Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1032: Chương 1032: Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào? (P2)




- Cô ngồi xuống trước đi, ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện nhé?

Úc Thủy Lan Nhược khẽ nghiến chặt răng, nhưng vẫn ngồi xuống.

Dương Túc Phong cười tươi roi rói, bày ra vẻ vô cùng chân thành, ánh mắt sáng quắc nhìn nhìn Úc Thủy Lan Nhược, cái thái độ đó giống như là một con sói hoang đói khát đang nhìn con dê non hết sức đáng thương vậy, lại còn không ngừng thầm nuốt nước bọt, thiếu chút nữa là nhe cả răng nanh ra rồi.

Úc Thủ Lan Nhược lại phải thét lên một lần nữa:

- Dương Túc Phong, rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?

Dương Túc Phong hổi thần lại, mỉm cười với vẻ áy náy, chậm rãi nói:

- À, vốn là ta muốn lập tức ký hợp đồng với cô, nhưng, biểu hiện hôm qua của cô làm ta thất vọng, ta cho rằng cô vẫn chưa có đủ năng lực đảm bảo an toàn cho ta …

Úc Thủy Lan Nhược tức thì mày dựng ngược lên, nghiêm giọng nói:

- Ngươi nói cái gì? Làm sao ta lại không có đủ năng lực?

Dương Túc Phong nói với thảm thương:

- Hôm đó không phải cô để ta bị té ngã sao? Làm cho ta tới tận bây giờ còn nhâm nhẩm đau …

Úc Thủy Lan Nhược cười lạnh nói:

- Đó là do ta cố ý đấy.

Dương Túc Phong mặt mày nhăn nhó:

- Cô nói đấy nhé, cô cố ý để cho ta ngã à? Ta … ta dám mời loại bảo tiêu như vậy hay sao? Vậy hôm nếu đó cô không cẩn thận làm cho ta ngã xuống sông Tần Hoài, thì ta chết cũng không biết vì làm sao mà chết …

Úc Thủy Lan Nhược lạnh lùng nói:

- Xin lỗi nhé, hôm đó ngươi còn chưa ký hợp đồng bảo hiểm với ta, cho nên không nằm trong phạm vi bảo vệ của ta, hơn nữa, nếu như ta không mặc cho ngươi bị ngã, thì ngươi có thể ôm được Nam Cung Hiểu Điệp vào trong lòng không? Ngươi còn cố ý đè lên mép váy của Nam Cung Hiểu Điệp, không để cho cô ấy đứng dậy ….

Dương Túc Phong bị vạch trần bí mật ngày hôm đó, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, ngược lại mặt còn đầy vẻ nghiêm túc nói:

- Nhưng khi đó cô căn bản không biết rằng ta sẽ cùng Nam Cung Hiểu Điệp ôm lấy nhau, bất kể là nói từ phương diện nào, thì cô cũng đã không làm tròn trách nhiệm, cô không có bản lĩnh mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng của một vị bảo tiêu, hơn nữa, cố còn cố ý hãm hại đối tượng bảo vệ tương lai của cô …

Úc Thủy Lan Nhược tức thì trông giống y như con gà mẹ nhỏ bị kích thích, thét lên:

- Ta không có như thế.

Dương Túc Phong không nhún nhường chút nào, vẻ mặt trang nghiêm đứng đắn nói:

- Nhưng ta cảm thấy có.

Úc Thủy Lan Nhược gần như muốn nhảy lên, tóm lấy y, sau đó quát thật to vào bên tai y nói cho y biết:

- Ta không có.

Nhưng nàng không làm được, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng của Dương Túc Phong, làm bản thân nàng không khỏi có chút cảm giác, khi đó có phải là mình có chút ý tứ lấy việc công báo thù riêng hay không?

Nhưng thực sự khi đó nàng có ý nghĩ như vậy sao? Úc Thủy Lan Nhược chỉ cảm thấy bụng đẩy ủy thuất, muốn lên tiếng giải thích nhưng không nói được ra lời, khi đó Dương Túc Phong ngã xuống rất nhanh, lại không có nguy hiểm gì, chon nên nàng mới không đưa tay ra, có điều hiện giờ Dương Túc Phong lại lấy sự kiện đó ra để vu cáo nàng, làm nàng thực sự không thể nào phản bác lại được.

Đúng là khi đó nàng hoàn toàn có thể giữ lấy y, nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà trong tiềm thức nàng lại muốn Dương Túc Phong phải chịu chút đâu khổ, không ngờ chỉ vì không đưa tay ra ngay lập tức, lại bị Dương Túc Phong nắm lấy chỗ yếu, nếu như cố tình tranh luận, tất nhiên cũng có thể giải thích rõ ràng được, nhưng khi đó còn có Phương Phỉ Thanh Sương ở bên cạnh, cô ta tựa hồ không có ấn tượng tốt lắm với mình.

- Vậy ngươi muốn như thế nào đây?

Úc Thủy Lan Nhược cảm thấy mình có chút không chống đỡ được nữa rồi, quả bồ hòn này chỉ đành âm thầm mà nuốt xuống thôi.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói:

- Ta có ý muốn ký hợp đồng với cô, nhưng cô cần phải chứng minh cô có năng lực bảo vệ an toàn cho ta.

Úc Thủy Lan Nhược nhướng mày lên:

- Ngươi muốn chứng minh như thế nào?

- Ta cho cô thời gian ba tháng thử việc, trong thời gian đó cô không được phép rời khỏi bên người ta, ta muốn kiểm tra năng lực của cô, nếu như trong thời gian ba tháng thử việc cô biểu hiện tốt, ta sẽ lập tức ký hợp đồng với cô.

Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ thận trọng, tựa hồ vì chuyện này đã phải suy nghĩ rất lâu, rồi vào thời khắc cuối cùng mới hạ được quyết tâm.

- Ngươi muốn kiểm tra như thế nào?

Úc Thủy Lan Nhược bất giác quên mất chuyện y chêu ghẹo và vũ nhục nàng vừa rồi.

- Dù sao thì ta đi tới đâu cô phải theo tới đó là được, không được rời khỏi phạm vị mười mét xung quanh ta, tóm làm là không được để cho ta xảy ra điều ngoài ý muốn gì.

Dương Túc Phong nghiêm túc nói, trong mắt đầy vẻ kỳ vọng.

Úc Thủy Lan Nhược không chút do dự nói:

- Đơn giản thôi.

- Được, vậy cô phải lấy danh nghĩa của Hải Thiên Phật Quốc ra để thề, quyết không được rời khỏi bên người ta phạm vi mười mét, tuyệt đối không thể để an toàn tính mạng của ta gặp phải uy hiếp.

Dương Túc Phong mỉm cườinói, đôi mắt híp lại thành một cái khe, y vốn đã hơi béo rồi, làm con mặt nhìn qua có chút quỷ dị.

Bất quá Úc Thủy Lan Nhược không phát hiện ra có điều gì không ổn, bản hợp đồng chuyên dụng của hoàng đế ký với Hải Thiên Phật Quốc vốn có điều khoản phục vụ sát bên người, yêu cầu kia của Dương Túc Phong cũng không tính là có gì quá đáng, còn về phạm vi mười mét, đó chẳng qua chỉ là một cái khái niệm mà thôi.

- Được, ta, Úc Thủy Lan Nhược, nữ đệ tử đời thứ ba mươi bảy của Hải Thiên Phật Quốc, lấy tâm linh thành khẩn nhất thề với trời, trong thời hạn ba tháng thử việc, sẽ không rời khỏi phạm vi mười mét bên cạnh Dương Túc Phong, chuyên tâm bảo vệ an toàn thân thể cho y, nếu như vi phạm lời này, ta sẽ bị trời tru đất diệt, Hải Thiên Phật Quốc cũng vĩnh viễn rơi vào vòng luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Úc Thủy Lan Nhược giơ tay phải lên, nói với vẻ trang nghiêm thần thánh, khuôn mặt trắng muốt không tì vết cứ như được phủ thêm một ánh hào quang lấp lánh, có thể gột rửa được tâm linh của ác ma.

Ở trong thời gian ba giây đó, Dương Túc Phong cảm thấy mình bắt nạt một cô gái nhỏ thuần khiết như vậy thuật không nết chút nào, bất quá ba giây sau tất cả lại khôi phục lại vẻ bình thường, làm gì cũng chẳng thấy trong lòng bất an nữa.

Dương Túc Phong gật gù, tựa hồ hết sức tán thưởng sự quyết đoán của Úc Thủy Lan Nhược, hài lòng đứng dậy, mỉm cười hết sức quỉ dị đi ra phía cửa.

Úc Thủy Lan Nhược cau mày hỏi:

- Ngươi đi đâu thế?

Dương Túc Phong nói rất thản nhiên:

- Đêm khuya rồi, ta đương nhiên là muốn đi ngủ với lão bà.

Úc Thủy Lan Nhược tức thì mặt đầy vẻ xấu hổ, chù chừ nói:

- Ngươi …

Dương Túc Phong đút hai tay vào túi quân, uể oải bước đi, hờ hững nói:

- Chúng ta có hiệp nghị rồi đấy nhé, cô không thể rời khỏi phạm vi mười mét quanh ta, mười mét, nhớ kỹ đấy, mười mét thôi, vượt quá mười mét coi như là vi phạm lời hứa … hắc hắc…

Úc Thủy Lan Nhược nhíu chặt mày lại, nhưng cũng chỉ đành đi theo.

Vị Ương cung rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có chút đáng sợ, một cơn gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, Úc Thủy Lan Nhược đột nhiên cảm thấy như mình đã bị lừa, nhưng mà bị lừa ở chỗ nào thì nàng không phân tích ra được, chỉ đành im lặng đi theo phía sau Dương Túc Phong, xem xem Dương Túc Phong rốt cuộc muốn giờ trò quái quỷ gì.

Dương Túc Phong đi theo phía sau Đan Nhã Huyến, tới nơi ở của Phượng Lam Vũ, nhìn thấy đại tiểu thư Úc Thủy Lan Nhược tôn quý vô cùng của Hải Thiên Phật Quốc giống như một tiểu nha đầu ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dương Túc Phong, Đan Nhã Huyến thầm cười trộm, rồi dẫn những nữ cảnh vệ kháng lặng lẽ tản ra.

Úc Thủy Lan Nhược mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng chẳng hề để vào trong lòng, nàng chẳng lo lắng Dương Túc Phong sẽ xâm phạm mình, nếu Dương Túc Phong mà dám dùng sức mạnh cưỡng bức, mình nhất định sẽ có y biết mặt.

Nơi ở của Phượng Lam Vũ nằm ở phía đông nam cung Dịch Đĩnh, nơi này vốn là chỗ ở của một phi tử rất có thân phận của đế quốc Đường Xuyên, sau khi quân Lam Vũ chiếm cứ kinh đo Ni Lạc Thần, Phượng Lam Vũ cùng phượng gia tỷ muội đều ở nơi này, Phượng Thái Y thì ra ngoài đi thị sát bộ đội rồi hẳn là còn chưa trở về, chỉ có mỗi hai người Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi ở nơi này.

Quả nhiên vừa mới đi tới cửa, đã nghe thấy ở bên trong truyền ra tiếng cười ám muội của Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi.

Không biết vì sao, nghe thấy tiếng cười của Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi, Úc Thủy Lan Nhược lại cảm thấy quái quái, tựa hồ có một loại cảm giác rất lạ từ trong lòng từ từ trào dâng, rồi từ từ bao phủ lấy toàn bộ tâm linh của bản thân, cả người như có chút cảm giác ngứa râm ran.

Mặc dù nàng vẫn còn tấm thân trong trắng, nhưng đối với chuyện nam nữ lại chẳng xa lại gì, nữ đệ tử của Hải Thiên Phật Quốc vốn trước khi xuất sơn phải thông qua sách vở và tranh ảnh để giải quyết yếu điểm của chuyện nam nữ, cho nên đối với tình dục có sức đề kháng rất cao, có điều không biết lúc này Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi ở bên trong kia đang làm cái gì mà lại có tiếng cười ám muội như thế.

Dương Túc Phong đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Phượng Lam Vũ và Phượng Phi Phi hai người ngồi ở bên bàn trà, nhỏ giọng thì thàm với nhau, phóng chứng là đang kể chuyện cười khiêu dâm nào đó rồi, nếu không thì thảo luận với nhau đề tài tối mật của nữ nhân, thị nữ của hai nàng đều tránh rất xa, cô nào cô nấy mặt mày đỏ bừng bừng, hiển nhiên là dã vô tình nghe thấy đề tài làm những cô gái nhỏ băng thanh ngọc khiết này cảm thấy cực kỳ xấu hổ rồi.

- Đi vào mà cũng không biết gõ cửa à?

Phượng Phi Phi quay đầu lại nhìn thấy Dương Túc Phong, tức thì mặt đỏ lên, làm ra vẻ hờn mát trách móc y, càng thêm xác minh suy đoán vừa rồi của Dương Túc Phong, trong lòng không có gì phải dấu diếm, thì làm sao mặt lại đỏ bừng thế kia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.