Mông Linh và Suất Phong Kỳ vội vàng quý xuống, thăm hỏi long thể, Đường Minh hiên nhiên quá kích động, kích động tới mức không nói ra được một lời nào, chỉ có hai hàng nước mắt đục ngầu không ngừng trào ra.
Đường Minh vỗ mạnh lên vai hai người, sau đó tháo hai khối ngọc bội trên người xuống, coi như là lễ vật thưởng cho họ.
Mông Linh thì cũng thôi đi, hắn căn bản là không biết giá trị của khối ngọc bội này, còn Suất Phong Kỳ lại mừng phát điên, hai khối ngọc bội này giá trị không nhỏ, bất quá quan trọng hơn là thân phận mà nó đại biểu, có hai khối ngọc bội này, là có thể tự do ra vào Vị Ương cung.
Sứ giả báo tin đã được phái đi ngay lập tức sau khi Đường Minh nhận được tin tức thắng lợi, tất cả quan viên nhận được tin mừng lúc mới đầu đều tỏ vẻ không tin, sau đó lại vội vội vàng vàng mặc y phục chạy tới Vị Ương cung.
Động tác của bọn họ làm cho người nhà kinh ngạc hết sức, khi người nhà của bọn họ cũng biết được tin mừng, cả nhà quả thực là sôi lên, mọi người chạy đi báo tin cho nhau, rồi ôm lấy nhau khóc rống cả lên.
Bởi vì có nghiêm lệnh của Đường Minh, tất cả gia chúc của quan viên triều đình lúc chiến tranh không được rời khỏi kinh đô nhi lạc thần, cho nên gia chúc của những quan viên này trở thành những người nơm nớp lo lợ nhất, hiện giờ những ngày tháng tăm tối đó cuối cùng cũng quá đi, làm sao bọn họ lại chẳng mừng quá hóa khóc?
Có một số người không thể nào phát tiết được niềm vui trong lòng, liền lôi phứt pháo ra đốt, tiếng pháo nổ làm xúc động tình cảm của mọi người, vì thế tiếng pháo nổ liên tục rộ lên ở mỗi một địa phương bên trong kinh đô Ni Lạc Thần, những cửa hàng bán pháo bị người ta trực tiếp phá cửa xông vào, cảnh sát đứng ở bên cạnh, cũng chỉ cười hì hì mặc kệ.
Kinh đô Ni Lạc Thần lập tức chừng như sôi lên, trên đường phố bắt đầu tự phát hình thành những đội ngũ du hành đi chúc mừng, nhưng sự náo nhiệt của bọn họ so với Kim Loan điện ở Vị Ương cùng thì còn thua lém quá xa.
Trên Kim Loan điện ở Vị Ương cung, Đường Minh trên mặt cười như hoa nở, khi Mông Linh báo cáo quân đội nước Mã Toa đã rút lui toàn bộ, thì sứ giả báo tin từ Ngọc Môn quan cũng tới nơi, bọn họ báo cáo những tin mừng như quân đội nước Y Lan đã rút quân khỏi Kiếm Xuyên đạo.
Thế là toàn bộ Kim Loan điện liền thực sự sôi trào, tới ngay cả Minh Sơn Quê xưa nay mặt sắt vô tình cũng cảm động ôm lấy đám người Mông Linh khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy tràn.
Đường Minh quả thực không tài nào có thể hình dung ra sự hưng phấn và kích động ở trong lòng, ông ta đã hoàn toàn quên mất đi tôn nghiêm của một vị hoàng đế, hưng phấn hoa chân múa tay trên điện Kim Loan, cứ như một đứa trẻ nhỏ mới ra đời, liên tục phát ra rất nhiều đạo mệnh lệnh.
Đầu tiên Đường Minh hạ lệnh trừ bỏ lệnh giới nghiêm, đồng thời tuyên bố đêm nay là đêm ăn mừng, ông ta hạ lệnh cho đại bộ phận quân cấm vệ rút khỏi kinh đô Ni Lạc Thần, đem phòng óc trả lại cho dân chúng ban đầu, động viên những người vốn là cư dân kinh thành di cư trở về.
Đường Minh hạ lệnh ngày mai bắt đầu đại xá thiên hạ, ngoại trừ tội phạm chính trị và tội phạm giết người ra, còn thất cả đều thả hết, tội phạm giết người cũng toàn bộ đổi thành giam giữ có kỳ hạn, hơn nữa thời gian không quá ba năm.
Đường Minh hạ lệnh cho tất cả quân đội đế quốc Đường Xuyên, mỗi một binh sĩ phát mười kim tệ làm phần thưởng, quan quân thăng theo cấp bậc, ông ta còn hạ lệnh miễn trừ tấn cả các loại thế má trong các địa khu mới được thu về trong một năm.
Mỗi một người trong Kim Loạn diện đều vô cùng biết điều, tuyệt đối không một ai nhắc tới hai cái tên quân Lam Vũ và Dương Túc Phong.
Đối với chuyện ở Nguyên Xuyên đạo, Mông Linh cũng không nhắc tới một chữ, để tối hôm nay trở thành tối hưng phấn nhất của Đường Minh từ khi kế thừa hoàng vị cho tới nay.
Đường Minh hạ lệnh đem tất cả mỹ tửu cất giấu ra, quân thần thỏa sức uống, rót rượu đều là các phi tần của ông ta, trong cảnh oanh ca yến vũ, Kim Loan điện mau chóng cũng trỏa thành một hải dương hoan lạc.
Sau buổi lễ chúc mừng ở Kim Loan điện kết thúc, vừa đúng vào ba giờ sáng, Đường Minh còn cảm thấy chưa tận hứng, tự mình xuất cung tham gia vào đoàn du hành lớn của quần chúng.
Đám người Suất Phong Kỳ đều toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám mở miệng khuyên can, chỉ đành cũng theoĐường Minh xuất cung.
Những người dân thường du hành kích động và vui mừng quây quanh, tạm thời quên đi các hành vi làm trái ngược với đạo lý của Đường Minh, đồng thanh tung hô vạn tuế, làm cho Đường Minh long nhan hớn hở, khảng khái ban thưởng.
Đêm hôm đó, mỗi một người ở bên cạnh Đường Minh, gần như đều được đủ các loại ban thưởng, có thể nói mỗi một người đều chở khẳm trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Minh tinh thần phấn khởi đích thân phát tin mừng cho tất cả giới báo chí truyền thuông của đế quốc Đường Xuyên, sáng tạo ra ghi chép hoàng đế đều tiên trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên tự ban bố tin tức.
Đường Xuyên chẳng những công bố tin tức đánh bại nước Mã Toa và nước Y Lan, còn đem ngày mùng 7 tháng 7 trở thành ngày quốc khánh mới, đồng thời Đường Minh cũng tuyên bố công khai, vào ngày đại thọ sáu mươi của mình, ông ta sẽ đích thân đeo huân chương cho tất cả các công thần.
Báo chí đế quốc Đường Xuyên cũng theo đó sôi trào, tất cả các trang bảo đều là tin tức đánh bại nước Mã Toa và nước Y Lan.
Có người nói, đây là thời khắc báo chí đế quốc Đường Xuyên dễ bán nhất trên lịch sử, cho dù là những tờ báo ít nguồn tiêu thụ nhất, trong ngày hôm đó cũng bị mua sạch sẽ, cho dù là tăng cường in ấn hai tư trên hai tư, cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu.
Chỉ cần có báo chí được xuất hiện ở trên đường, là lập tức bị mua hết sạch, thậm c hí có rất nhiều người đều có thể đọc thuộc nội dung trên báo, nhưng bọn họ vẫn mong chờ có thể có nhiều nội dung nội dung được báo chí đăng tải hơn nữa.
Bạch Ngọc Lâu một lần nữa trở thành thần tượng của quân đội đế quốc Đường Xuyên, cũng có lẽ là bời vì vận khí cùa hắn quá tốt, hắn vừa mới nhận vị trí quan chỉ huy tiền tuyến của Vĩnh Thanh phủ, quân đội nước Mã Toa rút lui, gần như đã trở thành công tích của cá nhân hắn, thậm chí có một số tờ báo nhỏ không biết xấu hổ đã bắt đầu đem Bạch Ngọc Lâu xếp ngang hàng với chiến thần Nhạc Thần Châu.
Ảnh của Bạch Ngọc Lâu rõ ràng là anh tuấn hơn Nhạc Thần Châu nhiều lắm, còn về phần chiến tích liên tục bại trận của hắn trong quá khữ, tuyệt đối không một ai nhắc tới nữa.
Quân đội đế quốc Đường Xuyên trở thành quân đội vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, bọn họ kiêu dũng thiện chiến, một lòng sắt son .. vì sự sinh tồn và phát triển của đế quốc Đường Xuyên đã làm nên công hiến không thể xóa mờ.
Báo chí cho đăng lý lịch tóm tắt của những vị tướng lĩnh kiệt suất nhất trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, bắt đầu từ tổ tông Đường Xuyên, cho tới Đường Lãng và Nhạc Thần Châu, tổng cộng có mười hai vị đại thần đều được đăng rõ ràng trước mắt.
Thế nhưng, hành động anh dũng của quân đội đế quốc Đường Xuyên được miêu tả trên báo chí lại bị quân Lam Vũ khinh bỉ.
Dương Túc Phong chỉ tùy tiện liếc qua một cái, rồi quẳng vào trong thùng rác, Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đều chẳng buồn xem.
Ngay cả Điệp Phong vũ xem xong, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nếu như quân đội đế quốc Đường Xuyên thực sự được anh dũng cường đại như thế, thì quân đội nước Mã Toa căn bản không thể vượt qua biên cảnh nửa bước.
Đương nhiên, gần như tất cả báo chí đế quốc Đường Xuyên cũng nhắc tới quân Lam Vũ, trong bài văn miêu tả công tích của quân đội đế quốc Đường Xuyên dài tới mấy vạn chữ, ở phía góc dưới cùng vào chỗ kém bắt mắt nhất cũng có hai ba trăm chú nhắc tới chiến đấu của quân Lam Vũ.
Nhưng chủ yếu là miêu tả quân Lam Vũ phát động hạm đội cướp bóc, đã đả kích năng lực cung cấp hậu cần của quân đội nước Mã Toa, ở trên một mức độ nào đó đã hiệp trợ quân đội đế quốc Đường Xuyên tác chiến chính diện.
Quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan rút lui, hiển nhiên là làm cho những quốc gia khác ở trên đại lục Y Lan cảm thấy rất là kinh ngạc.
Những quốc gia như nước Long Kinh, nước Yến Kinh cùng đế quốc Tinh Hà, bát đạo liên minh đều lần lượt phát biệu cách nhìn nhận và ý kiến của mình.
Đại bộ phận các quốc gia đều lấy ánh mắt của người bàng quan để nhận xét, cho rằng quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan chủ động kết thúc là chuyện tốt.
Báo chí đế quốc Tinh Hà bình luận trở thành nổi bật nhất, cho rằng đây là một trong dấu hiệu đại lục Y Lan đi về hướng hòa bình.
Bình luận của báo chí bát đạo liên minh thì mang theo khuynh hướng tình cảm cường liệt, bọn họ nhiệt tình chúc mừng đế quốc Đường Xuyên dành được thắng lợi, cũng cảm tạ nước Mã Toa và nước Y Lan nhượng bộ.
Báo chí của bất đạo liên minh còn đặc biệt nhắc tới chiến tích của quân Lam Vũ, cho rằng là quân Lam Vũ đánh bại quân đội nước Mã Toa, là nguyên nhân căn bản ép cho quân đội nước Mã Toa phải rút lui.
Báo chí bát đạo liên minh còn chỉ ra rõ ràng, triều đình đế quốc Đường Xuyên nên cùng quân Lam Vũ ngồi xuống đàm phán, dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề đối địch giữa hai bên.
Rất nhanh, triều đình đế quốc Đường Xuyên liền hạ mệnh lệnh, nghiên cấm báo chí bát đạo liên minh được tiêu thụ ở kinh đô Ni Lạc Thần.
Cả kinh đô Ni Lạc Thần đều chìm trong niềm vui sướng, chỉ có một cái khách sạn tỏ ra tương đối vắng lặng, bởi vì trên tường của khách sạn này, không treo ảnh cỡ lớn của hoàng đế Đường Minh và Bạch Ngọc Lâu, cũng không hề có thuyết thư kể quân đội đế quốc Đường Xuyên đã chiến thắng quân đội nước Mã Toa như thế nào, cho nên không ai muốn đến.
Mà cái khác sạn này tựa hồ cũng chẳng vì thiếu khách mà buồn, bà chủ của nó thỉnh thoảng xuất hiện ở trên ban công, lạnh lùng nhìn đám người điên cuồng ở bên ngoài, trong mắt mang theo vẻ khinh miệt, sau đó chớp mắt liền biến mất.
Vào buổi chiều, cuộc du hành với quy mô khổng lồ bắt đầu, con đường trước cửa khách sạn sôi lên, những người dân được thắng lợi cổ vũ, mang theo con cái thuận theo con đường dẫn tới vị trí Vị Uơng cung.
Nghe nói hoàng đế Đường Minh sẽ đích thân phát biểu với người dân, vì để cho người dân toàn quốc đều có thể tự do ra vào kinh đô Ni Lạc Thần, quân cấm vệ đã trừ bỏ tất cả trạm gác và kiểm tra ở tất cả các cửa thành.
Một bóng người màu đen thong thả tiến vào tòa khách sạn vắng vẻ kia, bà chủ từ bên trong đi ra, lạnh nhạt nhìn qua người kia, chậm rãi nói:
- Vị khách quan này từ trên biển tới có phải không? Xin mời vào!
Người kia gật đầu, đi theo bà chủ tiến vào tiểu đình viện bên trong.
Xung quanh không có ai, bà chủ mới lạnh lùng nói:
- Tôn Thiên Chính, người làm cái trò gì thế, ngươi đi vòng quanh trong thanh hai ba vòng rồi, cuối cùng mới tới chỗ ta, Dương Túc Phong có phải là không còn tin ta nữa hay không? Người ngươi mang theo vẫn còn đi loạn khắp nơi trong thành?
Người áo đen đó chính là Tôn Thiên Chính của ban ngành tính báo quân Lam Vũ, hắn dùng thái độ rất đúng mực đáp:
- Bà chủ Ngu, đây là quy củ của chúng tôi, không liên quan tới vấn đề tín nhiệm hay không tín nhiệm. Nói tới tin tưởng, chúng tôi xưa nay chưa từng tin tưởng bất kỳ một ai.
Ngu Mạn Ái khẽ mở miện, phát ra tiếng cười như chuông ngân, thản nhiên nói:
- Ta biết, các ngươi đều cho rằng mình bay lên trời rồi, ghê gớm lắm rồi, bất quá ta và các ngươi không hề có bất kỳ quan hệ gì, ta chỉ phụ trách cung cấp chô ở cho các ngươi, còn chuyện khác ta đều không quan tâm. Ta nói cho ngươi biết, những thứ súng ống của ác ngươi kia, khi ra ngoài thì mang theo người, nếu như mà đánh mất đừng có tính lên người ta, ngoài ra, giết người xong các ngươi xử lý cho sạch sẽ rồi hãy trở về, đừng có mang những thứ dính máu tới chỗ ta.
Tôn Thiên Chính bình thản nói:
- Bà chủ Ngu đã suy nghĩ nhiều rồi, tất cả đã có Phong Lĩnh phân phó.
Ngu Mạn Ái hừ một tiếng nói:
- Tốt nhất là các ngươi có cơ hội thì nói cho y biết, bên phía Đường Lan đã chuẩn bị sẵn nhân mã đợi cho y đâm đầu vào lưới! Kinh đô Ni Lạc Thần có ít nhất mấy vạn người đang đợi lột da y, ăn thịt y. Nếu như y cho rằng mình có bản lĩnh của Tôn Ngộ Không, thì cứ tới đây.
Tôn Thiên Chính trầm mặc không nói.
Rất nhanh, Tôn Thiên Chính lại quay trở ra, nhưng đã đổi một bộ y phục rất bình thường của cư dân kinh đô Ni Lạc Thần, hòa vào trong đội ngũ du hành.
Khi Tôn Thiên Chính ra khỏi cửa, hắn đột nhiên có cảm giác lạ, ánh mắt liếc ngay tới một cỗ xe đang phóng như bay trên đường, cỗ xe đó rất lớn, cũng rất hào hoa, tuấn mã kéo xe có bốn con, nhưng không biết người ở bên trong là ai.
Có điều, vào lúc tại kinh đô Ni Lạc Thần người người chen lấn phóng ngựa như bay trên đường phố, đương nhiên không phải là hạng tầm thường.
Bóng đêm buông xuống, thân hình của Tôn Thiên Chính hoàn toàn hòa vào màu đen của kinh đô Ni Lạc Thần, chớp mắt một cái liền biến mất.