Thế nhưng cùng với chiến tranh bùng phát, quân đội đế quốc Đường Xuyên liên tục bị đánh bại, hết sư đoàn này tới quân đoàn khác bị tiêu diệt hoặc bắt làm tù binh, hải quân thì hoàn toàn bị tiêu diệt, hiện giờ quân đội còn sót lại, đã không tới năm mươi vạn người, hơn nữa còn là một đám ô hợp đủ mọi thể loại trộn lẫn với nhau.
Đương nhiên, công tội thị phi trong chuyện này không một ai có thể xuy sét rõ ràng, nhưng bản thân Đường Lan cảm thấy vô cùng day dứt khó chịu, ông ta nhiều lần muốn từ chức thượng thư bộ quân vụ, nhưng thủy chung không được Đường Minh phê chuẩn.
Năm xưa rất nhiều lão thần phát động chính biến, đưa Đường Minh là người có tâm địa tương đối mềm yếu lên ngôi hoàng đế, là vì có thể mang lại hạnh phúc cho những ngày cuối đời của mình.
Thực tế thì về điểm này bọn họ đã làm được, Đường Minh gần như không giết một vị đại thần nào, nhưng sự nhu nhược do dự của ông ta cũng khiến cho quân đội đế quốc Đường Xuyên rơi vào khốn cảnh chưa từng có.
Đường Lang thầm thở dài, ông ta hiểu rõ Minh Sơn Quê chẳng phải đang đối phó qua loa với mình, thực sự đó đều là những lời tận đáy lòng của Minh Sơn Quế.
Hiện giờ quyền chủ động chiến tranh của đại lục Y Lan nằm trong tay quân Lam Vũ, quân Lam Vũ muốn làm gì, sẽ làm gì, đều chẳng phải là điều mà bọn họ có thể dự đoán được, cũng chẳng phải là điều bọn bọ có thể ngăn cản được.
Nói trắng ra, hiện giờ bọn họ chỉ có thể ngửa mặt nhìn quân Lam Vũ mà sinh tồn thôi, đương nhiên chẳng một ai công khai thừa nhận điều này.
Minh Sơn Quế cũng cảm thấy trong lòng mình không được thoải mái, một mình lặng lẽ ngửi thuốc hít, để mùi bạc hà nồng đạm xua tan đi u ám ở trong lòng, bị ông ta ảnh hưởng, Đường Lan cũng móc lọ thuốc hít ra thưởng thức, im lặng không nói.
Qua một lúc rất lâu, Đường Lan mới khó khăn lên tiếng:
- Vậy ông có ý kiến gì về cuốn tiểu sử của Đường Lãng.
Đối với vấn đề này, thái độ của Minh Sơn Quế vô cùng dứt khoát, không chút do dự nói ngay:
- Đó thuần úy là ngụy tạo vu khống.
Đường Lan nửa tin nửa ngờ:
- Minh đại nhân, ông lại thế rồi.
Minh Sơn Quế không nói gì, ánh mắt vẫn tỏ ra vô cùng thờ ơ và ảm đạm, những dáng vẻ biểu lộ ra trên khuôn mặt khô gầy, đã nói rõ khi ông ta nói câu này, là vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không phải là nói đùa.
Đường Lan gian nan gật đầu, cười khổ nói:
- Tôi hiểu ý của ông, cho dù nó là thật, chúng ta cũng phải phủ nhận, mặc dù làm được cũng sẽ vô cùng khó khăn. Tôi thực sự không biết được, Dương Túc Phong sưu tập được những tư liệu bí mất đó từ đâu. Cho dù là tôi và ông, thậm chí bao gồm cả hoàng đế bệ hạ, có thể đối với sự kiện này đều không hiểu nhiều lắm. Dương Túc Phong, Dương Túc Phong, ài …
Minh Sơn Quế trầm giọng kiên quyết nói:
- Cho dù ý có nhiều chứng cứ hơn nữa, thì chúng ta cũng chỉ có lựa chọn phủ nhận. Những người tham gia vào sự kiện đó, đều đã chết hết rồi, những chuyện này, nhiều lắm chỉ có thể trở thành một truyền thuyết, từ từ rồi sẽ tiêu tan thôi.
Đường Lan đầy vẻ hoài nghi nói:
- Nếu như Dương Túc Phong thực sự cố ý làm như vậy, thì chuyện này có thể dễ dàng trôi đi được hay không?
Minh Sơn Quế lạnh lùng nói:
- Trừ khi ông chấp nhận để Dương Túc Phong tới làm hoàng đế, nếu không ông chỉ có thể làm cho nó trôi đi.
Đường Lan không khỏi rùng minh, hít mạnh một hơi bạc hà.
Hoàng đế Đường Minh mặc dù rất ít giết đại thần, nhưng không có nghĩa rằng ông ta vĩnh viễn tin tưởng đại thần ở dưới. Nếu như xúc phạm tới sự vững vàng của hoàng vị, Đường Minh cũng sẽ không chút do dự giơ đồ đao lên, điểm này tin rằng mỗi một thần tử đều biết rất rõ ràng.
Đường Lan trầm mặc một lúc rồi thay đổi đề tài, chậm rãi nói:
- Chúng ta có nên kiến nghị hoàng đế bệ hạ rút một phần quan đội ở Vĩnh Thanh phủ tới Phương Xuyên đạo tăng cường phòng ngự không? Quân đội nước Mã Toa hiện giờ ở Vĩnh Thanh phủ binh lực chỉ có một liên đội mang tính tượng trưng, chúng ta còn cần để mười vạn bộ đội ở Vĩnh Thanh phủ sao?
Minh Sơn Quế chầm chậm lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Ở phía Vĩnh Thanh phủ, không thể gọi là quân đội, chỉ có thể gọi là một đám nông dân vũ trang. Cả ông ta tôi đều hiểu, Bạch Vương Lâu là người võ công vô cùng xuất sắc, nhưng ở phương diện huận luyện và chi huy quân đội tác chiến, đúng là có chênh lệch rất lớn với tam hoàng tử. Từ sau khi hắn tat hay thế tam hoàng tử, nếu chẳng phải có Đường Lê tạm thời chống đỡ, thì mười vạn người này sẽ lập tức tan nát hết cả, đấy là điều khi đó tôi rất lo lắng.
Đường Lan không nói gì.
Ông ta cũng biết đó là một quyết định sai lầm, những quyết định đó do hoàng đế Đường Minh đưa ra, bời vì liên quan tới vấn đề người kế thừa hoàng vị, cho nên dù là với sự cứng cỏi của Minh Sơn Quế, cũng không dám khuyên can hoàng đế Đường Minh thay đổi quyết định này.
Nhúng tay vào chuyện của hoàng thất, vĩnh viện là kỵ húy nguy hiểm nhất đối với các đại thần, ông ta và Minh Sơn Quế là lão thàn tử mấy chục năm rồi, đối với quy củ này tất nhiên là hết sức rõ ràng.
Thế nhưng quyết định sai lầm này của hoàng đế Đường Minh mang tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng, quân trung ương đế quốc Đường Xuyên vừa mới có chút khởi khắc sau khi mất đi sự lãnh đạo của Đường Hạc, lại rơi vào vòng tròn ác tính tan rã.
May mà lúc này quân đội nước Mã Toa liên tục bị quân Lam Vũ làm trọng thương, cho dù là tướng lĩnh xuất sắc như Vũ Văn Phân Phương, cũng không có cách nào kháng cự lại được vũ lực cực lớn của quân Lam Vũ, cũng không có tâm tư và năng lực đi đối phó với bộ đội của Bạch Vương Lâu, nếu không phủ Vĩnh Thanh sớm đã bị công chiếm từ lâu rồi.
Hiện giờ đế quốc Đường Xuyên ở phương hướng phủ Vĩnh Thanh còn binh lực chừng mười vạn người, nhưng cùng với việc quân Lam Vũ liên tục đánh bại quân đội nước Mã Toa, làm cho quân đội nước Mã Toa trên thực tế mất đi năng lực tiếp tục tiến công Vĩnh Thanh phủ.
Mười vạn người này lưu lại ở Vĩnh Thanh phủ cũng không còn cần thiết nữa, nhưng bọn họ rốt cuộc nên bố trí tới nơi nào, Đường Lan cũng chưa suy nghĩ được kỹ càng cho lắm.
Minh Sơm Quế gõ gõ bàn trong vô thức, chậm rãi nói:
- Bộ đội ở Vĩnh Thanh phủ, tôi đề nghị không nên động đến, bất quá tốt nhất là kiến nghị hoàng đế bệ hạ có thể để Đường Lê đảm nhận tổng chỉ huy, điều này có hơi khó một chút, cần tôi và ông cố sức thuyết phục hoàng đế bệ hạ.
Đường Lan có chút khó xử nói:
- Chuyện này sợ rằng có chút khó khăn, cho dù tôi và ông tán thành, nhưng hoàng đế bệ hạ chừng là khó mà đồng ý được, người chỉ tin tưởng tướng lĩnh xuất thân từ quân cấm vệ. Trừ khi bản thân Bạch Vương Lâu tự mình đế xuất từ chức. Nhưng chuyện này …
Đường Lan nhún vai, tỏ ý chuyện này đúng là rất không dễ dàng gì, hoàng đế Đường Minh vừa là người nhu nhược thiếu quyết đoán, cũng là một ngườ vô cùng cố chấp, nếu như được ông ta tín nhiệm, đương nhiên là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng nếu như không được ông ta tín nhiệm, là một việc vô cùng thống khổ.
Đường Minh rất ít khi thay đổi suy nghĩ của cá nhân, ông ta nhìn trúng Bạch Vương Lâu, tin rằng Bạch Vương Lâu đương nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi, huống chi, ông ta xưa nay không hề thích tính cách cương trực của Đường Lê, bởi vì Đường Lê từng có va chạm với ông ta ở ngay trên triều.
Minh Sơn Quế đương nhiên biết rằng vấn đề này không dễ gì mà giải quyết được, nếu muốn Đường Minh đổi ý là rất khó khăn, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, lại chuyển đề tài, bình đạm nói:
- Ngoài ra, tôi đề nghị mau chóng rút quân đội ra khỏi Phương Xuyên đạo, không nên tiếp tục lưu lại nơi đó, chỉ có hại mà vô lợi.
Đường Lan có chút kinh hãi thốt lên:
- Rút lui? Vạn nhất quân Lam Vũ tấn công kinh đô Ni Lạc Thần thì làm như thế nào? Dương Túc Phong là người như thế nào ông không phải là không biết, bản thân y chính là một tên điên, chuyện gì cũng có thể làm ra được! Không thể rút! Kiên quyết không thể rút! Tôi còn chuẩn bị đem bộ đội ở Vĩnh Thanh phủ tập trung hết ở Phương Xuyên đạo nữa là.
Minh Sơn Quế thản nhiên nói:
- Ông cho rằng bằng vào mười vạn quân cấm vệ là có thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ sao? Cho dù tăng thêm mười vạn nữa thì cũng có tác dụng gì?
Đường Lan muốn nói lại thôi.
Chiến sự đang phát sinh ở Nguyên Xuyên đạo đương nhiên là bọn họ phải biết rõ ràng rành mạch, ba mươi vạn quân đội dưới quyền của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, còn do chính Vũ Văn Phân Phương, cũng không ngăn được đòn tấn công hung dữ của quân Lam Vũ, liên tục thấtbại, bản then nghe nói cũng bị kích nộ công tâm mà ngất xỉu, cuối cùng phải lui tới tận Hợp Xuyên phủ, mới khó khăn lắm đứng vững lại được.
Nhưng, những người sáng suốt đều nhìn ra, quân Lam Vũ sở dĩ không tiếp tục tiến công, không phải là bời vì quân đội nước Mã Toa ngoan cường phản kháng, mà là vấn đề ở bản thân quân Lam Vũ: bọn họ đã tiêu hao gần hết đạn dược rồi.
Quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên là bội đội tinh nhuệ duy nhất còn sót lại của đế quốc Đường Xuyên, cũng là hi vọng duy nhất hiện nay của đé quốc Đường Xuyên, nhưng nếu muốn dựa vào bọn họ để kháng cứ lại quân Lam Vũ, tựa hồ còn chưa đủ sức.
Sức chiến đấu của quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên, tối đa là tương đương với quân đội nước Mã Toa, thậm chí là còn yếu hơn quân đội nước Mã Toa một chút, muốn chống lại quân Lam Vũ tiến công, đúng là không được thực tế cho lắm.
Minh Sơn Quế lạnh lùng nói:
- Quân đội của chúng ta hiện giờ xuất hiện ở Phương Xuyên đạo, chẳng những không thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ, ngược lại còn cho quân Lam Vũ cái cớ để tập trung binh lực. Cùng với thời gian trôi đi, khẳng định sẽ càng ngày càng có nhiều bộ đội quân Lam Vũ xuất hiện ở Kim Xuyên đạo, hiện giờ binh lực của bọn chúng trọng điểm bố trí còn ở phía tây nam. Nhưng cùng với việc quân đội nước Mã Toa, Dương Túc Phong có khả năng đem bộ đội chủ lực tập trung tới phía tây bắc, tụ tập trước mặt chúng ta. Điều này đối với chúng ta mà nói, không phải là một chuyện tốt, chúng ta tốt nhất đừng có làm chuyện ngu xuẩn như vậy.