long của các ngươi đâu?

Trần Kiếm Phi tò mò hỏi, rõ ràng rằng quân đội Pháp Bố Nhĩ chẳng phải đối tượng mà quốc vương Tắc Vi Nhĩ gửi gắm hi vọng, bằng sức chiến đấu này, bằng vào sĩ khí như thế này, Tắc Vĩ Nhi khẳng định là quỳ xuống liếm chân Dương Túc Phong cũng đồng ý, nào còn dám giết sứ giả ngoại giao của quân Lam Vũ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.