Tử Vân Phi nhấc điện thoại lên, lại liến thoắng một tràng những thuật ngữ của pháo binh vào điện thoại, hắn nói rất nhanh, Đường Vĩ chỉ có thể nghe thấy thay đổi cái gì đó , khi Tử Vân Phi hạ điện thoại xuống, Đường Vĩ lại một lần ngữa nghe thấy đằng sau toàn những tiếng động đinh tai nhức óc của pháo đạn bay khỏi nòng, đó không phải là một khẩu pháo cũng không phải là mười mấy khẩu pháo, mà là tiếng động của mấy chục khẩu pháo bắn đạn ra khỏi nòng.
Đùng đùng đùng….
Cái tiếng động này đã nối liền với nhau thành một, căn bản không thể nghe rõ được là tiếng của khẩu pháo nào phát ra, khói súng nồng nặc theo gió nhẹ thổi lên tới đỉnh núi, Đường Vĩ cũng có thể cảm thấy cổ họng mình bị sặc chảy nước mắt, hắn quay đầu nhìn lại trận địa pháo binh của trung đoàn pháo binh 902, nơi đó sớm đã bị màn khói bao phủ, ở chỗ đặt đại pháo chừng như là chỉ toàn khói trắng lượn lờ, không nhìn thấy được một thứ gì cả.
Pháo đạn mãnh liệt giống như sấm rền rơi vào trong đội ngũ của người Tây Mông, một hàng tường lửa dầy đăc ngăn chặn trên phương hướng cung kỵ thủ người Tây Mông tiến tới, hình thành một tuyến phong tỏa tử vong, bất quá tuyến phong tỏa này không phải là một đường thẳng, mà là mấy hình thoi đan xen vào với nhau, cung kỵ thủ người Tây Mông tiến thằng tới tiền tuyến muốn vượt qua được nơi ngày, gần như là không thể được, trên thực tế cùng với pháo đạn rơi xuống nơi đó biến thành hải dương khói mù, trong khung cảnh tráng liệt bùn đất bay ngập đất trời, không một người Tây Mông nào có thể xuyên qua tuyến phong tỏa xuất hiện ở phía trước mặt Đường Vĩ.
Mà ở phía sau cung kỵ thủ người Tây Mông, pháo hỏa của quân Lam Vũ thừ phía xa nhất bắt đầu rút gọn vào chỗ gần nhất, nhưng tên cung kỵ thủ người Tây Mông cảm thủ được hỏa pháo truy cảm, đều bất giác tăng cường tốc độ tiến tới, mau chóng lao về phía trước, cho dù bọn chúng cũng nhìn thấy ở phía trước hỏa pháo chói lòa, nhưng chiến mã của bọn chúng lại càng thêm mẫn cảm với tiếng nổ tới từ đằng sau, bất chấp chủ nhân dùng sức ghìm chặt igay cương, cứ cúi đầu lao thục mạng về phía trước.
Những tên cung kỵ thủ người Tây Mông ở giữa phát hiện ra bọn chúng gặp phải chuyện khó quyết định nhất ở trong đời, đó chính là rốt cuộc tiến lên hay là lùi lại, bất kể là bọn chúng tiến lên hay lùi lại, tựa hồ đều có kết cục giống nhau. Trừ phi bọn chúng chạy sáng hai bên cánh, vứt bỏ nhiệm vụ và mặc kể đồng bạn của mình, nhưng làm như vậy tựa hồ không phải là tác phong của dân tộc du mục, nếu không cho dù có thể sống sót, sau này quay về cũng bị người ta thóa mạ là tham sống sợ chết.
Lý giải ngu xuẩn hết sức!
Rất nhiều cung kỵ thủ người Tây Mông đủ dũng cảm cũng có đủ sự bình tích, thận trọng thúc chiến mã của mình ý đồ đi vòng qua địa điểm pháo đạn rơi xuống, nhưng bọn chúng phát hiện ra, bất kể là bọn chúng tiến về phương hướng nào, chỉ cần là hướng về phía quân Lam Vũ, đều sẽ gặp phải pháo đạn của quân Lam Vũ, giống như pháo đạn của quân Lam Vũ mọc mắt vậy, chuyên môn đuổi theo bóng hình của bọn chúng.
Đường Vĩ trong lúc kinh ngạc, cũng đang chú ý tới điểm rơi vủa vô số những quá đạn pháo, không hiểu vì sao pháo đạn của quân Lam Vũ cũng có thể bắn ra chuẩn xác như đạn súng trường vậy, nhìn thật lâu hắn mới phát hiện ra nơi pháo đạn nơi xuống giống như chiếc lưới cá, nhìn qua thì không có quy tắc gì, nhưng trên thực tế vẫn có một chút quy luật, cách nhau một khoảng giãn cách không xa lắm, nên bất kể là người Tây Mông đi như thế nào, thùy chung đều sẽ gặp phải pháo đạn rơi xuống, trừ phi vận khí bọn chúng vô cùng tốt, mỗi lần đều vừa vặn vượt qua được mắt lưới, thế nhưng cho dù người Tây Mông nhìn thấy được cách giải quyết này, cũng không thể làm được, muốn ở trong chiến trường khói lửa ngạp trời khống chế được chiến mã bị kinh hãi, dựa theo quy luật hình chữ Z liệt tục vượt qua, thì đây là chuyện không thể.
Trừ phi người Tây Mông có thể đem bản thân biến thành thần tiên.
Tiếng nổ vẫn không ngừng vang lên, không tới thời gian ba phú đồng hồ, hàng ngàn hàng vạn cung kỵ thủ người Tây Mông ùn ùn kéo tới đã bị gọt bớt một nữa, đội ngũ vốn dày đặc, đã trở nên lỏng léo, hơn nữa đã có chút thưa hớt, bọn chúng vốn rất dũng mãnh, cũng ở vào trạng thái kinh hoàng vạn phần, giống như những con ruồi không đầu chạy toán loạn, trong quá trình chinh chiến cả cuộc đời của bọn chúng, còn chưa từng gặp phải chuyện như thế này, bọn chúng căn bản là không nhìn thấy pháo binh của quân Lam Vũ ở đâu thì đã gặp phải vận mệnh diệt vong rồi.
Chẳng những bọn chúng có cảm giác này, mà ngay cả Đường Vĩ, đều đột nhiên nhận ra, pháo binh thực sự là vô cùng khủng bố, loại pháo đạn tới từ nơi mà mình không nhìn thấy này, doạt đi vô số tính mạng con người dễ như trở bàn tay có thể , mà bản thân thì ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Vạn phu trưởng Khám Bội của cung kỵ thủ người Tây Mông trợn tới toét mắt, liên tục phun ra mấy ngụm máu lớn, con mắt vì quá sức giận dữ và tuyệt vọng, mà biến thành đò kè, giống như con mắt của sói hoang, hắn nhìn thi thể cung kỵ thủ người Tây Mông nắm khắp nơi xung quanh một, đột nhiên phát ra một tiếng gần như sấm nổ giữa trời quang, suất lĩnh những tên cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại xông tới, thế nhưng, pháo đạn không ngừng rơi xuống, đem từng người từng người bên cạnh hắn cướp đi, chỉ còn có hắn vẫn đang tung hoành ngang dọc trên chiến trường khói đen cuồn cuộn.
Từ trong kính viễn vọng nhìn tới, Khám Bội cứ giống như một dũng sĩ cô độc, một mình nhảy múa trong hỏa pháo của quân Lam Vũ, nhưng pháo đạn ầm ầm phát nổ bên cạnh hắn, giống như pháo lễ mỹ lệ nhất, đang vỗ tay reo hò vì biểu hiện anh hùng của hắn, trong màn khói dày đặc làm nền, thân ảnh của Khám Bội trông giống như ngưu đầu mã diệt từ trong địa ngục chui ra, khôi giáp đã bị xé nát toàn bộ, tới ngay cả mã đao trong tay, cũng bị mảnh đạn gọt mất sợi giây lụa màu vàng, nhưng bản thân hắn vẫn cứ ngạo nghễ đứng thắng.
Kinh tởm.
Tử Vân Phi cau mày lại, đột nhiên khẽ buông một tiếng thở dài, hạ lệnh đình chỉ pháo kích.
Khám Bội không ngờ lại có thể thành công vượt qua đượ mạng lưới hỏa pháo do hắn tỉ mỉ tạo nên, thực sự không thể không làm người ta bội phục, đối với dũng sĩ người Tây Mông như thế này, Tử Vân Phi không hề có chút ý khinh thường nào, hắn chỉ bình tĩnh nhận ra, cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại đã rất ít rồi, không cần thiết phải lãng phí pháo đạn thêm nữa.
Pháo kích ngừng lại, chiến trường tức thỉ trở một vùng yêng lặng chết chóc, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua và song nước lay động.
Khảm Bội bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bọ hạ của mình đã toàn bộ lặng lẽ nằm ở trong bùn lấy, nhưng bộ hạ từng tung hoành khắp chốn, kiêu ngạo dũng mãnh này, hiện giờ đã đều cùng mặt đất dính đầy bùn đất gắn liền chặt chẽ với nhau, tới ngay cả chiến mã của bọn chúng, cùng đã ngã xuống toàn bộ, thứ duy nhất còn đứng thẳng, chính là quân kỳ của người Tây Mông bị mảnh đạn bắn cho thủng lỗ chỗ, thế nhưng, cho dù cho dù là quân kỳ bị bắn thủng hàng trăm lỗ đó, cũng lặng lẽ đổ xuống trong khoảnh khắc hắn quay đầu lại.
Khám Bội có thể cảm thây trái tim mình đang nứt ra từng chút một, máu từ nơi sâu nhất trong trái tìm chầm chậm rỉ ra khỏe miệng, trong cơn bi phẫn, Khám Bội kẹp bụng ngựa, thúc chiến mã giơ cao đao chủy huy của mình, phát động tấn công về phía trận địa quân Lam Vũ.
Cuộc tấn công bi tráng của một người Tây Mông cô độc …
Đoàng!
Có tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ bóp cò súng.
Thân thể của Khám Bội khẽ run lên, nhưng vẫn tiếp tục xông về phía trước, cho tới tận khi đến dịa phương cách trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ không tới năm mươi meets, mời từ trên lưng ngựa ngã xuống, nhưng một cái chân vẫn treo ở bàn đạp, chiến mã kéo hắn tới thẳng trước mặt đám người Đường Vĩ, chỉ thấy mi tâm của hắn nở ra một bông hoa máu, nhưng con mắt của hắn vẫn cứ trọn trừng trừng, giống như mang theo sự nghi hoặc khó hiểu đầy trong đầu. Hắn không hiểu vì sao mà kỵ binh là thân chiến tranh, lại có thể thất bại thảm như thế trước mặt quân Lam Vũ.
Đần thì thần thánh nào cũng chết rào.
Hắn chết không nhắm mắt …