Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 926: Chương 926: Sau khi tiểu sử của Đường Lãng được xuất bản. (P11)




Vẫn còn những cơn gió xuân nhè nhẹ mang hơi lạnh se sắt đến run người thoảng qua vùng đá núi hoang vu này, gây ra từng con gió bụi mù mịt, những hạt bụi li ti màu trắng bạc lặng lẽ bám hết cả lên trên lớp áo ngoài mà chẳng ai hay biết, để lại những vết bẩn loang lổ, giữa những tảng đá lô nhô hiếm hoi lắm mới thấy xuất hiện một vài cọng cỏ thoi thóp, cũng bị gió lạnh cùng tro bụi nhuộm thành một màu xám ảm đạm trở nên tàn úa, nhìn không ra hơi hướng mùa xuân nữa. Vũ Văn Phân Phương se sẽ níu chặt lấy váy của mình, để tránh bị gió xuân thổi tung lên, đứng bên cạnh nàng có một vài quan quân cao cấp của quân đội nước Mã Toa, bởi vì tình hình chiến đấu đang trở nên rất bất lợi, nên tâm trạng của mọi người trở nên vô cùng trầm trọng, thế nhưng, nếu như nàng không cẩn thận, để váy bị gió thổi tốc lên thì bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội được nhìn ngắm một phen cho thỏa. T

“Đã xác định được sư đoàn Tinh Không tấn công rồi phải không?” Vũ Văn Phân Phương cất giọng khàn khàn hỏi.

Dương Túc Phong tấn công kịch liệt, thật sự đã mang đến phiền toái rất lớn cho Vũ Văn Phân Phương, trước mắt thì lực lượng quân Lam Vũ hiện đang chiếm ưu thế tuyệt đối, nhiều kế sách cũ đã được hoạch định sẵn giờ đây đã không thể thực hiện được, sự thua kém đến mấy bậc về trình độ chiến đấu này, căn bản không thể chỉ dựa vào cơ trí và sự linh hoạt của nàng để bù lại, trừ phi quân Lam Vũ tự mình phạm sai lầm không thể tha thứ, còn nhược bằng không thì quân đội nước Mã Toa căn bản không có bất kỳ một tia hy vọng. Tuy nhiên, Vũ Văn Phân Phương vẫn dàn dựng tỉ mỉ một đội kỵ binh chuẩn bị tấn công, cố gắng trì hoãn tốc độ tấn công của quân Lam Vũ, căn cứ vào tình huống trước mắt, kế sách này sẽ có hiệu quả nhất định, nhưng bản thân Vũ Văn Phân Phương quả thật cũng đã vắt óc suy nghĩ đến kiệt sức.

“Bọn họ đã ra tay, tướng quân Vũ Văn Tinh Không cũng đã tới Xích Luyện Thần Kinh rồi.” Phụ trách trả lời vấn đề chính là tân tham mưu trưởng mới nhậm chức là thượng tướng quân đoàn Ba La La. Hắn là một lão tướng quân đã hơn sáu mươi tuổi, quân hàm của hắn vốn chỉ là thiếu tướng mà thôi, trong quân đội nước Mã Toa, hắn đã từng đảm nhiệm chức vụ phó tham mưu trưởng trong quân đoàn, bản tính chậm chạp cù lần, nói sao cũng được, cả ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chỉ biết cun cút làm chân sai vặt, kết quả là được Vũ Văn Chấn Thiên chấm được cái tính phục tùng này, nên tức thời thăng chức cho hắn thành thượng tướng lục quân, đến đây đảm nhiệm chức tham mưu trưởng cho Vũ Văn Phân Phương. Hắn đến chưa được hai ngày, liên tục nhìn thấy quân đội nước Mã Toa rơi vào tình trạng bị quân Lam Vũ liên tiếp đánh bại phải lui binh, đầu óc hắn càng thêm tối tăm, chết lặng.

Vũ Văn Phân Phương gật đầu. Sau đó se sẽ thở dài một hơi.

Nhìn thấy sứ giả Xích Luyện Giáo đang từ từ đi khuất trong cơn gió xuân lạnh lẽo thổi từng cơn hun hút, trong lòng Vũ Văn Phân Phương thật sự cũng không khỏi áy náy, quân đội nước Mã Toa trước đây không ai bì được, ai ngờ cũng có ngày trở nên yếu ớt như trứng chọi đá thế này, thật sự làm cho người ta phải cảm thấy mệt mỏi. quân Lam Vũ nhanh chóng quật khởi, có thể nói là đã hoàn toàn làm cho quân đội nước Mã Toa phải chịu một phen khốn khổ. Đối với lời thỉnh cầu viện trợ của Xích Luyện Giáo đưa ra. chỉ cần Vũ Văn Phân Phương có thể điều động binh lực của một sư đoàn thôi, thì bên nàng nhất định sẽ sẵn sàng tiến hành viện trợ. Song, Dương Túc Phong tấn công gấp rút, chặt chẽ quá mức, làm cho nàng ngay cả thời gian để thở cũng không có, đừng nói là rút bớt binh lực của một sư đoàn.

“Quân bộ tăng cường điều động cho chúng ta thêm ba sư đoàn bộ binh sư cùng một sư đoàn kỵ binh, đại khái là vào đầu tháng sau sẽ tới được đây. trước lúc đó, chúng ta không cách nào có thêm được bất kỳ sự viện trợ nào.” Thượng tướng Ba La La ánh mắt nghiêm trọng, ngữ khí có chút thê lương. Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy sự hung ác của quân Lam Vũ, còn có hỏa pháo long trời lở đất, thì Ba La La tuyệt đối không thể nào tin nổi quân đoàn Vũ Văn Phân Phương của quân đội nước Mã Toa lại có thể bị đánh thê thảm như vậy, ngay cả bản thân Vũ Văn Phân Phương đều không có cách nào khống chế cục diện. Hai năm trước, danh tiếng Vũ Văn Phân Phương vẫn là một tên tuổi lớn không thể đánh bại.

“Thông báo cho bọn họ không cần sốt ruột. Quân Lam Vũ tấn công tới hôm nay là hết rồi, ngày mai ắt phải đình chỉ tấn công. Vì đạn dược của bọn chúng đã tiêu hao gần hết rồi, trước lúc được bổ sung đạn dược. Bọn họ sẽ không phát động đợt tấn công mới đâu.” Vũ Văn Phân Phương trầm tĩnh nói. Đúng lúc này một trận gió mạnh ùa đến, nàng nương theo chiều gió xoay mình quay bước đi, thân hình nhỏ nhắn mỏng manh ngẩng cao trong gió đầy kiêu hãnh.

“Ta biết rồi, ta sẽ lập tức thông báo cho bọn họ.” thượng tướng Ba La La từ tốn trả lời.

Bắt đầu từ giữa trưa hôm nay, tốc độ tấn công của quân Lam Vũ rõ ràng đã chậm lại, hỏa pháo cũng bắt đầu trở nên yếu ớt đi rất nhiều. Quả nhiên nhãn lực của Vũ Văn Phân Phương đã nhìn thấy trước được tốc độ tiến công của quân Lam Vũ đã tới hồi vãn cuộc, đợt tấn công của bọn họ tại Kim Xuyên đạo đã chấm dứt. Dĩ nhiên, sở dĩ quân Lam Vũ đình chỉ tấn công, không phải bởi vì thấy ngán trước sự chống cự ương ngạnh của quân đội nước Mã Toa, mà là bởi vì đạn dược của bọn họ đã tiêu hao quá nhiều, cũng có thể là bọn họ muốn tiết kiệm đạn dược để trợ giúp Ngân Xuyên đạo chiến đấu, cho nên mới sớm ngưng hẳn cuộc tấn công.

Có viên quan tham mưu đang chạy vội vã từ bộ chỉ huy tới, báo cáo rõ ràng tin tức cho Vũ Văn Phân Phương.

“Ca Ca của ta tới à?” Vũ Văn Phân Phương kinh ngạc thốt lên rồi xoay người nhanh chóng trở về bộ chỉ huy.

Quả nhiên, từ Mông Thái Kỳ gấp rút chạy tới nơi này, chính là Vũ Văn Đông Kinh, một trong những tài năng xuất sắc triển vọng nhất của gia tộc Vũ Văn.

Vũ Văn Tiêu Tương là cha của Vũ Văn Phân Phương, và cũng là người con trai được Vũ Văn Chấn Thiên yêu thương nhất. Vũ Văn Tiêu Tương sinh ra đã là là bậc anh tài, thông minh hơn người. Song, ông trời thường đố đố kị người như vậy, mới ba mươi mốt tuổi đã bất hạnh mắc bệnh nặng qua đời, chỉ để lại đứa con gái duy nhất là Vũ Văn Phân Phương, bởi vậy Vũ Văn Chấn Thiên đã phá lệ, hết mực sủng ái nàng.

Bởi vì cha mất sớm, mẹ cũng đau lòng trước cái chết của cha nên quẫn trí tự sát, bỏ lại nàng một mình côi cút trên cõi đời này, nên từ nhỏ Vũ Văn Phân Phương không có ai chăm sóc, phải đi theo gia đình Vũ Văn, nhưng sống trong gia đìnhVũ Văn bọn con nít đối với nàng cũng không được tốt lắm, nhất là bọn Vũ Văn Tinh Không, ở sau lưng vẫn luôn xem nàng như người ngoài, thường hay xem thường nàng, chỉ có Vũ Văn Đông Kinh là ngoại lệ. Cho nên, trong thâm tâm yếu ớt của Vũ Văn Phân Phương hồi nhỏ chỉ có Vũ Văn Đông Kinh mới là người anh duy nhất của nàng.

Vũ Văn Đông Kinh phất tay ra hiệu, đuổi tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài, sau đó mới móc trong người ra rất nhiều những món đồ chơi mà thiếu nữ thích, bao gồm một chuỗi phong linh xinh đẹp lạ lùng, rồi mỉm cười nói:“Đây là chuỗi phong linh ta mang từ Á Sâm về, nhưng vẫn không có cơ hội đưa cho muội, lần trước nàng trở về Mông Thái Kỳ, lại vừa lúc ta có việc đi ra ngoài, chuỗi phong linh này ta giữ cũng đã hơn ba năm, bây giờ cũng đã có cơ hội tặng cho muội.”

“Cám ơn ca ca!” Vũ Văn Phân Phương mừng rỡ nhận lấy chuỗi phong linh (chuông gió), sau đó cẩn thận treo ở bên cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, chuỗi phong linh phát ra những âm thanh leng keng rất đỗi vui tai, ánh mắt của Vũ Văn Phân Phương lập tức ánh lên những tia háo hức, thích thú. Những nỗi lo toan muộn phiền vì tình hình chiến đấu đang bất lợi cũng hoàn toàn tan biến.

Vũ Văn Đông Kinh mỉm cười nói: “Muội muội ngoan, mấy bữa nay muội sống thế nào? Tháng sau muội có thời gian để trở về không? Ta sắp kết hôn, nhất định muội phải nhớ tặng ta một lễ vật nhé. Muội cũng đã từng gặp mặt chị dâu tương lại một lần rồi đấy, kỳ thực ta cũng không thích nàng ta, nhưng cũng chẳng còn cách nào nữa, ai bảo nàng ta là con gái của Áo Cổ Tư Đô chứ? Tuy nhiên nàng ta cũng khá xinh đẹp, ta cũng chẳng có yêu cầu gì hơn.”

Vũ Văn Phân Phương gật đầu lia lịa nói: “Muội nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ trở về, quà cưới muội đã chuẩn bị từ lâu rồi!”

Vũ Văn Đông Kinh cười tủm tỉm nói: “Chuyện của ta đã giải quyết ổn thỏa rồi. Còn về phần muội, muội có chấm được ai chưa. Ta giúp muội đánh tiếng, nếu ta nói không ăn thua, thì ta bảo Thành Đô ra tay. Có phải động tay chân cũng phải bắt hắn bỏ vào phòng để hai người động phòng hoa chúc! ở nước Mã Toa chúng ta, ngoại trừ muội ra, không ai là Thành Đô ca ca không thu phục được......”

Vũ Văn Phân Phương chu cái miệng nhỏ nhắn hờn dỗi nói:“Ca ca, lần nào cũng như vậy, cứ châm chọc muội, làm như muội mất giá lắm vậy, cứ cho là muội không xinh đẹp lắm, thì cũng không cần ca ca và Thành Đô ca ca ra mặt, hai người y chang nhau, giống như thổ phỉ, còn nói muốn đem người khác bắt bỏ vào động phòng chứ! Muội không cần.”

Vũ Văn Đông Kinh vừa cười vừa nói:“Ta chỉ quan tâm muội thôi mà. Ta không nói giỡn đâu, nếu muội thực sự thích ai, thì hãy mau mau nói với ta. Ta sẽ nói chuyện với hắn, trước tiên ta sẽ nắm đầu tên tiểu tử đó đánh cho một trận, sau đó bắt hắn đi tìm phụ thân cầu hôn, như vậy hơn nửa là không vấn đề gì rồi. Bằng không, đến lúc đó gia gia bắt muội chỉ định một người, mà trong lòng muội không thích. Nhưng cãi lời gia gia thì không thể được, vậy thì hạnh phúc cả đời muội không phải xuôi theo dòng nước hay sao? Chẳng lẽ muội muốn sống trên chiến trường suốt cả đời sao?”

Vũ Văn Phân Phương trề môi, làm bộ tức giận nói: “Muội đã nói với gia gia rồi, muội đã có người ta thích rồi, tự nhiên sẽ nói với hắn. Muội không cần các người quan tâm. Ca ca quan tâm Thành Đô ca ca quá đó, huynh ấy cũng không còn nhỏ nữa, cũng đã tới tuổi kết hôn rồi. Mọi người tại sao không đi hành hạ hắn đi?”

Vũ Văn Đông Kinh cười tủm tỉm nói:“Gia gia đã chỉ định Mạch Khắc Mã Nạp Mạn cho hắn rồi, ừm, chính là tiểu cô nương nhu nhược có thân hình gió thổi là muốn bay đó. Gia gia nói, cả ngày Thành Đô ca ca hung mãnh chiến đấu tàn nhẫn, trên đao luôn luôn vấy máu, muốn tìm một cô gái ôn nhu mới có thể quản hắn, lấy nhu khắc cương a! Gia gia còn nói, nếu tìm người cho muội a, nhất định là phải tìm một nam tử hán chân chính, ừm, La Đức Cấp Đặc thật sự không tồi, gia gia thật sự thích hắn, nhưng hắn hơi đứng tuổi, sợ muội không thích......“

Ngay lập tức Vũ Văn Phân Phương đỏ bừng mặt như mặt trời, hờn dỗi nói: “Ca ca tốt bụng, huynh lặn lội nghìn dặm xa xôi từ Mông Thái Kỳ đến đây, không phải là đến cầu hôn giùm muội đó chứ? Hay là còn có chuyện gì nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.