Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1031: Chương 1031: Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào? (P1)




Úc Thủy Lan Nhược đã không nhẫn nại được nữa rồi, nổi giận đùng đùng nói, nàng đã phải chịu đựng ánh mắt mang theo vẻ khinh nhờn rõ ràng kia của Dương Túc Phong, cảm giác bản thân giống như là một ả kỹ nữ bán thân ở bên sông Tần Hoài mặc cho người khác thưởng thức thoải mái vậy, nhưng lại không có chút sức lực nào để kháng cự, sự cao ngạo mà khinh miệt trước kia, đều không biết vì sao lặng lẽ biến mất rồi.

Dương Túc Phong ngồi ở ngay phía đối diện với nàng, trong đôi mắt không chút che dấu vẻ dâm dục của nam nhân, ánh mắt không chút khách khí hau háu nhìn và bộ ngực của Úc Thủy Lan Nhược.

Có lẽ vì quanh năm bôn ba ở bên ngoài, cho nên Úc Thủy Lan Nhược luôn thích bó thật chặt ngực của mình, giải băng quấn ngực quấn hết vòng này tới vòng khác, đem bộ ngực cao cút bó thành đường băng phi cơ, ngày hôm qua khi mấy người bọn họ hóa trang thành nam nhân thì Úc Thủy Lan Nhược là người hóa trang giống nhất, nếu không phải ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, thì đứng ở khoảng cách xá đúng là khó mà phát hiện ra được.

Đêm đã về khuya, bóng đêm vô cùng yên tĩnh, nhất là bóng đêm ở bên trong Vị Ương cung, thực sự là yên tĩnh tới mức quá đáng, không có bất kỳ một âm thanh nào, thậm chí không có cả tiếng chim kêu, chỉ thỉnh thoảng truyền tới tiếng quảt hỏi khẩu lệnh vô cùng nghiêm túc mà yểu điệu, đó chính là những nữ cảnh vệ quân Lam Vũ ở dải trung tâm của Vị Ương cung đang tuần tra, ngoài những âm thanh đó ra, thì đúng là không còn bất kỳ âm thanh nào khác nữa.

Thấy Dương Túc Phong cứ phóng túc nhìn chằm chằm vào ngực của mình, Úc Thủy Lan Nhược vừa thẹn vừa giận , muốn phát tác, nhưng lại không phát tátc ra được, không biết vì sao, cái dáng vẻ này của Dương Túc Phong làm cho nàng có chút cảm giác như toàn thân mềm nhũn mất hết sức lực.

Kỳ thực Úc Thủy Lan Nhược muốn đánh cho y một trận nhớ đời, đánh cho mắt mũi của y lệch hết khỏi vị trí, thậm chí là xẻo luôn cả cái thứ đáng ghét chuyên môn dùng để trà đạp nữ nhân của y đi, để y biến thành thái giám, xem xem y còn dám dâm đãng như thế hay không, bất quá điều này chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, chứ không thể làm ra được, nếu không hậu quả quá nhiêm trọng, nếu thực sự giết y, thì toàn bộ Hải Thiên Phật Quốc cũng sẽ phải bị bồi táng.

Còn may là ở bên trong sương phòng không còn ai khác, Úc Thủy Lan Nhược cảm giác gò má của mình như hơn nóng lên, nhưng vẫn miễn cưỡng nhẫn nhịn, trong lòng căm tức nghĩ, cho ngươi nhìn, cứ cho ngươi nhìn, nhìn cho mù mắt thì thôi!

Nghĩ tới đó nàng tự nhiên lại có chút tâm lý tinh nghịch, bất giác ưỡn thật cao bộ ngực của mình lên, đem nó hoàn toàn trình diện trước mặt Dương Túc Phong.

Quả nhiên Dương Túc Phong kinh ngạc hết sức, giật mình nhìn Úc Thủy Lan Nhược, sự dâm dục và khinh bạc ở trong đôi mắt hoàn toàn biến mất, Úc Thủy Lan Nhược mặc dù mặt đầy ráng hồng, thẹn không để đâu cho hết, nhưng trong lòng lại có cảm giác hạnh phúc thắng lợi, hung dữ nghĩ, cho ngươi nhìn, cho ngươi nhìn, xem xem ngươi còn dám nhìn nữa không.

Bên ngoài có người khe khẽ gõ cửa, Úc Thủy Lan Nhược mới vội vàng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng vẻ thẹn thùng ở trên mặt thì làm thế nào cũng không che dấu đi được, ngược lại Dương Túc Phong hết sức tự nhiên, ánh mắt lại chiếu lên trên ngực của nàng, chẳng hề có chút cảm giác xấu hổ nào cả.

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, U Nhược Tử La bưng trà vào, cười tủm tìm lúc nhìn người này, lát lại nhìn người kia, nụ cười đầy thâm ý làm cho Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy cả tai mình cũng đỏ rực lên rồi, nếu như lúc này đây trên mặt đất mà có một cái lỗ, thì nhất định nàng sẽ chui ngay vào.

Điều nàng khó chịu nhất là những ánh mắt quái dị của đám nữ nhân kia, cứ như bọn họ cho rằng mình đang quyến rũ Dương Túc Phong vậy, nhưng sự thực thì hoàn toàn không phải như vậy, nếu như chẳng phải vì cái bản hợp đồng chết tiệt kia, thì nàng căn bản không muốn gặp mặt Dương Túc Phong.

Càng đáng hận hơn nữa là U Nhược Tử La còn chẳng có chút tâm lý bài xích nào, đối xử với nàng cứ như đã là tỷ muội của mình vậy, nhưng Phương Phỉ Thanh Sương thì lại hoàn toàn trái ngược, chừng như là đem bản thân trở thành nữ nhân cướp chồng của người khác vậy, làm cho những nữ nhân khác mỗi một lần nhìn thấy nàng đều giống như nhìn thấy một nữ nhân đê tiện tới tranh giành chồng của mình, cả một bụng đầy oan khuất, nàng không biết phải bày tỏ cùng ai.

- Không bằng cô gả cho ta đi!

Dương Túc Phong đột nhiên nói với vẻ hết sức nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc, dường như câu nói này y đã suy nghĩ tường tận vô số lần rồi mới nói ra, tuyệt đối không đơn giản chỉ là nói đùa.

Chiếc khay của U Nhược Tử La rõ ràng là chao đảo một cái, nước trà ở bên trong cốc thiếu chút nữa bị sánh ra ngoài, bất quá sau một lúc, bên mép chiếc miệng xinh của nàng lại lộ ra một nụ cười tinh quái, U Nhược Tư La đã nhanh chóng hiểu ra, Dương Túc Phong rõ ràng là đang cực kỳ trắng trợn trêu ghẹo nữ đệ tử của Thiên Hải Phật Quốc này, cho nên câu nói này đương nhiên không thể coi là thật được.

Chẳng ngờ rằng nữ đệ tử Hải Thiên Phật Quốc đi ra lại có thể trầm luân tới mức bị nam nhâm trêu ghẹo ngay trước mặt, U Nhược Tử La chỉ nghĩ thôi đã thấy bi ai, thế đạo giờ đây đã biến đổi hết rồi, biến thành thời đại ác ma hoành hành, Úc Thủy Lan Nhược sớm muộn gì cũng phải chìm đắm trong bàn tay của tên ác ma này, nhưng đâu còn cách nào khá nữa.

Nhìn Úc Thủy Lan Nhược mặt đỏ dừ, U Nhược Tử La không khỏi có chút cảm giác đồng mệnh tương liên, nghĩ tới bản thân đường đường là chưởng môn nhân của Hương Tuyết Hải, bình thường căn bản không thèm để nam nhâm vào trong mắt, kết quả cuối cùng còn chẳng phải là vẫn cứ trầm luân ở trong tay tên ác ma này sao?

Hoàn toàn hiến lên tấm thâm trinh trắng của mình thì cũng thôi vậy, bị y ngược đãi và chơi đùa cũng chấp nhận, còn phải sinh con đẻ cái cho y, giờ đây lại còn phải giúp y làm điều xấu xa, đi làm hại tiểu cô nương thuần khiết khác, đúng là không còn mặt mũi nào nữa, thế mà bản thân không ngờ tựa hồ càng ngày lại càng quen với loại sinh hoạt như thế, đó mới là điều người ta cảm thấy không thể tin được nhất.

- Đừng mơ!

Úc Thủy Lan Nhược rống lên như muốn nổ tung ra, tiếng thét chói tai thiếu chút nữa xé rách màng nhĩ của Dương Túc Phong, nếu như không phải có U Nhược Tử La ở ngay bên cạnh, thì dù có rước lấy phiền phức lớn thế nào, Úc Thủy Lan Nhược cũng muốn tát một cái thật mạnh lên mặt Dương Túc Phong.

Cho dù là thế, U Nhược Tử La cũng có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường gân xanh nổi lên trên khuôn mặt tú lệ Úc Thủy Lan Nhược, có thể thấy cơn thịnh nộ của nàng lớn như thế nào.

- Dù sao cô cũng chưa có ý trung nhân? Vì sao lại không thể gả cho ta chứ?

Dương Túc Phong tựa hồ như không nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe thấy điều gì hết, hoàn toàn chẳng để ý tới sự phẫn nộ của Úc Thủy Lan Nhược, vẫn cứ nói với vẻ hết sức bình thản.

U Nhược Tử La ở bên cạnh trông thấy vậy có cảm giác như một con mèo đang chơi trò đuổi bắt với con chuột vậy, con mèo đã hoàn toàn chiếm cứ thế thượng phong, bất kể là con chuột kia từng lợi hại chừng nào từng thông minh chừng nào, nhưng cuối cùng vẫn không thể đấu được lại con mèo thực lực cường đại.

- Dương Túc Phong! Ngươi còn nói những lời như thế nữa, ta sẽ cắt cái đầu của ngươi xuống.

Quả nhiên, Úc Thủy Lan Nhược tức tới mức mặt trắng bệch ra tồi.

Dương Túc Phong nhìn Úc Thủy Lan Nhược với vẻ hiếu kỳ, tựa hồ cảm thấy rất chi là lạ vì sao nàng lại nổi giận như thế, y nghi hoặc gãi gãi đầu của mình, nói với vẻ không sao hiểu nổi:

- Nhưng, cho dù cô không muốn gả cho ta, sau này cô cũng phải sinh hoạt cùng một chỗ với ta, nếu như chúng ta phu thê ân ái thực sự rồi, nhưng lại không có danh nghĩa phu thê, vậy chẳng phải là thiệt thòi cho cô hay sao? Ta thực sự không muốn chiếm tiện nghi của cô đâu …

U Nhược Tử La cười thầm trong bụng, Úc Thủy Lan Nhược đấu võ mồm sao có thể là đối thủ của tên ác ma này.

Quả nhiên Úc Thủy Lan Nhược bùng đầy lửa giận, toàn thân run lên vì tức giận, khuôn mặt tụ lệ biến thành màu trắng không còn chút máu nào, nhưng lại không có cơ hội phát tiết ra, chỉ có thể thở hổn hển nói:

- Ai muốn phu thê ân ái với ngươi? Ngươi xéo đi!

Dương Túc Phong nâng cốc trà lên, hết sức phong độ thổi hơi nóng do nước trà bốc lên, để nó dần dần phát tán vào không khí, nhưng lại nhìn nhìn khuôn mặt tức giận tới mức không còn lời lẽ nào để miêu tả của Úc Thủy Lan Nhược, chỉ để ý tới bản thân thong thả nói:

- Nhưng một khi cũng ta ký bản hợp đồng kia, cô sẽ phải theo sát bên người ta mọi lúc mọi nơi, sớm chiều có nhau, lỡ chẳng may cô không chịu được sự dụ hoặc của ta, thất thân với ta, thế chẳng phải là …

U Nhược Tử La cười phì một tiếng, nụ cười ngọt ngào đeo ở bên khóe môi đang rời đi mất, trong lòng nàng thầm cảm khái, ác ma đúng là ác ma, tán tỉnh nữ nhân đều luôn trực tiếp như thế, Úc Thủy Lan Nhược nếu lập tức bỏ đi, thì nói rõ còn có cơ may vãn hồi, nếu như nàng có thể chịu đựng dược sự chêu ghẹo và vũ nhục như thế này của ác ma, thì nói rõ nàng đã hoàn toàn không còn đường lui nữa, cho dù Dương Túc Phong thực sự muốn thân thể của nàng, thì chừng là nàng cũng chỉ có nước nhẫn nhục chịu đựng mà thôi.

Quả nhiên Úc Thủy Lan Nhược đứng phắt dậy bỏ đi.

Dương Túc Phong ở phía sau nhẹ nhàngnói:

- Vậy là cô không muốn bản hợp đồng kia nữa rồi? Ta vốn muốn ký hợp đồng với cô đó …

Tựa hồ như có một sức mạnh không gì sánh bằng đã giữ chặt lấy Úc Thủy Lan Nhược.

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Đừng có tức giận thế chứ! Ta chỉ nói đùa mà thôi, có điều sau này chúng ta đúng là có rất nhiều cơ hội ở bên nhau… a ha ha, ta muốn ký bản hợp đồng bảo hiểm kia, bất quá ta có vẫn đề cần thương lượng với cô một chút.

Úc Thủy Lan Nhược thét lên lanh lảnh:

- Nếu ngươi còn muốn làm nhục ta, thì ta thà không cần bản hợp đồng kia nữa.

Dương Túc Phong mỉm cười nói:

- Làm sao có thể như vậy được chứ, với một con người cao thượng như ta đây, sao có thể vũ nhục một vị tiểu thư cao quý thuần khiết như vậy được chứ? Đây là điều không thể nào, hơn nữa ta có đầy đủ lý do để tin tưởng, chỉ cần chúng ta sớm chiều bên nhau thời gian dài rồi, cô nhất định sẽ không kiềm chế được mà yêu ta…

Úc Thủy La Nhược nghiến chặt răng rít lên:

- Dương Túc Phong! Ngươi là đó vô sỉ!

Dương Túc Phong lập tức mẫn cảm thay đổi đề tài, nói nhanh:

- Rồi, rồi ,rồi, chuyện chàng chàng thiếp thiếp để sau này chúng ta hay nói đi. Ấy? Chúng ta nói tới đâu rồi? À phải rồi, là bản hợp đồng bảo hiểm, hợp đồng bảo hiểm không có vấn đề, bất quá ta cần phải thử việc, có hiểu thử việc là gì không?

Úc Thủy Lan Nhược hít sâu lấy một hơi, đem tất cả phẫn nộ của mình cưỡng ép đè nén xuống, phải tới tận một phút sau, sắc mặt nàng mới từ từ trở nên hòa hoãn trở lại, rồi hít sâu thêm một hơi nữa, mới chậm rãi nói:

- Thứ việc? Thử việc như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.