Vũ Văn Phân Phương hồ nghi hỏi:“Chúng ta tạm thời lui quân ư? Thế nào là tạm thời lui quân?”
Cầm lá thư hoạch định trên tay, hai mắt Vũ Văn Phân Phương nhìn chằm chằm vào nó, sắc mặt nhất thời trở nên biến đổi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cẩn thận đọc hết lá thư xong, thần sắc ngày càng trở nên khác lạ, chuỗi phong linh bằng bạc treo nơi cửa sổ phát ra những tiếng leng keng vui tai cũng không làm ánh mắt nàng bớt ngỡ ngàng chút nào. Hít một hơi thật sâu, Vũ Văn Phân Phương thận trọng nói:“Gia gia cùng phụ thân đều đồng ý kế hoạch này sao?”
Vũ Văn Đông Kinh đang cười hì hì liền dừng lại, ánh mắt nghiêm túc nói:“Lá thư hoạch định này, ban đầu là do tam hoàng tử Tiêu Đường của nước Y Lan đề xuất, hắn tự mình dùng bồ câu đưa tin cho gia gia xem qua, sau đó gia gia đưa cho phụ thân xem xong, rồi còn cho gọi mấy vị đại nhân khác bàn bạc, cảm giác được đề nghị của Tiêu Đường là rất có khả năng, tuy nhiên bọn họ còn muốn trưng cầu một chút ý kiến của muội, bởi vì muội là người ở tiền tuyến, hiểu rõ nhất tình hình chiến đấu của quân Lam Vũ, lại hiểu rõ tâm lý của các chiến sĩ nhất. Chuyện này thật sự là rất trọng đại, như mọi lần thì gia gia chỉ bảo người liên lạc văn thư chuyển đến, nhưng lần này gia gia muốn ta tự mình cầm lá thư hoạch định này tới tìm muội, trong toàn bộ tiền tuyến, nội dung lá thư hoạch định này chỉ có một mình muội biết, ngay cả Tinh Không tạm thời cũng không biết.”
Ánh mắt nghiêm trọng của Vũ Văn Phân Phương một lần nữa lại chăm chú dồn vào lá thư hoạch định đang cầm trên tay.
Đối mặt với khí thế uy hiếp dữ dội của quân Lam Vũ, tam hoàng tử Tiêu Đường của nước Y Lan cơ trí hơn người, đưa ra một kế hoạch thật táo bạo, đó chính là nước Mã Toa cùng nước Y Lan tương kế tựu kế lập tức rút quân khỏi đế quốc Đường Xuyên, đem tất cả lãnh thổ đất đai chiếm lĩnh được trả lại cho triều đình đế quốc Đường Xuyên, hơn nữa còn phóng thích tất cả tù binh là quan binh quân đội đế quốc Đường Xuyên. Tiếp theo Tiêu Đường đề nghị quân đội nước Mã Toa lui về yếu tắc Vũ Thắng Quan và Minh Na Tư Đặc Lai, còn quân đội nước Y Lan lui lại đến Á Sâm Hồi Lan, đất đai còn lại đều tạm thời buông tha.
Tiêu Đường cho rằng, sau khi cuốn tiểu sử Đường Lãng được xuất bản, Dương Túc Phong cùng triều đình đế quốc Đường Xuyên sẽ rơi vào tình trạng bị bao vây hoàn toàn, bởi vì con của Đường Lãng đã chết, Dương Túc Phong tất nhiên sẽ tìm đế quốc Đường Xuyên báo thù, mà đế quốc Đường Xuyên tất nhiên sẽ tìm mọi cách giết chết Dương Túc Phong, phục hồi sự tôn nghiêm của hoàng thất, mâu thuẫn giữa hai bên không thể hòa giải, chỉ có đấu tranh một mất một còn, nhưng trước mắt quân đội nước Mã Toa cùng quân đội nước Y Lan đang tiến công nên mâu thuẫn đó tạm thời bị lắng xuống, không thể hiện kịch liệt ra bên ngoài. Một khi không có quân đội nước Mã Toa cùng quân đội nước Y Lan uy hiếp nữa, tất nhiên triều đình đế quốc Đường Xuyên sẽ bộc phát mâu thuẫn kịch liệt với Dương Túc Phong.
Nên Tiêu Đường cho rằng, trong tình huống này quân đội nước Mã Toa không có năng lực trực tiếp đối đầu với quân Lam Vũ, nên chúng ta mượn đao giết người cũng là lựa chọn đúng đắn, một lần nữa giao lực lượng cho đế quốc Đường Xuyên, nhất định bọn họ sẽ tìm cơ hội để đối phó với Dương Túc Phong. Chỉ cần triều đình đế quốc Đường Xuyên thành công, diệt trừ Dương Túc Phong, đến lúc đó quân Lam Vũ sẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa, đế quốc Đường Xuyên cũng chẳng có gì đáng sợ, đến lúc đó quân đội nước Mã Toa cùng quân đội nước Y Lan sẽ phất cờ trở lại, đế quốc Đường Xuyên có thể dễ dàng bị diệt vong.
Tiêu Đường tự tin cho rằng, dưới tình huống không có sự uy hiếp từ bên ngoài, tất nhiên đế quốc Đường Xuyên sẽ động thủ đối với quân Lam Vũ. Nhưng trước mắt triều đình đế quốc Đường Xuyên suy yếu quá mức, căn bản không có cách nào đối phó quân Lam Vũ, cho nên nước Mã Toa cùng nước Y Lan phải áp dụng biện pháp lùi một bước tiến hai bước, âm thầm giúp triều đình đế quốc Đường Xuyên một tay, mượn thủ đoạn của triều đình đế quốc Đường Xuyên để diệt trừ quân Lam Vũ.
Vũ Văn Đông Kinh thong thả nói:“Tiêu Đường cảm giác được, cho dù kế sách này không thể giết chết Dương Túc Phong. Ít nhất cũng đủ gây xích mích giữa Dương Túc Phong với triều đình. Trong lúc hai bên trực tiếp xung đột, bất luận ai thắng ai bại, đối với chúng ta mà nói cũng là ngư ông đắc lợi, đế quốc Đường Xuyên sẽ bị tổn thất lực lượng, mà chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, chẳng những không mất thời gian, mà thực lực đối phương sẽ bị suy yếu.”
Vũ Văn Phân Phương chậm rãi tiêu sái đến bên cửa sổ, vô thức chạm vào chuỗi phong linh, suy tư nói:“Mọi người đều cảm thấy Tiêu Đường phân tích rất có lý sao? Gia gia cùng bá phụ đều cho là như vậy à?”
Vũ Văn Đông Kinh gật đầu cẩn trọng nói:“Mọi người đều cảm thấy đề nghị của Tiêu Đường mặc dù có điểm không khả quan cho lắm, nhưng trước mắt so với với cục diện giằng co quyết liệt này may ra sẽ có biến chuyển lớn. Nếu như chúng ta dựa theo kế hoạch này mà thực hiện, ít nhất chúng ta có thể tranh thủ một năm, thậm chí càng nhiều thời gian, đến khi đó chúng ta có thể huấn luyện lại bộ đội. Hiện tại điều chúng ta muốn nhất chính là phải có thời gian, tính năng của súng cùng đại pháo cần phải cải tiến hoàn thiện thêm một bước. Hơn nữa, cho dù chúng ta tiếp tục giằng co với quân Lam Vũ, chúng ta cũng không thể chống cự nổi với lực lượng mạnh mẽ của bọn chúng. ngược lại, nếu như chúng ta chủ động rút lui, rồi gây mâu thuẫn cho quân Lam Vũ với triều đình đế quốc Đường Xuyên, làm cho bọn họ tranh chấp, thì ngược lại chúng ta còn có cơ hội phất cờ trở lại.”
Vũ Văn Phân Phương lại có vẻ đăm chiêu nói: “Tiêu Đường có lẽ đọc xong cuốn tiểu sử Đường Lãng mới có thể đưa ra kế hoạch như vậy. Nếu như nội dung bên trong cuốn tiểu sử Đường Lãng thuật lại là sự thật, như vậy Dương Túc Phong với triều đình đế quốc Đường Xuyên thật sự sẽ rơi vào tình trạng “thủy hỏa bất dung“. Cho dù là vì sự uy nghiêm của hoàng thất, Đường Minh phải giết Dương Túc Phong, thì về phía Dương Túc Phong nếu như muốn tìm chân tướng cái chết của Đường Lãng, cũng không thể không va chạm với Đường Minh. Ừm, đề nghị này thật sự rất hay. Nhưng nếu thực hiện đề nghị này, mọi người đã suy nghĩ đến hậu quả về sau chưa?“
Vũ Văn Đông Kinh đi tới bên bản đồ, cẩn trọng nói:“Chúng ta cùng triều đình đế quốc Đường Xuyên lén lút ký kết hiệp ước, để cho bọn họ tiếp nhận sự rút khỏi khu vực của chúng ta, sẽ không có cơ hội để cho quân Lam Vũ nhúng tay vào, cứ như vậy, nhìn bề ngoài, chẳng khác nào triều đình đế quốc Đường Xuyên đã đánh thắng một trận thật lớn, bọn họ có thể lấy lại phần lớn lãnh thổ, một lần nữa đế quốc Đường Xuyên lại phục hồi lại sự uy nghiêm của hoàng thất, củng cố lực lượng quân đội lớn mạnh trở lại. Có lẽ, Đường Minh nhờ thế mà mừng vui hớn hở vung tay múa chân, dù sao cho tới bây giờ hắn cũng không có nghĩ đến thắng lợi như thế, cho dù hắn có chết, thì cũng có thể ngậm cười nơi chín suối. Đương nhiên, lực lượng đế quốc Đường Xuyên được khôi phục, đối với chúng ta mà nói, cũng không bị uy hiếp gì, sự chênh lệch về trình độ giữa chúng ta với quân Lam Vũ, cũng giống như sự chênh lệch quá lớn về trình độ giữa quân đội của đế quốc Đường Xuyên với quân đội của chúng ta, trong thời gian ngắn không thể bù đắp được.”
Vũ Văn Phân Phương trầm ngâm nói:“Nhưng mọi người có nghĩ tới chuyện nhỡ mà quân Lam Vũ thuận thế lấy hết toàn bộ lãnh thổ thì sao?”
Vũ Văn Đông Kinh thản nhiên cười lạnh lùng, chậm rãi nói:“Vậy thì càng tốt, xung đột giữa bọn chúng có thể bộc phát nhanh hơn nữa. Trong lúc triều đình đế quốc Đường Xuyên với quân Lam Vũ tự chém giết lẫn nhau, đối với chúng ta mà nói không có bất cứ chỗ bất lợi nào. Hiện tại điều duy nhất chúng ta hy vọng chính là triều đình đế quốc Đường Xuyên có thể áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào để giết chết Dương Túc Phong. Chỉ cần Dương Túc Phong chết, quân Lam Vũ sẽ như rắn mất đầu, cho dù cường hãn đến đâu đi nữa, chúng ta cũng có thể dùng nhiều biện pháp làm cho bọn họ tan rã.”
Bên trong bộ chỉ huy, Vũ Văn Phân Phương yên lặng bước quanh, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói:“Ta không phải là không tán thành kế hoạch như vậy. Chỉ là ta rất lo lắng liệu triều đình đế quốc Đường Xuyên có đủ năng lực giết chết Dương Túc Phong hay không. Nếu triều đình đế quốc Đường Xuyên không có năng lực giết chết Dương Túc Phong, ngược lại còn bị hắn lật ngược thế cờ phản khách vi chủ (từ khách trở thành chủ) thâu tóm toàn bộ quyền lực và đất đai. Chúng ta sẽ rất phiền toái. Hiện tại Dương Túc Phong chỉ thiếu một thứ chính là nguồn nhân lực, một khi hắn có được đế quốc Đường Xuyên, nơi có nguồn nhân lực vô tận, đến lúc đó chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là thúc thủ chịu trói.”
Vũ Văn Đông Kinh kinh ngạc nói:“Muội muội ngoan của ta, từ lúc nào mà muội trở nên bi quan như vậy? Thắng bại là chuyện bình thường, cho dù hiện tại chúng ta không đánh bại được quân Lam Vũ, chúng ta vẫn còn cơ hội. Chỉ cần chúng ta chịu khó nằm gai nếm mật, nỗ lực làm cho nước ta mạnh mẽ hơn, thì nhất định sẽ có cơ hội đánh bại bọn chúng.”
Vũ Văn Phân Phương có chút khổ sở cười buồn mà nói:“Ca ca quý mến. Huynh không phải người ngoài, nên muội cũng không muốn giấu diếm huynh. Mặc dù muội chưa bao giờ nhìn thấy Dương Túc Phong, nhưng muội có thể cảm giác được là hắn sẽ không bị giết dễ dàng như vậy đâu. Có thể quân Lam Vũ đối với việc áp dụng thủ đoạn có lẽ đang đùa lộng thủ đoạn chính trị quả thực rất lạc hậu, có lẽ Dương Túc Phong căn bản là không biết gì về chính trị, nhưng không thể không thừa nhận hắn nắm giữ lực lượng quá lớn, có thể giải quyết tất cả những âm mưu chính trị. Triều đình đế quốc Đường Xuyên có thể đối phó hắn như thế nào? Ám sát ư? Ha, Thành Đô ca ca đã hơn một năm cũng không tìm được cơ hội ám sát hắn. Người khác lại càng không cần phải nói. Cơ hội mà Đế quốc Đường Xuyên có thể nắm lấy đó là dụ hắn đến kinh đô Ni Lạc Thần, sau đó đột nhiên ra tay động thủ. Bình thường, nếu như Dương Túc Phong là chư hầu địa phương, như vậy xác xuất thành công là rất lớn, nhưng hắn dẫn đầu quân đội không phải là một quân đội bình thường, mà là đội ngũ có vũ lực siêu phàm, cho dù chỉ có một hai ngàn người so với mười vạn cấm vệ quân của triều đình đế quốc Đường Xuyên cũng chưa chắc trong thời gian ngắn đã hạ gục được bọn chúng, Đường Minh cùng Minh Sơn Quế âm mưu tính kế, Dương Túc Phong cũng không phải hoàn toàn không biết...... Tóm lại một câu, muội cảm thấy được muốn triều đình đế quốc Đường Xuyên đối phó được Dương Túc Phong là rất khó.”