Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1149: Chương 1149: Ta rút! Ta rút! Ta rút rút rút! (1+2+3)




Tô Lý Cao vào mùa hè, đặc sệt thời tiết của vùng nhiệt đới, sóng biển ở nơi này ôn nhu vô cùng, bãi cát ở nơi này trắng mịn vô cùng, tới ngay cả bầu trời cũng xanh thăm thẳm vô cùng, những cây dừa cây cao su nổi bật len màu xanh rậm rì.

Những cư dân bản xứ mang theo sọt chạy qua chạy lại ở trong vườn dừa, rất nhiều nam nhân trong tay cầm Đại Khảm Đao, bận rộn trừ cỏ trong rừng mía.

Bầy cá ở bên trong nước biển tựa hồ đã quen với hoàn cảnh không bị trói buộc, uốn mình trong sóng biển êm ái, chẳng hề để ý tới đám đông xung quanh, trừ khi nhìn thấy có dấu vết của lưới đánh cá, mới vội vội vàng vàng né tránh, lưu lại một chuỗi bọt nước trắng muốt ở trên mặt biển.

Đây là thời điểm mỹ lệ nhất trong năm của Tô Lý Cao.

Tô Lý Cao là cửa cảng phồn hoa nhất lớn nhất phía tây nam đảo Lữ Tống, cũng là nơi có nhân khẩu đông đúc nhất, cao su, mía và chuối tiêu do nơi này sản xuất ra đều nổi tiếng nhất đảo Lữ Tống.

Đương nhiên, cái “nhất” này, chỉ giới hạn ở bên trong mỗi đảo Lữ Tống mà thôi, nếu như để trên đại lục Y Lan, thì không được vào bảng xếp hạng rồi, có lẽ nhân khẩu của một trăm cái Tô Lý Cao còn chẳng nhiều bằng một cảng Kim Lăng.

Trong thời đại không có chiến tranh, Tô Lý Cao là một thành thị cửa cảng sinh tồn dựa vào nông nghiệp đặc sắc và du lịch, mỗi một năm vào tháng năm, đều là mùa du khách ở nơi này đôn như nêm cối, chỉ tiếng rằng vào lúc này Tô Lý Cao không có cảnh sắc mỹ lệ như trước kia, cũng không có bất kỳ một du khách nào.

Ngược lại, đối lập rõ ràng với sự mỹ lệ của mùa hè, ở phụ cận bến tàu của Tô Lý Cao, khắp nơi đầu là tình cảnh hỗn loạn, đâu đâu cũng chen đầy quan binh quân đội nước Mã Toa, bọn chúng điên cuồng bất chấp tân cả tranh giành thuyền bè với nhau, ý đồ thông qua các biện pháp bình thường hoặc không bình thường trèo lên thuyền, để thoát khỏi cái địa phương chết tiệt này.

Nhưng, ở cửa cảng còn có rất nhiều hiến binh duy trì trật tự bọn họ không cho phép những hành vi tranh giành dẫm đạp lẫn nhau này, vì thế xung đột giữa hai bên là điều khó có thể tránh khỏi.

Lúc bình thường hiến binh là một sự tồn tại đáng sợ, bất quá vào lúc này, tựa hồ sự uy nghiêm của hiến binh đã bị những cơn mưa nhiệt đới ở đảo Lữ Tống mài mòn sạch rồi, không còn ai sợ bọn họ nữa.

Quân đội nước Mã Toa trong lúc rút lui đã phát sinh ra rất nhiều sự kiện hỗn loạn, có rất nhiều binh sĩ khi tranh giành lên thuyền, đã phát sinh xung đột với đồng bạn xung quanh, lúc mới đầu, nó còn giới hạn ở trong phạm trù chửi mắng lẫn nhau, nhưng cùng với chửi mắng thăng cấp, có người bắt đầu động thủ, quá trình động thủ tất nhiên sẽ có kẻ thắng người bại, kẻ không may rơi vào thế hạ phong lại bắt đầu dùng súng, kết quả …

Trên bến tau thỉnh thoảng truyền lại những tiếng súng lác đác, những binh sĩ nước Mã Toa bị bắn trúng bị rơi thẳng vào biển, mà hung thủ giết người quá nửa cũng bị hiến binh giải quyết, thế là lúc này hai mạng người bị vứt bỏ không chút do dự.

Những binh sĩ nước Mã Toa khao khát trở về nhà, tựa hồ tựa hồ chẳng ai muốn ngó ngàng tới những kẻ bị xử tử hoặc là những kẻ không may bị đồng bạn giết chết là ai, nguyện vọng lớn nhất ở trong đầu của bọn chúng chính là thành công lên được thuyền, rời xa khỏi hòn đảo địa ngục bị phong tỏa hai năm này.

Chỉ cần ở trên thuyền còn có một chút không gian, cho dù không gian đó ở trên cột buồm cao tít, là chỉ cần có thể bọn chúng đều chen chúc nhau treo lên, cho dù thương thuyền đã kéo buồm chầm chậm rời khỏi bên cảng, bọn chúng vẫn cứ đeo lủng lẳng ở hai bên, cho dù cùng với việc thương thuyền rời khỏi đảo Lữ Tống, bọn chúng có khả năng bị ngã xuống dưới biết chết chìm ở nửa đường.

Cùng với việc càng ngày càng có nhiều thương thuyền không chịu nổi gánh nặng chầm chậm rời đi, nhưng hiến binh đáng thương kia trở thành con dê thế tội, những tên binh sĩ nước Mã Toa không lên được thuyền, đem cơn giận trút hết lên người hiến binh.

Bọn chúng cho rằng vì bị hiến binh cản trở một cách vô tình, cho nên bọn chúng mới không có cơ hội mau chóng rời khỏi đảo Lữ Tống, thế là mờ miểng mắng nhiếc, còn bắn lén ở sau lưng hiến binh, cái gì cũng có.

Các hiến binh bị thiệt thòi, đương nhiên là không chịu thôi, hai bên thẳng tay đánh nhau, vì thế vô số hiến binh lần lượt thổi còi, bắt bớ những tên binh sĩ gây chuyện, cả bến tàu náo loạn chó chạy gà bay, tiếng súng vang lên không ngớt, thình thoảng lại có kẻ ngã vào trong vũng máu.

- Ài! Quân Lam Vũ còn chưa tới, nói không chừng quân đội nước Mã Toa đã giết nhau hết sạch mất rồi.

Tận mắt chứng kiến thảm cảnh tàn sát lẫn nhau vô cùng hỗn loạn ở bên bến tàu, có một số quan quân cao tuổi của nước Mã Toa không khỏi cảm khái nói, rồi lần lượt nhắm mắtlại, không nhẫn tâm tiếp tục nhìn thấy cảnh bi thảm này nữa.

Quân đội nước Mã Toa từng oai phong hào hùng, khi thế ngút tầng mây không ngờ lại rơi vào cảnh điên cuồng tựa tàn sát lẫn nhau này, sao có thể không làm người ta than thở?

Thế nhưng, chuyện này có thể trách binh sĩ nước Mã Toa tố chất thấp sao? Có thể trách bọn chúng tham sống sợ chết sao?

Đương nhiên là không thể.

Bị quân Lam Vũ phong tỏa thời gian hai năm trên vùng đảo Lữ Tống quái quỷ này, bị cách biệt với thế giới, mỗi ngày đều ở trong tạng thái hoảng sợ và tuyệt vọng, ăn không đủ no, áo không đủ mặc, cho dù là thành nhân cũng không chịu đựng nổi.

Rất nhiều tên binh sĩ nước Mã Toa thậm chí mong mỏi quân Lam Vũ mau chóng đổ bộ, để bọn chúng mặt đối mặt chiến đấu một trận, trực tiếp chết trên chiến trường cho thống khoái, chứ cuộc sống muốn sống không nổi, muốn chết chẳng xong như thế này thực sự không có cách nào chịu nổi.

Nếu không, trừ giết người và bị giết ra, binh sĩ quân đội nước Mã Toa thực sự không còn tìm ra phương thức nào để giải trí nữa rồi, tuyệt đại đa số binh sĩ quân đội nước Mã Toa đã rơi vào cảnh tâm lý biến thái.

Quân Lam Vũ không tổ chức đổ bộ quy mô lớn lên đảo Lữ Tống, nhưng lại tổ chức không ít đội du kích, thậm chí còn thường phái tiểu phân đội, tiến hành đả kích quấy nhiễu quân đội nước Mã Toa không ngừng, làm bọn chúng chạy đông chạy tên, mệt không thở ra hơi.

Đừng nói là ăn mặc gì, có ngủ một giấc tử tế cũng chẳng được, sống trong cảnh nơm nớp lo sợ như vậy một thời gin dài, cho dù quân đội nước Mã Toa có rèn từ thép cũng chẳng chịu nổi.

Hoặc là bùng phát trong im lặng, hoặc là diệt vong trong im lặng, nhưng quân đội nước Mã Toa đều không làm được hai điều đó, nên chỉ đành âm thầm đi theo hướng biến thái.

Quân Lam Vũ và nước Mã Toa đạt thành hiệp nghị bí mật, cuối cùng cấp cho quân đội nước Mã Toa bị vây khốn trên đảo Lữ Tống một con đường sống, điều này làm cho quân đội nước Mã Toa sắp tan rã nhìn thấy một tia ánh sáng tới từ thiên đường.

Thế nhưng, ánh sáng này quá yếu ớt, bọn chúng lún sâu vào trong tầng địa ngục sâu nhất rồi, muốn thoát khỏi địa ngục thiên đường, phải bỏ ra thật nhiều nỗ lực, thậm chí còn trả giá bằng cả mạng sống và máu tươi của mình.

Đương nhiên, tốt nhất là lấy máu tươi và mạng sống ra chi trả, ví như, cướp đoạt thuyền bè chính là điểu mấu chốt trong đó, chỉ cần tiêu diệt được đối thủ cạnh tranh của mình, là bản thân có thể thành công lên được thương thuyền, rời khỏi đảo Lữ Tống, cái nơi bị trời cao nguyền rủa này.

Số lượng thuyền vận chuyển mỗi lần tới nơi đều có giới hạn, lần này nếu không tranh cướp được, thì như vậy sẽ phải đợi mưới ngày thậm chí là hai mươi ngày sau mới có đợt thuyền thứ hai tới nơi.

Chẳng ai biết được trong thời gian mười ngày hai mươi ngày đó đảo Lữ Tống có thể xảy ra chuyện gì? Ai mà biết được trong thời gian đó quân Lam Vũ có thay đổi thái độ không? Ai mà biết được trong thời gian đó, đạn du kích có lấy đi tính mạng của mình không?

Chỉ có sớm rời khỏi đảo Lữ Tống, thì tính mạng của mình mới có thể thêm một phàn đảm bảo, trước mặt bản năng sinh tồn, tất cả nhân nghĩa đạo đức, phép tắc lễ nghi đều có thể lấy đi chùi đít hết.

Vốn sau khi nhận được tin tức tới từ cao tầng nước Mã Toa, Vũ Văn Lôi Đình cũng định ra một bản phương án rút lui, phân chia thời gian rút lui và trình tự rút lui cho các bộ đội trực thuộc quân đoàn Lôi Đình.

Nhưng do bản thân Vũ Văn Lôi Đình đã dùng tốc độ nhanh nhất theo đội thuyền tiếp ứng đầu tiên rời đi, tình hình liền phát sinh, kết quả phương án đó trở thành một tờ giấy lộn.

Không có sự ước thức của quan chỉ huy tối cao, bộ đội ở dưới tất nhiên là bát tiên quá hải, mỗi kẻ tự thi triển thần thông củ mình, ào ào tụ tập ở cửa cảng Tô Lý Cao, lợi dụng tất cả thủ đoạn để tranh cướp thuyền bè, thậm chí không ngại dùng tới vũ lực.

Kẻ nào cũng muốn mau chóng rời khỏi đảo Lữ Tống sớm một chút, trở về đất đai nước Mã Toa sớm một chút, như vậy sinh mạng của mình mới được đảm bảo an toàn.

Còn về phần phương án rút lui định ra trước đó, xin lỗi nhé, rất nhiều quan chi huy khi vào nhà xí thuận tay dùng nó chùi đít mất rồi.

Thế nhưng, bởi vì hải quân quân Lam Vũ đã hoàn toàn phát hủy tuyến bở biển phía đông nước Mã Toa, vô số thuyền bè dân dụng và quân dụng của nước Mã Toa đã bị hủy diệt, nên căn bản không có đủ thuyền bè nghênh đón quân đội nước Mã Toa trên đảo Lữ Tống rút lui.

Chẳng còn cách nào khác, bọn chúng chỉ đành tiếp tục mặt dày vô sỉ, để xuất thỉnh cầu với quân Lam Vũ, mong quân Lam Vũ phái thương thuyền tiếp ứng số quân đội này của bọn chúng rút lui.

Dương Túc Phong đồng ý rất sảng khoái, bảo bọn chúng đi tìm tổ chức vận chuyển dân gian giúp đỡ, bản thân y không nhúng tay vào.

Trải qua một phen nỗ lực, nước Mã Toa cuối cùng cũng đạt được mục đích, hiện giờ số thương thuyền vận chuyển quân đội nước Mã Toa rút lui, đều do nước Mã Toa dùng tiền mặt thuê từ đế quốc Lam Vũ, đại bộ phận đều vốn là hạm đội cướp bóc của quân Lam Vũ, bởi chỉ có bọn họ mới đủ gan làm chuyện nguy hiểm này.

Nguyên dựa theo tiêu chuẩn mỗi một binh sĩ nước Mã Toa mười kim tệ để tính toán, sau này những chủ thương thuyền phát hiện ra nước Mã Toa căn bản là đã cùng đường hết lối rồi, cho rằng có thể đẩy giá lên, nên giá cả cứ tăng vọt, cuối cùng thậm chí tới giá trên trời sáu mươi kim tệ một người.

Điều này làm nước Mã Toa thống khổ vô cùng, đây chẳng phải rõ ràng là thừa nước đục thả cao sao? Nhưng bọn chúng có biện pháp nào nữa chứ? Ai bảo thuyền bè của bọn chúng đều bị hải quân quân Lam Vũ đánh chìm rồi?

Chẳng những như thế, vì tranh thủ mỗi một lần có thể tận dụng vận chuyển được càng nhiều binh sĩ nước Mã Toa, kiếm được nhiều lợi hơn, các chủ thương thuyền đều định ra điều kiện vô cùng hà khác, để tiện giảm nhẹ trọng lượng nhất có thể.

Binh sĩ nước Mã Toa lên thuyền yêu cầu nghiêm ngặt chỉ có thể đem theo trang bị cơ bản, cũng chính là súng trường Chấn Thiên và đạn, còn số trang bị khác toàn bộ vứt hết, cho dù là ngươi trăm đắng nghìn cay mới kéo lên được thuyền, nhưng cũng bị thuyền viên vút bỏ một cách vô tình.

Tất cả vật tư không mang theo được toàn bộ lưu lại cho đảo Lữ Tống, coi như là bồi thường cho cư dân đảo Lữ Tống, đương nhiên vật tư mà quân đội nước Mã Toa lưu lại cũng chẳng còn nhiều.

Lúc ban đầu, quân đội nước Mã Toa không chịu, cho rằng như vậy không đảm bảo an toàn, hơn nữa đường đường là quân đội nước Mã Toa, sao có thể chịu được một đám thuyền viên bắt nạt?

Bọn chúng muốn phản kháng, thậm chí có một số kẻ còn thương lượng đoạt lấy thương thuyền của đế quốc Lam Vũ ở nửa đường, chiếm lấy làm của riêng.

Kết quả sau khi lên thuyền mới phát hiện ra những thuyền viên của thương thuyền cướp bóc đi kiếm chút tiền thêm này, tên nào cũng không phải là hạng dễ chọc vào, thậm chí còn có thuyền viên trang bị vô số súng lục, những khẩu súng lục này trong lúc hỗn chiến tác dụng lớn hơn súng trường Chấn Thiên nhiều.

Sau này ra khơi, binh sĩ nước Mã Toa lại phát hiện ra, cứ một khoảng thời gian đều có hải quân quân Lam Vũ hộ tống toàn hành trình, khắp nơi đều là Long Nha chiến hạm, những họng pháo đen ngòm nhằm vào chúng.

Thi thoảng còn có người của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lên thuyền kiểm tra, hỏi thăm tình hình, nếu như phát hiện chuyện gì không thỏa đáng là bất kể ba bảy hai mươi mốt nổ pháo oanh kích ngay, thế là bọn chúng chỉ đành ngoan ngoãn yên phận.

Trải qua cục diệt rút lui hỗn loạn trong mấy tháng trời, ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa cuối cùng cũng rút lui gần hết, hôm nay chính là nhóm cuối cùng.

Nghĩ tới đại bộ phận chiến hữu đều an toàn rút lui rồi, những tên quan binh nước Mã Toa lưu lại trên bãi biển đều có một loại cảm giác bất an mạnh mẽ, bọn chúng cảm thấy như mình bị đất nước vứt bỏ rồi, bị triều đình vứt bỏ rồi, bị gia tộc Vũ Văn vứt bỏ rồi, rất nhiều kẻ đều thầm thề trong lòng, đợi trở về nước Mã Toa rồi , nếu như có cơ hội, nhất định sẽ cho gia tộc Vũ Văn biết mặt.

Bất quá, một khi còn chưa bước lên đất đai của nước Mã Toa, bọn chúng đều không dám nảy sinh ý nghĩ khác.

Đằng xa, ở trên một ngọn đồi nào đó cách hải dương ước chừng hai kilomét, có hai thiếu tướng lục quan nước Mã Toa vẻ mặt buồn bã, ngồi tùy tiện trên mặt đất, nhìn bãi biển hỗn loạn trước mắt.

Trên bãi biển thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng súng và những tiếng kêu thảm thiết, nhưng hai người đều chẳng mảy may động lòng, khung cảnh như ngày tận thế này lúc đầu bọn họ còn cảm thấy có chút chấn động, nhưng thấy nhiều cũng mất cảm giác rồi, cho dù người ở trên bãi biển có chết hết sạch, bọn họ cũng chẳng cau mày một cái.

Quân đội nước Mã Toa như thế này, đã hoàn toàn không thể gọi là quân đội nữa rồi.

Hai người này một tên là Mặc Nhĩ Tư, một tên là Mạc Quang.

Thiếu tướng Mạc Quang suất lính sư đoàn bộ binh số 67 tới từ quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, coi như là một dị loại trong quân đoàn Lôi Đinh, ở trên đảo Lữ Tống xưa nay chưa từng tham dự chiến sự lớn, tổn thất không lớn, hắn chủ động lui lại rút lui sau cùng.

Mạc Quang là bạn tốt của Mặc Nhĩ Tư, lần này chủ động lưu lại, cũng là để hỗ trợ cônng việc của Mặc Nhĩ Tư, hiện giờ đại bộ phận binh sĩ ở trên bãi biển, đều thuộc về sư đoàn bộ binh số 67.

Quan binh sư đoàn bộ binh số 67 không bị đả kích quá lớn mà còn như thế, thì những số quân đội bị quân Lam Vũ đả kích nghiêm trọng khi rút lui có cảnh tượng hỗn loạn thế nào chẳng nghĩ cũng biết.

Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư là người phụ trách ban ngành tình báo của quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình, trước khi Vũ Văn Lôi Đình rời khỏi đảo Lữ Tống, hắn được Vũ Văn Lôi Đình thăng lên quân hàm trung tướng, nhưng do hiện giờ không có huân chương trung tướng, nên hắn vẫn đeo huân chương thiếu tướng.

Bào lúc này, bao gồm cả bản thân hắn, chẳng còn ai để ý tới huân chương của mình là gì, nếu như hai người bọn họ xuất hiện ở bãi biển hỗn loạn phía dưới, cũng sẽ có kẻ nổ súng bắn họ như thưởng.

Tới cái lúc này rồi, thân phận gì, địa vị gì, toàn bộ đều là mây khói hết, chỉ có giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất.

Nguyên nhân căn bản tạo thành sự hỗn loạn ở trên bãi biển, đương nhiên không thể tách rời được sự liên quan với bản thân Vũ Văn Lôi Đình, vào tháng một năm nay, Vũ Văn Lôi Đình đã cùng những tên quan chỉ huy cao cấp khác ngồi chiếc thuyền nhóm đầu tiên dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đảo Lữ Tống.

Là một quân đoàn khổng lồ, thế nào cũng phải lưu lại một thành viên của tổng bộ để phụ trách quân đội phía sau rút lui, nhưng trong bao nhiêu tướng quân đó của tổng bộ, chẳng tên nào muốn ở lại, cuối cùng Mặc Nhĩ Tư người trẻ tuổi nhất bị tóm lấy, trở thành tổng chỉ huy cuộc rút lui.

Kết quả thì giống như Mặc Nhĩ Tư nói khi đó, sẽ không có một ai nghe mệnh lệnh của hắn, hiện giờ trong quân đoàn Lôi Đình, người có tư cách lớn hơn Mặc Nhĩ Tư, quân hàm cao hơn Mặc Nhĩ Tư nhiều lắm, nhất là những quan chỉ huy sư đoàn nắm trong tay thực quyền, chúng chẳng thèm để Mặc Nhĩ Tư vào trong mắt.

Bọn chúng đã quen tự ý chủ trương rồi, mình muốn làm gì là làm nấy, nói một lời không hợp là vung đao đâm luôn, bởi thế, Vũ Văn Lôi Đình vỗ mông tiêu sái chạy trước, đã để lại cảnh rút lui vô cùng hỗn loạn.

Sự thực thì cảnh rút lui ngày hôm nay đã coi là khá rồi, bởi vì đại bộ phận là người của sư đoàn bộ binh số 67, còn chưa phát triển tới mức đánh nhau tập thể, nhớ lại cuộc va chạm kịch liệt nhất trước đó vào tháng 3, sư đoàn bộ binh số 63 và 64 đồn trù ở Bích Dao, hai bên bình thường vốn không hòa thuận cho lắm, khi rút lui liên quan tới sống chết, nên tất cả mâu thuẫn đều bùng phát ra.

Vì tranh đoạt thuyền bè của nhau, bên bên thẳng tay đả kích đói phương, Mặc Nhi Tư căn bản không đàn áp nổi, về sau khi cũng lười chẳng thèm đàn áp nữa, cho tới khi hai bên đánh chán chê rồi, mới tới thu dọn tàn cuộc, kết quả trên bãi biển Tô Lý Cao đâu đâu cũng toàn là thi thể.

Mặc Nhi Tư đột nhiên nói:

- Ngươi không xuống xem xem?

Mạc Quang lạnh lùng nói:

- Ta xuống để chúng xé xác cho à?

Mặc Nhĩ Tư thở dài ngán ngẩm:

- Con người vào thời khắc thế này, là dễ dàng mất đi lý trí nhất, nếu ta là Dương Túc Phong, ta sẽ cố gắng phái thật ít thuyền tới, tốt nhất là mỗi ngày chỉ phải một con thuyền, để chúng ta mỗi ngày đều tranh giành với nhau, tranh giành càng quyết liệt càng tốt, tốt nhất chế mười người mới có một người lên được thuyền. ngày ngày tranh giành, ngày ngày tán sát lẫn nhau, sợ rằng hơn nửa năm, quân đoàn Lôi Đình chúng ta nhân số khả năng chỉ còn chưa tới một phần ba … tới khi đó quân Lam Vũ lên đảo Lữ Tống, cũng không cần dọn xác cho chúng ta nữa, cứ quẳng hết vào biển là xong chuyện….

Mạc Quang không muốn đàm luận cái đề tài nhụt chí này nữa, từng bi kịch xảy ra ở trên bãi biển, đều làm tâm linh hắn đau đớn, nhớ lại trước kia quân đội nước Mã Toa oai phong bước lên đảo Lữ Tống, bọn chúng ý chí cao vời, đấu chí hừng hực, toàn thân đầy hùng tâm tráng chí báo đền quốc gia như thế nào.

Nhưng hơn ba năm qua đi, quân đội nước Mã Toa đã trở thành bộ dạng này, vì sinh tồn mà không ngại tàn sát chiến hữu trước kia cùng sống chết với mình, mà bản thân lại còn là một trong số đó, đối với thảm cảnh này lại không có năng lực thay đổi, tình huống như thế bi ai nhường nào, tuyệt vọng nhường nào.

Mạc Quang đem ánh mắt mơ màng nhìn mặt trời như có chút lạnh lẽo, vẻ mặt lạc lõng, thẫn thờ nói:

- Mặc Nhĩ Tư, ngươi cho rằng cuối cùng quân Lam Vũ có thôn tính nước Mã Toa không? Tổ quốc của chúng ta sẽ thực sự phải diệt vong sao?

Giọng nói của Mặc Nhĩ Tư không to, nhưng vô cùng quả quyết:

- Không đâu.

- Vì sao?

Mạc Quang vội vàng hỏi, câu trả lời của Mặc Nhĩ Tư cho hắn hi vọng, trong một năm cuối cùng ở đảo Lữ Tống, Mạc Quang chỉ nhận được tin tức bên lề, mỗi một người xung quanh hắn, đều vô cùng bi quan và tuyệt vọng với nước Mã Toa.

Có một số người thậm chí dự đoán trong thời gian hai ba năm , nước Mã Toa sẽ bị quân Lam Vũ chinh phục.

Là một quân nhân nước Mã Toa, thiếu tướng Mạc Quang đương nhiên sẽ không muốn nhìn thấy chuyện bi thảm này xảy ra.

Mặc Nhĩ Tư đứng lên, để bóng người dài của mình trùng vào bóng cây dừa ở bên cạnh, hai tay chắp sau lưng, không cần suy nghĩ nói:

- Nước Mã Toa là một dân tộc cường đại, không phải là thứ quân Lam Vũ có thể chinh phục được, cũng không phải để quân Lam Vũ có thể tùy tiện đồng hóa được, quân Lam Vũ có thể tiêu diệt được nước Mã Toa, có thể tiêu diệt được gia tộc Vũ Vă, nhưng nó sẽ vĩnh viên không thể tiêu diệt được dân tộc Mã Toa cổ xưa này. Đồ sát, là thủ đoạn diệt chủng dân tộc trực tiếp nhất, đơn giản nhất. Nhưng quân Lam Vũ có thể giết sạch được chín ngàn vạn người dân tộc Mã Toa không? Đương nhiên là không thể, dung hợp văn hóa, đó là con đường thứ hai tiêu diệt dân tộc, nhưng về mặt phát triển kỹ thuật và văn hoa của dân tộc Mã Toa chúng ta, không hề dưới người Đường tộc, bọn chúng không có cách nào đồng hóa chúng ta! Chỉ cần cái dân tộc cổ xưa và hùng mạnh này còn tồn tại, quân Lam Vũ sẽ không thể nào tiêu diệt triệt để được nước Mã Toa.

Mạc Quang kích động đứng bật dậy, hiển nhiên lời của Mặc Nhĩ Tư cấp cho hắn lòng tin cực lớn, nhưng hắn mau chóng trở nên nghi hoặc, nửa tin nửa ngờ nói:

- Nhưng, ta cảm thấy ngươi rất lo lắng cho tương lai của nước Mã Toa, ngươi thực sự còn bi quan hơn cả ta. Quân Lam Vũ nếu như không có ý muốn thôn tính nước Mã Toa, càng không có năng lực diệt vong nước Mã Toa, ngươi vì sao còn lo lắng như thế.

Mặc Nhĩ Tư nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói:

- Nước Mã Toa sẽ không diệt vong, dân tộc Mã Toa sẽ không diệt vong. Nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta sẽ không có đau đớn, thậm chí chúng ta còn phải chịu sự đau đớn lớn hơn cả diệt vong. Dân chúng của chúng ta, có lẽ sẽ không chết trong tay quân Lam Vũ, nhưng bọn họ có khả năng chết trong tay của chính người bên mình.

Ánh mắt của Mạc Quan tức thì trở nên u ám, hỏi:

- Vì sao chứ? Vì sao chúng ta lịa phải tự chém giết lẫn nhau? Vì sao chúng ta không đoàn kết nhất chí kháng cự lại quân Lam Vũ chứ? Quân Lam Vũ mới chính là uy hiếp lớn nhất của chúng ta…

Mặc Nhĩ Tư khẽ lắc đầu, chủ động cắt ngang lời nói có chút kích động của Mạc Quang, nói:

- Huynh đệ Mạc Quang thân ái của ta, quân Lam Vũ tất nhiên là kẻ địch lớn nhân của chúng ta, , nhưng, chúng ta lại không có năng lực làm được gì bọn chúng. Ngược lại quân Lam Vũ còn có thể tạo ra thêm nhiều đau đớn cho chúng ta, biện pháp quân Lam Vũ khống chế chúng ta có rất nhiều loại, trực tiếp chinh phục chỉ là loại ngu xuẩn nhất, cũng là loại trả giá lớn nhất, ta nghĩ quân Lam Vũ sẽ không lựa chọn loại biện pháp giá thành quá co như thế đâu. Ở trên thế giới này, số lượng tài nguyên luôn có giới hạn, quân Lam Vũ thôn tính chúng ta, còn phải tiêu hao vô số tài nguyên để xây dựng lại quốc gia của chúng ta, loại chuyện như thế này, Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không làm .,…

Mạc Quang gian nan lắc đầu, thành khẩn nói:

- Ta không hiểu ý tứ của ngươi.

Sắc mặt Mặc Nhĩ Tư có chút đau sót, nói một cách khó khăn:

- Huynh đệ Mạc Quang thân ái, có lẽ ngươi nên suy nghĩ tình huống tệ hại hơn một chút, quân Lam Vũ không tiến vào nước Mã Toa chúng ta, đối với chúng ta mà nói, chắc gì đã là một chuyện tốt. Cứ xem vùng đất Mã Toa chín trăm năm trước khi đó như thế nào, mục tiêu quân Lam Vũ rất có khả năng là biến chúng ta thành cái dạng đó.

Mạc Quang rùng mình, buột miệng kêu lên:

- Sao? Không thể như thế chứ?

Mặc Nhĩ Tư chém đinh chặt sắt khẳng định:

- Có thể! Nhất định có thể!

Mạc Quang sững sờ, đứng ngây ra ở nơi đó, đột nhiên cảm thấy sức lực toàn thân bị rút sạch, ngồi phịch xuống đất.

Mặc Nhĩ Tư cũng ngồi xuống, chăm chú nhìn vào mặt trời lạnh giá, rơi vào trầm tư thống khổ.

Chín trăm năm trước, cũng chính là chừng năm 800 thiên nguyên, nước Mã Toa nằm ở phía đông nam đại lục Y Lan, còn chưa có chính quyền hoàn chình, chỉ có vô số nước nhỏ và thành bang, những nước nhỏ và thành bang này đều là sản vật sót lại của lịch sử tranh bá.

Quốc gia lớn có mấy thành thị lớn một chút, khống chế mấy vạn kilomet vuông, khống chế nhân khẩu chừng mấy trăm vạn; quốc gia nhỏ thì chỉ có một thành thị, diện tích đất đai khống chế chỉ có mấy trăm kilomet vuông, nhân khẩu khống chế thậm chí chưa tới mười vạn.

Trong thời gian kéo dài tới ba bốn trăm năm, giữa các nước nhỏ và các thành bang không ngừng tấn công lẫn nhau, chiến hỏa không ngừng, vô số người dân bị giết chết, vô số đất đai bị bỏ hoang, sức sản xuất sụt giảm nghiêm trong.

Khoảng thời gian đó gọi là thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử của nước Mã Toa, trong thời kỳ đen tối đó, điều duy nhất con người ta phải làm, cúng là điều duy nhất có thể làm, đó chính là cầm vũ khí đánh trận, giết người khác hoặc là bị người khác giết chết.

Ở dưới bối cảnh như thế, con người sống trên vùng đất đó đừng nói là mở rộng ra bên ngoài, có thể miễn cưỡng kháng cự lại kẻ xâm lược bên ngoài đã là may mắn trong may mắn rồi.

Thời kỳ đen tối kéo dài tới tận sau khi Y Lan vương Tiêu Trầm thống nhất đại lục Y Lan mới dần dần kết thúc.

Nhưng rất nhiều nhà lịch sử học đều không quên giai đoạn lịch sử ngu muội đen tối đó.

Thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư nghiêm túc nói:

- Chỉ cần vùng đất ấy biến trở thành như vậy, quân Lam Vũ muốn khống chế chúng ta, có thể nói là dễ như trở bàn tay, thậm chí so với quản hạt trực tiếp chúng ta càng dễ dàng hơn nhiều, lợi ích mà quân Lam Vũ muốn có, hoàn toàn có thể có được, tài nguyên của chúng ta, vật tư của chúng ta sẽ cuồn cuộn đổ vào đế quốc Lam Vũ, còn bản thân người dân của chúng ta, chỉ có thể sống trong chiến hỏa và biến động….

Mang theo tâm tình bi thương, Mặc Nhĩ Tư ngèn ngẹn nói:

- Vừa rồi ta đã nói tài nguyên ở trên thế giới này là có giới hạn, không thể phân chia bình quân được. Đế quốc Lam Vũ nếu quản hạt trực tiếp chúng ta, thì phải phân chia tài nguyên cho chúng ta, giúp đỡ chúng ta xây dựng nhà cửa, có cuộc sống hạnh phúc như cũ. Đây là đều không có khả năng, Dương Túc Phong sẽ không làm chuyện như vậy, y sẽ chỉ không ngừng cướp đoạt tài nguyên của chúng ta để làm lớn mạnh cho đế quốc Lam Vũ, làm quân Lam Vũ lớn mạnh, sau đó dùng thái độ bề tran nhìn chúng ta cốt nhục tương tàn trong vũng bùn đẫm máu, không có tài nguyên, không có đoàn kết, chúng ta sẽ không thể sinh ra bất kỳ sự uy hiếp nào đối với đế quốc Lam Vũ nữa. Đó chính là mục đích chiến lược căn bản của Dương Túc Phong.

Thiếu tướng Mạc Quang không kìm chế được một lần nữa đứng bật dậy, phẫn uất nói:

- Chẳng lẽ chúng ta không có cơ hội phản kích sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ phải nghe theo kế hoạch của quân Lam Vũ mà làm sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể đoàn kết mà cứ phải chia tách sao?

Mặc Nhĩ Tư đột nhiên lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng, quan tư lệnh quân đoàn vì sao phải chạy nhanh như thế? Ngươi phải biết rằng, nguy hiểm trên đợt thuyền đầu tiên lớn như thế nào, ai mà biết được quân Lam Vũ liệu có giở trò gì ở giữa đường hay không, thậm chí có thể giết chết chúng ta ở giữa đường, nhưng, quan tư lệnh vẫn bất chấp tất cả đi lên con thuyền đợt đầu tiên, ngươi chẳng lẽ không cho rằng, ở trong việc này có thứ đáng để suy nghĩ sao?

Đầu óc thiếu tướng Mạc Quang mặc dù có chút đơn giản, nhưng dù sao cũng không phải là kẻ ngốc, sắc mặt hắn liền biến thành có chút nhợt nhạt, hơi thở cũng nặng nề, gian nan nói:

- Ý ngươi nói … quan tư lệnh vội trở về … không phải đơn giản là muốn rới khỏi đảo Lữ Tống?

Mặc Nhĩ Tư thâm trầm nói:

- Đúng.

Mạc Quang không nói nữa, trong mắt mang theo bi thương vô tận.

Là quan quân cấp thấp, thì không nên dùng suy nghĩ xấu để suy đoán hành động của thượng cấp, nhưng hắn không thể không tiếp thụ hiện thực này một cách đau đớn, đó chính là suy đoán của bọn họ không hề sai.

Vũ Văn Lôi Đình sở dĩ nôn nóng quay trở về như vậy, không đơn giản chỉ là muốn rời khỏi đảo Lữ Tống, mà hắn nôn nóng trở về quyền lực trung tâm của nước Mã Toa, hắn đã xa rời quyền lực trung tâm đã hai năm rồi, hắn cần phải đem mỗi một chút sức lực đề bù đắp lại thứ đã mất.

Hắn mất đi cái gì?

Hắn có thể bù đắp được không?

Kẻ khác liệu có thể ngồi im nhìn hắn bù đắp tổn thất của mình sao?

Không một ai công khai nói ra, nhưng trong lòng Mạc Quang và Mặc Nhĩ Tư đều vô cùng rõ ràng.

Trầm mặc chốc lát, Mặc Nhĩ Tư chậm rãi nói:

- Quân Lam Vũ có lẽ là trong năm nay hoặc năm sau sẽ tấn công Minh Na Tư Đặc Lai, không có Minh Na Tư Đặc Lai yểm hộ, chúng ta … khẳng định là sẽ sảy ra nội loạn, cho dù là không phát sinh ở gia tộc Vũ Văn, cũng sẽ phát sinh ra trong quảng đại quân chúng. Ta hắn thắnnói cho ngươi biết nhé, trong nước đã có rất nhiều người dân không có cái ăn rồi, chuyện bán con bán cái đã bắt đầu lan đi, thậm chí là giết nhau giành lương thực. Tình huống không tốt hơn trên đảo Lữ Tông được bao nhiêu đâu. Ở trong tiểu sử của Đường Lãng, Dương Túc Phong đã nhắc tới môt câu nói làm ta nhớ rất kỹ, một đốm lửa nhỏ, có thể thiêu đốt cả đồng hoang, vùng đất của nước Mã Toa cũng là như thế, chỉ cần có một đốm lửa nhỏ xíu thôi, nó cũng sẽ mau chóng lan đi, đem đó trở về trạng thái chín trăm năm trước …

Mạc Quang miệng há ra, cảm thấy lưỡi đắng chát, muốn nói mà không sao nói lên lời, tình huống Mặc Nhĩ Tư miêu tả không phải quá khủng bố, mà là sự thực, cho dù với đầu óc của hắn, cũng có thể suy đoán ra chuyện đúng là sẽ xảy ra như vậy.

Hậu quả như vậy, đúng như lời Mặc Nhĩ Tư nói, chắc gì đã tốt hơn quân Lam Vũ trực tiếp thống trị vùng đất này, là quân nhân, Mạc Quang tuy khôn quan tâm lắm tới chính trị, nhưng hắn cũng biết, quân Lam Vũ tới chưa chắc đã có thể hủy diệt nước Mã Toa, nhưng nội loạn bên trong nước Mã Toa, có thể nhấn nước Mã Toa vào trong vực sâu.

Sức phá hoại của nội loạn đại đa số là còn khủng bố hơn sự cướp bóc ở bên ngoài.

Qua một lúc rất lâu, Mạc Quang mới ngây ngốc nói:

- Chúng ta có thể làm được những gì đây?

Mặc Nhi Tư khẽ cười khổ:

- Chúng ta chẳng thể làm được gì nữa, ngay cả tự bảo vệ lấy mình cũng không thể, nội loạn vừa bùng lên, vùng đất một nghìn ba trăm vạn kilomet vuông này, không một ai có thể chỉ giữ lấy mình được, bao gồm ta và ngươi, cùng với người nhà của chúng ta. Sở dĩ ta đau đớn, là bởi vì ta đã dự liệu được kết cục này, nhưng ta không có năng lực thay đổi kết cục này.

Mạc Quang hoàn toàn không còn nói gì được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.