Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 963: Chương 963: Thắng lợi rồi ư? (P5+ P6+ P7+ P8+ P9)




Trưa ngày 11 tháng 7, sư đoàn số 12 quân trung ương triều đình đế quốc tới được Lân Sơn phủ, chiếm lĩnh đại bộ phận đất đai của Tú Xuyên đạo.

Quân đội của gia tộc Độc Cô và gia tộc Tư Mã hành động chậm hơn một chút, chỉ chiếm được một số thành thị tương đối nhỏ, nghe nói quân đội của gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô phát sinh một số xung đột nho nhỏ với quân đội triều đình, chết mất hơn ba mươi người.

Nhưng sau đó xung đột bị giả hỏa, quan chỉ huy tiền tuyến của hai bên sau khi thương lượng với nhau, quyết định tiếp tục duy trì hiện trạng như hiện nay.

Buổi chiều ngày 13 tháng 7, bộ đội Long kỵ binh của triều đình tới được Việt Xuyên đạo.

Việt Xuyên đạo không có lực lượng vũ trang địa phương khác chiếm cứ, quân đội triều đình thuận lợi chiếm lĩnh nơi này, bất quá ởđịa khu gần Lạc Na, xuất hiện thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa, bộ đội Long kỵ binh của triều đình không dám tiến tới nữa.

Hạm đội hải quân của chúng ta tuần tra ở tuyến bờ biển Việt Xuyên đạo, tạm thời còn chưa phát hiện ra dấu tích của quân đội triều đình, tin rằng quân đội triều đình sau khi lấy được Việt Xuyên đạo, đã là nỏ cứng giương hết đà rồi, bọn chúng vốn chỉ có chút binh lực thế thôi.

Buổi sáng ngày 14 tháng 7, quân đội của gia tộc Tư Mã chiếm lĩnh một phần địa khu phía đông Kiếm Xuyên đạo, quân đội triều đình tới sau đó, chiếm lĩnh đại bộ phận địa khu Kiếm Xuyên đạo.

Phía tây của hồ chứa nước Tam Hiệp đều bị quân đội triều đình chiếm lĩnh, nghe nói quân đội gia tốc Tư Mã trong lúc tức giận, cũng sản sinh xung đột đổ máu với triều đình, thương vong cụ thể chúng ta còn chưa biết, bất quá hai bên đều suất động binh lực trên liên đội, xem ra xung đột hẳn là rất dữ dội.

Ngày 16 tháng 7, triều đình ban bố mệnh lệnh, phái sư đoàn số 7 quân cấm vệ do thiếu tướng Đường Phong suất linh dẫn ba vạn quân cấm vệ tới Lân Sơn phủ ở Tú Xuyên đạo đồn trú, xem ra triều đình hi vọng không chế thật chắc lấy yếu điểm chiến lược này, không cho gia tộc Tư Mã và gia tộc độc cô có cơ hội nhúng tay vào.

Ngoài ra bộ quân vụ triều đình còn tập trung binh lực của ba sư đoàn bộ binh, đi tới Ninh Xuyên đạo, xem ra muốn giữ chặt lấy Ninh Xuyên đạo không cho gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô cơ hội liên thủ với nhau.”

Gậy chỉ huy trong tay Tri Thu chầm chậm lướt qua tấm bản đồ quân sự cỡ lớn, đem tình hình đại khái sau khi quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan rút lui nói với mọi người.

Từ đầu tháng bảy sau khi quân đội nước Y Lan và quân đội nước Mã Toa đột nhiên rút quân, các thế lực trong biên cảnh đế quốc Đường Xuyên đều nối tiếp nhau đưa ra phản ứng, làn lượt phái quân đội chiếm lĩnh địa bàn, nhưng ở tuyệt đại đa số địa khu, quân đội triều đình đế quốc rõ ràng là đều nhanh hơn một bước.

Giới thiệu tình hình xong, Cổ Tư Đinh không khỏi nghi hoặc nói:

- Chuyện hành quân bố trận này, xem ra giống như Vũ Văn Phân Phương và triều đình đế quốc đã thương sẵn rồi vậy, tất cả các địa khu đều là quân đội triều đình tới trước. Đúng là kỳ quái, bọn chúng làm sao thu được tin tức chứ? Có một số địa phương, bọn chúng rõ ràng còn cách rất xa mà! Tôi càng ngày càng hoài nghi, đây có phải là nước Mã Toa và triều đình hợp mưu diễn kịch hay không?

Hà Vị Thần khẳng định :

- Điều này đã quá rõ ràng rồi mà, Vũ Văn Phân Phương làm thế là cố ý đem những khu vực này lưu lại cho triều đình đế quốc Đường Xuyên. Bất quá, Vũ Văn Phân Phương cùng triều đình hợp mưu diễn kịch gì đó thì tôi thấy không có khả năng lắm. Kỳ thực cũng chẳng cần hợp mưu, với sự tinh minh của Vũ Văn Phân Phương, cô ta hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả này bằng trình tự rút quân, cô nàng này mặc dù là bại tướng dưới tay chúng ta, nhưng về mặt bài binh bố trận, vẫn có tài nghệ cực cao.

Cổ Tư Đinh hoài nghi nói:

- Nhưng cô ta vì sao muốn lưu lại những địa khu này cho triều đình chứ? Cô ta có thiện cảm với triều đình của chúng ta lắm sao?

Hà Vị Thần suy nghĩ rồi đáp:

- Tôi chẳng biết cô ta có thiện cảm gì với triều đình hay không, nhưng cô ta làm như vậy, bất kể là chúng ta, hay là gia tộc Độc Cô, Tư Mã muốn chiếm những địa bàn này đều chỉ có cách dùng vũ lực. Đương nhiên, chúng ta mỗi một người ngồi đây đều không ngại dùng vũ lực, nhưng đứng ở góc độ nước Mã Toa mà nói, chúng ta và triều đình dùng vũ lực với nhau, chính là điều mà bọn chúng kỳ vọng. Dù sao bất kể là chúng ta đánh bại triều đình hay là triều đình đánh bại chúng ta, đối với bọn chúng đều có lợi.

Dương Túc Phong chầm chậm lắc đầu, nói:

- Không, nếu như chúng ta đánh bại triều đình, đối với nước Mã Toa mà nói thì không có bất kỳ một lợi ích nào hết, bời vì chúng ta sẽ càng trở nên cường đại. Cho nên nước Mã Toa tạm thời nâng đỡ triều đình đánh bại chúng ta, đây chính là mục đích thực sự sau cuộc rút quân lớn này của bọn chúng. Bọn chúng có thể ở bên cạnh nghỉ ngơi dưỡng súc, đồng thời tọa sơn quan hổ đấu. Mẹ kiếp, thế là chúng ta trở thành con khỉ diễn trò rồi.

Khắc Lao Tắc Duy Tư gật đầu nói:

- Cơ bản chúng ta đã đoán ra được mục đích nước Mã Toa và nước Y Lan rút quân, còn lại đúng là làm khỉ cho người ta xem thôi. Triều đình chắc chắn là sẽ thừa thắng truy kích, hi vọng có thể giải quyết được căn bệnh đuôi to khó vãy của các thế lực chư hầu. Y dự đoán của tôi, triều đình hiện giờ hẳn là đang khua chiêng gióng trống trù tính đại thọ sáu mươi tuổi của Đường Minh, muốn thông qua bữa Hồng Môn yến này để diệt trừ một phàn thế lực phản đối.

Dương Túc Phong ngẹo đầu hỏi:

- Minh Sơn Quế tới đâu rồi?

Tri Thu nói:

- Đã tới Phương Xuyên đạo rồi, còn thời gian hai ngày nữa sẽ tới được chỗ chúng ta.

Dương Túc Phong thở dài:

- Ta thấy ông ta cũng thật cực khổ, bên này rất nhiều người đều có thể nghi ngơi một phen, ông ta lại còn phải vất vả bôn ba, muốn đem các lộ chư hầu chúng ta lừa tiến kinh, tốt nhất là vét sạch một mẻ lưới, đúng là vất vả.

Tri Thu cười nói:

- Chẳng còn cách nào, mệnh của ông ta là thế, đang yên đang lành lại muốn ngu trung với triều đình. Khụ, theo tôi thấy, chúng ta mặc xác ông ta nói gì, tới là bắt luôn, cũng không cần gặp mặt ông ta, xem xem ông ta còn có năng lực gì khuyên chúng ta nhập kinh.

Vân Thiên Tầm chầm chậm nói:

- Ngươi đùng là còn trẻ con, nhập kinh hay không, không phải ở vấn đề Minh Sơn Quế nói cái gì, mà là ở các lộ chư hầu khác hành động như thế nào. Nếu như mấy gia tộc như Độc Cô, Tư Mã, Long Hỏa Phong Vân đều không đi, thì chúng ta đương nhiên cũng không đi. Nếu bọn chúng đều di cả, thì chúng ta cũng đi. Lão hoàng đế muốn động thủ, chúng ta cũng muốn động thủ, dù sao cũng là xem xem nắm đấm của ai cứng hơn mà thôi.

Dương Túc Phong trầm ngâm hỏi:

- Vị trí của Khắc Lạp Mã Kỳ ở đâu rồi?

Tri Thu cẩn thận đáp:

- Dựa theo ý tứ của ngài, hắn và bộ đội của hắn đã dần dần biến mất ở Nguyên Xuyên đạo, cố gắng hết sức không khiến cho người khác chú ý. Bộ đội bộ binh của chúng ta ở nơi đó tổ chức nhiều lễ duyệt binh, đồng thời nhiều lần xuất hiện ở trường hợp công khai, thu hút sức chú ý của người khác, quan chỉ huy Khắc Lệ Tô Na cũng tới Hợp Xuyên phủ, hứa với dân chúng đương địa quân Lam Vũ sẽ bảo vệ bọn họ.

Khắc Lao Tắc Duy Tư thận trọng hỏi:

- Quân đội triều đình ở phương hướng Vĩnh Thanh phủ có biến hóa gì không?

Tri Thu đáp:

- Tạm thời không có, ban ngành tình báo đã phái người theo dõi chặt chẽ Vĩnh Thanh phủ rồi. Có tình hình gì là sẽ lập tức báo cáo. Binh lực của quân đội triều đình kỳ thực thiếu hụt nghiêm trọng, bọn chúng chiếm lĩnh nhiều vùng đất như thế, binh lực căn bản không đủ dùng, cho nên binh lực ở phía Vĩnh Thanh phủ căn bản là đã rút sạch rồi. Từ Nguyên Xuyên đạo tới Vĩnh Thanh phủ, bộ đội kỵ binh chỉ cần thời gian một ngày, tin rằng tốc độ phản ứng của triều đình không thể nhanh được như thế.

Dương Túc Phong chầm chậm gật đầu, không nói gì nữa.

Vân Thiên Tầm thong thả nói:

- Cái kế hoạch này, nhất định phải chú ý bảo mật, nhất là Khắc Lạp Mã Kỳ, phải triệt để bảo mật.

Tri Thu thận trọng nói:

- Chúng tôi biết.

Dương Túc Phong duỗi mình đứng dậy, nói:

- Các ngươi dựa theo kế hoạch chấp hành các nhiệm vụ đi, đợi Minh Sơn Quế tới rồi ta lại đấu khẩu với ông ta. Hà, ta lâu lắm không đấu khẩu với người khác rồi, mọi người cũng tranh thủ thời gian diễn tập một chút, đừng để tới lúc đó không khớp nhau.

Đám người Tri Thu đều cười rộ lên.

Hà Vị Thần cười tít mắt nói:

- Xem ra triều đình chuẩn bị cho buổi lễ này rất là hoành tráng đây, chẳng những tiêu phí vô số tài chính, hơn nữa cũng bỏ vào không ít tinh lực. thượng thư bộ pháp vụ Bác Sơn muốn dựa vào buổi lễ này triệt để xác định vị trí của tỷ tỷ mình trong hậu cung, cho nên ra sức rất lớn. Nghe nói các quốc gia như nước Long Kinh và nước Yến Kinh cũng phái người tới kinh đô Ni Lạc Thần.

Cổ Tư Đinh cũng lật tư liệu của ban ngành tình báo đưa tới nói:

- Ngay cả trình tự buổi lễ cũng được lập ra rồi, liên tục ba ngày, đúng là vô cùng nhiệt náo, đáng tiếc Tiêu Tử Phong đã không lên đài biểu diễn nữa, nếu không …khụ khụ ..

Không cẩn thận động tới nỗi đau trong lòng Dương Túc Phong, Cổ Tư Đinh vội vàng ngậm miệng lại.

Ngày 20 tháng 7, trài qua ba ngày hành trình, Minh Sơn Quế thong thả tới được hồ Mạc Sầu.

Từ sau khi Đường Minh xác định sẽ cử hành lễ chúc mừng rầm rộ ở kinh đô Ni Lạc Thần vào ngày 28 tháng 8, đế quốc Đường Xuyên suốt từ trên xuống dưới tựa hồ đều chìm vào một loại hưng phấn khó nói lên lời.

Dân chúng bình thường căn bản không biết mục đích đằng sau, bọn họ thực lòng chuẩn bị cho buổi lễ sắp tới này, sống sót sau cơn hoạn nạn, bọn họ đều chân thành mong mỏi hỏa bình tới.

Trong khoảng thời gian này, chẳng những cư dân nguyên ở tại kinh đô Ni Lạc Thần đều di cư trở về, mà ngay cả dân chúng cư ngụ ở bên ngoài kinh đô cũng lũ lượt kéo nhau tới kinh đô Ni Lạc Thần, chuẩn bị xem buổi lễ long trọng nhất trong lịch sử đế quốc Đường Xuyên.

Đế quốc Đường Xuyên còn công khai tuyết bố, hoan nghênh tất cả cư dân dù là của đế quốc Đường Xuyên hay không tới kinh đô Ni Lạc Thần tham quan, thậm chí là cà dân chúng nước Y Lan và nước Mã toa.

Trên báo chí đều có những bài báo dài lê thê liên quan tới buổi lễ, chẳng những tin tức Đường Minh sĩ đại phong công thần lặp lại nhiều lần, thậm chí còn mập mờ tiết lộ, Đường Minh có khả năng sẽ chỉ định người kế t hừa hoàng vị trong buổi lễ lần này, bời vì có báo chí đã tận mắt nhìn thấy, đại hoàng tử Đường Hộc khi xưa bị nước Y Lan cũng trở về kinh đô Ni Lạc Thần.

Nước Y Lan thả đại hoàng tử Đường Hộc của đế quốc Đường Xuyên một cách vô điều kiện, nhưng lại không hề phát biểu bất kỳ tin tức gì.

Trừ Đường Hộc ra, ba người con trai khác của Đường Minh cũng công khai xuất hiện ở kinh đô Ni Lạc Thần, xuất hiện ở trong đội ngũ tuần sát dân chúng của Đường Minh.

Căn cứ vào phỏng doán của báo chí, Nhị hoàng tử Đường Thước có cơ hội nhiều nhất, bởi vì mỗi một lần xuất hành, hắn đều được đứng ở cách Đường Minh gần nhất, Tam hoàng tử Đường Hạc thì trầm lặng nhất, tựa hồ cũng ít hi vọng nhất, bời vì vị trí của hắn thậm chí còn xếp ở phía sau đại thần bộ nội vụ là Đường Cảnh.

Ngày 17 tháng 7, hoàng đế Đường Minh không ngừng phái sứ giả đi mời các lộ chư hầu, mỗi một lộ chư hầu đều là các đại thần rất có phân lượng, rất có khí thế cho dù ngươi không tới cũng phải kéo ngươi tới.

Tới mời Dương Túc Phong chính là Minh Sơn Quế, tới mời gia tộc Tư Mã là Thượng Quan Lâm thị lang bộ quân vụ; tới mời gia tộc Độc Cô là Phúc Lâu Bái tham mưu trưởng quân trung ương trước kia, hiện giờ hắn ta cũng đã được phục nguyên quan chức rồi; tới mời Long gia là Lạc Hoa thượng thư bộ thường vụ …

Còn có những quan viên khác chia ra tới các gia tộc còn lại của Phong Hỏa Vân Long và địa khu bát đạo liên minh, mời các nhân vật của yếu của các thế lực hội tụ ở kinh thành, cùng nhau thương lượng đại kế.

Dương Túc Phong thiết yến ở hồ Mạc Sầu hoan nghênh Minh Sơn Quế và tùy tùng của ông ta.

Hoàn toàn khác với lần trước một thân một mình tới hồ Mạc Sầu, lần này Minh Sơn Quế hoàn toàn có thể nói là tiền hô hậu ủng, quan viên trên lục phục mà ông ta mang theo có hơn hai mươi người, tùy tùng và thị vệ cộng lại hơn năm trăm người, là một đội đông đảo rầm rộ.

Hoàn toàn khác với lần trước âm thầm lặng lẽ tới hồ Mạc Sầu, lần này triều đình tựa hồ được nở mày nở mặt rồi, tỏ ra vô cùng phách lỗi, đi đâu cũng chú ý phô trương.

Đương nhiên, cũng có khả năng là bọn họ bị kìm nén quá lâu, cho nên không nhịn được muốn biểu hiện ra trước mặt quân Lam Vũ, làm cho rất nhiều nhân viên của quân Lam Vũ thầm lắc đầu, càng thêm kiên định quyết tâm phải lật đổ triều đình.

Bởi vì Thập Tứ công chúa còn chưa tới được hồ Mạc Sầu, mà bên cạnh Dương Túc Phong cũng không có một nữ nhân nào có thể đại biểu cho y tham gia bữa tiệc, cho nên quân Lam Vũ không an bài nữ quyến tham gia.

Do Vũ Phi Phàm đang ở Bà Châu cảng chuẩn bị tiếp thụ khu trục hạm bằng thép, Khắc Lệ Tô Na cũng ở Nguyên xuyên đạo tiến hành một số hành động quân sự bí mật, cho nên bênh cạnh Dương Túc Phong cũng không có nhân vật quan trọng nào tháp tùng, chỉ có đám người Cổ Tư Đinh , Tri Thu, Hà Vị Thần tham gia buổi tiệc, về mặt nhân số rõ ràng rơi vào thế hạ phong.

May mà đám người Tri Thu đều phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, cũng không cho quan viên triều đình chiếm được ưu thế gì về mặt ngôn ngữ.

Minh Sơn Quế quả nhiên là đại biểu cho Đường Minh tới mời Dương Túc Phong nhập kinh tham gia Hồng Môn yến.

Đương nhiên Minh Sơn Quế có thể nói những lời này một cách nghiêm trong trịnh trọng, không có khe hở, để người ta không có lý do gì cự tuyệt.

Trên thiếp mời cũng viết chữ vô cùng nho nhã, chỉ đang tiếc Dương Túc Phong không am hiểu mấy loại nghệ thuật này, chỉ loáng thoáng nhận ra được tên của bản thân và Thập Tứ công chúa, chẳng những y và Thập Tứ công chúa ở bên trong danh sách mời, mà tất cả quan quân cáo cấp cùng gia quyến của Dương Túc Phong đều được mời tham dự.

Sau buổi tiệc mừng, Dương Túc Phong đơn độc hội kiến Minh Sơn Quế ở trong thư phòng của mình.

Dương Túc Phong nâng chén trà lên, đi thẳng vào vấn đề:

- Minh đại nhân, người ngày không nói lời mờ ám, ta cũng chẳng vòng vo lắt léo với ông làm gì, bữa Hồng Môn yến này, sợ là ta không đi được. Không phải là ta không muốn đi, chỉ sợ là ta đi rồi không trở về được mà thôi.

Minh Sơn Quế mặt thản nhiên như không đáp:

- Ta chỉ phụ trách truyền thánh chỉ của bệ hạ, còn những điều khác không nằm trong phạm vi trả lời của ta, đi hay không đi, Dương đô đốc tự minh cân nhắc. Nhưng Thập Tứ công chúa là người của hoàng thất, từ tình từ lý đều tất nhiên phải đi, nếu không sợ rằng người khác sẽ hiểu lầm Dương đô đốc bắt giữ Thập Tứ công chúa …

Dương Túc Phong cười lạnh lùng:

- Minh đại nhân, ông lại tới dọa dẫm ta rồi. Nói thật nhé, ta thực sự không muốn để Thập Tứ công chúa quay trở lại cái ổ chó kia của các ông, cô ấy đại khái đi rồi cùng chẳng về được nữa, tới khi đó làm cho ta phải đánh tới kinh đô Ni Lạc Thần cướp người, tổn thương hòa khí của mọi người, thì không hay chút nào.

Minh Sơn Quế lạnh nhạt nói:

- Chuyện này chẳng lẽ Dương đô độc không cho rằng để Thập Tứ công chúa tự quyết định không phải là tốt hơn sao?

Dương Túc Phong không tán đồng:

- Các ông muốn bắt nạt một cô gái không chỗ cậy nhờ, còn ta chính là người bảo hộ của cô ấy, ta không suy nghĩ ngây thơ như vậy đâu, cho dù đi, thì cũng phải là ta và Thập Tứ công chúa đi cùng nhau.

Minh Sơn Quế vẫn lãnh đạm nói:

- Như vậy là tốt nhất, nếu như hoàng đế bệ hạ tứ hôn, vậy thì vui càng thêm vui rồi.

Dương Túc Phong cười hì hì nói:

- Minh đại nhân, kỳ thực ta cũng rất muốn đi, nhưng ông biết đấy, cái mạng nhỏ của ta yếu ớt lắm, vạn nhất sau khi đi vào kinh đô Ni Lạc Thần, đằng sau sầm một tiếng, cửa thành đóng lại, sau đó xông ra ba mươi vạn quan cấm vệ, đem ta và hai nghìn nhân mã đáng thương của ta chém bừa một trận, như băm rau thái thịt, làm máu chảy thành sông, thì ta ngay cả thời gian hô cứu mạng cũng chẳng có.

Minh Sơn Quế bình thản nói:

- Dương đô đốc cả nghĩ rồi.

Dương Túc Phong nhoài người tới, cười tủm tỉm nói:

- Đương nhiên, nếu như ông có thể cấp cho ta một chút cảm giác an toàn, thì ta cũng có thể tiến kinh.

Minh Sơn Quế lạnh lùng nói:

- Không biết Dương đô đốc muốn cảm giác an toàn như thế nào? Muốn đem toàn bộ quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần?

Dương Túc Phong chỉ mìm cười, không đáp lại.

Minh Sơn Quế mặt lạnh tanh nói:

- Dương đô đốc, ngài hoàn toàn cả nghĩ rồi. Sức chiến đấu của quân Lam Vũ, thì ai ai cũng biết, hoàng đế bệ hạ cũng vô cùng để ý. Không sai, giữa ngài và hoàng đế bệ hạ đúng là có chút hiểu lầm, nhưng nếu như người đã để cho Thập Tứ công chúa tới bên cạnh đô đốc, thì ngài đáng lẽ phải tin bệ hạ không có ác ý gì với ngài…

Dương Túc Phong xua tay nói:

- Đừng nói thừa nữa, cho dù ông ta có đưa mười Thập Tứ công chúa tới bên cạnh ta, nếu ông ta muốn giết chết ta vẫn cứ giết như ngóe vậy thôi. Ta nói rõ với ông nhé, các ông muốn ta tới kinh đô Ni Lạc Thần, thì đem quan cấm vệ ở Phương Xuyên đạo rút đi. Mười vạn quân cấm vệ chặn ở đằng sau lưng ta, có có thể an tâm được không?

Minh Sơn Quế lạnh nhạt đáp:

- Đối với điều Dương đô đốc lo lắng, ta tất nhiên sẽ báo lại với hoàng đế bệ hạ.

Dương Túc Phong thở dài:

- Minh đại nhân, kỳ thực ta cũng muốn tốt cho ông thôi. Ta nghĩ khi đó, nhiều chư hầu tụ tập ở kinh đô Ni Lạc Thần như vậy, lỡ chẳng may có vị anh hùng hảo hán nào đó gây ra chuyện cười trên yến hội, sợ rằng quân cấm vệ đàn áp không nổi, cho nên ta cho rằng tốt nhất là rút quân cấm vệ ở Phương Xuyên đạo về thì tốt hơn, như thế các ông cũng có một số lượng lượng cơ động. Kỳ thực ông cũng không cần lo ta có hành động gì, hiện giờ toàn quốc tình thế hết sức tốt đẹp, ta dám có hành động gì chứ.

Minh Sơn Quế tới mày cũng chẳng thèm nhướng lên một cái, chỉ lạnh nhạt đáp:

- Dương đô đốc đương nhiên không có hành động gì, ngài chỉ cướp mất Nguyên Xuyên đạo thôi.

Dương Túc Phong cười ha hả:

- Minh đại nhân, ông lại dọa ta rồi, ông cho rằng ta muốn cướp cái vùng đất Nguyên Xuyên đạo nghèo đói đó à? Nghèo tới rớt mùng tơi, mỗi một tháng ta còn phải trợ cấp cho nơi đó mấy trăm vạn kim tệ, nếu ông muốn, ta lập tức phái người trả lại cho các ông, các ông cứ thoải mái phái người đến lấy, trực tiếp phái quân đội tới cũng được.

Minh Sơn Quế cười lạnh, không nói gì hết.

Phái quân đội tới tiếp thu Nguyên Xuyên đạo, chẳng phải là tự dâng mình vào miệng hổ sao.

Dương túc Phong vẫn cười hì hì, nói:

- Minh đại nhân, nếu như ta không tới kinh đô Ni Lạc Thần, các ông có phái quân đội tới đánh ta không? Phái mười vạn quân cấm vệ ở Phương Xuyên đạo kia ấy?

Minh Sơn Quế lạnh lùng nói:

- Dương đô đốc, ngài nghĩ quá nhiều rồi.

Dương Túc Phong bình thản nói:

- Không phải là nghĩ quá nhiều, nhưng tình thế đối với ta rất bất lợi, quân đội nước Mã Toa chiếu cố các ông như vậy, giúp các ông đối phó với ta, cho nên ta không thể không cẩn thận hơn một chút. Đương nhiên ta biết Minh đại nhân một lòng trung thành sánh cùng nhật nguyệt, tuyệt đối không nghĩ phức tạp như trong đầu ta …

Minh Sơn Quế nói đầy thâm ý:

- Bất kể ngài nói thế nào, kinh đô Ni Lạc Thần vào tháng tám, đều là nơi anh hùng thiên hạ tụ hội, tới khi đó, ngài có thể nhìn thấy rất nhiều người ngài muốn nhìn thấy. Ngài cũng sẽ biết rất nhiều bí mật ngài muốn biết. Đường Minh đã rất già rồi, đại khái không cầm cự nối một năm nữa đâu, bí mật trong bụng của ông ta, đợi tới khi ngài đánh vào kinh đô Ni Lạc Thần, thì đã bị ông ta đem vào trong quan tài rồi …

Dương Túc Phong cau mày lại, lạnh lùng nhìn Minh Sơn Quế.

Minh Sơn Quế không nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong, chậm rãi nói:

- Phía bên Đường Lan, đúng là đã dựa theo ý tứ của hoàng đế bệ hạ, chuẩn bị bị thủ đoạn cần thiết, vào lúc cần thiết sẽ khống chế ngài, Còn về phần có giết ngài hay không, ta không biết, có lẽ ngay bản thân hoàng đế bệ hạ cũng không biết. Ông ta đúng là rất hận Dương đô đốc ngài, nhưng có yêu thích hay không, ta không biết. Bởi vì ngài là cháu của Đường Lãng, thân thế của ngài quá phức tạp. Nếu như ta nói, ngài và hoàng đế bệ hạ có quan hệ huyết thống, ngài có tin không.

Dương Túc Phong sắc mặt tức thì trầm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt khô gầy của Minh Sơn Quế hồi lâu, lạnh lùng nói:

- Những lời này, tựa hồ không nên nói ra từ miệng ông mới phải, đúng không Minh đại nhân?

Minh Sơn Quế tỏ ra có chút mệt mỏi:

- Ta chẳng muốn nói với ngài điều gì hết, chuyện nhơ bẩn bên trong hoàng thất ta không có hứng thú tìm hiểu, càng không có hứng thú tham dự. Nhưng ngài là một phần tử trong đó, ngài không thể không đi tìm hiểu. Đương nhiên, ngài có thể đợi sau khi Đường Minh chết rồi, mới đem cả Vị Ương cung sới tung lên, tìm kiếm bí mật năm xưa.

Dương Túc Phong đột nhiên lại cười hì hì, thản nhiên nói:

- Mọi người thường bảo Minh đại nhân mồm mép lợi hại, quả nhiên là thế.

Minh Sơn Quế đột nhiên thay đổi thái độ, bực mình đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Ta cáo từ đây! Ngài còn có điều gì muốn ta chuyển cho hoàng đế bệ hạ không?

Dương Túc Phong cười cợt nói:

- A ha ha, Minh đại nhân, chuyện này ta đúng là muốn nói với ông. Ông nói chuyện này có đạo lý hay không? Triều đình các ông thu thuế quá đáng rồi, đã chưng thu thuế tới tận năm 1745 thiên nguyên, bảo chúng ta phải làm thế nào đây? Thế nào chúng ta cũng không thể trong mười bốn năm không thế thu thế chứ? Ông có thể mờ lời với hoàng đế bệ hạ, tả lại cho ta một nửa khoản thuế không? Dù sao cũng không thể để ta phải trợ cấp mãi chứ?

Minh Sơn Quế lạnh nhạt đi tới bên ngưỡng cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào Dương Túc Phong, thâm trầm nói:

- Dương Túc Phong, kỳ thực ta rất muốn nói với ngươi ba chữ!

Dương Túc Phong tức thì rụt người lại, lắp ba lắp bắp nói:

- Đứng có bảo là ba chữ mà ông định nói là ‘ông yêu ta’? Hắc hắc, đừng đùa thế chứ, bên cạnh ta còn có rất nhiều mỹ nữ chưa chinh phục …

- Đồ vô lại!

Minh Sơn Quế tức tối nói, đi thẳng một mạch rời khỏi hồ Mạc Sầu.

Cảng Kim Lăng, Kim Xuyên đạo.

Ánh mặt trời buổi sớm tươi sáng vô cùng, rưới lên trên mặt biển yên tĩnh của cảng Kim Lăng, làm mặt nước phủ lên một lớp vàng lóng lánh.

Đây là thời khắc đẹp nhất trong ngày, nhiệt độ cũng vừa vặn, không nóng cũng không lạnh.

Trải qua nhiều lần tu sửa, cảng Kim Lăng đã lớn hơn so với ban đầu rất nhiều, phong cách kiến trúc cơ bản cũng được thay đổi, lầu chuông cao chót vót cũng đã bị di chuyển vị trí, những bến đỗ kéo dài liên miên nhìn không thấy điểm kết.

Cảng Kim Lăng ban đầu vốn chỉ có chín chỗ neo thuyền, sau khi trải qua tu sửa quy mô lớn, chỗ neo thuyền đã tăng lên tới sau mươi cái, lại còn có thêm mười bốn cái đang được ngày đêm xây dựng.

Thế nhưng cho dù bến đỗ ở cảng Kim Lăng có tăng lên so với ban đầu cả chục lần, vẫn không thể đáp ứng được nhu cầu cập bến của thuyền vận chuyển.

Cùng với việc lượng lớn bộ đội tác chiến của quân Lam Vũ tới được đại lục Y Lan, vô số vũ khí đạn dược cũng cần phải vận chuyển từ hậu phương tới.

Thuyền vận chuyển tới từ địa khu Mỹ Ni Tư chạy trên biển San Hô và biển Á Đinh cứ như một dòng suối chảy không ngớt.

Ban ngành hậu cần mặc dù đã xây dựng ở Kim Xuyên đạo mấy cái xưởng quân giới cỡ lớn, nhưng chỉ có thể thỏa mãn được mỗi nhu cầu sản xuất đạn và lự đạn, còn những thứ đạn dược khác vẫn cần phải bổ xung từ địa khu Mỹ Ni Tư.

Cảng Kim Lăng hôm nay đặc biệt giới nghiêm, trên bến tau khắp nơi đều là bộ đội hiến binh mang băng tay màu đỏ, đồng phục của bọn họ hoàn toàn khác biệt, mang theo vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.

Trừ hiên binh ra, còn có vô số cảnh vệ với dấu hiệu rõ ràng của binh sĩ trung đoàn cảnh vệ quân bộ quân LamVũ, mũ của bọn họ khác với mũ của binh sĩ lục quân. Binh sĩ lục quân bình thường đội mũ chóp cao, còn binh sĩ của trung đoàn cảnh vệ quân bộ thì lại đội mũ rộng vành, nhìn qua trông giống như bộ đội đặc chủng của hải quân lục chiến đội.

Mười mấy chỗ neo đầu ở tận cùng phía nam, neo đậu hơn mười chiếc thuyền vận chuyển siêu kích cỡ, từng đám từng đám binh sĩ lục quân quân Lam Vũ từ trên thuyền vận chuyển đi xuống, quân trang màu xanh thẫm phản xạ ánh vàng nhàn nhạt của mặt trời buổi sớm.

Xen lẫn trong số binh sĩ đông đảo, còn có rất nhiều vũ khí hạng nặng được vận chuyện xuống, bao gồm cả pháo trái phá cỡ nòng 100 ly, chiến mã kéo pháo được dắt xuống, phát ra từng tiếng hí vang ở trên càu tàu, bọn họ đều là binh sĩ của lữ đoàn 402 lục quân quân Lam Vũ, quan chỉ huy chính là thiếu tướng Xạ Nhan.

Giống như lữ đoàn bộ binh số 401, lữ đoàn số 402 lục quân quân Lam Vũ cũng là đơn vị mới được thành lập, nó hỗn hợp đủ loại binh chủng, trở thành một đơn vị chiến lược có thể tác chiến độc lập.

Lữ đoàn 402 bao gồm bốn tiểu đoàn bộ binh, một tiểu đoàn bộ binh vùng núi, một tiểu đoàn pháo trái phá, một tiểu đoàn kỵ binh, tổng binh lực vượt quá bảy nghìn người.

Trừ quan quân và một số binh sỗ nòng cốt là từ các bộ đội cũ của quân Lam Vũ rút ra, còn toàn bộ số nhân viên còn lại đều tới từ các địa khu như Cáp Lạp Lôi, vương quốc Ương Già, và vương quốc Lâu Lan, còn có một bộ phận chiến sĩ Hắc Ưng.

Đều là những tinh anh được dày công chọn ra, cho nên trình độ tác chiến chỉnh thể tương đối cao, chủ yếu nhất là, lữ đoan bộ binh này không có một ai có dính líu gì tới triều đình đế quốc Đường Xuyên cả.

Dựa theo mệnh lệnh của Dương Túc Phong, thiếu tướng Xạ Nhan đích thân tập trung bộ đội của mình ở trên bến tàu, sau đó tức tốc phái đội tiên phong lên xe lửa đi tới Vĩnh Đức phủ Kim Xuyên đạo, bọn họ sẽ xuất phát ở đó tiến vào trận địa mới.

Bất quá mệnh lệnh thực sự thì chỉ có một mình Xạ Nhan mới rõ, đó chính là tăng cường áp lực lớn nhất cho quân cấm vệ triều đình chiếm cứ Phương Xuyên đạo, để phối hợp với hành động của quân Lam Vũ tại địa phương nào đó ở phía nam.

Bất quá, nguyên nhân căn bản nhất bến tàu của cảng Kim Lăng giới nghiêm, không phải là vì lữ đoàn 402 tới, mà là những quyến chúc khác của Dương Túc Phong đều tới rồi, bao gồm Thập Tứ công chúa, mẹ con Tô Lăng Tuyết, mẹ con Phương Phỉ Thành Sương và nhóm người Tử Duyệt.

Bọn họ đã phải phiêu bạt ở trên biển thời gian tới hơn hai tháng, nếm không ít đau khổ, hiện giờ cuối cùng cũng bước chân lên đất đai đại lục Y Lan, mỗi một người tựa hồ đều có một loại cảm giác như sống sót sau tai nạn.

Đan Nhã Huyến đích thân dẫn quan binh của trung đoàn cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ tới cảng Kim Lăng đón tiếp bọn họ.

Trải qua một thời gian dài bôn ba trên biển, nhóm người Thập Tứ công chúa đều vô cùng mệt mỏi, tinh thần suy sụp, y phục cũng nhăn nhúm, đều ngại không muốn gặp người khác.

Chỉ có nhi tử của Phương Phỉ Thanh Sương khỏe khoắn hiếu động, khóc quấy không ngừng, nữ nhi tiểu Dương Đại Nhân của Tô Lăng Tuyết đi đường mỏi mệt, thân thể không được thoải mái, ngoan ngõan nằm ngủ, duy mỗi Sương Nguyệt Hoa sức khỏe tương đối tốt, còn có tinh lực tán gẫu với Đan Nhã Huyến.

Đan Nhã Huyến sớm đã chuẩn bị gian phòng hào hoa ở khách sạn Đế Hiệu của cảng Kim Lăng cho bọn họ, đem bọn họ ban bài, mỗi người rửa ráy sơ qua, sau đó chia nhau đi ăn sáng, rồi toàn bộ nằm xuống nghỉ ngơi.

Cho tới tận sáng ngày hôm sau, mọi người mới tích đủ tinh thần, Đan Nhã Huyến mới tới thăm hỏi bọn họ, phát hiện ra tất cả đều đã tập trung ở trong gian phòng của Tô Lăng Tuyết tán gẫu rồi, bữa sáng của khách sạn cũng toàn bộ được đưa tới gian phòng này.

Sương Nguyệt Hoa nhìn thấy Đan Nhã Huyến tới, liền làm rộn lên:

- Còn nói là y nhớ con, cũng chẳng thấy tới nơi này đón, đúng là không có một chút tình ý gì hết.

Đan Nhã Huyến cười ngọt ngào nói:

- Chàng vốn muốn tới, nhưng cái lão bất tử Minh Sơn Quên kia tới, muốn lừa chàng vào kinh …

Thập Tứ công chúa cau mày lại hỏi:

- Minh Sơn Quế đến rồi sao?

Đan Nhã Huyến có chút ghét bỏ nói:

- Đúng thế! Còn mang theo bao nhiêu người, kẻ nào cũng hống hách ngông nghênh vô cùng, cứ như là bọn chúng đánh bại quân đội nước Mã Toa thật ấy, tên nào tên nầy đều không biết xấu hổ. Bọn chúng tới mời tướng công của chúng ta tới kinh đô Ni Lạc Thần tham dữ lễ hội. Mọi người cũng biết cái buổi lễ đó đấy, nghe nói làm vô cùng long trọng, cứ như đại lễ trăm năm vậy. Triều đình bản lĩnh gì khác không có, chứ năng lực làm bộ thái bình thịnh vượng thì giỏi lắm.

Thập Tứ công chúa sắc mặt dần dần trở nên âm trầm, sau đó không nói gì nữa.

Đối với lễ chúc mừng vào ngày 28 tháng 8 này, nếu như còn có ai mà không biết, thì thực sự đúng là giống như tín đồ phật giáo mà không biết Thích Ca Mầu Ni vậy, có thể tính là có tội được rồi.

Dưới sự tuyên truyền đầy dụng tâm của triều đình, buổi lễ này được truyền bá ồn ào huyên náo, quả thực có dấu hiệu trở thành lễ hội số một của đại lục Y Lan.

Vì để giả vờ thái binh, làm mới lại hình tượng của triều đình, Đường Minh đúng là không tiếc công sức tiến hành chuẩn bị ngày lễ hội này.

Tài phú tích trữ bên trong hoàng cung làm người ta phải kinh hãi, có viên tham mưu của quân Lam Vũ cố ý âm thầm thống kê qua, nếu như đem số tiền chuẩn bị cho buổi lễ này dùng để trang bị vũ khí cho quân đội đế quốc Đường Xuyên, thì ít nhất có thể trang bị cho bộ đội với mười vạn người.

Đối với dân chúng bình thường mà nói, lễ hội này đúng là một liều thuốc kích thích, rất nhiều người trong niềm vui thoát khỏi tai nạn, đều rất hi vọng nhìn thấy một thời dại hòa bình tươi đẹp hơn, bọn họ rất đơn thuần hi vọng gửi gắm lên trên buổi lễ này. Hi vọng buổi lễ có thể mang lại cho bọn họ hòa bình vĩnh cửu.

Cho dù ở trên đất đai Mỹ Ni Tư, chuyện liên quan tới buổi lễ cũng được truyền bá sôi động rầm trời, khi bọn họ lênh đênh trên mặt biển cũng thu được tin tức có liên quan.

Nhưng đối với người ở bên trong gian phòng này mà nói, buổi lễ đó chẳng phải là một chuyện tốt đẹp gì, ai cũng có thể nhìn ra được, đó là một bữa Hồng Môn Yến hung hiểm.

Có lẽ mục tiêu nhắm vào không phải chỉ là mỗi một mình Dương Túc Phong, nhưng y chắc chắn là không thoát khỏi danh sách đen, mà khả năng lớn nhất y còn nằm trên vi trị đầu tiên của danh sách đen đó.

Trong những ngày tháng trước đó, quan hệ của quân Lam Vũ và triều đình đế quốc mặc dù không thể dùng từ ngữ như nước với lửa để hình dung, nhưng có thể nói là cùng đường khác lối đều mang mưu mô riêng.

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng nói:

- Y đã đồng ý rồi chứ? Đồng ý thò cái đầu ra cho người ta chém ấy?

Đan Nhã Huyến nhún vai, hờ hững nói:

- Có ma mới biết được, chàng đóng cửa lại cùng với Minh Sơn Quế chẳng biết là thì thầm thậm thụt cái gì, kết quả làm Minh Sơn Quế nổi giận bỏ đi. Cô không nhìn thấy tình hình khi đó chứ, những viên quan triều đình rêu rao sẽ cho chúng ta biết mặt, thái độ ngông cuồng. May mắn Khắc Lệ Tô Na không có ở đó, nếu không với tính khí của cô ta, nói không chừng ngay lập tức hạ lệnh bắn lấy đám khốn kiếp đó.

Tô Lăng Tuyết có chút sốt ruột hỏi:

- Vậy rốt cuộc chàng có đi không?

Ánh mắt quan tâm của Thập Tứ công chúa cũng dừng trên người Đan Nhã Huyến, chờ đợi nàng trả lời.

Đan Nhã Huyến cười khổ:

- Muội thực sự không biết mà, loại chuyện như thế này, chàng sẽ chẳng thương lượng với bọn muội đâu.

Tô Lăng Tuyết có chút tức giận nói:

- Vậy chàng cứ như thế nhảy vào hố lửa à? Công chúa, chuyện này cô có ra mặt khuyên nhủ chàng hay không, chàng lao đầu vào kinh đô Ni Lạc Thần như thế thì có khác gì là tự sát? Nếu chàng muốn tự sát thì cũng thôi đi, nhưng không thể liên lụy tới chúng ta chứ! Ít nhất cũng phải nghĩ cho chúng ta!

Thập Tứ công chúa sắc mặt ảm đạm:

- Ta có thể khuyên được chàng sao?

Tô Lăng Tuyết sốt ruột nói:

- Làm sao cô không thể chứ? Cô không xem xem phân lượng của cô trong mắt chàng nặng thế nào, từ sau khi cô tới địa khu Mỹ Ni Tư, chàng có chuyện gì đều giao cả cho cô, yêu chiều cô, có thể thấy trong lòng chàng chỉ có cô thôi…

Thập Tứ công chúa tức thì đỏ mặt tía tai, có chút thẹn thùng lại có thủt hổ thẹn nói:

- Ta … mọi người hiểu lầm rồi …

Tử Duyệt mỉm cười dàn hòa, cười tủm tỉm nói:

- Các vị hảo tỷ tỷ, mọi người cứ yên tâm đi, muội nghĩ sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Chàng đâu phải kẻ ngốc, tất nhiên là hiểu tâm tư của Đường Minh … hoàng đế bệ hạ, muội nghĩ chàng sẽ không dễ dàng bị mắc lừa đâu.

Tô Lắc Tuyết lắc đầu:

- Chẳng lẽ mọi người còn chưa nhìn ra hay sao, chàng có cái tính lỳ lợm, cho rằng việc gì mình cũng có thể xử lý được, cho nên không sợ mạo hiểm, lần này chừng cũng thế thôi.

Tử Duyệt nửa tin nửa ngờ:

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Thập Tứ công chúa lặng lẽ thở dài, vẻ mặt ảm đạm nói:

- Tô đại tỷ tỷ nói đúng, cho dù chàng hiểu rõ, thì chàng cũng sẽ đi, đây mới ta điều ta lo lắng nhất, chàng đôi khi đúng là không chịu nghe người khác khuyên bảo.

Tử Duyệt lo lắng trùng trùng nói:

- Công chúa, phụ thân của cô thực sự có thể giết chàng sao?

Thập Tứ công chúa vẻ mặt có chút thống khổ, bất quá cuối cùng dùng ngữ khí khẳng dịnh nhỏ giọng nói:

- Có thể!

Tử Duyệt chắp tay lại, thầm cầu khẩn, nói khẽ:

- Vậy chúng ta tới hồ Mạc Sầu, cô có thể tha thiết khuyến chàng xem, bảo chàng đừng đi nữa. Tô đại tỷ tỷ nói không sai, có lẽ chỉ có cô mới có thể khuyên nổi chàng, chúng tôi không phải ghen đâu, nếu tôi có thể khuyên được, thì tôi đã đi rồi.

Thập Tứ công chúa chậm rãi lắc đầu, khẽ cười khổ nói:

- Chuyện này, một mình ta khuyên cũng vô dụng .. Phương Phỉ, có lẽ phân lượng của cô lớn hơn một chút, cô và chàng …

Phương Phỉ Thanh Sương vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nói:

- Tôi chẳng thèm đi, y muốn đi thì cứ đi, chết là tốt nhất, miễn cho tôi nhìn thấy y lại ngứa mắt.

Tử Duyệt thầm thè lưỡi ra.

Thập Tứ công chúa khoanh tay trầm mặc một lúc lâu, mới chầm chậm thở dài một tiếng:

- Phải, cô có đủ lý do để hận chàng, hận chàng làm tổn thương tới cô. Bất quá, có một số chuyện cô cũng cần phải nghĩ tới bản thân, nếu như chàng chết rồi, con của cô không còn cha nữa, ta không biết cô lúc nhỏ lớn lên như thế nào. Còn ta khi rất nhỏ đã không còn mẫu thân nữa, phụ thân gần như không hề nhìn thẳng vào những cô con gái chúng ta, may mắn hoàng hậu rộng rãi nhân từ, mới nuôi chúng ta khôn lớn. Sau này hoàng hậu chết rồi .. ài, nói chung là một lời khó nói hết, có lẽ có có thể cảm nhận được.

Phương Phỉ Thanh Sương khoe miệng khẽ nhếch lên, vẫn lạnh nhạt nói:

- Vậy Tô Lăng Tuyết đại tỷ tỷ đi khuyên đi! Tỷ ấy cũng có con, vì sao nhất định muốn tôi đi? Tôi không muốn nhìn thấy y.

Tô Lăng Tuyết trầm giọng nói:

- Tỷ không biết nói chuyện lắm.

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng nói:

- Muội cùng không biết nói chuyện, ở đây ai biết nói chuyện nhất, thì người đó đi là được rồi.

Thập Tứ công chúa sắc mặt hơi ửng lên, Phương Phỉ Thanh Sương mỉa mai đúng là có chút làm nàng đau lòng, bất quá không để lộ ra ngoài, mà vẫn dịu dàng nói:

- Nhưng cô có con, lại vừa mới hơn một tuổi, chàng đối với con của cô yêu thích hết mức, cho dù cô không biết nói chuyện, thì cô chỉ cẩn bảo chàng quan tâm một chút tới tương lai của đứa bé, thì chàng cũng sẽ phải cân nhắc. Hiệu quả như vậy không phải là tốt hơn sao? Nam nhân này chẳng phải của một mình ta, các ngươi đều có phần, nói ra, ta và chàng còn chưa phải là phu thê, vô danh vô thực, các cô với y mới là phu thê thực sự, các cô phải quan tâm tới chàng hơn ta mới đúng.

Phương Phỉ Thanh Sương không lên tiếng.

Thập Tứ công chúa còn muốn nói thêm, bất quá cối cùng lại thôi.

Trong phòng trở nên trầm mặc có chút khó xử.

Qua một lúc, đứa bé khóc quấy, Sương Nguyệt Hoa bế đứa bé ra, Phương Phỉ Thanh Sương lặng lẽ cho đứa bé bú, càng không có tâm tư nói chuyện nữa.

Con của nàng bởi vì khi còn trong bụng mẹ, từng cùng nàng trải qua cuộc sống lưu lạc, có thể là bị ảnh hưởng không tốt, cứ luôn thích khóc quấy, không chịu yên tĩnh, hơn nữa sức khỏe cũng không tốt, bú sữa cũng không yên ổn, hai cái chân nhỏ múa loạn như cái bánh xe, thỉ thoảng còn lật cả mình lại, làm người ta vừa yêu vừa hận.

Dương Đại Nhân cô con gái của Tô Lăng Tuyết không biết từ đâu chui ra, đại khái cũng là vừa mới tỉnh ngủ, nấp ở sau lưng Phương Phỉ Thanh Sương, thò tay ra bóp mũi đứa bé, vì thế đứa bé càng không chịu bú nữa, thò tay ra cùng tiểu Dương Dương chơi đùa.

Phương Phỉ Thanh Sương không khỏi có chút tức giận vỗ mạnh nhi tử của mình một cái, kết quả đứa bé lại khóc òa lên.

Tử Duyệt vội bế đứa bé lên, đứng ở bên cửa sổ xem phong cảnh, bên này mấy nữ nhân hợp sức lại với nhau, cũng không cách nào làm cho đứa bé yên tĩnh lại được, chú nhóc con này, khả năng là ở trong bụng mẹ không được dạy dỗ tốt, làm cho tất cả các nàng đều vô cùng đau đầu.

Phương Phỉ Thanh Sương vốn không giỏi trông con, đứa bé càng khóc, thì cô nàng càng nổi giận, hận không thể không thể ném nó ngay lên trần nhà đánh cho một trận thật đau.

Cuối cùng vẫn là Tô Lăng Tuyết phải tốn rất nhiều tâm tư mới dỗ được nó, lừa cho nó đi ngủ, Phương Phỉ Thanh Sương cảm giác thực như hư thoát vậy.

Tử Duyệt đứng ở bên cửa sổ, có chút cảm khái nói:

- Nam nhân của chúng ta vẫn không ngừng điều quân tới nơi này, Xạ Nhan cũng bị điều tới nơi này rồi, cuộc chiến tranh này không biết đến bao giờ mới kết thúc.

Sương Nguyệt Hoa cười lạnh:

- Còn lâu lắm! Đợi cho con của cô cũng có thể lấy vợ sinh con, thì mới có thể gần kết thúc.

Vẻ mặt của Tử Duyệt đột nhiên trở nên có chút quai quái, tựa hồ có chút thẹn thùng, lại vừa có chút mong đợi, một lúc lâu sau mới mù mờ nói:

- Không biết phía bên U Nhược Tử La như thế nào rồi …

Câu nói này tức thì khơi lên chuyện thương tâm của tất cả các nàng, vì thế mọi người đều không có hứng thú chuyện trò nữa.

Nữ nhân bên người Dương Túc Phong, trừ Tô Lăng Tuyết và Phương Phỉ Thanh Sương ra, những người khác đều không khai hoa kết quả, không biết là có bao nhiêu người ở đằng sau lưng hận chết U Nhược Tử La, nhưng bọn họ không dám biểu hiện ra, nếu không U Nhược Tử La một khi nổi giận bỏ đi mất, thì càng thêm phiền phức.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, dưới sự an bài của Đan Nhã Huyến, nhóm người Thập Tứ công chúa ngồi xe lửa ở càng Kim Lăng tới Vĩnh Đức phủ, sau đó ngồi xe ngựa tới hồ Mạc Sầu ở Linh Thọ phủ.

Đúng lúc Dương Túc Phong đang đàm thoại với đại biểu binh sĩ và quan quân của sư đoàn 402, không ra nghênh đón các nàng được, vì thế Đan Nhã Huyến an bài bọn họ tới phòng của mình nghỉ ngơi.

Cùng với việc Thập Tứ công chúa và nhóm Phương Phỉ Thanh Sương tới đây, Đan Nhã Huyến trở thành đại quản gia thực sự, bận từ sáng tới tối, chức vụ cảnh vệ quân bộ của nàng tạm thời do Sương Nguyệt Hoa thay thế, dù sao thì Sương Nguyệt Hoa cũng quen việc rồi, chỉ có điều khu vực phải khống chế xung quanh hồ Mạc Sầu càng lớn hơn, mà nhân số của cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ cũng nhiều hơn rất nhiều.

Tới tận buổi tối, Dương Túc Phong mới có thời gian rảnh đi thăm các nàng, tiểu biệt thắng tân hôn, tất cả mọi người đều rất vui mừng.

Nhóm người Thập Tứ công chúa vô cùng vui mừng, chẳng ngại ngần gì ôm lấy Dương Túc Phong, hưởng thụ sự âu yếm hiếm có, chỉ có Phương Phỉ Thanh Sương vẻ mặt lãnh đạm, không hề có động tác gì, bất quá cuối cùng cũng không phất tay bỏ đi, cũng coi như là là nể mặt rồi.

Dương Túc Phong đương nhiên là tự biết việc của mình, cho nên cũng không chủ động nói tới Phương Phỉ Thanh Sương, chỉ quan tâm tới đứa con của y.

Nói ra cũng kỳ quái, Tiểu Dương Lai ở trong lòng mẹ khóc quấy không yên, nhưng ở trong lòng ba ba lại vô cùng ngoan ngoãn, hơn nữa còn dụng giọng nói ọ ọe gọi ba ba, làm mọi người khinh ngạc hết sức, cũng không thể không bội phục ông trời tạo hóa trêu ngươi, vì đứa bé này, Phương Phỉ Thanh Sương không cách nào hận Dương Túc Phong được nữa.

Quả nhiên, Phương Phỉ Thanh Sương sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, cả thời gian yến hội đều ở trong trạng thái lúng túng.

Y Địch Liễu Lâm Na thể hiện tài năng, tự mình tới nhà bếp cùng Tiểu Bàn Tử Tằng Vĩ nghiên cứu thực đơn, làm ra hai bàn tiệc ngon lành.

Trừ Lô Khắc Lôi Đế Á đảm nhận nữ vương nước Lâu Lan, Phượng Thái Y và Lam Sở Yến còn ở địa khu Mỹ Ni Tư chấp hành nhiệm vụ tiễu phỉ, Tô Phỉ Thái Vi hiện đang bận rộn ở địa khu La Ni Tây Á, Khắc Lệ Tô Na ở Nguyên Xuyên đạo chuẩn bị chiến tranh ra, thì tất cả nữ nhân của Dương Túc Phong đều tới đông đủ, tới ngay cả Điệp Phong Vũ cũng bị Thập Tứ công chúa kéo đến, vừa vặn đủ hai bàn tiệc.

U Nhược Tử La và Phượng Lam Vũ sắc khỏe không được tốt lắm, cho nên tỏ ra rất yên tĩnh, Na Tháp Lỵ và những nữ nhân khác thì vô cùng hoạt bát sôi động.

Nhất là Y Địch Liễu Lâm Na, uống nhiều rồi lại muốn ca hát, không ngờ sơn ca Lâu Lan nàng hánt không tệ, được mọi người vỗ tay nhiệt tình.

Tô Phỉ Mã Vận và Ngả Toa Lệ Nặc biểu diễn vũ đạo thành thục, nhất thời náo nhiệt vô cùng, trong quá trình đó còn xen lẫn tiếng khóc và tiếng cười của trẻ nhỏ, làm hồ Mạc Sầu tĩnh lặng bao lâu cuối cùng cũng có được một buổi tối náo nhiệt.

Trong buổi tiệc, Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên phát lời làm mọi người giật mình, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong nói:

- Dương Túc Phong, bọn họ muốn ta đại biểu cho bọn họ khuyên ngươi không đi tới kinh đô Ni Lạc Thần, bởi vì phụ thân của công chúa muốn giết ngươi. Nếu ngươi bị giết rồi, cuộc sống của bọn họ sẽ rất đáng thương!

Dương Túc Phong ngẩn ra.

Những nữ nhân khác cũng mỗi người một vẻ mặt không giống nhau.

Tử Duyệt phì cười ra tiếng, gần như phun cả thức ăn ra ngoài.

Y Địch Liễu Lâm Na ở bàn bên cạnh cũng bật cười khanh khách.

Tiết Tư Ỷ nhịn cười, nhỏ giọng nói:

- Khuyên người như thế này cũng được coi là một loại sáng tạo mới mẻ rồi.

Bất quá tuyệt đại đa số nữ nhân đều vẻ mặt nghiêm túc, dừng đũa lại lặng lẽ chờ Dương Túc Phong trả lời, ngay cả Điệp Phong Vũ cũng vô cùng chú ý tới việc này, có vào kinh hay không chẳng những hành hạ tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ, cũng hành hạ tất cả nữ nhân ở đây.

Thập Tứ công chúa vẻ mặt quan tâm ôn nhu, thâm tình chăm chú nhìn Dương Túc nói:

- Bọn họ đúng là rất lo lắng … nếu như có thể, một mình thiếp đi là được rồi.

Dương Túc Phong thản nhiên như không nói:

- Không sao, ta đi cùng nàng.

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùng nói:

- Ngươi không biết hay là giả ngốc, Đường Minh sẽ băm ngươi ra nuôi chó.

Những nữ nhân khác sắc mặt cũng trở nên vô cùng thiếu tự nhiên.

Dương Túc Phong cúi đầu xuống ôm bế Tiểu Dương Lai lên, cận thận đút canh cho nó, bình thản nói:

- Ông ta chỉ muốn mà thôi, không phải cứ muốn là sẽ thành công được.

Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên đứng bật dậy, xông tới bên cạnh Dương Túc Phong, giằng ngay lấy Tiểu Dương Lai ôm vào lòng, Tiểu Dương Lai tức thì khóc thét lên.

Dương Túc Phong kinh ngạc:

- Nàng làm cái gì đấy.

Phương Phỉ Thanh Sương lạnh lùngnói:

- Ta muốn để cho nó quen cuộc sống không có cha trước.

Dương Túc Phong ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu ý nàng, nhìn bốn xung quanh, nhìn thấy từng khuôn mặt lo lắng, không ai chịu đồng ý cho y mạo hiểm tiến kinh.

Dương Túc Phong chỉ đành giơ tay đầu hàng, chậm rãi nói:

- Các nàng yên tâm đi, kinh đô Ni Lạc Thần không đáng sợ như các nàng nghĩ đâu. Đường Minh muốn giết ta, cũng chẳng phải dễ dàng như vậy được, ta cũng chẳng phải đồ ngốc, ta có thể khoanh tay chịu trói sao? Phương Phỉ, nếu như nàng chấp thuận, thì ta rất mong nàng có thể đi cùng với ta, Đường Minh muốn dùng quân đội tới giết ta, thì ta không lo lắng, nhưng ta lại có chút lo lắng nữ nhân kia của Hải Thiên Phật Quốc…

Phương Phỉ Thanh Sương giật mình, kinh hãi nói:

- Ngươi và Hải Thiên Phật Quốc làm sao lại đối địch với nhau rồi?

Cung Tử Yên nhỏ giọng thì thầm bên tai Phương Phỉ Thanh Sương mấy câu, Phương Phỉ Thanh Sương liền cau mày lại.

Thập Tứ công chúa gật đầu nói:

- Ta đi, Phương Phỉ Thanh Sương muội muội cũng đi, Cung Tử Yên muội muội cũng di, U Nhược Tử La tỷ tỷ cũng đi. Còn có ai muốn đi không? Y Địch cô đi hay không?

Y Địch Liễu Lâm Na chậm rãi lắc đầu, tiếc nuối nói:

- Tôi rất muốn đi, nhưng tôi biết võ công của mình kém mọi người quá xa, đi rồi ngược lại làm mọi người thêm gánh nặng, cho nên …

Đan Nhã Huyến cắt đứt lời nàng:

- Là gánh nặng cô cũng phải đi, nếu chúng chúng ta làm sao thay ca được?

Y Địch Liễu Lâm Na choàng tỉnh:

- Đúng rồi! Các cô có đi hay không là chuyện của các cô, còn bọn tôi bất kể như thế nào cũng phải đi!

Đan Nhã Huyến cười nói:

- Cô là cái đồ ngốc.

Y Địch Liễu Lâm Na đứng bật dậy, đuổi theo Đan Nha Huyến đánh, khung cảnh càng thêm náo nhiệt.

Phượng Lam Vũ có chút lo lắng nói:

- Cho dù mọi người đều đi, thì cũng chẳng có được bao nhiêu tác dụng, Đường Minh nếu muốn động thủ, khẳng định sẽ xuất động lượng lớn quân cấm vệ, mấy người các cô, thì có được bao nhiêu tác dụng đây?

Vì thế lại có mấy người trở nên lo lắng.

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Yên tâm, nói thế nào thì ta cũng là nữ tế của hoàng đế bệ hạ, nhạc phụ giết nữ tế, dù thế nào cũng không thể nói cho qua được. Cho dù muốn giết, cũng không thể giết đường đường chính chính, mọi người chơi thủ đoạn ngầm ở sau lưng, thì phải xem vận khí của ai tốt hơn. Hơn nữa, ta có tấm lá chắn công chúa ở đây, người khác cũng không dám tùy tiện ra tay, công chúa, nàng nói có đúng không?

Thập tứ công chúa sắc mặt thẹn thùng vô cùng, xinh đẹp mê người, chỉ cúi đầu ăn cơm

Ăn tối xong, Dương Túc Phong và Thập Tứ công chúa ở Thính Thủy các nói chuyện riêng.

Thập Tứ công chúa ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng tỏ, khoe mắt thấp thoáng có ánh lệ trong suốt, chậm rãi cất tiếng:

- Phong, nếu như chàng thực sự lo lắng cho thiếp, thì chàng đừng đi cùng thiếp. Chàng ở bên ngoài, phụ thân của thiếp không dám làm gì thiếp cả, nếu như chàng cũng đi, người sẽ giết chết cả hai ta. Những điều thiếp làm ở địa khu Mỹ Ni Tư, đã đủ để người giết thiếp mười lần rồi, bản thân chàng cũng biết, thiếp căn bản không thể mang tới sự bảo hộ nào cho chàng, ngược lại còn liên lụy tới hành động của chàng.

Dương Túc Phong không trả lời mà lại hỏi sang chuyện khác:

- Khi còn nhỏ nàng có nghe tới chuyện của Đường Lãng không?

Thập Tứ công chúa nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu đáp:

- Không có, bên trong hoàng cung cấm chỉ nhắc tới hai từ Đường Lãng. Thiếp cũng không biết là vì sao, nhưng thiếp biết, có một lần tam ca ca Đường Hạc của thiếp không biết nghe được ở đâu một đoạn tin tức về Đường Lãng, sau khi trở về liền kể cho bọn thiếp nghe. Kết quả mới nói được mấy chữ, hoàng hậu đã vội vàng chạy tới, đuổi bọn thiếp đi, còn giữ một mình Đường Hạc ca ca lại giáo huấn. Từ đó trở đi, thiếp ở bên trong cung chưa từng nghe nói tới hai chữ Đường Lãng thêm một lần nào nữa, hiện giờ nghĩ ra, nhất định Đường Lãng đã làm chuyện gì đó ở trong cung, mới làm cho người ở bên trong hoàng cung kiêng kỵ như thế.

Dương Túc Phong lặng lẽ xuất thần, vẻ mặt liên tục biến đổi.

Y không thể khẳng định, lời Minh Sơn Quế nói hai ngày trước, rốt cuộc là dẫn dụ bản thân, hay là đúng có chuyện này.

Căn cứ vào ám thị của Minh Sơn Quế, Dương Túc Phong cẩn thận suy tính một lượt, giữa Đường Lãng và Đường Minh có thể có quan hệ huyết thống, nói như vậy Đường Lãng có khả năng là hậu duệ của một người nào đó trong hoàng thất từ rất lâu rồi, hơn nữa có khả năng trong quá trình tranh đoạt hoàng vị bị đuổi ra khỏi hoàng thất.

Bất quá tất cả những bí mật này, có lẽ đúng như Minh Sơn Quế đã nói, chỉ có một mình Đường Minh mới rõ.

Thập Tứ công chúa mắt long lanh ánh lệ, dịu dàng nói:

- Chàng muốn đi tới kinh đô Ni Lạc Thần tìm kiếm chân tướng về Đường Lãng?

Dương Túc Phong khẽ gật đầu.

Thập Tứ công chúa gian nan nói:

- Không phải là thiếp không ủng hộ chàng, nhưng . ..nguy hiểm rất lớn, phàm là người có dính líu tới Đường Lãng, đều sẽ chết rất thảm. Phụ thân của thiếp chưa từng giết đại thần, nhưng vì chuyện của Đường Lãng, thiếp biết người đã bí mật giết không ít người …

Dương Túc Phong bình tĩnh nói:

- Nàng yên tâm, ta sẽ không đơn thương độc mà tới kinh đô Ni Lạc Thần đâu.

Thập Tứ công chúa vẫn vô cùng lo lắng nói:

- Tường thành của Ni Lạc Thần cao tới hai mươi mét, cho dù chàng có mấy nghìn người cũng không thể nào chống cự lại được quân cấm vệ công kích. Chàng có thể còn chưa biết, biên chế của quân cấm vệ và quân trung ương có khác biệt rất lớn, lòng trung thành của bọn họ với hoàng thất là không thể lay động, mấy viên tưỡng lĩnh của quân cấm vệ như Suất Phong Kỳ, Lang Kỳ, Ưng Đan đều là tâm phúc của phụ thân thiếp, Bạch Ngọc Lâu thì càng không cần phải nói nữa …

Dương Túc Phong khẽ mìm cười, làm ra vẻ đầy cao thâm khó lường, nói đầy thâm ý:

- Thật sao?

Thập Tứ công chúa ngây ngốc nhìn y, không biết trong lòng y có mưu đồ gì.

Bóng dáng Viên Anh Lạc lặng lẽ xuất hiện, yên tĩnh đứng ở một bên.

Thập Tứ công chúa có chúc ngạc nhiên hỏi:

- Muộn thế này rồi, mọi người còn có hành động quân sự gì sao?

Viên Ánh Lạc nhẹ nhàng đi tới, nhìn qua Dương Túc Phong, thấy y khẽ gật đầu, mới nhỏ giọng nói:

- Khắc Lạp Mã Kỳ đã tới được vị trí chỉ định, đợi mệnh lệnh cuối cùng của chàng. Căn cứ vào tình báo mới nhất, quân đội ở phía Vĩnh Thanh phủ không có biến hóa gì lớn.

Dương Túc Phong khẽ gật đầu:

- Gửi điện báo cho hắn, hành động theo kế hoạch, thẳng tay mà làm, thanh thế càng lớn càng tốt.

Viên Ánh Lạc vâng lời rời di.

Thập Tứ công chúa nghi hoặc nhìn Dương Túc Phong, sau đó hơi tỏ ra kinh ngạc.

Vĩnh Thanh phủ? Quân Lam Vũ muốn động binh với Vĩnh Thanh phủ?

Nhìn t hấy vẻ kinh ngạc của Thập Tứ công chúa, Dương Túc Phong bình thản nói:

- Ta và nàng sẽ cùng nhau vào kinh, chúng ta sẽ bình an ra mắt phụ thân của nàng. Bất quá, trước khi vào kinh, chúng ta phải chuẩn bị trước một số việc. Phụ thân của nàng không phải muốn động thủ với chúng ta sao? Ta muốn để ông ta ném chuột sợ vỡ đồ, Vĩnh Thanh phủ chỉ là một cái mồi nhử nho nhỏ. Được rồi, đêm khuya rồi, nàng đi nghỉ sớm đi, đừng nên suy nghĩ quá nhiều, ta sẽ san phẳng tất cả những con đường.

Thập Tứ công chúa vẫn có chút không hiểu nhìn y.

Dương Túc Phong dịu dàng vuốt thẳng váy áo của Thập Tứ công chúa, rồi thuận thế ôm lấy eo của nàng.

Thập Tứ công chúa khẽ ôm lấy y, rồi hôn nhẹ một cái lên môi, bên khóe mặt có giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Dương Túc Phong yêu thương nói:

- Nghỉ ngơi cho khỏe đi, khi rảnh thì cùng bọn họ tới hồ Mạc Sầu nghịch nước, đợi thời cơ chín muồi rồi, ta tới đón nàng vào kinh. Ta sẽ làm cho phụ thân của nàng không những không giết được chúng ta, còn phải đích thân chủ trì hôn lễ cho chúng ta, như vậy chúng ta chính là phu thê thực sự rồi.

Nước mắt của Thập Tứ công chúa càng tuôn ra ào ào.

Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, dịu giọng nói:

- Ta đi đây, nàng phải ngủ sớm một chút.

Thập Tứ công chúa nhẹ nhàng chỉnh lại y phục cho Dương Túc Phong, quan tâm nói:

- Chàng đừng thức đêm quá khuya, có một số việc có thể giao cho các tham mưu, bảo bọn họ đi làm. Sức khỏe của chàng là quan trọng, chàng không biết quý trọng bản thân, cũng phải nghĩ cho bọn thiếp, những hơn hai mươi tỷ muội đó …

Dương Túc Phong quay đầu lại, ghé sát vào bên tai nàng nói ngọt sớt:

- Đương nhiên rồi, chúng ta còn chưa động phòng hoa chúc mà..

Thập Tứ công chúa tức thì mặt đầy ráng hồng, khẽ nhéo tai y, hờn dỗi nói:

- Đồ sắc lang nhà chàng … thiếp không sợ chàng đâu.

Dương Túc Phong cười ha hả, nghênh ngang bỏ di.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.