Thế là mình dịch trùng, quá đau Thôi lỡ dịch thì post luôn cho bõ tức
+++
Đối với chuyện về mặt kinh tế, Dương Túc Phong cũng quan tâm đầu tư nhiều cho sản xuất, có lẽ cảm thấy cách dùng từ ngữ của Tiêu Phương Tạ có chút kích động, nên Dương Túc Phong hơi nghi hoặc nói:
- Dù thế nào đi chẳng nữa, thị trường hàng hóa của chúng ta cũng chưa tới mức bão hòa chứ?
Nếu như địa khu Mỹ Ni Tư phát triển kinh tế đúng là nhanh được như vậy, thì y còn phải tạ ơn trời đất, đáng tiếc đây là điều không thể.
Cơ sở kinh tế của địa khu Mỹ Ni Tư quá mỏng, địa khu La Ni Tây Á cũng chỉ có Cách Lai Mỹ là tương đối ổn, còn về Lỗ Ni Lợi Á và những địa phương xa xôi chiếm cứ sau đó, thì càng chẳng cần phải nói nữa.
Hiện giờ quân Lam Vũ còn đang ra sức ném tiền ra bên ngoài, như mấy địa khu vương quốc Ương Già và vương quốc Lâu Lan, chỉ có nhập vào mà không có xuất ra, cho dù có xuất ra, cũng chỉ là khoáng thạch nguyên thủy nhất.
Mặc dù con số thống kê mỗi một quý đều cho thấy, kinh tế của những vùng đất dưới sự khống chế của quân Lam Vũ có tỉ lệ tăng trưởng vô cùng kinh người, thậm chí tới cảnh giới hàng nghìn phần trăm, nhưng nguyên nhân chỉ là bởi vì cơ số quá nhỏ.
Trước khi Dương Túc Phong tới địa khu Mỹ Ni Tư, thì kinh tế của địa khu Mỹ Ni Tư quả thực có thể nói là hoàn toàn trống không, cho dù là tăng trưởng có nhanh hơn nữa, cũng còn cách đại lục Y Lan một khoảng tương đối xa.
Tiêu Phương Tạ cẩn thận nói:
- Hiện giờ còn chưa, nhưng có lẽ hai năm hoặc là ba năm nữa thôi, là sẽ bão hòa. Bời vì hiệu suất sản xuất của chúng ta quá cao, sức sản xuất quá lớn, mà thị trường của chúng ta lại quá nhỏ, cho nên không thể tiêu hỏa nổi. Đây là do chúng tôi từ tốc độ phát triển kinh tế hiện nay dự đoán ra, năm 1733 số lượng thương phẩm sản xuất được và số lượng tiêu thụ của thị trường, một số thương phẩm sẽ xuất hiện tình huống cung vượt quá cầu một cách nghiêm trọng.
Dương Túc Phong nhận lấy xem qua một lượt, mày tuy không cau lại, bất quá con số ở bên trên đã làm cho y chú ý.
Tiêu Phương Tạ còn có một câu nói chích sâu vào trong tim y, đó là nguyên nhân thị trường bão hòa không phải là bời vì sức sản xuất quả mạnh, mà là bởi vì sức tiêu thụ của thị trường quá nhỏ.
Dương Túc Phong đương nhiên hiểu ý tứ đằng sau câu nói đó của Tiêu Phương Tạ, chỉ có nhân khẩu mới có thị trường, nhưng toàn bộ nhân khẩu của đại lục Y Vân công lại, có lẽ còn chưa bằng một phần mười của đại lục Y Lan, nhân số ít như thế thì làm sao có thể tiêu thụ được nhiều sản phẩm như thế được?
Huống chi, đại lục Y Vân vốn nghèo rớt mùng tơi, cư dân ở nơi này cũng chẳng có khả năng chi tiêu.
Cho nên quân Lam Vũ chỉ có chiếm giữ nhiều địa bàn hơn nữa, nhiều nhân khẩu hơn nữa, mới có thể mở rộng được dung lượng của thị trường, mới có thể thỏa mãn được nhu cầu phát triển kính tế.
Nói trắng ra là quân Lam Vũ cần phải tiến công, tiếp tục tiến công, không ngừng tiến công, không thể dừng lại, nếu không sẽ mang tới ảnh hưởng xấu cho kinh tế.
Cổ Địch Sâm cân nhắc nói:
- Sản xuất hàng hóa tự có quy luật phát triển của mình, khi số lượng sản phẩm trên thị trường tăng lên, giá cả tự nhiên sẽ phải hạ xuống. Giá cả hạ tất nhiên sẽ có một số công xưởng chuyển ngành sản xuất, tới khi đó xưởng sản xuất khả năng sẽ tự điều chỉnh, chúng ta cũng không cần phải quá quan tâm …
Dương Túc Phong khẽ cười khổ, lẩm nhẩm nói:
- Vấn đề là không phải tất cả sản phầm của chúng ta đều quá thặng dư, chúng ta không thể gánh chịu được nguy cơ kinh tế này. Xem ra phát triển kinh tế của chúng ta, vẫn phải tăng cường điều hành vĩ mô, tăng cường chỉ đạo phương hướng. Đương nhiên, Lão Tiêu, ta biết ý kiến của ông, biện pháp giải quyết vấn đề từ căn bản vẫn là mở rộng t hị trường, tốt nhất là chiếm lấy cả đế quốc Đường Xuyên có phải hay không?
Tiêu Phương Tạ nghiêm túc nói:
- Cho dù chỉ có mấy tỉnh ở miền duyên hải, thì cũng được.
Dương Túc Phong đột nhiên cười với chút thích thú, nói với vẻ rất hài lòng:
- Ta vẫn luôn lo lắng thực lực kinh tế níu kéo hành động quân sự, không ngờ rằng hiện giờ thực lực kinh tế còn thúc quân sự phải tiến hành hành động. Ừm, đây là chuyện tốt, may mắn là chúng ta còn có t hời gian một năm, chúng ta có thể cướp lấy một số thị trường có khả năng dung nạp khá một chút. Mẹ nó chứ, lão Cổ, lần này ngươi không phản đối ta đi tới kinh đô Ni Lạc Thần nữa chứ.
Cổ Địch Sâm lạnh lùng nói:
- Nếu ngài mang theo năm vạn người đi thì tôi không phản đối.
Dương Túc Phong cười thoải mái, nhìn lên bầu trời rực rỡ, vặn mạnh hông, như trút bỏ được gánh nặng nói:
- Xem ra phương pháp trồng cấy của chúng ta trước kia thu được hiệu quả rồi, ha ha ha ha, ta thực sự muốn cười to một trận, một địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi như vậy, không ngờ bị ta làm ra nhiều sản phẩm tới mức sắp không có chỗ mà bán, ta hẳn là đáng được kiêu ngạo một chút chứ?
Cổ Địch Sâm cười nói:
- Đương nhiên, tối nay ngài mời chúng tôi ăn cơm chúc mừng cũng được luôn. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, tài chính chúng tôi đầu tư cũng không ít đâu nhé, nếu chẳng làm ra chút thành tích, sợ rằng mấy vị lão đại của quân đội sớm đã bóp cổ chết chúng tôi rồi. Ngài không phải là không biết Vũ Phi Phàm và ba bà vợ của ngài, mỗi một lần tài chính dự toán đưa ra, chừng như dùng ánh mắt cũng có thể giết chết chúng tôi rồi, chúng tôi đúng là sợ chết khiếp.
Dương Túc Phong gật đầu hết sức thông cảm, sau đó lại cường ha hả vô cùng thoải mái.
Mấy năm nay, khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ kinh tế phát triển rất nhanh, mỗi một quý đều có khá nhiều cơ sở thiết bị được hoàn thành, cũng có rất nhiều công xưởng và công ti khải trương, tuyến đường sắt ban đầu càng ngày càng được kéo dài, thương thuyền hoạt động ở trên biển cũng càng ngày càng nhiều.
Địa khu Mỹ Ni Tư vốn là một vùng hoang lương, hiện giờ công xưởng đã mọc lên như nấm, ống khỏi như rừng rồi.
Vô số khói đen khói trăng phun ra mặc dù làm cho môi trưởng ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng cũng tăng cường thực lực của bản thân, Dương Túc Phong cũng chẳng để ý nhiều.
Tất cả những điều này, đều tuyệt đối không thể tách rời việc Dương Túc Phong đầu tư vô số tài chính xây dựng cơ sở, đừng nói đại lục Y Vân, cho dù là cả đại lục Y Lan, cũng chẳng có một ai điên cuồng xay dừng trang thiết bị cơ sở như y.
Ở kiếp trước khi chơi game trên máy tính, Dương Túc Phong thuộc trường phái cày cấy điển hình, bị động phản kích, thích chuyên tâm xây dựng cày bừa, chỉ khi đã xây dựng được tương đối rồi mới phát động tiến công quy mô lớn.
Khi Dương túc Phong tới thế giới này, loại tính cách đó không tránh khỏi ảnh hưởng tới quyết sách của y.
Trong con mắt của rất nhiều người, quân Lam Vũ có thể mở rộng quân đội nhanh chóng ở trong thời gian ngắnn, là do thực hành phương châm quân sự độc tài. Trong thời gian ngắn chiếm lấy toàn bộ đại lục Y Vân cũng là khả năng rất cao.
Trên thực tế, Dương Túc Phong cũng đã từng suy tính như thế, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, bời vì nếu như làm vậy, sự thống trị của quân Lam Vũ sẽ khó mà lâu dài được, thậm chí khó mà duy trì được cho tới khi bước lên đại lục Y Lan.
Không có sự hậu thuẫn chắc chắn, lưỡi có sắc cũng chỉ là lời khoác lác, bời vì lưỡi lê rồi cũng có lúc bị uốn cong, huống chi y xuất thân nghèo khó, cũng không muốn nhìn nhân dân dưới sự thống trị của mình đều nghèo xơ ngèo xác được.
Khi Dương Túc Phong còn nhỏ từng ném trải cảnh khốn cùng một nhà chỉ có hai cái quần để mặc, dù thế nào cũng không thể để cho bi kịch như thế lặp lại.
Quân Lam Vũ từ nhiều con đường có được tài chính cực lớn, và cơ bản đều bị Dương Túc Phong đưa vào xây dựng cơ sở hạ tầng.
Vào lúc đỉnh thịnh, phủ đại đô đốc Y Vân đồng thời khởi công xây dừng hơn mười một tuyến đường sắt, những tuyến đường sắt này, toàn bộ đều là những cái động hút tiền không đáy, cơ bản đã nuốt mất toàn bộ tài phú mà A Phương Tác phải hết sức vất vả mới vơ vét được của hải tặc Solomon.
Số tài chính đầu tư này, đúng là đã mang tới ảnh hưởng không thể tính toán được cho sự phát triển kinh tế của quân Lam Vũ, tăng cường tốc độ phát triển kinh tế của địa khu Mỹ Ni Tư, toàn bộ địa khu Mỹ Ni Tư đúng là đã được thay da đổi thịt.
Đương nhiên, đem tài chính nghiêng về phía kiết thiết hậu phương chẳng phải là một chuyện dễ dàng, Dương Túc Phong phải chịu áp lực rất lớn.
Mỗi năm khi kiểm kê tài chính, đều là lúc quan hệ giữa lực lượng quân đội và phi quân đội của quân Lam Vũ căng thẳng nhất, nếu chẳng phải là có mặt Dương Túc Phong ở đó, hai bên lao vào đánh nhau cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Sách lược nhất quán của Dương Túc Phong, đó là cơ bản chia tài chính theo tỷ lệ 3-7, quân phí chiếm ba mươi phần trăm, còn những lĩnh vực khác chiếm bảy mươi phần trăm.
Nếu như ở thời đại hòa bình, thì quân phí như vậy cũng đủ dùng rồi, thậm chí còn là lãng phí. Nhưng hiện giờ là lúc chiến tranh căng thẳng nhất, cho nên các tướng lĩnh quân đội luôn cho rằng quân phí không đủ.
Vũ Phi Phàm bề ngoài thì có vẻ nho nhã, nhưng khi tranh đoàn quân phí, thì so với Đường Lang ở trong truyền thuyết chỉ có hơn chứ không kém, thêm vào tên Phất Lai Triệt ngoan cố bướng bỉnh ở bên cạnh uy hiếp dụ dõ, đám người Cổ Địch Sâm đúng là có chút kiêng kỵ.
Những quan viên cao cấp của quân đội này bọn họ không chọc nồi, chỉ có Dương Túc Phong đích thân ra mặt, mới có thể khống chế được bọn họ.
Hiện giờ, khi kinh tế phát triển có thể thúc đẩy hành động quân sự tiến tới, Dương Túc Phong đúng là rất an ủi.
Trải qua thời gian ba bốn năm gian khổ kiến thiết, cơ sở hạ tầng ở khu vực dưới sự khống chế của quân Lam Vũ đã tương đối hoàn thiện, bất kể lúc nào cũng phải cần đầu tư tài chính lẽ tất nhiên là dần dần giảm bớt.
Bất quá, kinh tế phát triển còn chưa kịp làm cho cuộc sống của Dương Túc Phong được dễ chịu an nhàn, thì lúc này vấn đề thị trường lại nảy sinh.
Cổ Địch Sâm nói:
- Lão Tiêu, ông trước tiên báo cáo qua tình hình cụ thể với Phong lĩnh đi.
Tiêu Phương Tạ gật đầu, theo trình tự bào cáo đơn giản với Dương Túc Phong tình hình kính tế trước mắt của quân Lam Vũ.
Nhìn chung mà nói, trong mấy năm trước đó, quân Lam Vũ trọng điểm xây dựng trang bị cơ sở hạ tầng, tận lực mở đường cho kinh tế phát triển, cho tới tận bây giờ, đường sắt, nguồn năng lượng, động lực và thông tấn đều là nội dung quân Lam Vũ kiến thiết trọng điểm.
Quân Lam Vũ cũng đầu tử vô số tài chính vào các hạng mục nói trên, trong đó có những con số tài chính làm cho người ta phải tặc lưỡi, nhưng đúng là đã thu được thành tích rất tốt.
Quân Lam Vũ kiết thiết cơ sở trọng điểm chính là đường sắt, mỗi một quý đều có tuyến đường sắt mới được khởi công, cũng có tuyến đường săt mới được hoàn thành.
Quân Lam Vũ kiến thiết đường sắt chủ yếu dùng phương thức chính phủ bỏ vốn bảy mươi phần trăm, tư nhân bỏ vốn ba mươi phần trăm để tăng cường tốc độ kiến thiết.
Dưới sự kích thích của các loại chính sách ưu đãi, phong trào xây dựng đầu tư vào đường sắt dâng lên rất cao, thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường và thương doàn mậu dịch Cách Lai Mỹ, đèu đầu tư xây dựng vô số tuyến đường sắt, đương nhiên, bọn họ cũng thu hoạch được rất nhiều lợi ích.
Hiện giờ, mấy tuyến đường sắt ở địa khu La Ni Tây Á trên cơ bản đã làm xong toàn bộ, tạo thành một mạng lưới đường sắt tương đối hoàn chỉnh, tây tới cảng Mễ Luân, đông tới thủ đô Mông Địa Tạp La của Lỗ Ni Lợi Á, đều có mạng lưới đường sắt rất tốt kết nối với nhau.
Rất nhiều sản phẩm có thể trực tiếp thông qua vận chuyển đường sắt, phân tán tới các thị trường, hoặc là vận chuyển tới các cửa cảng.
Đồng thời tài nguyên vật liệu tới từ các phương, cũng có thể tự do thông qua vận chuyển đường sắt, mau chóng tới được vị trí của các công sưởng, hết sức thuận tiện cho công nghiệp phát triển.
Căn cứ vào cách nói của bộ trưởng Y Lợi Á Đặc, trong thời gian hai ba năm sau này, quan Lam Vũ sẽ xây dựng càng nhiều tuyến đường sắt hơn, đem các thành thị chủ yếu, các khu công nghiệp và các khu mỏ toàn bộ kết nối với nhau.
Hiện giờ chính đang trọng điểm xây dựng tuyến đường sắt từ Lỗ Ni Lợi Á tới thành Tinh Tuyệt trung tâm của địa khu Lâu Lan.
Tuyến đường sắt này sau khi được hoàn thành, sẽ tăng cường sự khống chế của quân Lam Vũ đối với trung bộ đại lục Y Vân, thậm chí có thể gián tiếp ảnh hưởng tới kết cấu. chính trị của liên minh Nhã Ca và Âm Nguyệt hoàng triều.
Tuyến đường sắt này sau khi được hoàn thành, bội đội dã chiến của quân Lam Vũ có thể trực tiếp ngồi xe lửa tới thành Tinh Tuyệt, sau đó tiến vào địa khu Âm Nguyệt hoàng triều, khống chế cục diện ở nơi đó.
Trong đại bộ phận thời gian trước kia, than đá đều là nguồn năng lượng chủ yếu, bất kể là máy phát tiện hay là máy hơi nước, đều cân phải sử dụng than đá.
Do nhu cầu phát triển kinh tế và quân sự, Dương Túc Phong bắt đầu đưa con mắt nhắm vào dàu mỏ, ở trong đống đổ nát của vương quốc Cơ Nỗ Địch Á, chuyên gia thăm dò của quân Lam Vũ đã dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại cùa dầu mỏ, mặc dù chưa thế thăm dò được trữ lượng, nhưng dự đoán có thể đủ cho quân Lam Vũ dùng từ tám tới mười năm.
Dầu mỏ chính thức trở t hành hạng mục nghiên cứu của các chuyên gia kỹ thuật quân Lam Vũ, đáng tiếc đối với việc chế luyện dầu mỏ Dương Túc Phong có hiểu biết rất ít, chẳng giúp đỡ gì được, chỉ có thể miêu tả đơn giản tiền cảnh vận dụng dầu mỏ cho bọn họ.
Kết quả làm cho một đám người gọi là chuyên gia say xẩm mặt mày, cảm t hấy thứ Dương Túc Phong miêu tả quá sức hoang đường, bọn họ khó mà tin được thứ chất lòng đen đen dính nhớp này có thể phát huy được tác dụng lớn như thế, Dương Túc Phong cũng chỉ đành cười khổ.
Điện lực là nguồn năng lượng phát triển trọng điểm của quân Lam Vũ.
Từ sau khi điện được phát minh ở Cách Lai Mỹ, được Dương Túc Phong chỉ dẫn, đã có sự phát triển nhảy vọt, kỹ thuật ứng dụng điện lực cũng bị Dương Túc Phong phá vỡ sự bình hành do thượng đề dày công lập nên.
Đối với việc sản xuất và ứng dụng điện năng Dương Túc Phong còn tương đối am hiểu, dưới sự giúp đỡ của y, một số địa khu đã xây dựng được khá nhiều nhà máy phát điện và trạm phát điện thủy lực.
Ưng dụng của điện năng càng này càng phổ biến, bất quá trước mắt mà nói, nó còn chưa thể được đưa tới cuộc sống của người dân thường.
Công nghiệp quan sự và công xưởng cỡ lớn của quân Lam Vũ đều rất cần điện lực làm nguồn năng lực, trong thời gian hai ba năm sau này, số nhà máy phát điện được xây dựng cũng không thể đáp ứng được nhu cầu của quân Lam Vũ.
Vô tuyến điện báo bắt đầu được ứng dụng một cách có hạn chế trong dân gian, các bưu cục lớn ở nhiều nơi đều bắt đầu tiến hành nghiệp vụ vô tuyến điện báo, bất quá bời vì nhu cầu bảo mật, vô tuyến điện báo được sử dụng còn tương đối hạn chế, đại bộ phận quần chúng chưa thể tiêu phí được.
Ngược lại điện thoại đã được ứng dụng ở trong dân gian, bời vì quân Lam Vũ không có quá nhiều tài chính để nghiên cứu kỹ thuật điện thoại, nên cần phải dự vào lực lượng tài c hính của dân gian.
Nhưng quân Lam Vũ đối với kỹ thuật hạch tâm của điện thoại vẫn còn có điều bảo lưu, đôi khi Dương Túc Phong cũng tự cảm khái một mình, nếu như chẳng phải vì chiến tranh, rất nhiều thứ mà y biết sẽ được đăng công khai trên chuyên trang của (Nhật báo quân Lam Vũ), phát động nhân viên nghiên cứu khoa học của cả thế giới tiến hành nghiên cứu.
Khẳng định có thể trong thời gian ngắn thay đổi diện mạo của thế giới này, chỉ tiếc rằng bời nhu cầu của bảo mật chiến tranh, những điều y biết cho dù có nhiều hơn nữa, cũng chỉ có thể hạn chế trong vòng tròn nhỏ quân sự.
Từ sau khi thả lỏng cho nghề tạo thuyền, công nghiệp đóng tàu của quân Lam Vũ liền phát triển thần tốc, vô số xưởng đóng thuyền bắt đầu được dưng lên ở duyên hải Ni Tư và duyên hải Á Đinh.
Những chủ thương thuyền hạm đội cướp bóc thu được vô số lợi ích, đều xâ dựng xưởng đóng thuyền của mình, hoặc là đặt mua vô số thuyền bè.
Cạnh tranh giữa các xưởng đóng thuyền với nhau mỗi ngày một kịch liệt, giá thành đóng thuyền càng ngày càng thấp, tốc độ đóng thuyền càng ngày càng nhanh, xúc tiến vận dụng rất nhiều kỹ thuật mới, những chiếc thuyền được tạo ra, tính năng ngày càng trở nên ưu tú.
Căn cứ vào thống kê chưa đầy dủ của cục vận chuyển đường biển, hiện giờ thương thuyền cỡ lớn có trọng tải trên một nghìn tấn được đăng ký ở cục vận chuyển đường biển, đã tới hơn ba nghìn ba trăm chiếc, trong đó thương thuyền viên dương cỡ siêu cấp có trọng tải trên ba nghìn tấn đã có hơn năm trăm chiếc.
Những chiếc thương thuyền viễn dương siêu kích cỡ này chủ yếu vận hành giữa nam bộ đại lục Y Vân và địa khu Mỹ Ni Tư, cũng có một bộ phận vận hành giữa địa khu Mỹ Ni Tư và đại lục Y Lan, trở thành lực lượng nòng cốt của vận chuyển hải dương.
Quân Lam Vũ vẫn như trước đây liên tục có phát minh kỹ thuật xuất hiện, cục bản quyền định ra những phương sách mạnh mẽ hơn chi tiết hơn, đồng thời ở phương diện đem kỹ thuật chuyền hoa thành lực sản xuất cũng làm ra nỗ lực không ngừng nghỉ.
Cục bản quyền trừ bảo hỗ kỹ thuật phát minh ra, còn trở thành nơi chuyển nhượng phát minh, vô số phát minh kỹ thuật thông qua tác dụng của cục bản quyền, đã được chuyển thành lực sản xuất, tăng cương rất lớn năng lực sản xuất và trình độ sản xuất, đồng thời cũng kích thích những nhà nghiên cứu khoa học tiến hành những nghiên cứu mang tính sáng tạo.
Tiêu Phương Tạ giao cho Dương Túc Phong một tấm bản đồ kinh tế khu vực mới tinh, bên trên liệt kê rõ những hạng mục phát triển trọng điểm của các khu vực, còn có các hạng mục ưu thế của từng khu vực.
Những thứ yếu tốc khác như nguồn năng lượng và khoảng sản …v..v..v cũng toàn bộ có trong danh sách.
Dối diện với tấm bản đồ phân bố khu vực kinh tế trật tự như vậy, Dương Túc Phong cảm thấy rất hài lòng.
Được quân Lam Vũ nâng đỡ có ý đồ, kinh tế của các khu vực dưới sự quản hạt của phủ đại đô đốc Y Vân đúng là phát triển rất mau chóng, mỗi một ngày đèu có rất nhiều công ti mới và công xưởng mới xuất hiện, nhưng không phải xuất hiện một cách bộc phát mà được xuất hiện dưới sự chỉ đạo có mục đích của phụ đại đô đốc Y Vân.
Ví như ở địa khu Cách Lai Mỹ, chủ yếu phát triển sản nghiệp kỹ thuật cao. Ở địa khu Tô Khắc La, chủ yếu phát triển cây bông và nghành nghề có liên quan. Ở vương quốc Tháp Lâm, thì lợi dụng sông Đà Đà đế sản xuất điện lực phát triển công nghiệp nặng. Ở Dương Xuyên đạo, chủ yếu là nghê trồng trọt và nghề chăn nuôi. Ở địa khu vương quốc Ương Già, chủ yếu phát triển gia công khoáng sản ..v..v..v
Khai thác có mục đích sự phát triển kinh tế của các địa khu, tránh khỏi hậu quả không tốt do xây dựng trùng lặp mang lại.
Trải qua hai ba năm nỗ lực, quân Lam Vũ đã sơ bộ hình thành kết cấu kinh tế phát triền mang tính lan truyền với nền tảng là vương quốc Cách Lai Mỹ, lấy Tử Xuyên đạo làm trung tâm.
Các công xưởng chủ yếu tập trung ở các miền duyên hải, để thuận tiện cho việc vận chuyển, còn tài nguyên khoáng sản thì thông qua tuyến đường sắt tập trung ở vùng duyên hải.
Cùng với việc quân Lam Vũ dần dần đem chiến lược chuyển sang đại lục Y Lan, phủ đô đốc cũng tăng cường kién thiến kinh tế ở các vùng ven biển Linh Đinh Dương một cách có chút đích.
Vô số công nghiệp quân sự đã bắt đầu di chuyển tới địa khu duyên hải Linh Đinh Dương.
Do sự phân bố khu vực kinh tế, nên có rất nhiều địa khu đã xuất hiện thị trận trúng tâm, thành thị trung tâm, những thành trấn này đều có nền công nghiệp kỹ thuật hạch tâm nào đó, có thể sáng tạo ra giá trị sản lượng cực lớn, có địa vị kinh thế không thể lay động.
Ví như Bích Giang phủ của Tử Xuyên đạo là một kinh đô dồ gốm mới, nơi đó trở thành địa khu chuyên sản xuất những đồ dùng bằng gốm, đồ gốm được sản xuất và tiêu thụ không đâu có thể bì kịp.
Giống như thế Cao Dương phủ ở Trinh Xuyên đạo, cũng trở thành nơi tập trung nghề dệt vài nổi tiếng gần xa, có vô số xí nghiệp đệt.
Những thành trấn trung tâm hoặc những phủ trung tâm giống như thế, ít nhất phải có hơn ba mươi cái, giá trí sản lượng công nghiệp của chúng, chiếm tới sáu mươi phần trăm tổng giá trị sản lượng công nghiệp của quân Lam Vũ, lập nên địa vị kinh tế cường đại của quân Lam Vũ.
Mộ số địa khu còn xuất hiện phân bố kết cấu sản nghiệp rõ ràng, ví như dọc sống Hương Diệp và sông Hương Thảo, đều trở thành nơi tập trung gia công lương thực và gia công gia súc.
Con sống Hương Thảo và sông Hương Diệp trong xanh và yên tĩnh ngày nào đã trở nên huyên náo không thôi, nước sông cũng bắt đầu bốc mùi hôi thối khó ngửi.
Toàn bộ địa khu Cáp Lạp Lôi, xưởng xẻ gỗ cả ngày phát ra tiếng động rầm rầm, bời vì nơi này là công trường gia công vật liệu gỗ lớn nhất của quân Lam Vũ.
Hiệp hội sản xuất và hiệp hội mậu dịch bắt đầu xuất hiện ồ ạt, đủ các loại nghề nghiệp, các địa khu các công xưởng hoặc các công ti, đều bắt đầu tổ chức tự phát, cùng nhau thương thảo quyết sách thị trường, cùng nhau hoàn thiện quản lý thị trường, để giáp bớt chi phí, giảm thiểu sai sót, mưu cầu lợi nhuận lớn nhất.
Những hiệp hội hành nghiệp tương đối lớn như hiệp hội gia công vật liệu gỗ và hiệp hội vận chuyển đường biển, thì bắt đầu khiến cho trên báo chí xuất hiện tự ngữ lũng đoàn hoàn toàn mới, bời đã khống chế sản xuất vận chuyển quá nửa của quân Lam Vũ, nhưng hàm nghĩa thực sự của nói trừ Dương Túc Phong ra, thì chưa có ai có thể lý giải thấu triệt.
Kỹ thuật mới được phát triển, đã kích thích sản phẩm mới xuất hiện, cải tiến công nghệ kỹ thuật, cũng đề cao rất nhiều hiệu suất sản xuất, sản phẩm mới được xuất hiện liên tục, hiệu suất sản xuất được tăng lên chóng mặt, khiến cho hệ thống công nghiệp của quân Lam Vũ đã cơ bản được hoàn thiện.
Ở địa khu Mỹ Ni Tư nghèo xơ nghèo xác với nền công nghiệp rách nát, đã đần dần trở thành chủ thể kinh tế của quân Lam Vũ, địa vị nông nghiệp không ngừng sút giảm.
Căn cứ vào con số thống kê mới nhất, giá trị sản lượng của nông nghiệp đã hạ xuống còn chưa đầy mười hai phần trăm.
Cùng với nền công nghiệp trỗi dậy, công nghiệp phục vụ cũng bắt đầu được kéo theo, nghành ngân hàng phát triển mau chóng, cổ phiếu và trái phiếu chính thực dung nhập và cuộc sống thường ngày của người dân.
Các hộ kinh doanh cá thể cũng có những phát triển không ngờ, ở một số địa khu xa xôi, hộ công thương cá thể đã bù đắp rất lớn cho thiếu sót công nghiệp, cũng dần dần đem các khu vực quân Lam Vũ thực sự liên hệ với nhau.
Cho dù là cao nguyên Huyết Sắc hoang lương, cũng bắt đầu có cửa hàng cố định xuất hiện, các mục dân đều bắt đầu có thói quen tới những địa điểm cố định dùng trâu ngựa để đổi lấy những đồ dùng mình cần, để cái thiện cuộc sống của bản thân.
Dần dần, dần dần, cuộc sống của dân tộc du mục bắt đầu được cố định ở những phạm vi nhất định, dân tộc du mục ý nghĩa chân chính của nó đã càng ngày càng ít.
Dương Túc Phong thở dài một tiếng nhẹ nhõm, nói với chút vui mừng:
- Vui mừng rồi, chúng ta vẫn còn phải tiếp tục cố gắng.
Tiêu Phương Tả không kiêng dè gì nói luôn:
- Chúng ta phải tăng cường áp lực với đế quốc Đường Xuyên, cần phải để bọn họ hoàn toàn mở rộng thị trường.
Kinh tế phát triển cao tốc mang tới lợi nhuận cực lớn cho quân Lam Vũ, đồng thời cũng mang lại một vấn đề cấp bách, đó chính là làm sao để khai thác thị trường mới.
Hiện giờ hàng hóa sản xuất ra của khu vực quân Lam Vũ khống chế, chủ yếu tiêu thụ trong nội bộ các địa khu quân Lam Vũ khống chế, đã dần dần có xu thế bão hòa, cần phải tăng cường lực độ xuất khẩu ra bên ngoài.
Mà hiện giờ, thị trường hải ngoại mà quân Lam Vũ có thể thử khống chế, cũng chỉ có đế quốc Đường Xuyên mà thôi.
Thế nhưng cùng với việc quan hệ giữa quân Lam Vũ và đế quốc Đường Xuyên xấu đi, đế quốc Đường Xuyên đã phong tỏa lưu thông hàng hóa của quân Lam Vũ ở mức độ rất lớn, trừ khi quân Lam Vũ dùng vũ lực, nếu không không có cách nào ép bọn họ phải mở cửa thị trường.
Đương nhiên, khi cần phải dùng tới vũ lực, Dương Túc Phong cũng tuyệt đối sẽ không do dự, vấn đề là hiện giờ không phải là thời cơ tốt nhất để dùng tới vũ lực.
Với binh lực của quân Lam Vũ ở đại lục Y Lan hiện nay, nếu như dùng vũ lực, đại khái cũng chỉ cướp được ba bốn phân tỉnh mà thôi.
Tiêu Phương Tạ nói thẳng thừng:
- Ba bốn tình thôi là không đủ, chúng ta cần cả đế quốc Đường Xuyên mở cửa.
- Chuyện này nào có dễ làm như thế …
Cổ Địch Sâm cau mày lại, chậm rãi nói:
- Với sự tinh minh của Minh Sơn Quế, ông ta nhất định sẽ từ chối mở cửa toàn bộ thị trường. Cái lão hồ ly này, mặc dù quy phục nhầm chủ, nhưng rất có tầm mắt và kiến thức đấy.
Dương Túc Phong không lập tức đáp lời, mà chậm rãi nghiền ngẫm, trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Ta cho rằng, thị trường của chúng ta, có lẽ là ở phía tây bắc của đại lục Y Lan, ở xung quanh nước Yến Kinh và nước Long Kinh.
Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ tức thì sáng mắt lên.
Ở trung bộ và nam bộ đại lục Y Lan, ba quốc gia là nước Mã Toa, nước Nhược Lan và nước Y Lan liên hợp với nhau, chặn đứng đường đi của thương phẩm quân Lam Vũ, trừ khi quân Lam Vũ dùng vũ lực, nếu không không thể nào mở được thị trường này. Còn giữa đế quốc Tinh Hà và bát đạo liên minh, cũng có quân đội nước Mã Toa cản trở.
Hiện giờ cơ hội duy nhất của quân Lam Vũ, chính là phía tây bắc bộ đại lục Y Lan, những quốc gia ở nơi đó, ví như nước Long Kinh và nước Yến Kinh, tạm thời còn áp dụng chính sách trung lập, không sử dụng vũ lực phong tỏa hàng hóa của địa khu Mỹ Ni Tư thông qua.
- Nhưng biển Ca ri bê…
Tiêu Phương Ta nhìn thấy hi vọng, nhưng cũng nhìn thấy khó khăn.
Muốn khai thác thị trường ở phía tây bắc bộ đại lục Y Lan, thì cần phải vận chuyển thương phầm thông qua biển Ca ri bê, nhưng trước khi hải quân quân Lam Vũ có thể mang tới cảm giác an toàn cho các thương nhân, muốn khai thác thị trường các quốc gia như nước Long Kinh vãn có nhiều khó khăn.
Hơn nữa khai thác thị trường nơi đó với cường độ cao, thì áp lực quân sự cũng không thể thiếu được, nếu không không một ai chấp nhận chắp tay dâng thị trường quốc nội lên cả.
Dương Túc Phong cân nhắc cẩn thận, trầm giọng nói:
- Vậy thì thế này, ta tiết lộ tin tức chỉ cho các ngươi biết thôi nhé. Năm sau, chúng ta sẽ công chiếm Y Lệ Nạp, đem nơi đó trở thành tiền đồn đổ bộ lên phía tây bắc của đại lục. Trước tháng sáu năm sau, chúng ta có thể khống chế hoàn toàn Y Lệ Nạp, các ngươi cứ dựa theo thời gian này mà chuẩn bị đi.
Tiêu Phương Tạ vui mừng nói:
- Như vậy thì quá tốt rồi, sáu quốc gia ở nơi đó, có gần hai trăm triệu nhân khẩu, so với nhân khẩu của địa lục Y Vân chúng ta còn nhiều hơn. Chỉ có điều, đây tựa hồ không phải là chuyện dễ …
Dương Túc Phong chậm rãi nói:
- Trên thế giới này vốn không có chuyện gì là dễ cả.
Tiêu Phương Tạ gật đầu tỏ ý tán đồng.
Đúng thế, trên đời này có chuyện gì mà dễ dàng được cơ chứ?
Cuối cùng Dương Túc Phong nhắc:
- Các ngươi cũng đừng quá lạc quan, cho dù các quốc gia như Long Kinh có chấp thuận mở cửa thị trường, thì tin rằng cũng sẽ hạn chế thôi, hiện giờ tầm mắt của chúng ta vẫn cứ nên đặt lên người đế quốc Đường Xuyên. Nói thế nào thì đế quốc Đường Xuyên cũng có mấy trăm triệu nhân khẩu, so với dịa khu Mỹ Ni Tử của chúng ta thì lớn hơn mấy lần, cho dù vì mở cửa thị trường này, có mạo hiểm một chút cũng là đáng.
Cổ Địch Sâm tức thì giật bắn mình, gần như cùng lúc đồng thanh:
- Ngài muốn vào kinh ư? Chúng tôi kiên quyết phản đối.