Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 509: Chương 509: Sinh nhật của Thập tứ công chúa (Trung - Phần 1)




Mà Long Ca cũng vậy, là con trai lớn của Long Lân - nhân vật thuộc phái có thực lực ở Long gia, Long ca biểu hiện trên chiến trường cũng rất ưu tú, với tuổi chỉ có hai mươi chín, đã được chân truyền của phụ thân Long Lân. Nói tới Long Ca có thể rất ít người biết tới, nhưng phụ thân của hắn thì không ai không biết, không ai không hay, là đệ nhất đại tướng dưới sự chỉ huy của Nhạc Thần Châu năm xưa, cái tên Long Lân đã truyền khắp đại lục Y Lan.

Ưu thế lớn nhất của hai người, chính là thanh danh tốt hơn so với Dương Túc Phong rất nhiều, gia thể càng hiển hách hơn Dương Túc Phong, hơn nữa từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, quan hệ của bọn họ và hoàng thất đế quốc Đường Xuyên cũng mật thiết hơn. Quân đội nước Mã Toa từng bước áp sát, đem vận mệnh của gia tộc bọn họ và triều đình gắn chặt chẽ với nhau, môi hở răng lạnh, không thể chia tách.

Căn cứ vào lời kể của Ngu Mạn Ái, hai người Tư Mã Thiên Thư và Long Ca đều đã từng công khai biểu hiện sự ái mộ của mình với thập tứ công chúa, hai người đều lưu lại ấn tượng không tệ trong lòng thập tứ công chúa.

Trái ngược lại, thanh danh của Dương Túc Phong thực là quá thối nát, dưới ngòi bút nở hoa của Điệp Tư Thi, y quả thực là tên ác ma khốn nạn chưa từng có ở trên thế giới này, tất cả khuyết điểm của nhân loại từ trước tới nay đều tập trung lên người y. Còn ưu điểm mà nhân loại có, thì y chẳng có một cái nào. Hiện giờ truyền thông của đế quốc Đường Xuyên nhắc tới cái tên Dương Túc Phong thì ít nhất ở phía trước phải thêm vào bốn năm từ hình dung, ví như cưỡng gian v..v..

Với nhân phẩm và thanh danh của Dương Túc Phong, nếu muốn được thập tứ công chúa chấp nhận, thực sự là quá khó.

Bất quá Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng chẳng lo lắng gì cả, cái nhiệm vụ này hoàn thành được cũng tốt, không hoàn thành được cũng tốt, đều chẳng có vấn đề gì lớn lắm. Dương Túc Phong vốn chẳng quá để ý tới sự tồn tại của thập tứ công chúa. Thập tứ công chúa dĩ nhiên là xinh đẹp, nhưng nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Dương Túc Phong cũng chẳng thiếu, chỉ riêng trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng đã có hai người Tiêu Tử Phong và Tô Phỉ Thải Vi, cho dù thập tứ công chúa cũng gia nhập vào danh sách này, cũng chẳng có cảm giác mới mẻ gì lắm nữa. Ngược lại vạn nhất gia nhập vào trong danh sách này, thập tứ công chúa có thể tự giữ lấy thân hay không còn là vấn đề, nữ nhân bên người Dương Túc Phong có cô nào là dễ đụng vào chứ?

Về phần lợi ích thập tứ công chúa có thể mang tới cho quân Lam Vũ, cũng không đáng kể nữa rồi. Hiện giờ quân Lam Vũ đã không cần những trò gian xảo mở đường đắp cầu nữa rồi. Thực lực chính là tất cả, trước mặt thực lực cường đại, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không cso tác dụng. Từ sau khi đập nát cứ điểm Lạc Lạp, thực lực quân Lam Vũ càng tăng lên một tầng, tầm mắt của các tướng quân cũng càng nhìn xa.

Mễ Nặc Tư Lương Cách gật đầu, rồi lập tức hỏi: “Sức khỏe của Đường Minh như thế nào?”

Ngu Mạn Ái đáp: “Hồi quang phản chiếu.”

Mễ Nặc Tư Lương Cách không nói gì nữa, Ngũ Mạn Ái rời đi.

Mễ Nặc Tư Lương Cách suy tính qua một lúc, rồi gọi tùy tùng đem báo chí mấy hôm nay mua hết về.

Tin tức trên báo chí cơ bản đều liên quan tới chiến tranh, bất quá bình luận liên quan tới Dương Túc Phong cũng không ít.

Cuộc chiến giữa đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa đã kéo dài hơn một năm rồi, không còn ai thấy khả quan đế quốc Đường Xuyên. Hiện giờ quân đội nước Mã Toa đang nổ lực mở rộng về hai phía, ý đồ tiêu diệt bội đội của các thế lực địa phương đế quốc Đường Xuyên, sau đó bọc hậu kinh đô Ni Lạc Thần. Hai mũi tên cực lớn lần lượt chỉ về Lân Sơn phủ của Tú Xuyên đạo và Bảo Ứng phủ của Phương Xuyên đạo. Còn các quân đội nước Mã Toa khác thì ở dài Vĩnh Thanh phủ phía nam Long Xuyên đạo đối kháng cùng quân đội đế quốc Đường Xuyên do Đường Lê và Đường Hạc suất lĩnh.

Cuộc chiến giữa nước Y Lan và đế quốc Đường Xuyên cũng không một ai thấy lợi thế của đế quốc Đường Xuyên, nhưng có người nhắc tới một cách giải quyết, đó chính là đem thập tứ công chúa gả cho tam hoàng tử Tiêu Đường của nước Y Lan. Trước đó, Tiêu Đường đã ngông cuồng lên tiếng, ai dám cùng hắn tranh thập tứ công chúa, hắn sẽ không tha cho kẻ đó. Trừ khi đế quốc Đường Xuyên thỏa mãn yêu cầu của hắn, nếu không chiến tranh giữa đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa không chết không thôi, vĩnh viễn không kết thúc.

Bình luận liên quan tới Dương Túc Phong thì đại bộ phần đều là chỉ trích, rất nhiều người cùng mong chờ quân Lam Vũ đến, nhưng lại cảnh giác với mục đích tới của quân Lam Vũ, có báo chí thậm chí dùng thành ngữ cổ xưa mượn đường giệt Quắc để hình dung, nhắc nhở mọi người. Quân Lam Vũ dã tâm vô cùng, khẩu khí kiểu này, khẳng định là do triều đình chỉ định.

Đương nhiên, những chuyện liên quan tới Dương Túc Phong và thập tứ công chúa gây ra bàn luận xôn xao nhưng thủy chung không có câu trả lời chuẩn xác, cũng là tiêu điểm bình luận của các tờ báo nhỏ. Loại chuyện này dù sao cũng không nghiêm túc như chính trị, chỉ thuần túy là phong hoa tuyết nguyệt mà thôi. Có người đưa ra một vấn đề mới tinh, đó chính là một nữ nhân dịu dàng lương thiện nhất kết duyên với một nam nhân hèn hạ vô sỉ nhất, vậy cuộc sống sẽ như thế nào.

Không một ai trả lời.

Buổi trưa cứ trải qua trong yên tĩnh như thế, không ai tới quấy rầy Mễ Nặc Tư Lương Cách. Tựa hồ lão tới là chuyện hoàn toàn chẳng có gì quan trọng, nhưng Mễ Nặc Tư Lương Cách chẳng hề sốt ruột, lão biết là triều đình đế quốc không thể không để ý tới mình. Với thực lực và uy thế của Dương Túc Phong hiện nay, bất kể như thế nào triều đình cũng phải tóm lấy.

Cho dù khi mỗi người nhắc tới Đương Túc Phong, đều sẽ nghiến răng nghiến lợi căm hận, nhưng vừa nghĩ tới sức chiến đấu của quân Lam Vũ, bọn chúng liền không thể không thế mang ra nụ cười giả dối. Mễ Nặc Tư Lương Cách biết quá rõ, cho dù thanh danh của Dương Túc Phong có thối tha hơn nữa, cho dù y có dã tâm hơn nữa, thì chỉ cần quân đội của y có thể đánh trận, có thể cứu vãn đế quốc, thì đế quốc phải bỏ thể diện của mình xuống.

Quả nhiên tới buổi chiều, Mễ Nặc Tư Lương Cách liền nhận được thiếp mời tới tự bộ nội vụ của đế quốc, mời lão tham gia tiệc sinh nhân tối nay của thập tứ công chúa. Người tự mình đưa thiếp mời tới, không ngờ lại là thiếu tướng Ưng Đan quan chỉ huy của sư doàn 1 quân cấm vệ đế quốc Đường Xuyên. Mặc dù vẫn lãnh đạm như lúc vừa rồi rồi cửa thành, nhưng đối phương dù sao cũng là tự mình tới tận cửa, cho nên Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng tươi cười đón tiếp.

Ưng Đan hiển nhiên là vẫn chẳng hoan nghênh gì người tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, sắc mặt lạnh như băng, khẩu khí cứng đờ nói: “Nếu như các ngươi còn chưa chuẩn bị lễ vật cho thập tứ công chúa, thì hiện giờ tranh thủ thời gian mà chuẩn bị đi.”

Mễ Nặc Tư Lương Cách mỉm cười nói: “Đa tạ tướng quân quan tâm, lễ vật chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Ưng Đan cười lạnh lùng, xoay người rời đi.

Không biết là vì sao, khi nhìn thấy Ưng Đan, Mễ Nặc Tư Lương Cách lại nghĩ tới hình dáng của Lam Sở Yến, hai người này, tựa hồ đều lãnh khốc vô tình như nhau! Hai người lại cùng là người Vũ Chân, chẳng lẽ người Vũ Chân đều thích tỏ ra tàn khốc sao?

Vị Ương cung, kinh đô Ni Lạc Thần, đế quốc Đường Xuyên.

Trên rặng núi hơi nhấp nhô ở phía tây bắc kinh đô Ni Lạc Thần, có quần thể cung điện kéo dài vài dặm chu vi, rực rỡ muôn vẻ, nguy nga lộng lẫy, trang nghiêm long trọng, khí thể lớn lao, chính là Vị Ương cung cổ kính mà hùng vĩ, là quần thể cung điện to lớn nhất, đồ sộ nhất lục địa Y Lan. Tòa cung điện thần bí này, cho tới tận ngày nay, vẫn không một ai có thể thống kê chuẩn xác nó rốt cuộc có bao nhiêu gian phòng, có người nói là chín trăm chín mươi tám gian, cũng có người nói là chín trăm chín mươi chín gian, còn có người nói là một ngàn gian.

Tiêu điểm lớn nhất mà bọn họ tranh luận, chính là thứ tồn tại rõ ràng ở trên bản đồ kiến trúc, nhưng trên thực tế thì thủy chung không tìm được thứ “duy nhất biến mất”, cái gian phòng thần kỳ này phảng phất như sự tồn tại của thượng đế, như ẩn như hiện, khiến cho Vị Ương cung trở thành điểm chú ý trong nghiên cứu không biết mệt mỏi của các học giả kiến trúc thậm chí thành truyền thuyết cho tất cả mọi người, là cái gian phòng thần bí đó là thông đạo tới một thế giới khác.

Cũng giống như tất cả các sự vật quá độ sa xỉ thối nát, đều tới từ trong tay quân chủ mất nước. Xây dựng Vị Uơng cung, cũng chẳng phải là công lao của vị hoàng đế nào của đế quốc Đường Xuyên, mà là kiệt tác dốc hết tâm huyết của vị hoàng đế cuối cùng của đế quốc Minh Hà đời trước đó. Vị hoàng đế cuối cùng của đế quốc Minh Hà này vô cùng biết hưởng thụ, hơn nữa chí cao hơn trời, ông ta am hiểu kiến trúc học, từ nhỏ đã quyết tâm phải xây dựng nên tòa cung điện hoành tráng nhất, làm gương mẫu lưu danh sử xanh. Vì thế ông ta dùng quân phí, tăng thuế má lên tới mấy lần, cưỡng ép chiêu mộ ba mươi vạn nhân công, tranh thủ từng giây từng phút làm việc, thậm chí tự mình thiết kế, tự mình tới hiện trường giám sát. Dùng mất ba năm thời gian, tòa cung điện hùng vĩ này cuối cùng cũng hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.