Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 723: Chương 723: Thần chiến tranh (Hạ) (Phần 2)




“Ngươi phải xem xem quan chỉ huy pháo binh kia kìa.” Đường Vĩ lạnh lùng nói.

Lý Trí Kiệt ngạc nhiên quay đầu lại, không hiểu Đường Vĩ có ý tứ gì.

Thì ra vừa rồi trong lúc vô tình, Đường Vĩ liếc mắt nhìn thấy Tử Vân Phi ở bên cạnh, hình như thần tình vô cùng khẩn trương, mấy lần muốn nhấc mấy điện thoại lên nói chuyện, nhưng cuối cùng đều không nói. Khi cung kỵ thủ của người Tây Mông tiếp cận rất gần rồi, hắn đem đầu ép thật sát vào mặt đất, giống như hận không thể chui vào trong lòng đất vậy. Đường Vĩ cảm thấy hắn thực sự quá yếu hèn, giống như sợ chiến đấu vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lúc này không nhịn được phát tác ra.

Lý Trí Kiệt quả thực đi về phía Tử Vân Phi.

Tử Vân Phi ngạc nhiên nói: “Ngươi làm cái gì thế?”

Lý Trí Kiệt nhìn hắn từ trên xuống dưới, cũng ngạc nhiên y như vậy hỏi: “Đồng chí trung tá, không làm sao chứ?”

Tử Vân Phi bực mình nói: “Ta bị làm sao chứ? Ngươi làm việc của ngươi đi, mặc kệ ta.”

Lý Trí Kiệt lại quay đầu nhìn Đường Vĩ, Đường Vĩ đánh miệng, bảo hắn đi đi.

Bỗng nhiên mặt đất hình như trở nên rung chuyển, vũng nước ở trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ đều sóng sánh, thậm chí có một số vũng nước lớn bắn tung tóe, còn có cả những trận sóng nho nhỏ gợn lên. Giống như là có một bàn chân người khổng lộ dẫm thật mạnh lên vùng đất ở gần đó, tới ngay cả những con giun trong bùn đất cũng cảm thấy không ổn, ào ào từ trong bùn đất chui ra, trườn loạn xạ khắp nơi. Rất nhiều Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ cái thứ mềm oặt ẹo nhẵn nhụi này, đều không kiềm chế được đứng lên.

“Nằm xuống! Muốn chết à!” Từng viên đại đội trưởng thần sắc khẩn trương quát tháo chiến sĩ của mình.

Bọn họ đều là những binh lĩnh kỳ cựu đầy kinh nghiệm, trải qua cuộc huyết chiến với Lang Nha kỵ binh cả người Ngõa Lạp, nhắm mắt lại cũng có thể phán đoán ra lần này thế công của người Tây Mông không hề tầm thường, chỉ có hàng vạn thớt chiến mã cùng đạp lên mặt đất, mới có thể tạo nên khung cảnh làm người ta kích động như vậy. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, ở điểm tận cùng tầm mắt của bọn họ đã xuất hiện từng chấm đen, ở trong lúc mưa bụi mịt mờ vô cùng khiến người ta chú ý. Những chấm đen dần dần biến thành một đường dài, rồi sau đó lại biến thành một vùng hải dương màu đen, lấp kìn núi hoang đồng dại ùn ùn ép tới phía bọn họ.

Tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ đều bất giác mặt mày căng ra, nắm chặt lấy vũ khí trong tay.

Sắc mặt của Đường Vĩ cùng có chút nhợt nhạt, nhìn từ trong kính viễn vọng, hắn có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng, đây là một vạn nhân đội của cung kỵ thủ người Tây Mông. Đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông so với đội ngũ Lang Nha kỵ binh của người Ngõa Lạp thì rời rạc hơn, bời vì bọn chúng phải duy trì đủ cự ly bắn cung, cho nên lấy một đội ngũ vạn nhân đội, thì kéo dãn vô cùng dài, bất quá, cùng với chiến tuyến càng lúc càng gần, chính diện của bọn chúng càng lúc càng hẹp, dần dần biến thành hình dáng mũi dùi.

“Vạn nhân đội của người Tây Mông.” Đường Vĩ thấp giọng hô lên.

Tử Vân Phi thờ ơ gật đầu.

Không sai, đây chính là một vạn nhân đội của người Tây Mông, quan chỉ huy của nó chính là Khám Bội.

Thủ linh của người Tây Mông là Ai Đức Mông Đa sau khi nhận được tin tức, phát hiện nhóm quân Lam Vũ này lực lượng tương đối yếu, hơn nữa lại ở giữa đồng hoang, hắn lập tức ý thức được thời cơ cực lớn, quyết tâm phải nuốt chừng toàn bộ nhóm quân Lam Vũ này, rửa sạch hết sỉ nhục của người Tây Mông, ở ngoài cửa thành nam Nham Long phủ, cung kỵ thủ người Tây Mông gặp phải tổn thất cực lớn, hơn ba vạn tinh nhuệ của người Tây Mông bị đạn pháo của quân Lam Vũ bị bắn cho tan xương nát thịt, làm Ai Đức Mông Đa tim gan rách toạc, nhưng lại không cam tâm, hắn phải vãn hồi lại một chút thể diện nếu không cái vị trí đại hãn của người Tây Mông này vô cùng nguy hiểm.

Nhưng, Ai Đức Mông Đa bị chịu thiệt thòi bời quân Lam Vũ trở nên vô cùng cẩn thận, hắn không thể chịu đựng thất bại một lần nữa, cho nên hắn không hề kích động, không lập tức liều lĩnh đưa thiết giáp cung kỵ của bản thân vào, mà hạ lệnh cho Khám Bội suất lĩnh một vạn nhân đội đi nuốt lấy đám quân Lam Vũ này. Ở ngoài đồng hoang, tính linh hoạt của cung kỵ thủ người Tây Mông lớn hớn thiết giáp cung kỵ rất nhiều, càng lợi với việc ứng phó với sự kiện đột phát.

Chả hiểu linh hoạt chỗ nào, cứ cắm thẳng mặt vào đạn pháo.

Ai Đức Mông Đa luôn có chút lo lắn, sợ rằng đây lại là một cái cạm bẫy quân Lam Vũ sắp đặt. Dương Túc Phong quá sức acs độc, cũng quá giảo hoạt, không một ai biết được hắn sẽ đưa những kế ác độc nào làm cung kỵ thủ người Tây Mông một lần nữa mắc lừa, sau khi xuất động mấy lượt công kích mang tính thăm dò bằng mấy trăm người, quân Lam Vũ thủy chung không dùng tới đại pháo, thậm chí các loại vũ khí như bách kích pháo cũng không sử dụng, hắn mới hơi yên tâm môt chút, cảm thấy đây rất có khả năng là bộ đội không có hỏa pháo của quân Lam Vũ, đúng là cơ hội tốt trời ban.

Sau khi Khám Bội nhận được lệnh, phát động một lượt tấn công mang tính thăm dò, phát hiện ra quân Lam Vũ không hề có đại pháo, vì thế liền yên tâm, mệnh lệnh tất cả cung kỵ thủ dưới quyền chỉ huy tham gia công kích, tốc chiến tốc thắng, đem nhóm quân Lam Vũ này giết sạch, tốt nhất là có thể bắt được mấy tên còn sống, để Ai Đức Mông Đa đích thân đem bọn chúng tới dưới thành Nham Long phủ, chém đầu bọn chúng trước mặt Dương Túc Phong, để báo thù rửa hận.

Khám bội hạ lệnh một tiếng, cả ngàn vạn tên cung kỵ thủ người Tây Mông xếp thành một hình rẻ quạt cực lớn, giống như sóng biển ập tới phía quân Lam Vũ, mặt đất mà bọn chúng đi qua, cũng vô thường ướt át lầy lội, nhưng chiến mã người Tây Mông đã dẫn dần quen thuộc với loại hoàn cảnh tồi tệ này rồi, chỉ cần hơi giảm bớt tốc độ đi một chút thôi, là bọn chúng có thể tiếp tục phóng như bay ở bên trên rồi. Do còn có một số vũng nước lớn, cho nên cung kỵ thủ người Tây Mông xuất hiện những đội ngũ không theo quy tắc, giống như là một cái mạng nhện man theo vô số những lỗ hổng lớn nhỏ, chùm lên trên đầu quân Lam Vũ,

Áo da màu đen sẫm cùng vùng cung gỗc sam màu vàng của cung kỵ thủ người Tây Mông càng ngày càng rõ ràng.

Đường Vĩ cảm giác máu huyết toàn thân sôi lên sùng sục.

Các chiến sĩ quân Lam Vũ của tiểu đoàn Đường Vĩ cũng cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.

Chỉ có những người tận mắt chứng kiến, mới có thể tưởng tượng được cái cảm giác đối diện với hàng ngàn hàng vạn tên cung kỵ thủ người Tây Mông ở khu bình nguyên trống trải, cho dù là dùng cách hình dung toàn thân ớn lạnh, hay là dùng cách hình dung khuôn mặt cứng đờ, cũng tuyệt đối không thể sai được. Ở Lão Hổ câu, bọn họ cũng đã đối diện với thiên quân vạn mã của kỵ binh Lang Nha người Ngõa Lạp như vậy, hiện giờ lại đối diện với thiên quân vạn mã của cung kỵ thủ người Tây Mông y như thế, chỉ có điều khác biệt là ở Lão Hổ câu, bọn họ còn có những tảng đá lớn rải rạc mà dựa vào, còn ở nơi này, thì bọn họ lại không hề có chút chỗ dựa nào.

“ Sẵn sàng liều mạng!” Đường Vĩ cao giọng gầm lên, đem súng Mauser chỉ thật cao lên trời.

“ Sẵn sàng liều mạng!” Tất cả các chiến sĩ của quân Lam Vũ cùng gầm lên.

“Lắp lưới lê!” Đường Vĩ lại một lần nữa gầm lên.

“Lắp lưỡi lê!” Các chiến sĩ của quân Lam Vũ cũng gầm lên theo, lách cách một tiếng đem lưỡi lên sáng loáng lắp lên trên nòng súng, không một ai biết lưỡi lễ có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng trong chiến đấu khi đối kháng với kỵ binh người Tây Mông. Thế nhưng lưới lê ánh lên hàn quang sáng lóa có thẻ cấp cho bọn họ thêm lòng tin, thêm dũng khí.

Nhưng mà tiếng gồm của bọn họ trong tiếng vó ngựa sầm sập của cung kỵ thủ người Tây Mông, trở nên quá sức yếu ớt, thân ảnh của cung kỵ thủ người Tây Mông đã cách quân Lam Vũ không tới sáu nghìn mét, trong ánh sáng ban mai buổi sớm, có thể thấp thoáng thấy được từng hình dáng của người Tây Mông, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông xong lên phía trên cùng, hiển nhiên là quan quân của bọn chúng, bọn chúng không hề mang theo cung tiễn, mà giơ thật cao mã đao, đâm về phía phương hướng sở tại của quân Lam Vũ.

“ Giết chết những tên chuyên cầm mã đao ấy!” Đường Vĩ nói với những tay súng bắn tỉa của mình.

Những tay súng bắn tỉa bình tĩnh gật đầu, nheo mắt lại, cận thẩn tìm kiếm mục tiêu quan quan người Tây Mông.

Đường Vĩ đột nhiên nghe thấy Tử Vân Phi lẩm bẩm nói gì đó vào trong điện thoại, giống như là nhắc tới loại số má gì đó, nhưng Đường Vĩ chẳng hề để ý, hắn không hiểu biết lắm đối với tri thứ của pháo binh. Ở trong quân Lam Vũ, pháo trái phá là loại pháo thuộc về quân chủng kỹ thuật, có sự khác biệt quá nhiều với bộ binh. Đường Vĩ từng đi qua trường học pháo binh, nhìn thấy trên tường dán đầy lý luận kỹ thuật xạ kích liên quan tới pháo binh, bên trên toàn bộ là những chữ số Ả rập và chữ cái tiếng Anh chi chit líu nhíu, hắn nhìn qua thôi là đã đau cả đầu, vội vàng đi cho mau.

Bất quá Đường Vĩ vẫn quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy Tử Vân Phi nói điện thoại xong, sau đó nâng kính viễn vọng lên, nhìn về phương hướng cung kỵ thủ người Tây Mông tiến tới, con mắt hõm sâu chẳng có chút biểu tình gì, chỉ có tơ máu càng ngày càng rõ rệt.

Đùng! Đùng !Đùng…

Đường Vĩ đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười khẩu pháo trái phá của trung đoàn pháo binh 902 vẫn còn đang bốc khói ở nòng pháo, lực giật cực lớn khi đạn pháo phát xạ làm nước bùn ở bên cạnh chấn động tới bắn tung cả lên, có những chiến sĩ pháo binh mắt toàn là bùn đất, cũng chẳng kịp lau đi, lại tiếp tục nhét đạn pháo vào nòng.

Đường Vĩ vội vàng quay đầu đi, kết quả tầm nhìn còn chưa kịp khôi phục, đã lại nghe thấy tiếng pháo nổ không ngừng, lập tức nhìn thấy ngay trong cung kỵ thủ người Tây Mông đang lao tới như bay đó, rơi xuống hơn mười phát pháo đạn, cuộn khói cực lớn và nước bùn tung tóe, tức thì đem người Tây Mông bắn ngã từng mảng lớn, do đất đai ướt át, pháo đạn của quân Lam Vũ phát nổ uy lực tựa hồ giảm bớt rất nhiều, không có quang cảnh cát đá tứ tung khói đên cuồn cuộn, nhưng nước bùn bị băn tung lên cũng tráng lệ y như vậy, một màn nước lớn quét qua, cung kỵ thủ người Tây Mông ở trong phạm vi màn nước toàn bộ bị xô đổ, chiến mã ngã xuống và thi thể của xạ thủ, thuận theo mặt đất trơn trượt xô về phía trước, làm bùn đất ở phía trước mặt bị xô bắn tung tóe cả lên, khí thế càng thêm hùng tráng.

Có lẽ là vì chưa từng được nhìn thấy sự lợi hại của pháo trái phá phát nổ, Đường Vĩ cảm thấy còn mắt của mình mở lớn, mắt hắn cứ dõi theo một phát đạn pháo xẹt qua bầu trời, chỉ thấy phát đạn đó nện thật mạnh xuống đất, giống như là chui vào trong đất bùn, sau đó không có chút tiếng động nào nữa, nhưng chưa tới thời gian nửa giây sau, nó liền phát nổ một cách mãnh liệt, tức thì một quầng lửa lớn lóe lên, nơi nó rơi xuống bị nổ thành một cái hố lớn đường kính hơn ba mươi mét, tất cả bùn đất và nước đọng đều bị hất văng lên thật cao, sau đó rơi xuống tán loạn, sóng chấn động cực lớn hất đám người Tây Mông ở đó bay lên ào ào , không nhưng thi thể của người bay lên mà cả thi thể của chiến mã cũng bay lên, người Tây Mông ở ngoài cự ly phát nổ tới tận hơn năm mươi mét cũng bị sóng chấn động mãnh liệt xô cho ngã lăn ra mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.