Mặc Nhĩ Tư đã dùng ánh mắt thấu triệt, bình tĩnh phân tích tất cả, mêu tả tương lai của nước Mã Toa, nhưng, cái tương lai tàn khốc như tế, u ám như thế, rất nhiều người đều nói Mặc Nhĩ Tư là “đồ ngốc biết suy nghĩ”.
Dự đoán củ hắn luôn bi quan như thế, nhưng Mạc Quang tin chắc, lần này điều Mặc Nhĩ Tư miêu ta sẽ xảy ra, trừ khi Dương Túc Phong đột ngột lăn ra chết.
Dương Túc Phong sẽ không để ý tới sống chết của người Mã Toa, hắn chỉ cần sự cường đại của đế quốc Lam Vũ, cần hành phúc cho người dân đế quốc Lam Vũ, cũng giống như quân đội nước Mã Toa tuyệt đối không để ý tới sống chế của cư dân đế quốc Đường Xuyên bốn năm trước vậy.
Chính trị và chiến tranh, chính là tàn khốc như thế, không một ai có thể né tránh được, ba mươi năm trước thế này, ba mươi năm thế khác, nước Mã Toa khi giành được thắng lợi đâu có hiểu được thống khổ của đế quốc Đường Xuyên, khi đế quốc Lam Vũ giành được thắng lợi, cũng chẳng cần biết tới đau đớn của nước Mã Toa.
Mặc Nhĩ Tư tựa hồ lòng đầy cảm xúc, trong mắt thậm chí có nước mắt trực trào ra, nói:
- Mạc Quang, ta ngươi đểu có thể nhìn thấy rồi, trong thời gian tiếp tới, có lẽ kẻ địch của chúng ta không phải là quân Lam Vũ nữa, mà là người của chính bên mình, thế nhưng, những người chúng ta đây khi đồ sát chính người thân của mình, có khả năng còn tạn bạo còn vô tình hơn cả quân Lam Vũ, thời đại bóng tối đã buông xuống rồi, chúng ta là vật hi sinh đầu tiên ….
Tâm tình của Mạc Quang trở nên vô cùng nặng nề, không còn tâm tư nghe Mặc Nhĩ Tư tiếp tục cảm khái nữa, hiện giờ điều duy nhất hắn có thể làm là ngửa mặt lên nhìn mặt trời lạnh băng.
Mặt trời vào tháng năm, chiếu lên trên người không ngờ lại chẳng có chút hơi ấm nà, tương lai của nước Mã Toa, phải chăng cũng lạnh giá như vậy?
Mặc Nhĩ Tư tiếp tục nói với vẻ chua chát:
- Bất quá, chúng ta không cần phải bi quan như vậy, tương lai của nước Mã Toa, vẫn nằm trong tay của nước Mã Toa, quân Lam Vũ mặc dù cường đại, nhưng cũng chỉ có thể gây ảnh hưởng gián tiếp lên chúng ta, không thể sinh ra tác dụng quyết định, chúng ta phải thống khổ một khoảng thời gian dài, có lẽ là ba bốn trăm năm, nhưng hung ta thế nào rồi cũng có cơ hội quật khởi, quân Lam Vũ không thể tiêu diệt được nước Mã Toa, cũng giống như nước Mã Toa không thể tiêu diệt được lịch sử của Đường Xuyên vậy.
Đây không phải là điều mà một nhân vật anh hùng nào có thể thay đổi được! Ta và ngươi đều không nhìn thấy dược lúc nước Mã Toa quật khởi trở lại nữa, nhưng thế nào rồi cũng có người dẫn nước Mã Toa ra khỏi bóng tối, giống như Dương Túc Phong dẫn người Đường tộc ra khỏi bóng tối vậy, đây là quy luật lịch sử không một ai có thể thay đổi được…
Những câu nói cuối cùng, thiếu tướng Mạc Quang đầu óc đơn giản nghe không hiểu được, hắn cũng không có ánh mắt sau xa như vậy, hắn không nhìn thấy được chuyện của ba bốn trăm năm sau.
Điều hắn quan tâm nhất là có cách nào làm người tộc Mã Toa thoát khỏi bóng tối đang phủ xuống không.
Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại , thủy chúng vẫn không tìm ra được biện pháp nào, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại: thời đại bóng tối, thời đại bóng tối ….
Trên thực thế, lúc này Mặc Nhĩ Tư đã mò ra được chiénh xác chiến lược cơ bản tương lai của đế quốc Lam Vũ với nước Mã Toa, nhưng tếc rằng ý kiến của Mặc Nhĩ Tư chỉ có thể dốc bầu chi sẻ với một mình Mạc Quang, không thể cải biến chút nào vận mệnh tương lai của nước Mã Toa.
Có lẽ cho dù hắn có nói với mỗi một người nước Mã Toa, cũng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh đau đớn này, thời đại bóng tối định sẵn là sẽ phải phủ xuống lần nữa trên vùng đất rộng một nghìn ba trăm vạn kilomet vuông, có tới gần hai trăm triệu nhân khẩu này.
Ù ù ù …
Đột nhiên có tiếng quân hiệu truyền tới, phá vỡ suy tư của Mặc Nhĩ Tư và Mạc Quang!
Quân Lam Vũ tới rồi.
Quả nhiên, dưới sự hộ tống của Long Nha chiến hạm, thuyền vận chuyển chở đầy binh sĩ lục quân quân Lam Vũ chầm chập cấp bến, vô số binh sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ xếp thành đội ngũ ở trên boong thuyền, bọn họ phụng mệnh tới tiếp nhận Tô Lý Cao.
So sánh với quân đội nước Mã Toa hỗn loạn ở bên trên bãi cát, quân Lam Vũ trông quân dung chỉnh tề, oai phong lẫm liệt, bước chân chỉnh tề từ trên bến tàu cửa càng đi tới, rồi biến mất một cách có trật tự ở đằng sau rừng cây.
Chiến sĩ quân Lam Vũ lên bờ cùng binh sĩ quân đội nước Mã Toa lên thuyền rời đi chỉ cách nhau chưa tới một nghìn mét, nhưng đại bộ phận binh sĩ quân Lam Vũ đều hành quân không liếc mắt qua lấy một cái, chỉ có rất ít người trong lúc vô tình nhìn thấy binh sĩ nước Mã Toa y phục rách rươi, bất quá mau chóng thu hồi ánh mắt.
Ngược lại binh sĩ nước Mã Toa thì lại không ngừng nhìn ngó đủ các loại vũ khí và trang bị của quân Lam Vũ, đầy vẻ kinh sợ và hâm mộ.
Cùng với việc có lượng lớn quân Lam Vũ tới đây, quân đội nước Mã Toa tăng thêm tốc độ rút lui, quân Lam Vũ cũng điều tới thêm nhiều thuyền vận chuyển, đem số quân đội nước Mã Toa còn sót lại chuyển hết đi.
Căn cứ vào an bài của nhân viên điều phối hai bên, dưới sự điều hành của quan liên lạc, Mạc Quang, Mặc Nhĩ Tư hội diện với quan chỉ huy của quân Lam Vũ, hai bên thương lượng chút chi tiết cuối cùng, rồi quân đội nước Mã Toa toàn bộ rút khỏi đảo Lữ Tống.
Ngày 8 tháng 5 năm 1732 thiên nguyên, Mạc Quang và Mặc Nhĩ Tư suất lĩnh số quân đội nước Mã Toa cuối cùng lên thuyền trở về nước Mã Toa, thương thuyền chầm chậm rời khỏi đảo Lữ Tống cây xanh um tùm, lục địa đảo Lữ Tống càng ngày càng rời xa, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen, rồi hoàn toàn biến mất trên mặt biển bao la.
- Vĩnh biệt, Lữ Tống!
Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư lẩm bẩm nói, đem một nắm đất của đảo Lữ Tống rải vào biển rộng, hắn nghĩ, trong kiếp này của hắn, không có khả năng có quân nhân nước Mã Toa quay lại đảo Lữ Tống nữa, có lẽ, ba bốn trăm năm sau, quân nhân nước Mã Toa mới có thể một lần nữa dẫm chân lên vùng đất này, nưng hắn đã không thể nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng lúc đó nữa.
Mạc Quang nghe thấy những lời lẩm bẩm của Mặc Nhĩ Tư, hắn cũng có cảm xúc y như vậy, thời huy hoàng của nước Mã Toa đã qua rồi, quân đội nước Mã Toa không biết tới bao giờ mới có thể quay trở lại vùng đất mỹ lệ giàu có này.
Có điểu chỉ cần niểm tin bất diệt, chỉ cần có hi vọng, quân nhân nước Mã Toa sẽ không dễ dàng từ bỏ, giở quân Lam Vũ tung hoành ngang dọc, đã đánh bại quân đội nước Mã Toa.
Nhưng chỉ cần quân đội nước Mã Toa nối tiếp nhau tiến lên, không chịu thua kém, đợi một trăm năm sau, hai tăm năm sau, ba trăm năm sau, thậm chí bốn trăm năm trăm sau, quân Lam Vũ thế nào cũng có lúc đi xuống dốc, khi đó quân đội nước Mã Toa sẽ giành lại được huy hoàng.
Mặc Quan và Mặc Nhĩ Tư đều vững tin, thế nào cũng có một ngày, quân đội nước Mã Toa sẽ xuất hiện trên đảo Lữ Tống.
Nhưng, các chiến sĩ quân Lam Vũ tiếp nhận vùng đất này lại không cho rằng như vậy, đưa nhóm quân đội cuối cùng của nước Mã Toa rời đi, quân Lam Vũ chính thức tiếp quản nhiệm vụ phòng ngự đảo Lữ Tống, dựa theo mệnh lênh của thống soái tối cao Dương Túc Phong, hòn đảo này sẽ trở thành lãnh thổ không thể tách rởi của đế quốc Lam Vũ, cho tới mãi mãi.
Vương quốc Lữ Tống trước kia đã hoàn toàn biến mất rồi, cả hòn đảo Lữ Tống rộng lớn, sẽ trở thành tỉnh quản lý trực tiếp của đế quốc Lam Vũ, phân chia ra là Lữ Tống, Tô Lý Cao và Miên Lan Lão mỗi một tỉnh đều có tổng đốc mới bổ nhiệm, bọn họ chịu trách nhiệm trực tiếp với chính vụ viện của đế quốc Lam Vũ.
Quốc vương Cáp Thập Mễ An cũng trở về đảo Lữ Tống, nhưng chờ đợi lão chỉ có có danh hiệu quốc vương không, còn quyền lực thực tế đều đã nắm trong tay ba vị tổng đốc kia, vị quốc vương này trong thời gian còn sống có thể mang danh hiệu quốc vương của mình, nhưng một khi lão chết đi, đảo Lữ Tống sẽ không còn quốc vương nữa.
Ngày 2 tháng 5 năm 1732 thiên nguyên, Tang Cách chỉ huy lữ đoàn bộ binh 601 lục quân quân Lam Vũ, đổ bộ lên Bích Dao, vùng cực bắc của đảo Lữ Tống, tiếp đó khống chế toàn bộ vùng phía bắc của đảo Lữ Tống.
Ngày 5 tháng 5 năm 1732 thiên nguyên, lữ đoàn bộ binh 407 lục quân quân Lam Vũ do Long Ca chỉ huy đã đổ bộ lên thành Khuê Tùng, cực đông của đảo Lữ Tống, khống chế toàn bộ khu Miên Lan Lão.
Ngày 8 tháng 5 năm 1732 thiên nguyê, Vân Chiếu chỉ huy lữ đoàn bộ binh 408 lục quân quân Lam Vũ, đổ bộ lên Tô Lý Cao cực tây của đảo Lam Vũ, tiếp quản nhiệm vụ bảo vệ Tô Lý Cao.
Baa lữ đoàn bộ binh quân Lam Vũ đổ bộ lên đảo Lữ Tống, đều thuộc vào danh sách bộ đội cảnh vệ đảo Lữ Tống, quan chỉ huy tối cao của nó là trung tướng lục quân Tang Cách.
Ngày 27 tháng 5 năm 1732 thiên nguyên, dưới sự hộ tống của hạm đội Phất Lai Triệt hải quân quân Lam Vũ, Long Tường chỉ huy lữ đoàn bộ binh 406 lục quân quân Lam Vũ đổ bộ lên đảo Tô Môn Đáp Tịch, tiếp theo đó khống chế toàn bộ hòn đảo trên Đại Nam Dương.
Số quân đội nước Mã Toa trên đảo Tô Môn Đáp Tạp đã cùng rút lui với đồng bọn ở trên đảo Lữ Tống rồi.
Tới đây quân Lam Vũ hoàn toàn chiếm giữ Đại Nam Dương, Đại Nam Dương cũng từ đó trở thành biển nội địa vĩnh viễn của đế quốc Lam Vũ.
Không có gì phải nghi ngờ, tính phá hoại và cướp bóc của quân đội nước Mã Toa đối với đảo Lữ Tống là khá nghiên trọng, vô số công trình thủy lợi nông điền đều bị phát hỏng.
Bất quá, trong hiệp nghị kèm theo sau này của quân Lam Vũ, quân Lam Vũ yên cấu quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình phải tu sửa công trình thiết bị đương địa, nếu không sẽ trì hoãn thời gian thả quân đội nước Mã Toa ra khỏi đảo Lữ Tống.
Không còn cách nào khác, Vũ Văn Lôi Đình chỉ đành làm công nhân xây dựng mấy tháng trời, tu sửa đại bộ phận công trình cơ sở, điều này có táng dụng hỗ trợ nhất định cho đế quốc Lam Vũ nơi này.
Sau khi chiếm lĩnh đảo Lữ Tống, quân Lam Vũ thu được thêm nhiều lương thực và cao su, còn có vật tư như gỗ, khiến cho ban ngành kỹ thuật hậu cần của quân Lam Vũ bắt đầu có khả năng nghiên cứu một số thiết bị mới, bất quá đó là chuyện rất xa xôi rồi, hiện giờ chờ đợi quân Lam Vũ vẫn là chiến đấu kịch liệt, chiến đấu tới từ hành lang Á Sâm.