Đan Phượng phủ đầu mùa xuân dạt dào màu sắc xanh biêng biếc, sức sống bừng bừng, trên núi non bốn phía thành thị đều bị cây keo xanh um tùm bao phủ, trong bóng cây xây dày đặc thỉnh thoảng điểm xuyến những chấm phấn hồng, đó là hoa đào chưa bị héo tàn. Sương mờ buổi sớm trùm lấp lên bốn phía Đan Phượng phủ, mãi mà không tan, mang theo ý vị mông lung, làm thành thị trông qua giống như tiên cảnh.
Đan Phượng hành cung cũng tỏ ra u tĩnh vô song, nhìn từ bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy vách tường đá cẩm thạch trắng muốt cùng cửa lớn hình vòm thâm thúy. Hai bên cửa lớn đều là nữ cảnh vệ toàn thân quân phục cầm súng đứng nghiêm, trừ bọn họ ra không nhìn thấy bất kỳ một ai khác, chỉ thỉnh thoảng có một hai cỗ xe ngựa lặng lẽ di qua, dừng lại ở cửa Đan Phượng hành cung, sau đó người trên xe ngựa vội vã di xuống, đem giấy chứng minh của mình cho nữ cảnh vệ kiểm tra, sau đó nhanh chóng biến mất sau cổng vòm thâm thúy, qua một lúc không lâu, lại vội vàng đi ra, ngồi xe ngựa rời đi.
Dương Túc Phong đem phòng làm việc của mình tạm thời chuyển đến Đan Phượng hành cung.
Từ ngày hôm đó bị ngất xỉu trên cầu tàu, dưới sự yêu cầu kiên quyết của Tử Duyệt cô nương “ngự y” được các nữ nhân Dương gia chỉ định, Dương Túc Phong lặng lẽ trở về Đan Phượng hành cung, chuẩn bị ở đó nghỉ ngơi một thời gian, trả qua kiểm tra của Tử Duyệt cô nương, phát hiện hôm đó y bị ngất xỉu không phải là ngẫu nhiên, mà là kết quả của nhiều nhân tố kết hợp lại, ví như y buổi tối mỗi ngày xử lý văn kiện, thường thức cả đêm, còn có trước đó ở Tô Khắc La mới bị kiếm khí của Phương Phỉ Thanh Sương làm bị thương, cùng với ngày đó trên cầu tàu bị lạnh nghiêm trọng, cùng với đám Phất Lai Triệt nốc rượu kết quả dẫn tới ngất xỉu, đi kèm với đó là trúng độc rượu và chảy máu dạ dày, làm đám nữ nhân Dương gia cảm thấy hết sức lo lắng.
Bất quá Dương Túc Phong lại chẳng đề ở trong lòng, được khi đắc ý vui tràn, ưu tư quét sạch, ngắm trăng sáng ngời, chuyện như thế liệu có được mấy lần chứ! Bất quá uống rượu tới dạ dày chảy máu vẫn làm y cảm thấy có chút buồn bực, vì sao bọn Phất Lai Triệt và A Phương Tác so với mình uống hơn mấy chục chén đều không việc gì, lại nhè đúng mình có chuyện? Bọn họ đúng là người được rượu khảo nghiệm qua !
Tại Đan Phượng hành cung, Dương Túc Phong gặp được đám Tô Lăng Tuyết và Tài Tiêm Tiêm cách biệt lâu ngày, các nàng đối với mình đã mong chờ mỏi mòn, cảm thụ ly biệt thật sư không dễ chịu, nhất là trong hành cung cô đơn tịch mịch này, loại tình cảm chờ đợi người yêu, không sao miêu tả được cho người ngoài. Biểu hiện oán trách tuyệt vọng của Tô Lăng Tuyết làm những nữ nhân khác cũng cảm thấy chua xót bội phần, Tô Lăng Tuyết không biết lặng lẽ đan bao nhiêu áo lông, có của Dương Túc Phong, cũng có của nữ nhân khác, đáng tiếc Dương Túc Phong mới chỉ có cơ hội mặc được một cái.
“Nào! Để ba ba ôm một cái!” Dương Túc Phong vui vẻ chơi đùa nữ nhi của mình, đáng tiếc cô bé còn chưa biết nói, chỉ duỗi cánh tay nhỏ ra ê a ê a loạn lên, còn không ngừng đạp chân, giống như một đứa bé trai hoạt bát, bên miệng còn chảy nước dãi, đúng là một đứa bé hoạt bát dễ thương làm sao! Đám Ngả Toa Lệ Nặc, Tô Phỉ Mã Vận cùng theo Dương Túc Phong tới Đan Phượng hành cung thay nhau bế em bé chơi đùa, dương như cô bé mới là chủ nhân thực sự của Đan Phượng hành cung, ngay cả Sương Nguyệt Hoa luôn lạnh như băng cũng lộ ra tình mẹ thiên tính.
Tô Lăng Tuyết từ sau khi sinh con, thái độ với Dương Túc Phong cũng cải thiện rất nhiều, thậm chí tự mình xuống bếp, cuối cùng nàng đã hiểu ra, trên cái thế giới này, dù sao nam nhân cũng là chỗ dựa của nữ nhân, thiếu bờ vai nam nhân chống đỡ, cuộc sống sẽ là chuyện hết sức thống khổ. Sự chuyển biến của nàng làm Dương Túc Phong nhận thấy sự thành công và an ủi trước nay chưa từng có, xem ra đúng là bỏ công không phụ người có lòng!
Trong lòng Dương Túc Phong thậm chí cảm khái, con đường mình cùng các nàng đi tới cùng nhau thực sự khúc khuỷu không thôi, nhưng cùng với thời gian từ từ trôi qua, bất tri bất giác sinh ra cảm giác nương tựa vào nhau, mặc dù bản thân chưa từng cảm thấy rõ ràng, nhưng từ sau lần bị Phượng Thải Y lừa, mới nhận ra mình nhưng nhờ các nàng nhường nào, các nàng có bất kỳ điều ngoài ý muốn gì đều sẽ làm lòng mình như dao cắt.
Lần này trở về Đan Phượng hành cung, tiếc nuối duy nhất là không gặp được Tiêu Tử Phong, nàng đã bí mật tới cao Nguyên Huyết sắc làm việc rồi, nàng và Lam Sở Yến quan hệ mất thiết, không biết từ phía Lam Sở Yến có được bí mật gì của cao nguyên Huyết Sắc, một thân một mình tới cao nguyên Huyết Sắc, sức khỏe của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, bất quá với võ công và trí tuệ của nàng, người có thể làm khó nàng không nhiều, Dương Túc Phong cũng yên lòng trở lại.
Tiểu biệt thắng tân hôn, sau bữa tối, Dương Túc Phong cũng bất chấp lời khuyên của Tử Duyệt cô nương, không chờ đợi được đến tối đã kéo Tô Lăng Tuyết và Tài Tiêm Tiêm cùng ngủ chung, chơi trò một nam hai nữ, Tài Tiêm Tiên thì không cần phải nói tới, Tô Lăng Tuyết lại nói thế nào cũng không làm, bất quá cuối cùng vẫn không lay chuyển được Dương Túc Phong, chỉ đành thẹn thùng chấp nhận, nhưng chỉ nằm úp xuống, để Dương Túc Phong mặc sức làm bậy, nói thế nào cũng không chịu đưa mặt ra, Tài Tiêm Tiêm và Dương Túc Phong thực sự điên đảo loan phượng mấy hồi, nàng sớm đã muốn có con, tất nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, quấn lấy tới khi đem Dương Túc Phong gân cốt rã rời mới chịu thôi.
Cả đêm điên cuồng, sáng hôm sau Tử Duyệt cô nương tới kiểm tra, đương nhiên không thiếu được một bữa quở trách, Dương Túc Phong chỉ đành thầm lè lưỡi, giả ra bộ cúi đầu thụ giáo, y biết rằng Tử Duyệt cô nương miệng rắn dạ mềm, chỉ cần mình bày ra bộ dạng cúi mình nhận lỗi, giông tố khẳng định sẽ qua rất nhanh, quả nhiên Tử Duyệt cô nương nhìn thấy y cúi đầu nhận sai, nói hai ba câu xong rồi thôi, ngược lại còn thương hại giúp y xoa bóp.
Không có mặt người ngoài, Tài Tiêm Tiêm một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, nàng và Tử Duyệt cô nương xưa nay giao hảo, lúc này không tránh được trêu chọc một phen, vòng quanh hai người một vòng, lắc lư cái đầu như cảm thấy hai người có vấn đề, ở bên chu môi, thần sắc ái muội cười nói: “Được rồi Tử Duyệt, cô muốn mắng thì tranh thủ lên, quá môn rồi cô mắng cũng không dám nữa, ừm, khi nào thì tới Dương gia chúng ta.?”
Tử Duyệt cô nương tức thì mặt đầy ráng hồng, hờn dỗi nói: “Phì! Ai đồng ý gả cho y!”
Tài Tiêm Tiên thần sắc cổ quái cười hắc hắc: “Cô thật sự không đồng ý sao?”
Tử Duyệt cô nương chỉ đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Dương Túc Phong bối rối nói: “Ta khiến cô ghét như vậy sao?”
Tài Tiêm Tiêm ôm lấy Tử Duyệt cô nương, thân thiết nói: “A, nếu cô không quan tâm tới chàng, cô cần quan tâm tới chàng như vậy không? Chàng hắt hơi một cái cũng hết sức khẩn trương rồi, khẩn trương sẽ loạn, ấy, cô nhìn mình kia, má đỏ như táo chín vậy, nếu là ta, ta chẳng thèm quản chàng…”
Tử Duyệt cô nương biết mình nói không được nàng, hẫy tay đẩy nàng ra, đỏ mặt rời đi.
Tài Tiêm Tiêm nhìn bóng lưng của nàng, lại nhìn Dương Túc Phong, hình như thấy một bông hoa tươi lại phải cắm vào bãi phân trâu, vô cùng oán tiếc nói: “Thiếp phát hiện mồm miệng Tiêu đại tỷ tỷ thật hữu dụng, có thể lừa người ta quay vòng vòng, cô gái tốt nhường nào, thực sự không biết phúc khí chàng tu bao đời mới dược!”
Dương Túc Phong trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, trọng lòng ngọt lịm. Quyền cao chức trọng, không khỏi có chút tâm lý đại nam nhân, mặc dù thể diện có chút cản trở, nhưng nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp luôn muốn chiếm lấy làm của mình, hiện giờ nữ nhân bên cạnh, cơ bản đã cùng mình có quan hệ mật thiết, ngoại trừ Tiêu Tử Phong ra chỉ còn có Lăng Thanh Tư và Tử Duyệt cô nương còn chưa cùng mình phu thê ân ái mà thôi, bất quá đó cũng là chuyện trăng đến rằm sẽ tròn thôi, tiểu cô nương Na Tháp Lỵ tuổi còn nhỏ, đợi vài năm nữa hãy nói, bất quá muốn đem làm tiểu Lolita để thưởng thức một chút cũng chắc gì không thể, ngược lại sư phụ của nàng làm mình lòng dạ ngứa ngáy, ngày đó ở Tô Khắc La vô tình liếc một cái, thực sự là nữ nhân quốc sắc thiên hương! Tuổi có lẽ lớn hơn minh một chút, bất quá tư vị chơi đùa cùng tỷ tỷ mình cũng chưa được thử qua!
U Nhược Tử La… đúng là một cái tên cổ quái, không biết khi nào mới có thể thấy nàng lần nữa? Thánh linh đan của nàng hại người không ít, khi nào mới có thể lấy đạo của người trả lại cho người đây, đó thực sự là chuyện không thể tuyệt hơn…
Chính đang suy nghĩ bậy bạ, Tử Duyệt cô nương lại tới, xụ mặt nói: “Tiêm đây!”
Dương Túc Phong hồi thần lại, nhìn Tử Duyệt cô nương bật cười, Tử Duyệt cô nương tức thì mặt đò bừng, thẹn thùng không thôi, kỳ thực trong lòng nàng có quỷ, phát hiện trái tim của mình đã vương vấn trên người Dương Túc Phong, không thể tách rời rồi, mới có phản ứng như vậy, mà những nữ nhân Dương gia sớm đã coi nàng là một thành viên trong đông đảo tỷ muội rồi, bình thường tụ hội chơi đùa gì đều cũng đã không phân biệt nữa, hoàn toàn là người một nhà, Dương Túc Phong đương nhiên biết, cho nên mới cố ý trêu cho nàng xấu hổ như vậy.
Tử Duyệt cô nương xoay người đi, khó khăn lắm mới nỗ lực nghiêm mặt lại, gian nan nói: “Ngài còn như thế nữa, tôi đi ngay đấy.”
Dương Túc Phong cười đầy thâm ý, cầu khẩn nói: “Được rồi, ta ngoan ngoãn nghe lời y sinh.”
Tử Duyệt cô nương lúc này mới thẹn thùng quay người lại, giúp y tiêm, tiêm xong lại tỉ mỉ lau vết tiêm, ân cần nhỏ giọng hỏi: “Có đau không?”
Dương Túc Phong lơ đễnh nói: “Ồ, không có cảm giác gì…”
Tử Duyệt cô nương nhìn từng chồng tư liệu văn kiện trên chiếc bàn trà bên cạnh y, không khỏi cau mày, thương xót nói: “Những thứ này ngài có thể bỏ qua một bên hay không? Ngài tới để nghỉ ngơi, không phải tới làm việc… sức khỏe của ngài so với đám Phất Lai Triệt, A Phương Tác cách nhau qua xa, ngài phải rèn luyện cho tốt mới được, sức khỏe của ngài nếu có vấn đề gì, các tỷ tỷ còn không giết tôi ư! Ngài coi như thương lấy tôi, nghỉ nghơi mấy ngày đi.”
Vừa nói trên gương mặt Tử duyệt cô nương bất giác chảy xuống hai hàng nước mắt long lanh.
Dương Túc Phong lắc đầu, quan tâm giúp nàng lau nước mắt, cười khổ nói: “Không bỏ được, nếu ta lười một chút, người khác đều muốn gây khó cho ta, trời sinh số khổ rồi chẳng còn cách nào khác, bất kể là vì các nàng hay là vì dân chúng địa khu Mỹ Ni Tư, ta đều phải cố qua thời gian bận rộn này.”
Tử Duyệt cô nương phủ mình lê người y, ngẹn ngào nói: “Cứ kéo dài nữa, thân thể của ngài sẽ chịu không nổi…”
Dương Túc Phong khoát tay, vuốt ve mái tóc của nàng, nhỏ giọng nói: “Được rồi, không cần lo lắng, chúng ta ráng qua mấy năm nữa, cuộc sống sẽ tốt lên, tới khi đó ta nhất định sẽ nghe lời nàng, nàng muốn ta nghỉ ngơi bao lâu ta nghỉ bấy lâu, được hay không nào? Ta nói thật đó…”
Tử Duyệt cô nương tựa hiểu tựa không, trông đôi mắt sáng mang theo ánh lệ nhìn y, cuối cùng vẫn quyến luyến mang theo lo lắng rời đi.
Dương Túc Phong khẽ thở ra một hơi, nghỉ ngơi, đó đúng là chuyện xa xỉ!
Tất cả tư liệu văn kiện trên bàn trà đều có liên quan tới cải cách chính trị và cải cách quân sự của khu vực quân Lam Vũ khống chế trong khoảng thời gian này, toàn bộ đều là vấn đề rất cụ thể, phải định đoạt xử lý thật nhanh, lần chỉnh đốn này quan hệ tới tương lai của quân Lam Vũ, quan hệ tới vận mệnh của quân Lam Vũ, phải tranh thủ từng giây từng phút thời gian để tiến hành, nếu không tới khi đại chiến lại nổi lên, thì không còn cơ hội mà thở nữa.
Ngày 25 tháng 2 năm 1729 thiên nguyên, hoàng đế Đường Minh thần thánh chí tôn đế quốc Đường Xuyên chính thức ban bố thánh chỉ, tấn phong Tư Mã Tung Hoành và Độc Cô Long làm vương gia, tấn phong đám lãnh đạo Long Cửu Trọng của gia tộc Phong Hỏa Vân Long thành hầu gia, tuyên cáo thiên hạ, Dương Túc Phong cũng chính thức ban tước vị Tử Xuyên hầu, đất phong là địa khu Mỹ Ni Tư ở Tử Xuyên đạo. Bất quá trên vấn đề đại đô đốc Mỹ Ni Tư, triều đình đế quốc mặc dù thả ra phong thanh nhưng thủy chung kông có hành động, mà lời đồn về thập tứ công chúa, tuy nói là sắp tới rồi, sắp tới rồi, nhưng lại thủy chung không xuất phát.
Dương Túc Phong đương nhiên biết tất cả đều liên quan tới cục thế của kinh đô Ni Lạc Thần.
Đại quân nước Mã Toa mặc dù đã uy hiếp tới phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng bọn chúng dù sao còn chưa thể lập tức tấn công Ni Lạc Thần, bọn chúng phải nghĩ phương pháp đem uy hiếp hai bên cánh của mình thanh trừ mới có thể, nhất là quân đội của Tư Mã gia tộc và Độc Cô gia tộc, còn có Long gia quân, nhưng mà tới lúc này, khi chiến hỏa lan tới cửa nhà mình, quân đội Tư Mã gia tộc còn cả quân đội Độc Cô gia tộc đều biểu hiện đặc biệt anh dũng, so với khi là đại quân cần vương kiên cường hơn nhiều, bọn họ mặc dù đối diện với kẻ địch có ưu thế binh lực, cũng kiên quyết không chịu rút lui, thường toàn bộ chiến tử, tình hình chiến đấu hết sức thảm liệt, xem ra khi liên quan tới lợi ích và địa bàn của bản thân, hai đại gia tộc này mang ra công phu giấu đáy rương ra rồi, ngay cả đám Tư Mã Tung Hoành và Độc Cô Long đều tự thân lên chiến trường.