Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 805: Chương 805: Trận chiến tranh đoạt đào Sùng Minh lần thứ hai (Phần 6 + 7)




Khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc trong tay Lỗ Ni cuồng chiến sĩ La Dật Phong nhả đạn đầu tiên, nó liên tục khạc ra những cái lưỡi lửa, đem hết tất cả những mục tiêu bại lộ trước họng súng của hắn hạ gục toàn bộ.

Những tay súng máy khác cùng đồng loạt khai hỏa.

Từ bên trong quân doanh tạm thời của nước Mã Toa ở phía sau đồi đất nhỏ vừa vặn có một binh sĩ nước Mã Toa đi vòng qua, ước chừng hơn một trăm tên, bọn chúng bị hỏa lực súng máy của quân Lam Vũ càn quét, tức thì có mấy chục tên ngã xuống, nhưng những tên binh sĩ nước Mã Toa còn lại phản ứng cũng rất nhanh, lập tức ngã xuống mặt đất, sau đó cầm súng trường Chấn Thiên lên xạ kích, thể hiển đầy đủ phẩm chất của binh sĩ được huấn luyện kỹ lưỡng.

Đạn của súng trường Chân Thiên rút qua bên trên đầu Từ Bân, lập tức đem tòan bộ đám cỏ dại xung quanh Từ Bân cắt đứt, rơi lả tả khắp chốn.

Phùng Dịch Thanh giơ tay lên, liên tiếp ném ra mấy quả lựu đạn, những tiếng nổ rầm rầm nối liền nhau qua đi, hỏa lực của súng trường Chấn Thiên nước Mã Toa tức thì bị suy yếu, khói súng mờ mịt do lựu đạn phát nổ tạo ra đồng thời còn gây trở ngại cho tầm nhìn của binh sĩ nước Mã Toa. N

Những đội viên khác của đội đột kích Phi Báo cũng liên tục ném lựu đạn ra, làm khói càng mù lan rộng, hai Lỗ Nĩ cuồng chiến sĩ nhân cơ hội quỳ lên, vác ống phóng rốc két, nhắm chẩn vào vị trí của đội binh sĩ nước Mã Toa kia bắn ra nhữngg rốc két. Sau một loạt tiếng nổ mãnh liệt, tiếng súng trường Chấn Thiên tới từ phương hướng đó tức thì trở nên thưa hớt, ở trên lưng chừng không có những thi thể không được toàn vẹn rơi xuống tới tấp.

Vương Văn Đạt cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ nhảy ra trước tiên, vượt qua màn khói súng, dẫn đầu lao vào sườn dốc kia.

Sườn dốc đó chính là cao điểm ở khu vực phụ cận, độ cao ước chừng có tới năm mươi mét, nó là con đường cần phải vượt qua cản trở quân Lam Vũ tiếp cận sở chỉ huy của quân đội nước Mã Toa, cần phải mau chóng giành lấy. Từ tình hình trinh sát vừa rồi, ở bên trên sườn đồi đó đại khái có chừng hai ba chục tên binh sĩ nước Mã Toa phòng thủ.

Mặc dù có khói súng yểm hộ, nhưng binh sĩ của quân đội nước Mã Toa vẫn mau chóng phát hiện ra thân ảnh của Vương Văn Đạt, ào ào nổ súng bắn trả, đằng trước đằng sau Vương Văn Đạt không ngừng bắn tung lên sình lầy ướt át, có viên đạn súng trường Chấn Thiên thậm chí cách bên chân Vương Văn Đạt một khoảng chưa tới một mét. Trên giày lính của Vương Văn Đạt bị bắn đầy bùn đất, bất quá vận khí của Vương Văn Đạt đúng là rất tốt, không bị bắn trúng.

Tiếng nổ của súng trường Chấn Thiên rất là lớn, khi liên tục phát xạ quả thực là náo nhiệt hơn cả pháo mừng năm mới, hơn nữa khói súng cũng rất nhiều, chỉ chốc lát sau, khói súng do súng trường Chấn Thiên phát ra đã mau chóng bao phủ cả sườn đồi, ảnh hưởng tới tầm nhìn của quân Lam Vũ, khiến cho hỏa lực áp chế của đám người La Dật Phong gặp phải ảnh hưởng, không thể nào tiếp tục kiềm chế được bọn chúng, hỏa lực của quân đội nước Mã Toa tức thì trở nên dữ dội.

Vương Văn Đạt chạy mới chỉ được vẻn vẹn chưa tới hai mươi mét, thì đã bị hỏa lực mãnh liệt của quân đội nước Mã Toa cản lấy đường đi. Hắn chỉ đành nắp sấp xuống, nhưng đạn của quân đội nước Mã Toa vẫn cứ truy đuổi theo hắn, Vương Văn Đạt lanh trí kéo tạm lây thi thể của hai tên binh sĩ nước Mã Toa chắn trước mặt mình, chỉ nghe thấy những tiếng thụp thụp thụp giống như có đạn bắn xối xả lên thi thể, quả tim của Vương Văn Đạt liền trầm xuống.

- Mẹ kiếp!

Phùng Dịch Thanh nhỏ giọng nguyền rủa, là người thứ hai chạy ra.

Gần như là cùng lúc hắn chạy ra, hai Lỗ Ni cuồng chiến sĩ lại một lần nữa phát xạ ống phóng rốc két, hai quả rốc két trực tiếp phát nổ ở bên trên sườn đồi, phát ra tiếng ầm vang cực lớn, những miếng đất ẩm ướt và thi thể bắn tứ tung, những chiến sĩ quân Lam Vũ khác khai hỏa mãnh liệt, áp chế trở lại hỏa lực của quân đội nước Mã Toa, tiếng súng trường Chấn Thiên lại một lần nữa trở nên thưa thớt.

Những chiến sĩ của đội đột kích Phi Báo quân Lam Vũ còn lại cũng kéo ùa cả lên, dùng tốc độ như ánh chớp mau chóng nhào vào quân phòng thủ nước Mã Toa ở bên trên ngọn đồi.

Phùng Dịch Thanh không để ý tới Vương Văn Đạt đang nằm úp sấp trên mặt đất, cứ chạy băng bằng qua bên người hắn, mau chóng lao lên trên sườn đồi. Lúc này mới phát hiện ra thủ quân của nước Mã Toa đã bị đạn hỏa tiễn bắn cho tan tác rồi, thi thể nằm ngổn ngang khắn mọi nơi, chỉ còn có ba tên là chưa chết cũng bị hắn thuậnn tay rút ra súng lục Chim Ưng Sa Mạc giải quyết.

Sau khi súng lục Chim Ưng Sa Mạc ** được sản xuất ra, lạp tức được các chiến sĩ của bộ đội đặc chủng quân Lam Vũ yêu thích, cảm thấy món đồ chơi to lớn này là lựa chọn tốt giết người diệt khẩu không thể thiếu ở bên người, hải quân lục chiến đội là được trang bị trước tiên.

**Khẩu chim ưng sa mạc: hay Desert Eagle súng lục bán tự động nòng lớn, là khẩu 1- 4 nếu các bác chơi CS 1.6.

Vương Văn Đạt cũng nhảy dựng lên, buộc chặt lấy mũ sắt ở trên đầu, cầm súng tiểu liên cũng xông lên trên ngọn đồi nhỏ, đột nhiên cảm thấy bắp chân của mình bị thứ gì đó cắn một cái đau nhói, nhưng cũng không lưu ý cho lắm, theo quán tính nằm sấp mình trên ngọn đồi đất, chuẩn bị phản kích quân đội nước Mã Toa đánh trả.

Trên ngọn đội không có chướng ngại gì để có thể lợi dụng, chỉ đành tạm thời kéo lấy hai cỗ thi thể của binh sĩ nước Mã Toa che ở trước mặt, đang muốn kéo cỗ thi thể thứ ba thì sờ vào khoảng trống, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện tất cả thi thể binh sĩ nước Mã Toa đã bị chất đống lên, sử dụng làm đồ che chắn hết cả rồi.

Hóa ra là Từ Bân và các đội viên khác của đội đột kích cũng xông lên trên ngọn đồi nhỏ theo hình rẻ quạt , sau đó nằm sấp đằng sau thành lũy thi thể, nhìn chằm chằm về phía trước như hổ đói rình mồi.

Quả nhiên, ở phía sau ngọn đồi nhỏ có sở chỉ huy lâm thời của quân đội nước Mã Toa, đây là một sở chỉ huy đơn giản, chỉ có lều bạt màu xanh thẫm, ở cửa chỉ có mấy tên quan quân nước Mã Toa, có thể là do bên trong lều khá tối, cho nên mấy tên quan quân này đem bản đồ quân sự ra bên ngoài, xem dưới ánh mặt trời.

Ở xung quanh sở chỉ huy lâm thời, có hai ba trăm tên binh sĩ nước Mã Toa, bọn chúng xếp thành đội ngũ chỉnh tề, súng trường Chấn Thiên để ở sát bên chân, đứng thẳng nghiêm trang, mặc dù ở ngoài chiến hỏa ngút trời, nhưng thân thể của bọn chúng không hề có một động tác nào. Bỗng nhiên, có tên quan quân nước Mã Toa từ bên trong lều đi ra, phất tay một cái, những tên binh sĩ nước Mã Toa đó tức thì xoay người đi, hướng về phía các chiến sĩ quân Lam Vũ xông tới.

Từ Bân thầm hô to :

- Hỏng rồi!

Những tên binh sĩ nước Mã Toa này vừa mới nhìn qua một cái là biết không phải bộ đội cảnh giới bình thường, mà là bộ đội dã chiến có sức chiến đấu mạnh mẽ của nước Mã Toa, bọn chúng có lẽ tiếp nhận nhiệm vụ ở nơi này, nhưng còn chưa kịp rời đi, thì đã bị tạm thời tóm lấy, sau đó dùng để phản kích cuộc tiến công của đội đột kích quân Lam Vũ.

Bọn chúng mau chóng phân tán đội ngũ, cúi đầu khomg lưng, cầm súng trường Chấn Thiên tiến công, thỉnh thoảng, cũng dừng lại nổ súng, đạn của súng trưởng Chân Thiên đem sườn đồi phía trước Từ Bân bắn cho như muốn bốc khói.

Nếu là lúc bình thường, đối diện với nhiều binh sĩ nước Mã Toa trang bị súng trường Chấn Thiên như thế này Từ Bân sớm đã hạ lệnh rút lui rồi, hắn cũng không muốn chọi cứng với kẻ địch, nhưng hiện giờ đội đột kích Phi Báo cũng chỉ đánh đánh liều mà thôi. Nếu không, một khi bỏ lỡ thời cơ này, quan quân bên trong sở chỉ huy nước Mã Toa rất có thể sẽ chạy mất.

Nếu ngay cả vào lúc toàn quân quân Lam Vũ thịnh nộ, mà để Vũ Văn Tiêu Tường chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình, thì chắn chắn thế nào Từ Bân cũng bị đưa tới tòa án quân sự.

Từ Bân phất tay, Phùng Dịch Thanh liền suất lĩnh một tổ đột kích khác thực hiện đánh bọc hậu, bọn họ thuận theo mé bên trái của sườn đồi, đánh vào phía đằng sau sở chỉ huy, ở trên con đường phía trước mặt bọn họ, có một con lạch do nước lũ tràn qua để lại, vừa vặn dùng để yểm hộ cho bọn họ tiến lên. Mong sao cho quân đội nước Mã Toa không chú ý tới hậu phương của mình, nếu không muốn giết chết Vũ Văn Tiêu Tương sẽ tương đối khó khăn.

Ba bốn trăm tên binh sĩ nước Mã Toa kia tiến tới vị trí cách sở chỉ huy ước chừng ba trăm mét, liền dừng chân lại, bố trí phòng ngự, không ngờ bọn chúng còn mang theo cả xẻng công binh, lại còn bắt đầu đào công sự, đồng thời xuất động một trăm bốn mươi tên phát động phản kích.

Bọn chúng bò lom khom tiên lên, phía sau còn có hỏa lực mãnh liệt của súng trường Chấn Thiên yểm hộ. Đạn của súng trường Chấn Thiên xé gió bay qua trên đỉnh đầu các chiến sĩ quân Lam Vũ, khí thế vô cùng mãnh liệt, thậm chí trấn áp cho các chiến sĩ đội đột kích Phi Báo quân Lam Vũ không thể ngẩng đầu lên được.

Súng máy của La Dật Phong rít gào không ngừng, những tên binh sĩ nước Mã Toa đánh thẳng tới lần lượt bị bắn hạ, nhưng bốn xung quanh La Dật Phong cũng là đạn bay rào rào, không ngừng có đạn cắm vào trong bùn đất bên cạnh hắn, bắn lên từng đống bùn đất sền sệt.

Hai người khác cũng dũng mãnh dùng sùng máy bắn trả như La Dật Phong, kết quả cả hai đồng loạt bất hạnh ngộ nạn.

Từ Bân càng nghĩ càng thấy không ổn, khó mà tin nồi quân đội nước Mã Toa lại có thể có hỏa lực dũng mãnh như vậy, đột nhiên nghĩ ra điều gì, xoay người nhìn vùng đồi núi ở đằng sau lưng, sau đó cầm lấy một khẩu súng trường Chấn Thiên trông khác biệt với tất cả những khẩu khác, cẩn thận xem kỹ, bất giác thấp giọng chửi một câu tục tĩu.

Thì ra, khẩu súng trường Chấn Thiên ở trong tay hắn đã có sự khác biệt rất lớn với súng trường Chấn Thiên mà hắn gặp phải ở hải vực Solomon rồi, không còn là lắp đạn bắn từng phát một nữa, mà đã có ổ đạn có thể lắp được năm viên đạn rồi, trên mặt kết cấu nguyên lý, không khác bao nhiêu so với súng trường Mauser của quân Lam Vũ, đều là súng trường bắn từng phát nhờ lực giật, hơn nữa khẩu súng trường Chấn Thiên này cũng có bề ngoài tương đối khác biệt với các khẩu súng trường Chân Thiên khác, công nghệ gia công hiển nhiên tiên tiến hơn nhiều, chất lượng của nòng súng hiển nhiên cũng tốt hơn nhiều, tới ngay cả trọng lượng của khẩu súng cũng gọn nhẹ hơn, nhìn liếc qua một cái, còn cho rằng súng trường Mauser của quân Lam Vũ.

Chẳng trách mà hỏa lực của kẻ địch lại mãnh liệt như thế, thì ra súng trường Chấn Thiên của bọn chúng đã được cải thiện rất nhiều về ký thuật, không cần phải lắp đạn bắn từng phát một nữa.

Từ Bân nghi hoặc chốc lát, tháo đạn của súng trường Chấn Thiên ra bên ngoài xem, phát hiện đạn được làm mặc dù không bằng với quân Lam Vũ, nhưng cũng đã có vài phần tương tự rồi, chỉ là thuốc nổ lắp ở bên trong có khả năng là còn có chút vấn đề, cho nên khi xạ kích mới sinh ra nhiều khói súng như vậy, loại khẩu súng trường Chấn Thiên kiểu mới nhất này, đã không còn khác biệt bao nhiêu với súng trường Mauser của quân Lam Vũ nữa.

Thảo nào mà Dương Túc Phong nói quân đội nước Mã Toa hiện giờ cần nhất chính là thời gian.

Đúng là như thế, nếu như cho bọn chúng thời gian một năm, bọn chúng hoàn toàn có thể chế tạo ra súng trường Chấn Thiên có tính năng càng ưu tú hơn nữa, không kém súng trường Mauser.

Bản thân nước Mã Toa đã có cơ sở công nghiệp và thực lực nghiên cứu khoa học rất cường đại, lại có tài nguyên tập trung của nước Y Lan, dưới sự kích thích của chiến tranh, khẳng định sẽ bùng phát ra sức sáng tạo càng mạnh mẽ, đồng thời dựa vào sự giúp đỡ của những tên gián điệp không đâu không vào được, không ngừng có được tư liệu kỹ thuật từ quân Lam Vũ, trình độ phát triển vũ khí của bọn chúng đích xác sẽ có bước nhảy vọt chưa từng có, rút ngắn khoảng cách với quân Lam Vũ xuống rất nhiều.

Bất quá còn may mắn là Từ Bân cũng nhìn thấy một số súng trường Chấn Thiên kiểu cổ nhất vẫn là loại súng không có ổ đạn cần phải lắp đạn từng phát một, hơn nữa quân đội nước Mã Toa hẳn là vẫn phải dùng loại súng trường Chấn Thiên cũ kỹ kia làm chủ, chỉ có một số ít súng trường Chấn Thiên kiểu mới.

Xem ra, súng trường Chấn Thiên của quân đội nước Mã Toa đang ở trong giai đoạn không ngừng cái tiến, có mới có cũ, dùng chung lẫn với nhau, quân đội nước Mã Toa không chút keo kiệt đem ba vạn khẩu súng trường Chấn Thiên này đưa vào sử dụng ở đảo Sùng Minh, đại khái cũng là cảm thấy loại súng trường Chấn Thiên kiểu cũ đã không còn đáng để quý trọng rồi.

“Ái cha!” Khi Từ Bân đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu, rồi súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc ở bên cạnh đột nhiên ngừng khạc đạn, binh sĩ nước Mã Toa ở phía trước tức thì khôi phục lại sức sống, khí thể hùng dũng xông tới, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy La Dật Phong khẽ hự lên một tiếng rồi buông súng máy ra, ôm lấy bả vai của mình, thì ra vai phải đã bị đạn của súng trường Chấn Thiên bắn trúng, tức thì máu tuôn ra như suối.

Vương Văn Đạt không chậm trễ nhảy tới, kéo La Dật Phong ra, tự mình sử dụng súng máy, tiếng súng tạch tạch tạch tiếp tục rít lên, binh sĩ nước Mã Toa lao tới trước mặt trận địa của quân Lam Vũ ngã xuống như rạ, những chiến sĩ quân Lam Vũ khác cũng phấn chấn đánh trả. Súng máy, súng ttrường, súng tiểu liên, ống phóng rốc két đồng thời lên tiếng chào hỏi, đem những tên binh sĩ nước Mã Toa xông lên gần như quét ngã toàn bộ, bất quá vẫn có sáu bảy tên binh sĩ nước Mã Toa xông lên được bên trên sườn đồi, hai bên triển khải đánh giáp lá cà kịch liệt.

Từ Bân từ mình dùng dao găm đâm chết một tên binh sĩ nước Mã Toa điên cuồng bổ tới, bản thân cũng bị báng súng trường Chấn Thiên nện cho một cái dữ dội, sau hông gần như bị đập gãy, làm hắn đau tới mức mặt mũi vặn vẹo, thiếu chút nữa thì ngất đi.

Từ Bân cố gắng chống đỡ, lấy hơi hét lên:

- Chơi chết cái đám *** này!

Quân đội nước Mã Toa hạ quyết tâm hi sinh nên hoàn toàn đánh như phát điên, căn bản là không để ý tới sống chết của bản thân, bọn chúng không phái người tiến lên tấn công nữa, nhưng vẫn dùng hỏa lực mãnh liệt để cản trở quân Lam Vũ, có một số tên binh sĩ nước Mã Toa hung dữ còn hoàn toàn không cần yểm hộ, cứ đứng ngay tại chỗ, cầm súng trường Chấn Thiên không ngừng bắn về phía quân Lam Vũ, cho tới tận khi bản thân bị bắn sấp xuống mặt đất.

Dưới sự phong tỏa của hỏa lực quân đội nước Mã Toa, quân Lam Vũ căn bản là không thể nào tiến lên được, hai Lỗ Ni cuồng chiến sĩ thậm chí ngay cả cơ hội phát xạ ống phóng rốc két cũng không có, thảm cảnh của La Dật Phong đã chấn nhiếp bọn họ cực mạnh, cả bả vai của hắn đã bị viên đạn cỡ lớn của súng trường Chấn Thân bắn nát, xương bả vai gẫy lò cả ra bên ngoài, cả vết thương lớn bằng nắm đấm, may mắn là nơi này không có bộ phận chủ yếu của cơ thể con người, nếu không khẳng định là hắn hi sinh vinh quang rồi, bất quá cho dù là thế, cũng đã cho La Dật Phong nếm đủ.

Ba phút sau, chiến thuật vu hồi của quân Lam Vũ mau chóng sản sinh ra hiệu quả.

Từ Bân có thể nhìn thấy, quân đội nước Mã Toa tựa hồ đã phát giác ra hậu phương có gì không ổn, có lác đác mấy tên binh sĩ nước Mã Toa không ngừng tăng viện cho hậu phương, chốc lát sau hậu phương của quân đội nước Mã Toa cũng phát ra những tiếng súng nổ kịch liệt, đạn tới từ hậu phương thậm chí bắn ngã cả những tên binh sĩ nước Mã Toa phía trước sở chỉ huy.

Hỏa lực chính diện của quân đội nước Mã Toa lập tức trở nên suy yếu, bọn chúng bị ép phải quay người lại, đối diện với uy hiếp tới từ đắng sau lưng.

- Tiến lên!

Từ Bân quát, rồi nhảy ra trước tiên.

Tất cả các đội viên của đội đột kích Phi Báo cũng ùa cả lên, lợi dụng hỏa lực liên tục ở tay không ngừng áp chế quân đội nước Mã Toa, liên tục có binh sĩ nước Mã Toa, nằm ngổn ngang ở trên mặt đất lầy lội, nhưng quân đội nước Mã Toa vẫn cứ liều mạng phản kích.

Những tên binh sĩ nước Mã Toa còn sót lại không hề rút lui, cho dù là chỉ có một hơi thở cũng phải bắn ra viên đạn cuối cùng.

Quân Lam Vũ cũng không ngừng có đội viên đội đột kích ngã xuống, tình cảnh vô cùng thảm liệt.

Chiến đấu ở phụ cận sở chỉ huy là kịch liệt nhất, tất cả mọi người đều quên mất sống chết, khẩu súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc ở trong tay Vương Văn Đạn không ngừng khạc đạn, lần lượt điểm danh từng tên binh sĩ nước Mã Toa.

Binh sĩ nước Mã Toa bị đổ xuống như rạ, thế nhưng binh sĩ của quân đội nước Mã Toa cũng vô cùng ngoan cường, thương binh của bọn chúng cũng kiên trì nổ súng, cho tới tận khi cuối cùng bị bắn thành tổ ong mới thôi.

Từ tận đáy lòng Từ Bân không thể không bội phục sức chiến đấu của quân đội nước Mã Toa, bọn chúng là đám cô quân hoàn toàn bị rơi vào vòng vây của quân Lam Vũ, không có đường sống, không có đường lui, nhưng bọn chúng không hề tự hủy hoại bản thân, mà kiên quyết lựa chọn phán kháng.

Những binh sĩ nước Mã Toa bình thường này, đại khái bọn chúng cũng biết là sau khi bước chân lên đảo Sùng Minh, là không còn cơ hội sống sót nữa rồi, cho nên mới tỏ ra dũng cảm và bình tĩnh như thế, chỉ cầu cho quân Lam Vũ phải đổ máu nhiều nhất, bọn chúng cũng không tên nào chấp nhận thành tù binh của quân Lam Vũ.

Mà quan quân cao tầng của quân đội nước Mã Toa, tự hồ biểu hiện càng thêm dũng cảm, những tên quan quân nước Mã Toa ở bên cạnh sở chỉ huy, bao gồm cả hai tên liên đội trưởng trong đó, cũng cầm súng trường Chấn Thiên lên bắn nhau với quân Lam Vũ, không hề có chút ý tứ rút lui nào, cho tới khi bị bắn chết.

Vũ Văn Tiêu Tường biết rõ ràng rằng bản thân bước lên đảo Sùng Minh, là cũng không còn đường sống nữa, nhưng hắn vẫn có bản lĩnh cổ vũ bọn chúng dũng cảm đi nộp mạng, xem ra Vũ Văn Tiêu Tường cũng chẳng phải là nhân vật đơn giản.

Đang liên tưởng tới quan quân của quân đội nước Mã Toa, liền nghe thấy phía bên sườn của sở chỉ huy truyền tới tiếng súng vô cùng kịch liệt.

Từ Bân quay đầu nhìn lại, thì ra ở nơi đó có vùng đất trũng, tựa hồ loáng thoáng có thể nhìn thấy được mấy bóng người , Từ Bân mau chóng xông tới, len lén thò đầu ra, chỉ thấy nơi đó có một quan quân của nước Mã Toa, nhìn quân hàm thì hắn là trung tướng, đang không ngừng xua bộ hạ của mình về phía bắc, giọng nói của hắn vô cùng ngân vang, nhưng trong tiếng súng rất khó nghe thấy rõ ràng, những tên binh sĩ nước Mã Toa kia tựa hồ rất lưu luyến hắn, nhưng bị hắn đuổi đi không chút do dự.

- Tên này hẳn là Vũ Văn Tiêu Tường.

Không biết là ai nói câu này, song căn cứ vào tình báo không đầy đủ, trong quân đội nước Mã Toa đổ bộ, chỉ có một tên trung tướng lục quân, đó chính là Vũ Văn Tiêu Tường sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh thứ 54 lục quân nước Mã Toa, hẳn chính là hắn rồi.

Tên quan quân đó chầm rãi quay đầu lại, Từ Bân nhìn thấy hắn từ chính diện, quả nhiên người này chính là trung tướng Vũ Văn Tiêu Tường, hắn là một người trung niên rất gầy gò, trông trắng bóc ra, vô cùng nghiêm túc, không có chút nụ cười nào cả, tựa hồ giống giáo sư hơn là giống tướng quân, nhưng nhìn qua thì, tướng sĩ thủ hạ của hắn tướng đối yêu quý, liều chết để bảo vệ sự an toàn của hắn.

Từ Bân mau chóng hiểu ra, Vũ Văn Tiêu Tường đã quyết địnhtự mình ở lại đoạn hậu, còn những tên binh sĩ quân đội nước Mã Toa khác vẫn tiếp tục tấn công về phương hướng cảng Trừng Hải.

Vũ Văn Tiêu Tường vứt bỏ sự an toàn của bản thân, đem đám vệ sĩ ở bên người tống lên chiến trường, để gây lên sự tổn hại lớn nhất của cho đảo Sùng Mình.

Mục đích của quân đội nước Mã Toa rất rõ ràng, chính là tạo thành tổ thất lớn nhất có thể cho đảo Sùng Minh, để đạt được mục đích này, bọn chúng bất chấp mọi giá.

Từ Bân ngăn cản ý định nổ súng của những thược hạ, ra lệnh:

- Bắt sống hắn!

Tên gia hỏa này làm cho quân Lam Vũ phải tối tăm mặt mũi, nếu như có thể bắt sống được hắn, đưa hắn tới trước mặt Dương Túc Phong thì đó sẽ là công lao cực lớn, mà quân Lam Vũ cũng có thể có được thêm nhiều tư liệu liên quan tới quân đội nước Mã Toa từ trong miệng hắn.

Thế nhưng không ai nghe thấy mệnh lệnh của hắn cả.

Vũ Văn Tiêu Tương đem binh sĩ bên cạnh xua hết lên phương bắc, đang chuẩn bị quay đầu lại, thì đột nhiên có một tiếng súng khô khốc vang lên, trên đầu của hắn bùng nở bông hoa máu mỹ lệ, sau đó không chút trì hoàn nào, ngửa mặt ngã vào trong bùn đất ẩm ướt.

- Mẹ kiếp!

Từ Bân có chút tức giận chửi, hắn không cần nhìn cũng biết, khảng định là súng ngắm của Phùng Dịch Thanh.

Phùng Dịch Thanh từ phía đối diện đánh bọc sườn tới, đương nhiên là không nghe thấy mệnh lệnh bắt sống Vũ Văn Tiêu Tường của hắn, hắn phát hiện ra sự có mặt của Vũ Văn Tiêu Tường từ rất xa, sợ đêm dài lắm mộng, cho luôn một phát súng kết liễu vũ Văn Tiêu Tường, nhưng để lại cho Từ Bân tiếc nuối sâu sắc, cũng để lại cho quân Lam Vũ tiếc nuối sâu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.