Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 849: Chương 849: Thánh vật của người Ngõa Lạp (P6).




Tiêu Thanh Long không kìm chết được rống lên, thu lại đao chỉ huy, hai chân kẹp vào bụng ngựa, giống như một trận gió phi tới phía tiền tuyền trên cùng.

Quả nhiên, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đúng là có thành ý đầu hàng, bọn chúng mặc dù còn ngồi yên ở trên lưng ngựa, nhưng lại chủ đồng đem tất cả vũ khí ném vào trong đồng cát vàng, hoàn toàn buông vũ khí rồi.

Chỉ có điều, những động tác chỉnh tề gọn ghẽ này làm cho Tiêu Thanh Long cảm thấy khó tin, nếu chẳng phải chính mắt nhìn thấy, thì thực sự không thể nào tin được.

Người Ngõa Lạp mặc dù bị giáo huấn một hồi, nhưng cũng không cần phải bị dọa tới mức độ này chứ? Dù sao nói thế nào thì nói, bọn chúng cũng từng là bá chủ của cao nguyên Huyết Sắc, bọn chúng cũng đã từng kiêu ngạo từng dũng cảm …

Lăng Uy trung đoàn trưởng trung đoàn 316 bộ binh quân Lam Vũ cũng đầy một bụng nghi hoặc, hắn suất lĩnh toàn trung đoàn ba nghìn người chạy bán sống bán chết lộ trình tới mười bốn tiếng đồng hồ, trên đường đi ngay cả thời gian uống nước cũng không có, trên dọc đường đi bọn họ còn đang tính toàn chạy tới được Tang Phổ Đa Lợi Á rồi, phải làm sao để đánh cho người Ngõa Lạp một trận đích đáng để xả hận.

Kết quả khó khăn lắm mới chạy được tới nơi, vừa muốn thẳng thay chém giết một phen, thì người Ngõa Lạp lại đã đầu hàng mất rồi, nắm đấm hung hăng vung ra lại không có chỗ phát lực, Lăng Uy thiếu chút nữa nghẹn mà chết.

Nhưng, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đúng là đã đầu hàng rồi.

Trong thời gian chưa tới mười phút, tất cả kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đều đồng loạt buông vũ khí.

Cho dù với tính khát máu của Tiêu Thanh Long và Lăng Uy, cũng không thể nào vung đồ đao lên với bọn chúng được nữa.

Nếu như người Ngõa Lạp mà chỉ giương cờ trắng thôi, thì quân Lam Vũ còn có cớ để mà tiếp tục tấn công, nhưng hiện giờ người tan gay cả vũ khí cũng buông xuống rồi, nếu như còn tiếp tục tấn công thì là tàn sát tù binh.

Trải qua lần chỉnh quân vào năm ngoái, mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ đều hiểu rằng, ngược đãi tù binh là tuyệt đối không thể chấp nhận được, là phải bị quân pháp trừng phạt, tới ngay cả Lệnh Thiên Vũ cũng phải tuân thủ.

Mặc dù hắn cũng hận không thể giết sạch người Ngõa Lạp, nhưng đối phương đã buông vũ khí xuống rồi, thì hắn cũng chỉ đành tạm thời nén thù hận ở trong lòng.

Lăng Uy lập tức sai người đem tình hình báo cáo cho Lam Sở Yến, đồng thời hạ lấy các đơn vị đại đội, chia tách kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp ra, để đề phòng bọn chúng giở trò.

Bội đội kỵ binh Lôi Đình của Tiêu Thanh Long cũng tiến tới, đem kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp cách Ly.

Có thể nhìn ra được, người Ngõa Lạp tương đối phối với với hành động của quân Lam Vũ, sự ngoan ngoãn vào lúc này của bọn chúng tạo ra tương phản quá lớn với sự hung hăng lúc mới vừa rồi, cũng làm cho quân Lam Vũ thấy càng thêm buồn bực.

Rốt cuộc là người Ngõa Lạp muốn làm cái gì?

Nhân vật lĩnh quân của kỵ binh Lão Nha người Ngõa Lạp mau chóng xuất hiện, không ngờ lại chính là đại tướng quân La Bố Lai Đa của người Ngõa Lạp.

Trong số các tướng lĩnh co cấp của người Ngõa Lạp, La Bố Lai Đa chẳng hề có tên tuổi gì, tác phong vô cùng kín tiếng, nhưng hắn là tướng linh vô cùng thân thiết với đại hãn Ma Sa Địch của người Tây Mông.

Khi La Bố Lai Đa còn trẻ, hăn đã từng là đội trưởng cảnh vệ của Ma Sa Địch, hắn trông có vài phần giống với Khắc Lạp Mã Kỳ bị quân Lam Vũ bắt làm tù binh ở địa khu Lão Hổ Câu, cứ như là địa ca của Khắc Lạp Mã Kỳ vậy, cũng tương đối nho nha lịch sự, bất quá tay chân vạm vỡ khỏe mạnh, vừa nhin một cái là biết ngay xuất thân võ tướng.

Dáng vẻ của La Bố Lai Đa tỏ ra rất hờ hững, tựa hồ như không biết rằng mình đã trở thành tù binh, hoặc là nói một cách chính xác thì hắn đã chẩn bị tâm lý đầy đủ sẵn sàng để trở thành tù binh của quân Lam Vũ rồi, còn những quan quân cao cấp người Ngõa Lạp bên cạnh hắn, tựa hồ cũng hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng làm tù binh của quân Lam Vũ.

Tình cảnh này càng làm cho các quan quân của quân Lam Vũ thêm phần bực bội, người Ngõa Lạp tự nhiên nam hạ như thế, chẳng lẽ là vì để làm tù binh cho quân Lam Vũ?

Càng làm cho người ta kinh ngạc là, ở trong những người bị bắt làm tù binh, không ngờ lại còn có quân sư Phó Thanh Diệp của người Ngõa Lạp.

Đối với Phó Thanh Diệp các tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ gần như đã quen thuộc với chân dung của ông ta, đây là một ông giá gày gò điềm tĩnh, rất có phong độ, rất có trí tệ.

Vốn chiếu theo trí tuệ của Phó Thanh Diệp thì hoàn toàn có thể bỏ chạy được, nhưng ông ta lại không lựa chọn bỏ chạy, ngược lại còn rất bình tĩnh thỉnh cầu được gặp tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ.

Phó Thanh Diệp tựa hồ đã biết được kết cục này từ trước rồi, cho nên vẻ mặt tỏ ra vô cùng thản nhiên bình tĩnh, đối diện với những họng súng đen ngòm ngòm của quân Lam Vũ, vãn cứ trấn tĩnh như ở trong nhà của mình vậy, đối diện với sự miệt thị của quân Lam Vũ, ông ta cũng làm như không hề nhìn thấy.

Tiêu Thanh Long cưỡi trên con ngựa cao lớn đứng trước mặt Phó Thanh Diệp, lạnh lùng nói :

- Có chuyện gì, ông có thể nói với ta!

Phó Thanh Diệp lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không nóng không lạnh nói :

- Ta muốn cùng người đại diện của Dương Túc Phong đàm luận một số chuyện riêng. Nếu như mà ngươi cho rằng mình có thể đại biểu cho Dương Túc Phong, thì ta có thể nói với ngươi. Xin hỏi, ngươi có thể đại biểu cho Dương Túc Phong không?

Tiêu Thanh Long như đâm đầu vào phải cái bịch bông, muốn gia roi ngựa lên quất ông ta vài phát, bất quá cuối cùng vẫ không ra tay, các quan quân của quân Lam Vũ đều biết rằng Phó Thanh Diệp chẳng phải là hạng dễ đối phó.

Còn hắn đương nhiên cũng không thể đại biểu cho Dương Túc Phong, chỉ đành hậm hực nói :

- Phong lĩnh của bọn ta không có ở địa khu Mỹ Ni Tư, ông muốn gặp ngià thì ông cứ tới địa lục Y Lan đi.

Phó Thanh Diệp vẫn thản nhiên như không, gật đầu bình tĩnh nói :

- Ta có thể thảo luận với sư đoàn trường Lam Sở Yến.

Tính tình của Lăng Uy kỳ thực rất nóng nảy, ngứa mắt nhất là cái loại bộ dạng đã là tù nhân còn làm ra vẻ của Phó Thanh Diệp, bất quá trong lòng hắn mặc dù cũng muốn đánh cho ông ta một trận đã đời, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào ra tay được, dưới con mắt của bao nhiêu người thế này mà đánh đạp tù binh thì ảnh hưởng không tốt.

Bất quá vẫn không thể kìm chế được bộ dạng hung thần ác sát quát mắng :

- Phó Thanh Diệp, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái trò gì? Sao ngươi không dàn quân ra cùng bọn ta đánh một trận quyết liệt? Giương cờ trắng đầu hàng hình như không phải là tập quán của người Ngõa Lạp các ngươi? Chẳng lẽ hiện giờ thay đổi rồi?

Phó Thanh Diệp căn bản không đếm xìa gì tới sự mỉa mai nhạo báng của Lăng Uy, mỉm cười hòa nhã nói :

- Đợi ta gặp được Dương Túc Phong, hoặc là sư đoàn trường Lam Sở Yến, thì tất cả mọi chuyện sẽ rõ như ban ngày thôi.

Tiêu Thanh Long hàm hè nói :

- Bảo người của ngưoi xếp hàng cho tử tế, đừng có giờ trò, nếu không ta xử hết toàn bộ bọn ngươi.

Phó Thanh Diệp vẫn cứ không nóng không lạnh bình thản nói :

- Tiêu trung đoàn trường cứ yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ vô cùng hợp tác.

Tiêu Thanh Long hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái, thực sự không biết được ông ta đang làm trò gì, nhưng những tên kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đã bị quân Lam Vũ không chế được hoàn toàn, thì đúng là chuyện hết sức xác thực, bất kể là Phó Thanh Diệp có trò gì chăng nữa thì cũng không thể giở ra được.

Lăng Uy cũng đầy một bụng bực bội, chẳng lẽ người Ngõa Lạp từ xa xôi ngàn dặm đánh tới đây, chỉ là để chuyên môn đầu hàng với quân Lam Vũ sao?

Nếu như Phó Thanh Diệp có ý đầu hàng của quân Lam Vũ, thì cần gì phải thẳng tay tấn công quân Lam Vũ ở Tang Phổ Đa Lợi Á.

Cứ cứ vào tình hình của hiện trường mà xét, thì cuộc chiến diễn ra rất là thảm liệt. Tiêu Thanh Long sai người thống kê sơ bộ qua số thi thể người Ngõa Lạp chiến tử, ước chừng có hơn ba nghìn bày trăm cỗ, đấy là những thi thể nằm trên mặt cát vàng, còn có một số có thể bị cát vàng che lấp rồi thì không thể tính toán được.

Ở trước mặt hàng rào kẽm gai của quân Lam Vũ, thi thể của người Ngõa Lạp chất chồng chất đống, có thể thấy được bọn chúng đã phải trả giá bằng sự hi sinh cực lớn, tinh thần công kích ngoan cường của bọn chúng đúng là làm người ta bội phục.

Bội đội quân Lam Vũ dưới quyền của Lệnh Thiên Vũ, dưới sự công kích của bọn chúng cũng có hơn hai mgươi người thương vong.

Tư liệu tình huống có liên quan mau chóng được báo tới chỗ Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong chính đang hỏi thăm thương thế của U Nhược Tư La, sau khi nhận được báo cáo liền tới quân bộ quân Lam Vũ, phát hiện ra hai người Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư đang ngồi trên xe lăn nuốt mây nhả khói, mùi thuốc lá nồng nặng làm y bị sặc muốn hắt hơi.

Vừa nhìn tình thế này, là Dương Túc Phong biết hai vị lão nhân gia này cũng bị rơi vào cảnh khó rồi, bọn họ cũng không thể nào dự đoán được rốt cuộc là Phó Thanh Diệp muốn làm gì.

Nếu nói ông ta muốn giờ trò, thì tựa hồ không giống, một trung đoàn kỵ binh và một trung đoàn ộ binh quân Lam Vũ đang trông chừng bọn chúng.

Cho dù bọn chúng có bản lĩnh bằng trời cũng chẳng thể làm được cái trò trống gì hết. Nếu như nói ông ta có ý muốn đấu hàng quân Lam Vũ thì lại không giống, đầu hàng thì cứ đầu hàng, cần gì phải đánh sống đánh chết với quân Lam Vũ ở Tang Phổ Đa Lợi Á?

Căn cứ vào báo cáo của Lệnh Thiên Vũ, kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp tiến công rất hung mãnh, từ con số thương vong của bọn chúng mà xét thì đúng là như thế.

Vân Thiên Tầm tiếc nói nói :

- Xem ra chỉ đành phái người đi nói chuyện với Phó Thanh Diệp thôi.

Dương Túc Phong gật đầu, bình thản nói :

- Ta đã bảo Lam Sở Yến đi nói chuyện với ông ta, xem xem rốt cuộc ông ta muốn làm trò gì.

Lam Sở Yến sau khi nhận được mệnh lệnh, mau chóng tới được hiện trường Tang Phổ Đa Lợi Á.

Tất cả kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp đều bị phân chia ra trông giữ, vũ khí của bọn chúng cũng đã bị tịch thu hết cả rồi, toàn bộ chiến mã cũng bị quân Lam Vũ khống chế.

Trong cát vàng mênh mông, ba vạn kỵ binh Lão Nha của người Ngõa Lạp nam hạ, trừ đi ba bốn nghìn tên bị chiến tử ra, thì số còn lại toàn bộ đều ở trong sự kiểm soát của quân Lam Vũ. Song bởi vì thắng lợi tới quá nhanh, tới quá quái dị, cho nên tất cả quan quân cao cấp của quân Lam Vũ đều đầy một bụng nghi ngờ.

Lam Sở Yến kỳ thực cũng đầy một bụng nghi vấn, bất quá những nghi vấn này sẽ mau chóng được gỡ bỏ thôi.

Rất nhanh Phó Thanh Diệp được đưa lên.

Phó Thanh Diệp là một ông già trên năm mươi tuổi, bảo dương cực kỳ tốt, rất nho nhã lịch thiệp, mang theo phong phạm đặc sệt của nho sinh.

Trên thực tế, trước kia trong quá khứ, ông ta đúng là nhà đại nho có tiếng của đế quốc Đường Xuyên, học thức phong phú, tài hoa hơn người, chỉ đáng tiếng rằng không được đế quốc Đường Xuyên trọng dụng, nên anh hùng không có chốn dụng võ.

Ông ta chỉ đành quay đầu quy phục người Ngõa Lạp, dưới sự trợ giúp của ông ta, người Ngõa Lạp mau chóng thoát ra khỏi đáy cốc, một lần nữa quay trở lại vai trò bá chủ của cao nguyên Huyết Sắc.

So với khí chất nho sinh đặc sệt của Phó Thanh Diệp, thì Lam Sở Yến lại tỏ ra oai nghiêm mạnh mẽ, sát khí đằng đằng, nàng xưa nay vốn không thích mặc quân trang.

Nhưng trong kỳ chỉnh quân lớn của quân Lam Vũ vào năm ngoài, quân dung lễ nghi cũng trở thành đội dung chỉnh đốn trọng điểm, dựa theo quy định thì trang phục chính là một nội dung quan trọng, nên chỉ đành bắt đầu mặc quân phục, kết quả nàng mau chóng phát hiện ra, sau khi mặc quân phục vào thì bản thân hiển nhiên càng thêm sát khí hừng hực, uy thiếp khiếp người, vì thể cũng mặc quân phục theo đúng quy củ.

- Phó Thanh Diệp, ta chính là Lam Sở Yến, ta nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong, cho ta toàn quyền đại biểu cho ngài thương lượng với ngươi, ngươi có lời gì thì cứ trực tiếp nói ra đi!

Lam Sở Yến nói thẳng luôn vào vấn đề, nàng xưa nay nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn trực tiếp, không vòng vo lằng ngoằng gì hết, bất quá nàng càng tin vào lưỡi lê trong tay quân Lam Vũ giải quyết vấn đề càng dễ dàng hơn.

- Lam cô nương, ta cũng là người đại biểu cho đại hãn Ma Sa Địch người Ngõa Lạp tới đây, để thương lượng với quý quân về việc trả lại thành vật của người Ngõa Lạp. Đại hãn của chúng tôi nói, thứ thánh vật này chính là tượng trung để người Ngõa Lạp sinh tồn, cùng là lễ vật cần phải có trong nghi thức tế điện mỗi một đầu mùa xuân hàng năm, nếu như trước ngày mùng một tháng tư, nếu như chúng tôi không thể nào tìm lại được kiện thành vật này, thì sẽ uy hiếp nghiệp trọng tới quan hệ của quân Lam Vũ và người Ngõa Lạp …

Dù cho xung quanh đều là quan quân quân Lam Vũ đang nhìn ngó chằm chằm, nhưng Phó Thanh Diệp vẫn trấn tĩnh tự nhiên, nói giang giảng êm tai.

Lam Sở Yến cau mày nói :

- Ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì thế? Thành vật gì của các ngươi? Liên quan gì tới chúng ta?

Phó Thanh Diệp móc từ trong lòng ra một tờ giấy, đưa cho Lăng Uy ở bên cạnh, Lăng Uy lại đưa cho Lam Sở Yến.

Lam Sở Yến cau mày cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy đây là một tờ giấy đã có chút ố vàng, bên trên có mấy chữ viết nắn nót, tựa hồ là được viết bời nữ nhân, nội dung cũng rất đơn giản, chỉ có một câu nói, đó chính là : “Món đồ của các ngươi ta tạm thời giao cho Dương Túc Phong Phong bảo quản, ngày sau y ắt sẽ trả lại.”

Không có ký tên.

Lam Sở Yến đem tờ gấy lật đi lật lại, xem qua xem lại, nhưng không hiểu hỏi :

- Cái tờ giấy này thì có thể nói rõ được điều gì?

Phó Thanh Diệp nghiêm túc đáp :

- Lam cô nương, tờ giấy này chính là do tên trộm lấy mất thành vật của chúng tôi để lại ở hiện trường. Chúng tôi cho rằng, đây là sự khiêu kích công khai đối với người Ngõa Lạp, cũng là sự trà đạp tôn nghiêm của người Ngõa Lạp một cách công khai, đây là chuyện chúng tôi tuyệt đối không thể dung thứ được. Người Ngõa Lạp chúng tôi bất kể phải trả giá lớn như thế nào, thì cũng phải đoạt lại được món thánh vật này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.