Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 868: Chương 868: Rồng biết phun lửa ư? Hoang Đường! (P16)




Thì ra là vương quốc Pháp Bố Nhĩ căn bản là không có năng lực đối kháng với quân Lam Vũ, cũng chẳng có quyết tâm đối kháng với quân Lam Vũ, bọn chúng vốn còn dự định chủ động phái người liên hệ với quân Lam Vũ, thiết lập quan hệ tốt đẹp. Dù sao thì bọn chúng cũng thông qua một số thương nhân biết được, hiện giờ quân Lam Vũ cần rất nhiều khoảng sản, mà trên bán đảo Hỏa Long cái gì không có chức độc mỗi tài nguyên khoáng sản là nhiều không sao kể siết, chính vừa cặn có thể bán cho quân Lam Vũ.

Vậy nhưng, mấy tháng trước đó, có một đám người thần bí tới từ nước Mã Toa, đó chính là những tên hắc bào vu sư, chẳng biết là bọn chúng thương đàm với quốc vương Tắc Vĩ Nhĩ đều gì mà làm cho Tắc Vi Nhĩ lập tức thay đổi thái độ, trở nên vô cùng cứng rắn, hơn nữa tràn đầy địch ý với quân Lam Vũ.

Người dân vương quốc Pháp Bố Nhĩ nửa tin nửa ngờ với đám hắc bào vu sư, nghi ngờ mục đích của bọn chúng, nhưng Tắc Vi Nhĩ lại vô cùng ín nhiệm bọn chúng, ban cho bọn chúng quyền lực cực lớn.

Khi giết chết những sứ giả ngoại giao của quân Lam Vũ, thì kẻ nổ súng cũng chính là thủ hạ của đám hắc bào vu sư này, bọn chúng muốn dựa vào cơ hội đó để làm cho vương quốc Pháp Bố Nhĩ hoàn toàn quyết liệt với quân Lam Vũ, trở thành kẻ địch của quân Lam Vũ.

- Bọn chúng tới từ nước Mã Toa à?

Trần Kiếm Phi tức thì đề cao cảnh giác, nghiêm túc hỏi:

Cánh tay của nước Mã Toa đúng là vươn rất xa rồi, không ngờ còn phái cả người lẻn vào vương quốc Pháp Bố Nhĩ, lại còn xúi bẩy vương quốc Pháp Bố Nhĩ chống lại quân Lam Vũ! Chẳng trách, nếu như không có những tên người nước Mã Toa này khích bác, thì vương quốc Pháp Bố Nhĩ có mười cái gan đi chăng nữa, cũng không dám đối địch với quân Lam Vũ.

- Đúng thế! Bọn chúng đều là vu sư do nước Mã Toa phái đến! Pháp Bố Nhĩ của chúng tôi bị hủy trong tay bọn chúng rồi …

Tháp Lôi Bố Lỗ khóc lóc kể lể, càng nó càng phẫn nộ. Theo như lời kể của hắn, quốc vương Pháp Bố Nhĩ là Tắc Vi Nhĩ đã hoàn toàn bị đám hắc bào vu sư đó lôi kéo, không còn nghe bất kỳ ý kiến của một ai nữa.

Không biết là những tên hắc bào vu sư này hứa hẹn gì với Tắc Vĩ Nhĩ, khiến cho Tắc Vĩ Nhĩ đi lên con đường đối kháng với quân Lam Vũ không có chỗ quay đầu.

Trần Kiếm Phi khẽ cau mày lại.

Tâm tư của Tháp Lôi Bố Lỗ hắn rất hiểu, cũng y hệt như Thái Mục Lý An mà quân Lam Vũ bắt được ở phía bắc, bọn họ đều hoàn toàn không có ý đánh nhau với quân Lam Vũ. Ngược lại còn có thể lợi dụng bọn họ, bời vì Dương Túc Phong vẫn luôn hi vọng chiêu mộ được một số chiến sĩ của bán đảo hỏa Long, nghe nói bọn họ có thể huấn luyện thành những tay súng bắn tỉa một cách dễ dàng.

Xem ra nguyện vọng nho nhỏ này của Dương Túc Phong không có vấn đề gì, chiêu mộ được một vạn người Pháp Bố Nhĩ thì còn hơn khó một chút, nhưng chiêu mộ ba bốn nghìn người thì hoàn toàn có thể được.

- Không phải đám hắc bào vu sư kia có thể triệu hoán Hỏa Long ư? Tại sao chẳng thấy bóng dáng của một con Hỏa Long nào?

Trần Kiếm Phi đột nhiên tò mò hỏi. Người nước Mã Toa có thể làm cho Tắc Vĩ Nhĩ yên lòng, đại khái là bằng vào quyền không chế Hỏa Long này rồi, ngoài nó ra, thì chẳng còn chuyện gì khác làm cho Tắc Vi Nhĩ đủ lòng tin là vương quốc Pháp Bố Nhĩ có thể đánh bại quân Lam Vũ.

Chỉ có điều là từ khi hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ lên Cát Á Đinh cho tới nay thì thời gian cũng tới ba ngày rồi, nhưng từ đầu tới cuối chẳng thấy Hỏa Long đâu cả, không biết là những tên hắc bào vu sư của nước Mã Toa đã triệu hoán Hỏa Lòng tới chỗ nào rồi.

Dù thế nào thì bọn chúng cũng không thể âm thầm triệu hoán Hỏa Long tới nước Mã Toa chứ? Như thế thì thực sự là không thể nào tin được rồi.

Tháp Lôi Bố Lỗ tức tối nói:

- Đều là do đám người nước MÃ Toa đó giờ trò, bọn chúng ở bên trong hoàng cung, tôi phải giết chết bọn chúng! )

Được Tháp Lôi Bố Lỗ dẫn đường, các chiến sĩ hải quân lục chiến đội mau chóng bao vây lấy hoàng cung.

Hoàng cung của Pháp Bỗ Nhĩ, quy mô cũng chỉ như một cái trạch viện của hộ nhà giàu ở địa khu Mỹ Ni Tư, trang hoàng cũng chẳng thấy hào hoa đâu cả, chỗ nào cũng là những tảng đá hoa cương thô ráp.

Hiện trạng lạc hậu của bán đảo Hỏa Long được thể hiện trọn vẹn ở trong tòa hoàng cung này, nếu là đặt vào một nơi khác, thì chẳng ai có thể tin được rằng công trình này chính là một tòa hoàng cung.

Đội cận vệ hoàng cung có chưa được tới ba trăm tên, song bọn chúng kháng cự vô cùng quyết liệt. Hiển nhiên là bọn chúng không phải là quân đội mà Tháp Lôi Bố có thể chỉ huy, mà là tâm phúc của quốc vương Tắc Vi Nhĩ, thậm chí nói không chừng bên trong đó còn trà trộn của người nước Mã Toa.

Bọn chúng nấp sau những bức tường không ngừng bắn lén, đạn Đạt Mỗ nảy lên khắp xung quanh, khiến cho các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không thể tới gần.

Thậm chí còn có tên cận vệ hoàng cung ở đằng sau bức tường lớn tiếng mắng chửi:

- Tháp Lôi Bố Nhĩ, ngươi là tên phản bội, một lát nữa thôi Hỏa Long sẽ xuất hiện ăn thịt ngươi! Các ngươi là bọn phản bộ hèn hạ, thứ thịt thối trên người các ngươi là Hỏa Long thích ăn nhất …

Tháp Lôi Bố Lỗ ủ ê im lặng.

Quan quân hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ phụ trách chỉ huy chiến đấu mau chóng điều tới sau bảy khẩu bách kích pháo, nhắm thẳng vào vị trí của đội cận về hoàng cung Pháp Bố Nhĩ oanh kích dữ dội, thế là bọn chúng liền hoàn toàn câm nín, tiếp theo đó là những tiếng rên siết những tiếng gào thét đau đớn của đám tù binh, đại khái là bị tiêu diệt gần hết rồi.

Không bao lâu sau, cánh cửa hoàng cung bị mở ra, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ùn ùn kéo vào.

Những tên cận vệ hoàng cung còn sót lại vẫn cứ ngoan cường kháng cực, nhưng bọn chúng mau chóng bị tiêu diệt, căn bản bọn chúng chẳng phải là đối thủ của quân Lam Vũ, súng trường Tháp Đạt Mỗ của bọn chúng nhiều lắm chỉ có thể bắn ra một viên đạn, còn thường thì đạn chưa kịp rời khỏi nòng đã bị các chiến sĩ quân Lam Vũ giết chết rồi.

Trong cuộc hỗn chiến, cũng có mấy chiến sĩ hải quân lục chiến đội bị thương, nhưng vấn đề không lớn.

Tháp Lôi Bố Lỗ lên tiếng chỉ đường cho quân Lam Vũ:

- Tế đàn ở phía bên kia.

Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ thuận theo con đường hắn chỉ đánh tới, quả nhiên ở phía tây bắc hoàng cung, phát hiện ra có một tế đàn cực lớn, có lẽ tòa tế đàn này là công trình kiến trúc to lớn nhất của cả thành Bàng Không rồi.

Tòa tế đàn có tới ba tầng, rộng bằng non ngửa một đình viện, toàn bộ được xây nên bời những viên gạch nung, nhìn qua còn rất mới.

Trên thực tế, theo lời kết của Tháp Lôi Bố Lỗ, tòa tế đàn này sau khi đám hắc bào vu sư tới vương quốc Pháp Bố Nhi, mới được quốc vương Tắc Vi Nhĩ hạ lệnh xây nên, vì để xây dựng tòa tế đàn này, Tắc Vi Nhĩ còn dùng tới cả quân phí của quân đội, kết quả là làm cho binh sĩ quân đội hận hắn tới tận xương, cho nên khi đánh trận tất nhiên là chẳng dại gì mà bán mạng cho hắn nữa.

Xung quanh tế đàn mai phục rất nhiều cung tiễn thủ hắc bào, bọn chúng đều sử dụng những cây cung Hổ Bi rất lớn, nhìn qua một cái là biết ngay chẳng phải là người Pháp Bố Nhĩ, bời vì với kỹ thuật của vương quốc Pháp Bố Nhĩ căn bản chẳng thể chế tạo ra loại cung tiễn mạnh mẽ này, đều này đã hoàn toàn chứng minh được bọn chúng đúng là tới từ nước Mã Toa. Cung tiễn mà bọn chúng sử dụng thấp thoáng ánh lên sắc xanh, quả nhiên là được ngâm trong chất động.

Các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ từ đằng xa bắn hạ từng tên một, tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng.

Đối diện với những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ, những tên hắc bào cung tiễn thủ này căn bản là không có lấy cơ hội đánh trả nào đã bị tiêu diệt không còn một mống.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ kéo ùa lên trên tế đàn.

Ở khoảng đất trống bên trên tế đàn, hơn ba mươi tên hắc bào vu sư quây thành vòng tròn lớn, chính đang cúi đầu thi pháp, bên cạnh là lò than bốc cháy hừng hực.

Chẳng cần hỏi cũng biết là bọn chúng muốn triệu hoán Hỏa Long, nhìn dáng vẻ của bọn chúng thì tựa hồ hẳn là phải triệu hoàn một thời gian không ngắn rồi, nhưng Hỏa Long thùy chung chẳng thấy đâu, đúng là một chuyện làm người ta phải buồn bực.

Tạch tạch tạch …

Một loạt tiếng súng máy và súng tiểu liên vang lên, bên trên tế đàn không còn người nào sống sót nào nữa, toàn bộ số hắc bào vu sư đã đổ gục ngổn ngang khắp chốn, một số tên may mắn còn chưa đứt hơi cũng bị các chiến sĩ của quân Lam Vũ lạnh lùng dùng lưỡi lê đâm chết.

Đối với người Mã Toa, quân Lam Vũ không cần bắt làm tù binh, nghe nói câu này là do Dương Túc Phong nói ra, nhưng không một ai có thể chứng mình được, chỉ có điều rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ đều âm thầm làm theo lời nói này.

Tiếp sau đó, các chiến sĩ quân Lam Vũ đập nát tất cả mọi thứ ở bên trên tế đàn, mau chóng thanh lý hiện trường, những miếng thịt bốc ra thứ mùi vị khó ngửi kia được đưa tới chỗ đất trống rộng rãi ở bên trong vường, ở trong lòng đất phía dưới đó đã sớm đã được chôn rất nhiều thuốc nổ. Bốn xung quanh quân Lam Vũ chuẩn bị hỏa lực sắn sàng, lặng lẽ chờ đợi Hỏa Long xuất hiện.

Trần Kiếm Phi có đầy đủ lòng tin, chỉ cần Hỏa Long xuất hiện, thì hơn một trăm cân thuốc nổ kia khẳng định sẽ cho bọn chúng nổ tan xác.

Thế nhưng, chẳng thấy Hỏa Long xuất hiện, đợi tới hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy chút tăm tích nào của Hỏa Long, cứ như là ở trên thế giới căn bản là chẳng hề có chuyện Hỏa Long tồn tại vậy.

Trần Kiếm Phi lấy làm lạ hỏi:

- Chuyện này là sao đây? Chẳng phải là bọn chúng đang triệu hoán Hỏa Long ư?

Tháp Lôi Bố Lỗ mặt cũng đầy vẻ nghi hoặc trả lời:

- Bọn chúng đúng là đang triệu hoán Hỏa Long mà, nhưng Hỏa Long lại không đến.

Đám người Trần Kiếm Phi đương nhiên không biết rằng, toàn bộ Hỏa Long trưởng thành ở trên bán đảo Hỏa Long đã bị tiêu diệt sạch sành sanh ở cứ điểm Long Nha rồi, thuốc nổ của Long Khải Ca, gần như đã làm tuyệt giống của Hỏa Long.

Hỏa Long ở bên trên bán đảo Hỏa Long nếu còn muốn tự do bay lượn ở bên trên bầu trời, thì còn phải đợi khoảng thời gian bảy tám năm nữa.

Có quan quân quân Lam Vũ tới báo cáo:

- Trung đoàn trưởng, chúng ta đã bắt được Tắc Vĩ Nhĩ rồi.

Trần Kiếm Phi mặt trở nên nghiêm nghị, dứt khoát ra lệnh:

- Đi, chúng ta tới gặp hắn.

Tên gia hỏa này không ngờ dám hạ lệnh bắn chết sứ giả của quân Lam Vũ, đúng là chết còn chưa hết tội.

Lần này cho dù là có tòa án quân sự của quân Lam Vũ giám thụ, Trần Kiếm Phi cũng quết định là sẽ giáo huấn cho Tắc Vi Nhĩ một trận tớn tới già. Giết chết tù binh đương nhiên là không thể, nhưng cho một trận đòn thì tin rằng sẽ không ai dị nghị cả, huống chi cuối cùng Dương Túc Phong nhất định sẽ xẻo thịt Tắc Vi Nhĩ.

Viên quan quân quân Lam Vũ đó thần sắc cổ quái nói:

- Nhưng mà hắn đã bị điên rồi, có thể là do bị kích thích quá độ, chẳng có nhận ra được điều gì nữa.

Trần Kiếm Phi lạnh lùng hỏi:

- Giả điên à?

Tắc Vi Nhĩ muốn thoát khỏi sự trừng phạt là tuyệt đối không có khả năng.

Viên quan quân quân Lam Vũ đó chỉ nhún vai, để Trần Kiếm Phi tự mình tới xem.

Kết quả Trần Kiếm Phi mau chóng phát hiện ra, Tắc Vi Nhĩ đúng là điên rồi.

Quân y của hải quân lục chiến đội sau khi kiếm tra sơ qua, xác nhận là Tắc Vĩ Nhĩ bởi vì gặp phải sự kích thích quá độ, chỗ nên mới bị điên.

Quân y cũng nhún vai bất đắc dĩ nói:

- Tất cả hi vọng của hắn thoáng một cái bị đổ vỡ hết cả, cho nên …

Trần Kiếm Phi lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì cả.

Tắc Vi Nhĩ bị phát điên lại còn là may mắn cho hắn, nếu không khẳng định là hắn phải đưa lên đoàn đầu đài.

Các chiến sĩ của quân Lam Vũ cũng có chút thương hại nhìn vị quốc vương Pháp Lôi Nhĩ kỳ thực tuổi còn rất trẻ này, hắn cứ ngồi lặng lẽ ở bên trong khu vườn, nhìn vào những họng súng đen ngòm ngòm của quân Lam Vũ nở nụ cười ngây ngốc. Chốc lại tựa hồ đang suy nhĩ điều gì đó, lát lại một mình lẩm bẩm thì thầm, thậm chí còn có lúc ngửa mặt nhìn lên trên bầu trời, không biết là đang nghĩ gì, hắn đã hoàn toàn không còn nhận ra được bất kỳ chuyện gì đã phát sinh ra ở nơi này nữa.

Ngọn lửa hận trong lòng Trần Kiếm Phi cũng dần dần lắng xuống.

Tắc Vi Nhĩ thực sự là đã phát điên rồi.

Tất cả hi vọng của hắn đều được gửi gắm ở bên trên những con Hỏa Long, nhưng cuối cùng Hỏa Long lại không xuất hiện, nộ hỏa công tâm, làm cho hắn biến thành cái bộ dạng như thế này. Bất quá hắn trở thành như vậy cũng là may, bời ít nhất là hắn còn có thể tiếp tục sinh tồn.

Khi tình hình được báo cáo cho Dương Túc Phong, Dương Túc Phong liền tha cho tính mạng của hắn, hạ lệnh áp giải bệnh viện thần kinh của địa khu Mỹ Ni Tư canh giữ.

Có lẽ đối với Tắc Vi Nhĩ mà nói, hắn điên điên khùng khùng sống ở trên thế giới này, hẳn là so với cái chết còn khó chịu hơn? Những kẻ khác nếu nhìn thấy bộ dạng của hắn, không biết liệu có còn suy tính đối địch với quân Lam Vũ nữa không?

Có lẽ, nếu như khi xưa mà biết được kết cục như thế này, hắn sẽ tự mình tới bến cảng Cát Á Đinh để nghênh tiếp sứ giả của quân Lam Vũ?

Chỉ tiếc rằng, trên thế giời này chẳng có chuyện “nếu như”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.