- Nhưng chúng ta không an bài bộ đội đồn trú ở Phương Xuyên đạo, lỡ chẳng may ….
Minh Sơn Quế vẫn lạnh lùng nói:
- Cái phải tới cuối cùng cũng sẽ tới. Dương Túc Phong khẳng định là muốn tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng thời gian năm nay y tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, có lẽ có thể nắm trong tay của chúng ta. Hiện giờ nhiệm vụ bức thiết nhất của Dương Túc Phong là đứng vững chân ở đại lục Y Lan, hơn nữa giải quyết một số vấn đề nội bộ của mình, chúng ta vẫn chưa phải là mục tiêu hàng đầu của y. Nhưng nếu như chúng ta tiếp tục tăng cường quân đội ở Phương Xuyên đạo, như vậy rất có khả năng chúng ta tự đẩy mình về phía trước, hi sinh lãng phí một cách vô ích để quân Lam Vũ xưng vương xưng bá.
Đường Lan không nói gì, mày nhăn tít lại.
Minh Sơn Quế nói mặc dù có chút đạo lý, nhưng nếu muốn ông ta khuyên bảo hoàng đế Đường Minh rút quân khỏi Phương Xuyên đạo, thì ông ta tuyệt đối không làm, nếu đem quân cấm vệ rút khỏi Phương Xuyên đạo, sợ rằng Đường Minh cả ngày đều ngồi trên bàn chông, sự sợ hãi của Đường Minh đối với quân Lam Vũ, còn lớn hơn quân đội nước Mã Toa.
Minh Sơn Quế tựa hồ như đang suy tính điều gì, từ từ nói:
- Hiện giờ vấn đề lớn nhất của Dương Túc Phong, chính là nhân số của quân đội, bời vì địa khu Mỹ Ni Tư thậm chí cả đại lục Y Vân nguồn nhân lực đều không sung túc, y mặc dù bá chiếm được rất nhiều khu vực, có được rất nhiều tài nguyên khoáng sản, nhưng tài nguyên nhân lực vẫn thiếu hụt nghiêm trọng. Khi y bước chân lên đại lục Y Lan, điều mà y cần nhất không phải là đất đai, cũng không phải là chính quyền, mà là nhân khẩu. Theo tôi dự tính, Dương Túc Phong sẽ đem Kim Xuyên đạo trở thành cứ điểm tiền tiêu, không ngừng thu hút nạn dân ở các địa phương khác, để tiếp tục giải quyết vấn đề thiếu hụt nhân lực. Đồng thời, y sẽ bí mật mở rộng số lượng quân đội, khi quân đội của y ở đại lục Y Lan vượt quá mười vạn người, y sẽ phát dộng tiến công mang tính thăm dò, một khi bộ đội của y vượt quá ba mươi vạn …
Đường Lan giật bắn mình, kinh hãi kêu lên:
- Ba mươi vạn ư?
Minh Sơn Quế sắc mặt vô cùng âm trầm, ngự điệu cũng rất nặng nề, nói:
- Dương Túc Phong chính đang bí mật khuếch quân, mặc dù phiên hiệu của bộ đội không thay đổi, nhưng nhân số thì lại gia tăng mạnh mẽ. Thống soái bộ của chúng ta nếu như vẫn còn chiếu theo phiên hiệu của quân Lam Vũ mà tính toàn quân lực, thì sẽ chịu thiệt lớn. Tôi đề nghị bộ quân vụ sau này dùng nhân số thống kê binh lực của quân Lam Vũ, không nên chiếu theo biên chế tính toán nữa.
Đường Lan gật đầu.
Minh Sơn Quế lặng lẽ nhìn ra bầu trời đêm ở bên ngoài, tựa hồ có chút xuất thần.
Đường Lan trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói với chút không cam lòng:
- Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào có thể đối phó được với y sao? Tôi nhớ thánh nhân đã nói, bất kỳ một ai cũng có khuyết điểm, chẳng lẽ Dương Túc Phong không có nhược điểm trí mạng nào hay sao?
Minh Sơn Quế không nói gì, dường như không nghe thấy lời của Đường Lan.
Đường Lan không nhịn được lại hỏi một câu:
- Với trí tuệ của Minh đại nhân, còn không có biện pháp khác hay sao?
Minh Sơn Quế hồi thần lại, lãnh đạm nói:
- Đại nhân đã được hoàng đế bệ hạ chỉ thị, chính đang trù tính kế hoạch bí mật, tôi há tất nói nhiều làm gì? Nếu chuyện đã tới nước này rồi, thì cũng chỉ đành dùng biện pháp đó mà thôi, nhưng y đã bị dọa dẫm không ít rồi, người ở bên cạnh y cũng có một số nhân vật xuất sắc, ông vãn nên tính toàn tỉ mỉ thêm một chút.
Đường Lan mập mờ nói:
- Nhưng Dương Túc Phong… y liệu có thể mắc lừa hay không?
Minh Sơn Quế lại nhìn ra bầu trời đêm tối tăm ở bên ngoài, tựa hồ lại có chút thất thần, chậm rãi nói:
- Người chết vì tài, chim chết vì mồi. Chỉ cần có đủ mồi nhử, có đủ lợi ích, Dương Túc Phong sẽ tới kinh đô Ni Lạc Thần. Chỉ có điều chúng ta có thể nuốt được con cá mập hung dữ này hay không, thì phải trông vào bản lĩnh của đại nhân ngài rồi.
Đường Lan lắc đầu, khó khăn nói:
- Nói một câu thực lòng, tôi không nắm chắc lắm.
Minh Sơn Quế ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao?
Đường Lan khẽ cười khổ nói:
- Dương Túc Phong nhập kinh, không phải là chuyện không thể, nhưng nếu như y đã dám tới, thì ắt có sắp xếp chu toàn. Bọn Chu Đức Uy đều ở phía y, không thể không nhắc nhở y chú ý chúng ta có thể sẽ dùng loại thủ đoạn này. Hiện giờ y chính là cháu của Đường Lãng, ở bên trong kinh đô Ni Lạc Thần này, rốt cuộc còn có bao nhiêu người nhớ tới ân tình của Đường Lãng, âm thầm bắn tin cho y, tôi hoàn toàn không thể nắm chắc được. Hơn nữa Dương Túc Phong nếu như thực sự tới đây, cũng khẳng định là sẽ mang quân tới, nhiều không nói, hai ba nghìn người hẳn phải có…
Minh Sơn Quế lạnh lùng nói:
- Chúng ta có thể giới hạn nhân số, mỗi một lộ chư hầu chỉ có thể mang hai nghìn nhân mã. Đóng cửa đánh chó, đối phó với hai nghìn người của quân Lam Vũ vẫn không có vấn đề gì chứ? Từ Kim Xuyên đạo tới kinh đô Ni Lạc Thần, cho dù là kỵ binh cũng phải cần tới sáu tiếng đồng hồ. Có thời gian sáu tiếng đồng hồ này, đủ cho các ông làm rất nhiều chuyện rồi.
Đường Lan khó xử nói:
- Mặc dù chúng ta có thể đưa ra giới hạn, nhưng hai nghìn nhân mã thì khẳng định là không được, gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô khẳng định sẽ không chấp nhận, bọn họ chắc chắn là sẽ mang hơn một vạn binh mã tới, hơn nữa ngoài thành khẳng định còn có đại quân chi viện. Dương Túc Phong lẽ tất nhiên là cũng không thể một mình tiến kinh. Huồng hồ, đại thọ sáu mươi tuổi của bệ hạ, chúng ta mời mỗi một mình Dương Túc Phong sợ rằng càng làm cho y nghi ngờ. Nếu như chúng ta làm thế để đối phó với Dương Túc Phong, thì phía gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã thì phải làm thế nào? Nơi cùng anh hùng thiên hạ uống trà đàm đạo:
Minh Sơn Quế bình thản nói:
- Đường đại nhân, Dương TúcPhong có tiến kinh hay không, thì do tôi an bài, tôi khẳng định sẽ làm cho y tới kinh đô Ni Lạc Thần vào tháng tám, còn về phần binh mã do y mang theo, ngoài thành cũng ta không quan tâm, trong thành nhất luật giới hạn dưới ba nghìn người. Gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô mặc dù không bày tỏ rõ ràng thái độ của mình, nhưng rõ ràng rằng bọn họ cũng tỏ ra không yên lòng với sự xuất hiện của quân Lam Vũ. Tôi có cách để bọn họ khoanh tay ngồi nhìn Dương Túc Phong bị tiêu diệt.
Đường Lan nửa tin nửa ngờ nói:
- Minh đại nhân, ông thực sự nắm chắc làm được vậy chứ?
Minh Sơn Quế nghiêm nghị nói:
- Tôi sẽ khuyên nhủ hoàng đế bệ hạ, phát ra tin tức với bên ngoài, trong ngày đại thọ sáu mươi tuổi của người, sẽ chỉ định người kế thừa của đế quốc Đường Xuyên, người kế thừa này, không chỉ hạn chế trong mỗi con cháu hoàng thất, còn có thể là các lộ chư hầu. Tới khi đó, đám người Dương Túc Phong cho dù biết rõ đây là một cái bẫy, thì bọn chúng cũng không thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội, đối với người có tư cách kế thừa hoàng vị, tất nhiên là càng ít càng tốt, Tư Mã Tung Hoành và Độc Cô Long đều hiểu rất rõ đạo lý này.
Đường Lan trầm tư hồi lâu, chậm rãi nói:
- Phương pháp này đúng là rất có sức hấp dẫn, đối phó với gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô đều rất hữu hiệu, bọn họ thèm khát hoàng vị đã lâu lắm rồi. Nhưng đối với Dương Túc Phong, nói thực là tôi rất hoài nghi, liệu y có để ý tới cái danh phận này hay không. Quân Lam Vũ quá hùng mạnh, bọn chúng cũng hoàn toàn không cần danh phận này cũng có thể tự lập nên bảo tọa hoàng đế.
Minh Sơn Quế ánh mắt sáng quắc, lạnh lùng nói:
- Ông cứ tin tôi, tháng tám Dương Túc Phong khẳng định sẽ tới kinh đô Ni Lạc Thần.
Đường Lan nửa tin nửa ngờ gật đầu, chậm rãi nói:
- Nếu đã như thế, tôi sẽ toàn lực tiến hành kế hoạch này.
Minh Sơn Quế lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng cứng rắn, làm Đường Lan hết sức yên lòng.
Nhưng Đường Lan chẳng hề biết rằng, trong lòng Minh Sơn Quế thật ra chẳng hề kiên quyết như ông ta thể hiện ra ngoài.
Dương Túc Phong là người như thế nào, không ai hiểu rõ hơn ông ta được, ông ta đã cùng Dương Túc Phong mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
Đối với dạng người lãnh đạo không hề có một chút kinh nghiệm nào như Dương Túc Phong mà nói, lần đầu tiên gặp mặt với khứu giác của một chính khách lão luyện, ông ta đã phát hiện ra nội tâm của Dương Túc Phong.
Thủ đoạn chính trị của Dương Túc Phong kỳ thực không hề dáng sợ, chỉ bời vì lực lượng y nắm trong tay quá mức cường đại, đã hoàn toàn che lấp nhược điểm về mặt chính trị. Nhưng cũng chính bời vì như thế, mà Dương Túc Phong mới vô cùng khó đối phó.
Đối diện với ưu thế vũ lực tuyệt đối của quân Lam Vũ, bản thân Minh Sơn Quế cũng có cảm giác lực bất tòng tâm.
Đường Lan suy nghĩ một chút, rồi thử thăm dò:
- Phía Thập Tứ công chúa.. liệu có thể giúp được chút nào không? Đại thọ sáu mươi của bệ hạ, công chúa khẳng định cũng sẽ vào kinh, nếu như công chúa có thể đơn độc đem Dương Túc Phong…
Minh Sơn Quế lắc đầu phủ định:
- Sợ rằng rất khó, hiện giờ tâm tư của công chúa đã đặt cả trên người quân Lam Vũ, hơn nữa tôi đề nghị, kế hoạch của các ông, tốt nhất là cũng tính luôn Thập Tứ công chúa ở trong đó. Thập Tứ công chúa hiện giờ đã không phải là Thập Tứ công chúa trước kia nữa, cô ấy hiện giờ là kẻ địch thực sự của chúng ta rồi.
Đường Lan dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Minh Sơn Quế, phát hiện ra Minh Sơn Quế sắc mặt không có chút do dự và xót thương nào, mới tin chắc rằng không phải ông ta nói đùa, ông ta đúng là muốn giết luôn cả Thập Tứ công chúa, nhưng Đường Lan vẫn mang theo một chút kỳ vọng nói:
- Nhưng Thập Tứ công chúa thế nào cũng là người của hoàng thất mà? Cánh tay sao có thẻ vòng ra bên ngoài được, huống hồ hoàng đế bệ hạ …
Minh Sơn Quế lạnh lùng cắt lời:
- Hoàng thất có mang lại địa vị và tự do như hiện giờ cho Thập Tứ công chúa không? Thập Tứ công chúa còn nguyện ý quay lại cuộc sống trước kia hay sao? Ông và tôi đều không thể không thừa nhận, trước đây chúng ta đã hoàn toàn bị vẻ ngoài của công chúa mê hoặc, cho rằng cô ấy rất bình thường, nhưng trên thực tế cô ấy không đơn giản một chút nào, có thể chỉ trong một thời gian ngắn đã giành được tín nhiệm của Dương Túc Phong, cho dù lấy việc vứt bỏ chúng ta làm ưu thế thì đủ biết không thể là người đơn thuần rồi. Ông đừng nên có chút do dự nào nữa, tôi tin rằng chỉ cần ông tiêu diệt thành công Dương Túc Phong, hoàng đế bệ hạ cung tuyệt đối không chất vấn ông về chuyện kia nữa, chỉ có khen thưởng thôi.
Đường Lan cứng họng không nói lên lời.
Đường Lan cuối cùng cũng có thể hiểu ra, vì sao Minh Sơn Quế có thể Đông Sơn tái khởi, ông ta đúng là đủ ác độc đủ kiên nhẫn.
Đêm khuya rồi, Đường Lan lặng lẽ cáo từ rời đi, Minh Sơn Quế một mình ngồi trong thư phòng, vẫn chứ xuất thần nhìn bầu trời đêm u tối.
Bầu trời ngày càng thêm thâm trầm, nhưng ánh nến trước mặt ông ta vẫn cháy leo lét, tỏa sáng yếu ớt …