Mễ Nặc Tư Lương Cách nói: “Bất kể ngươi nhìn thấy cái gì, ngươi đều ghi lại ở trong lòng là được rồi. Đừng nói với ta, cũng đừng thảo luận với ta. Ta không muốn can thiệp vào chuyện của mặt quân sự, càng không muốn làm ảnh hưởng tới phán đoán của ngươi. Chúng ta mặc dù ở địa khu Mỹ Ni Tư đánh thắng không ít trận, tích lũy không ít kinh nghiệm, bồi dưỡng ra không ít tướng lĩnh quân sự, nhưng chúng ta cũng phải tỉnh táo nhận thức được, trình độ phát triển quân sự ở đại lục Y Vân hơn so với đại lục Y Lan nhiều lắm, nhất là nghệ thuật chỉ huy cấp cao. Chúng ta ở nơi này không có căn cơ vững chắc, một khi đưa ra phán đoán sai lầm, là phải trả giá nặng nề đó.”
Tri Thu thận trọng nói: “Tôi hiểu rồi.”
Chính bời vì sự coi trọng cao độ với đại lục Y Lan, cho nên Dương Túc Phong mới chần chừ không chịu xuất binh. Có lẽ nếu nói đơn thuần về vũ khí, quân Lam Vũ còn tiên tiến hơn tất cả quân đội trên đại lục Y Lan, nhưng nếu luận tố chất quan binh, sợ là còn phải rèn luyện một thời gian. Ở đại lục Y Vân, rất nhiều quân đội đều đơn thuần dựa vào dũng khí của binh sĩ để chiến đấu. Quân đội Lỗ Ni Lợi Á là ví dụ tốt nhất. Nhưng ở đại lục Y Lan, lại sớm đã hình thành hệ thống chiến tranh có quy củ, từ chiến thuật chiến pháp, tới trận doanh đội ngũ, tới âm mưu quỷ kế, đều vô cùng thuần thục. Trên chiến trường ở đại lục Y Lan, so kè không chỉ là mỗi sức chiến đấu của binh sĩ, quan trọng hơn các tướng lĩnh là trình độ thành thạo của nắm giữ và vận dụng mưu lược đối với chiến tranh.
Mễ Nặc Tư Lương Cách không nói chuyện nữa.
Đường phố của đế quốc Đường Xuyên trông vô cùng vắng vẻ, khắp nơi đều là lá rụng bay lượn, có có đủ các loại truyền đơn loạn xạ. Nghe nói những tờ truyền đơn này đều là gian tế của nước Mã Toa phát ra, nội dung đương nhiên không thể thiếu thủ đoạn gây hiềm khích ly gián, có tờ thậm chí có cả tranh, rất là dễ hiểu. Cùng với việc đại quân nước Mã Toa từng bước áp sát kinh đô Ni Lạc Thần, thế công tâm lý của quân đội nước Mã Toa cũng bắt đầu triển khai trên quy mô lớn, vô số gian tế bắt đầu trà trộn vào kinh đô Ni Lạc Thần, phát tán ra truyền đơn và lời đồn, làm lòng cư dân trong kinh thành Ni Lạc Thần hoảng loạn, không biết làm thế nào. Bộ nội vụ của đế quốc mặc dù bắt được không ít người, nhưng thủy chung vẫn không có nhổ tận gốc sự tồn tại của quan tế.
Vô tình, một tờ truyền đơn bay vào trong xe.
Mễ Nặc Tư Lương Cách cầm lên xem, truyền đơn được in ấn rất tốt, bên trên chỉ có vài hàng chữ lớn: “Đế quốc Đường Xuyên quyết định rời đó tới địa khu Sát Nhã, thời gian là vào trung tuần tháng sau!” “ Dương Túc Phong ở địa khu Mỹ Ni Tư tự lập làm đế, tuyên bố thành lập đế quốc Mỹ Ni Tư, hậu cung đặt ở Đan Phượng hành cung!”
Tri Thu cũng xem truyền đơn, khẽ cười khổ nói: “Chẳng trách người ta đối đãi với chúng ta như vậy… đều xem chúng ta như loạn thần nghịch tặc rồi. Bất quá, cách nhìn của bọn chúng là chính xác, chúng ta đúng là loạn thần tặc tử.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách lạnh lùng nói: “Chiến dịch đảo Sùng Minh, chừng làm cho nước Mã Toa đau đớn khôn cùng, khẳng định là muốn nghĩ cách làm ra chút chuyện làm chúng ta không vui. Chỉ có điều, triều đình thủy chung không công khai bác bỏ, nói rõ bọn họ vẫn còn mang lòng lo ngại chúng ta. Hiện giờ mọi người còn chưa tới lúc trở mặt, tạm thời cứ chín bỏ làm mười đi.”
Tri Thu nghĩ một chút nói: “Dời đô tới Sát Nhã, đúng là chỉ có người Mã Toa mới nghĩ ra được, cái địa phương tới chim cũng không đẻ được trúng đó…”
Mễ Nặc Tư Lương Cách thâm trầm nói: “Triều đình đúng là có xu hướng dời đô tới Sát Nhã, chỉ là còn chưa có quyết định cuối cùng mà thôi.”
Có lời đồn từ rất lớm nói là đế quốc Đường Xuyên sắp dời đô, sẽ di chuyển tới địa khu Sát Nhã ở Vân Xuyên đạo. Địa khu Sát Nhã chính là địa khu năm xưa đế quốc Đường Xuyên khởi sự cùng đông đảo bằng hữu kết minh, cách xa Trung Nguyên, cách xa chiến trường, đúng là đất tránh nạn rất tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là nơi đó hơi hẻo lảnh một chút, hẻo lảnh tới mức rất nhiều quốc dân đều không biết tới cái địa phương này.
Tri Thu khinh miệt nói: “Cho dù bọn chúng đem đế đô chuyển dời lên trời, còn không phải là vẫn cứ bị quân đội nước Mã Toa đuổi theo sau? So với dời đô, còn chẳng bằng ở lại đế đô cùng với nước Mã Toa chơi một trận thật dữ dội. Hắc hắc, nếu đội lại là chúng ta, khẳng định là sẽ làm cho người Mã Toa phải ôm đầu bỏ chạy, nhưng đám cấm vệ quân này à… hắc hắc…”
Xe ngựa rất nhanh tới được phía đông bắc của kinh đô Ni Lạc Thần, dịch trạm của đế quốc Đường Xuyên.
Một viên quan dịch trạm đã đứng ở trước cửa lớn của dịch trạm rồi, từ đằng xa đã vẫy tay với xe ngựa. Từ dấu hiệu mà phán đoán, là ngăn xe ngựa của bọn họ đi vào.
Mễ Nặc Tư Lương Cách cùng với các tùy tùng mau chóng xuống xe, cùng quan dịch trạm giao tiếp. Nhưng kết quả báo trở về làm người ta rất kinh ngạc, quan dịch trạm đó nói, dịch trạm đã đầy người ở rồi, không có phòng trống dư nữa, muốn bọn Mễ Nặc Tư Lương Cách tự đi tìm nơi ỏ khác. Trước khi nhận được thông báo của lãnh đạo cấp trên, thứ lỗi bọn họ không thể tiếp đãi.
Thế nhưng, trong con mắt của tất cả mọi người, đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cả khu vực dịch trạm, tới một cái xe ngựa cũng chẳng có, càng chẳng nhìn thấy được một người sống trừ quan dịch trạm kia ra, lạnh lẽo vắng vẻ. Đâu ra có người ở chỗ này.
Tri Thu có chút tức giận chửi: “Con mẹ nó, mắt chó coi thường người…”
Mễ Nặc Tư Lương Cách bình thản như không nói: “Không cần lên tiếng, chúng ta tìm khách sạn ở lại là được rồi.”
Tri Thu vẫn tức giận không chịu nổi, phẫn nộ nói: “Chúng ta từ xa tới, không ngờ lại chào đón chúng ta như thế này, còn muốn chúng ta xuất binh? Chúng ta xuất binh cái rắm ấy! Mẹ nó, tốt nhất là nước Mã Toa diệt chỗ này, sau đó chúng ta mới cướp trở lại…”
Mễ Nặc Tư Lương Cách lạnh nhạt nói: “Đây là đòn hạ uy của triều đình với chúng ta, để chúng ta biết tới sự tồn tại uy nghiêm của thượng quốc thiên triều. Giống như Ưng Đan nói vậy, không dựa theo quy củ làm việc là không được. Chớ có quên rằng, phủ đại đô đốc Mỹ La chúng ta chính là thuộc hạ của triều đình đế quốc, hơn nữa còn chưa có được phê chuẩn chính thức…”
Tri Thu bất chấp nói: “Chúng ta còn cần hắn phê chuẩn cái rắm!”
Mễ Nặc Tư Lương Cách lạnh lùng nói: “Ở trường hợp công khai, ngươi chớ nên nói những lời như thế này, để tránh làm Phong lĩnh khó xử. Có nhiều lời Phong lĩnh có thể nói công khai, nhưng chúng ta không được. Sự chú ý của ngươi, là phải tập trung lên chuyện ngươi phải làm, chuyện giao tiếp với người ta, tự nhiên sẽ do ta tới xử lý.”
Tri Thu không cam tâm hầm hừ, vẫn không nhịn được nói: “Trong lòng tôi quyết ủng hộ quyết định của Phong lĩnh, đế quốc đã không cứu nổi nữa, không bằng xô đổ làm lại.. thôi vậy, tới khác sạn rồi, chúng ta xuống thôi.”
Xe ngựa vòng vo trên những con đường của kinh đô Ni Lạc Thần rất lâu, cuối cùng tìm được một khách sạn còn mở cửa kinh doanh. Một đoàn người đi xuống, nhưng thấy khách sạn này quy mô rất lớn, trang trí xa hoa, mà khách lại thưa thớt, vắng như chùa bà đành. Với thời đại binh hoang mã loạn như hiện nay, khách sao có thể có nhiều khách ở được, nó có thể hoạt động bình thường, đã là rất khá rồi.
Bỗng nhiên, Mễ Nhặc Tư Lương Cách nghe thấy có người gọi tên mình, giọng nói tựa hồ có chút quen thuộc.
Mễ Nặc Tư Lương Cách có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ ràng bóng người của Ngu Mạn Ái.
Ngu Mạn Ái đang đứng ở sau quầy của khách sạn, giống như đang xem xét sổ sách.
Trong chớp mắt Mễ Nặc Tư Lương Cách hiểu ra, vì sao gian khách sạn này vẫn còn kiên trì hoạt động, chính là bởi vì Ngu Mạn Ái muốn dựa vào nó để làm rất nhiều chuyện. Lão dám đảm bảo rằng, địa phương bí mật nào đó của cái tòa khách sạn này nhất định có giấu vô tuyến điện đài, bất kỳ lúc nào cũng có thể thông báo tin tức với địa khu Mỹ Ni Tư, thậm chí sổ sách Ngu Mạn Ái hiện đang lật xem, có thể cũng ẩn chứa bí mật không thể nói ra ngoài.
“Ông tới đúng là bất ngờ quá, một chút tin tức cũng không có.” Ngu Mạn Ái xem sổ sách xong, mới cười tủm tỉm nói, sau đó mới uyển chuyển từ trong quầy đi ra.
Mễ Nặc Tư Lương Cách khách sáo nói một vài lời ngưỡng mộ, bình thản nói: “Trên đường có vài việc chậm trễ, nên tốn một ít thời gian..”
Đối với Ngu Mạn Ái, lão chỉ kính nhi viễn chi, nữ nhân này bản thân cực kỳ tinh minh, hơn nữa quan hệ với Dương Túc Phong lại tương đối mờ ám. Với loại dáng dấp phong tình vạn chủng này của nàng, đối với Dương Túc Phong không hề có chút năng lực kháng cự nữ sắc nào mà nói, quả thực là chí mạng, chỉ cần nàng chấp nhận, Dương túc Phong tám chín phần là sẽ gục dưới gấu váy của nàng. Với năng lực thủ đoạn của nàng, ở trong hậu cung của Dương Túc Phong, trừ Tiêu Tử Phong và Tô Phỉ Thái Vi, thực sự là không còn ai khác có thể là đối thủ của nàng.
Dưới sự sắp xếp của Ngu Mạn Ái, Mễ Nặc Tư Lương Cách ở gian phòng tốt nhất khách sạn.
Đợi tất cả mọi người đều đi hết rồi, gian phòng chỉ còn lại hai người, Ngu Mạn Ái thu lại nụ cười mê người, nghiêm túc nói: “Tôi đã nhận được điện báo của Dương Túc Phong, yêu cầu tôi phối hợp với chuyện của ông ở kinh đô Ni Lạc Thần. Bây giờ tôi sẽ đem một số tình hình cơ bản nói với ông trước, để trong lòng ông có được cơ sở. Thứ nhất, hôm nay là sinh nhật của thập tứ công chúa Đường Thanh Tư, tối này trong hoàng cung sẽ có một hoạt động chúc mừng lớn, quan viên tham dự tiệc rất nhiều, Đường Minh cũng sẽ tham gia, tôi nghĩ, lão ta hẳn cũng sẽ mời ông tham dự. Ở trên yến tiệc có thể còn có rất nhiều vấn đề gian xảo, muốn làm cho Dương Túc Phong xấu mặt. Thứ hai, Đường Minh không tín nhiệm Đường Hạc và Đường Lê lắm, cho nên ngàn vạn lần đừng nhắc tới tên hai người này. Thứ va, lần này tham gia tiệc sinh nhật còn có Tư Mã Thiên Thư và Long Ca, hai bọn chúng đều chuẩn bị cầu hôn với thập tứ công chúa…”
Mễ Nặc Tư Lương Cách hơi ngạc nhiên nói: “Tư Mã Thiên Thư và Long Ca cũng tới rồi à?”
Ngu Mạn Ái gật đầu, lạnh lùng nói: “Dưới sự công kích của quân đội nước Mã Toa, hiện giờ bọn chúng đều là châu chấu bị buộc sâu với nhau, chẳng tên nào chạy được.”
Mễ Nặc Tư Lương Lách gật đầu, tỏ ý đã hiểu.