Khi đám người Vương Văn Đạt xông vào trong túp lều, thì phát hiện ra bên trong còn có một tên quan quân thiếu tướng lục quan nước Mã Toa, đã lặng lẽ tự sát rồi.
Tên quan quân cấp bậc thiếu tướng này tuổi chừng sáu mươi, trông rất hiền từ, tựa hồ là quan quân thuộc loại tham mưu trưởng gì đó, nhưng không một ai quan tâm tới ông ta, cũng không ai lưu ý tới ông ta, so với Vũ Văn Tiêu Tường mà nói, ông ta thực sự là không đáng để nhắc tới.
Từ Bân tiếc nuối thờ dài, chậm rãi đi tới bên cạnh Vũ Văn Tiêu Tường, cúi đầu xuống nhìn, phát giác ra Vũ Văn Tiêu Tường đã ngừng hô hấp, nhưng thần tình của hắn vô cùng cổ quái, khóe miệng tựa hồ có một chút nụ cười, hơn nữa, mắt của hắn cũng nhắm lại, tựa hồ khá là hài lòng với kết cục này.
Phùng Dịch Thanh cầm súng ngắm đi tới.
- Hắn cười cái gì thế?
Từ Bân tiếc nuối nói.
- Hắn cười vì hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi, chúng ta bị đánh bại nói.
Phùng Dịch Thanh không khỏi cau mày lại.
Hắn không hiểu, ngay cả Vũ Văn Tiêu Tướng cũng bị giết chết rồi, quân Lam Vũ sao lại nói là bị đánh bại?
Từ Bân ngẩng đầu lên, loáng thoáng nhìn thấy, địa khu phía nam cảng Trừng Hải, đang bốc cháy dữ dội, ngọn lửa lớn chiếu rực cả mảng trời.
Vào lúc này, chính là lúc tịch dương hạ xuống phía tây, ráng chiều bên trời trở nên đỏ sậm, giống như máu tươi tuôn chảy sau khi kịch chiến.
Phùng Dịch Thanh tất nhiên là không thể hiểu được vì sao Từ Bân lại nói là quân Lam Vũ thất bại.
Hắn đâu biết ba vạn quân đội nước Mã Toa này, vốn đã chuẩn bị sẵn hi sinh toàn bộ, quân Lam Vũ cho dù có tiêu diệt được toàn bộ quân đội nước Mã Toa xâm nhập, thì vật tư tổn thất cũng không thể vãn hồi được nữa.
Vũ Văn Tiêu Tường dùng sinh mạng của bản than và ba vạn tinh nhuệ của nước Mã Toa, để đổi lấy thời gian một năm cho đảo Lữ Tống, có thời gian một năm này, nước Mã Toa có thể trở nên càng thêm cường đại.
Từ Bân có chút chua chát cúi đầu xuống, phát giác ra nụ cười bên khóe miệng Vũ Văn Tiêu Tường càng ngày càng quỷ dị.
Vương Văn Đạt nhìn ngứa mắt nhất là cái bộ dạng chết rồi còn mỉm cười của Vũ Văn Tiêu Tường. Muốn đi tới cho Vũ Văn Tiêu Tường một cái báng súng, nhưng bị Từ Bần ngăn lại.
Đứng ở góc độ quân nhân mà nói, Vũ Văn Tiêu Tường còn vĩ đại hơn bọn họ, hắn xuất hiện trong ký ức của quân Lam Vũ chỉ có thời gian không tới một ngày, những lưu lại cho quan chỉ huy các cấp của quân Lam Vũ ảnh hưởng không thể nào xóa mờ được. Đối với người nước Mã Toa mà nói, hắn là anh hùng chân chính, đối với quân Lam Vũ mà nói, hắn cũng chính là đối thủ vô cùng độc đáo.
- Chúng ta có nên trở về cứu hỏa không?
Có mấy chiến sĩ quân Lam Vũ cùng cảm thấy thế lửa ở phương bắc càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng cảm thấy tâm lý bất an.
Tình trạng này là ngay cả Phùng Dịch Thanh tựa hồ cũng cảm thấy loáng thoáng hiểu ra vì sao nói quân Lam Vũ lần này bị đánh bại, bời vì quân đội nước Mã Toa hoàn toàn nhắm vào vật tư của quân Lam Vũ mà tới, bọn chúng thành công phá hủy vật tư quân Lam Vũ tích lũy ở trên đảo Sùng Minh, đứng ở góc độ bọn chúng mà nói, bọn chúng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách thắng lợi, còn quân Lam Vũ không thể bảo vệ được tốt chỗ vật tư này, ở trên ý nghĩa nào dó mà nói, thì đúng là bị đánh bại rồi.
Từ Bân lắc đầu không nói gì cả, nhưng trong miệng cảm thấy đắng ngét vô cùng.
Cứu hỏa ư?
Cho dù quân Lam Vũ có bản lĩnh lớn hơn chẳng nữa, cũng không thể nào vãn hồi được những vật tư bị hủy hoại, kế hoạch đổ bộ lên đảo Lữ Tống định trước của quân Lam Vũ, khẳng định là phải phá sản rồi, it nhất là trong thời gian năm nay, quân Lam Vũ đã không còn khả năng đổ bộ quy mô lớn lên đảo Lữ Tống nữa, đây là kết quả tàn khốc mà quân Lam Vũ từ trên xuống dưới đều không dự liệu được, nhưng nó đã thực sự phát sinh ra ở trước mắt chính minh.
Một người linh thông tin chạy bộ tới, lớn tiếng nói:
- Đội trưởng, Phong lĩnh điện tới hỏi chúng ta tình hình chiến đấu.
****
Bộ chỉ huy tối cao quân Lam Vũ ở cảng Kim Lăng, Kim Xuyên đạo.
Đêm về khuya bộ chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ khói thuốc lởn vởn, trong không khí ngập ngụa mùi thuốc lá nồng nặc.
Hiện giờ ở bên trong bộ chỉ huy có sáu người, trừ Dương Túc Phong ra, còn lại đều là con nghiện thuốc có hạng, tình hình chiến đấu ở đảo Sùng Minh làm cho bốn viên tham mưu của quân bộ quân Lam Vũ cùng cảm thấy lo lắng lại bất lực, bọn họ cần phải thông qua việc phun mây nhả khói này để làm dịu bớt sự bực bội ở trong lòng.
Khói thuốc của bọn họ khơi lên cơn thèm của hai đại chủ quản ban ngành hậu cần, bọn họ cũng không kìm chế được cũng học theo nhả khỏi mùi mịt.
Chỉ có mỗi mình Dương Túc Phong là không hút thuốc, trong đầu nghĩ tới quá nhiều thứ, nhất thời cũng không cảm thấy bị mùi khói làm sặc.
Căn cứ vào tình hình chiến đấu mới báo cáo về từ đảo Sùng Minh, tổng chỉ huy Vũ Văn Tiêu Tường của bộ đội đổ bộ nước Mã Toa đã bị giết chết, cơ quan chỉ huy của hắn cũng bị quân Lam Vũ phá hủy.
Thế nhưng chuyện này không tạo thành sự đả kích lớn lắm với quân đội nước Mã Toa. Trước khi đổ bộ, quân đội nước Mã Toa đã định sẵn kế hoạch phá hoại, sau khi chiếm lĩnh Mạt Long, kế hoạch của bọn chúng liền được thực thi, phân binh ra nhào vào các mục tiêu của quân Lam Vũ, đại bộ phận quân đội nước Mã Toa đều hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ.
Về mặt tác chiến so ra mà nói, bộ đội quân Lam Vũ thủ bị đảo Sùng Minh thì khó khăn hơn nhiều, bởi có chút ném chuột sợ vỡ đồ, thành ra rụt chân bó tay, không có khả năng tự do tác chiến với quân đội nước Mã Toa.
Bọn họ vừa phải bảo vệ các cơ sở thiết bị trọng điểm, lại phải tận lực bảo đảm an toàn kho hàng vật tư còn lại, cho nên tỏ ra vô cùng khó xử, chiến đấu cũng vô cùng bị động. Việc bao vây tiễu trừ quân đội nước Mã Toa tiến triển cũng không lớn.
Quân đội nước Mã Toa đổ bộ vào rạng sáng ngày mùng 7 tháng 6, tới buổi trưa thì chiếm lĩnh thành Mạt Long, sau đó đánh vào khu chứa hàng ở phía nam cảng Trừng Hải, rồi từ nơi này triển khai phá hoại ở quy mô lớn.
Ban ngành hậu cần quân Lam Vũ có hơn ba trăm tám mươi nhà kho ở nơi đó, trong thời gian một ngày ngắn ngủi, đã bị phá hủy mất quá nửa, vật tư ở bên trong cũng bị thiêu hủy hoàn toàn. Khói đen cuộn lên nghe nói ở Trừng Hải cũng có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng, cả bầu trời bị khói đen bao phủ.
Hướng Tưởng Tưởng và Trình Dũng chủ quản ban ngành hậu cần của quân Lam Vũ sau khi biết được tin dữ, quả thực khóc không ra nước mắt, đó chính là tâm huyết mà hơn nửa năm bọn họ mới tích lũy nên được.
- Tưởng Tưởng, còn cần thời gian bao lâu nữa mới có thể thống kế được toàn bộ?
Giọng nói của Dương Túc Phong rất bình tĩnh, không có sự kích động và bực bội như lúc mới ban đầu nữa. Trải qua bao nhiêu mưa gió biến động như vậy, y cũng đã luyện được trái tim bình lặng một chút rồi, học được cách dùng tâm thái bình thường để tiếp thủ để đón nhận tất cả, bất kể là thắng lợi hay là thất bại.
Trong quá khứ, quân Lam Vũ một mực đều chèn ép quân đội nước Mã Toa, đánh bọn chúng tơi bời hoa lá, y luôn ở trong sự vui vẻ của thắng lợi, nhưng hiện giờ quân đội nước Mã Toa quay giáo đánh trả, cấp cho bản thân chút phiền toái nho nhỏ, để bản thân cũng thưởng thức được tư vị chua xót, là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, bản thân cũng chỉ đành thản nhiên đón nhận.
- Đại khái là nhiều chừng đó.
Hứa Tưởng Tưởng mệt mỏi nói, con mắt đò rừng rực, sau đó tâm tình nặng nề đưa con số ở trong tay cho Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong nhận lấy, thần sắc nghiêm túc xem xét một cách rất cẩn thận.
Trên tờ giấy chính là các chủng loại, số lượng vật tư ban ngành hậu cần quân Lam Vũ tích trữ ở đào Sùng Minh, mỗi một con số đều rất lớn, những số vật tư này đều là do ban ngành hậu cần từ địa khu La Ni Tây Á xa xôi thậm chí là địa khu Mỹ Ni Tư vận chuyển tới, hao phí vô số tâm huyết của ban ngành hậu cần, để hỗ trợ cho cuộc tác chiến của quân Lam Vũ ở đảo Lữ Tống. Thế nhưng, những số vật tư này hiện giờ đã bị đánh mất phần lớn rồi.
Hứa Tưởng Tưởng tràn đầy tiếc nuối nói :
- Từ vị trí khu chứa hàng mà phán đoán, thì những vật tư trọng yếu cơ bản đều bị phá hủy rồi, số còn lại giá trị cũng không lớn.
Dương Túc Phong không nói gì chỉ gật đầu, nỗ lực để bản thân không lộ ra vẻ mặt đau lòng. Trên thực tế y đau lòng chết đi được, con số vật tư lớn như thế, chẳng phải là có thể dễ dàng mà sản xuất ra được, nếu sớm biết có chuyện như thế này, thì đã đem số vật tư đó tặng cho triều đình đế quốc cho xong, ít nhất còn có thể duy trì tình hình chiến đấu cho đế quốc hai ba năm, kết quả bị quân đội nước Mã Toa cho một mồi lửa lớn biến thành con số không hết quả, y làm sao không đau lòng cho được.
Trình Dũng cũng tỏ ra có chút buồn bực, nhỏ giọng rủa :
- Cái đám quân đội nước Mã Toa chết tiệt này …
Hứa Tưởng Tưởng đưa mắt ra hiệu cho hắn, Trình Dũng bất lực thở dài, từ từ ngậm miệng lại.
Vào lúc này, những lời chửi rủa quân đội nước Mã Toa có nhiều hơn nữa thì cũng đều vô dụng thôi.
Dương Túc Phong suy nghĩ chốc lát, hạ quyết tâm xong liền vẫy tay.
Tri Thu cầm lấy giấy điện báo tới, chuẩn bị sẵn sàng ghi chép.
Dương Túc Phong úp ngược tờ giấy ghi số liệu ở trên bàn, trầm tĩnh nói :
- Bảo với Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân, không cần phải sợ ném chuột vỡ đồ nữa, sử dụng hỏa pháo đi, kéo cả trọng pháo tới, tiêu diệt hết quân đội nước Mã Toa, không cần để ý tới những thứ nồi niêu xoong chảo kia, trước tiên cứ diệt con chuột đã rồi hãy nói.
Tri Thu mặt lạnh tanh ghi chép.
Các tham mưu quân bộ quân Lam Vũ đều kinh ngạc nhìn Dương Túc Phong , sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Hai vị đại chủ quản ban ngành hậu cần cũng sắc mặt trắng nhợt, muốn nói nhưng lại không dám.
Bọn họ đều bị những lời nói thâm trầm của Dương Túc Phong làm khiếp hãi.
Bọn họ có thể cảm giác được, trong ngữ khí bình tĩnh của Dương Túc Phong mang theo quyết tâm cực lớn, tiếp theo đó sẽ là cuồng phong bạo vũ ở đảo Sùng Minh, còn cả cuồng phong bạo vũ sau khi cuộc chiến kết thúc. Dương Túc Phong hạ lệnh dùng pháo hỏa tiêu diệt quân đội nước Mã Toa có nghĩa là vứt bỏ toàn bộ số vật tư cực kỳ to lớn này rồi.
Những sai lầm cơ quan tình báo phạm phải giống như vậy còn có rất nhiều, những chuyện này dĩ nhiên không phải toàn bộ là thất chức, cũng có vấn đề năng lực phán đoán, hơn nữa cũng phổ biến tồn tại tư tưởng sơ xuất lơ là khinh địch.
Tin tức tình báo liên quan tới việc đảo Sùng Minh khả năng sẽ bị tập kích sở dĩ bị phủ quyết , là bời liên quan tới tư tưởng sơ xuất khinh địch của quan quân tình báo. Ban ngành tình báo cũng cho rằng, không có sự yểm hộ của hải quân nước Mã Toa, lục quân nước Mã Toa căn bản không thể vượg qua hải dương tấn công đảo Sùng Minh, kết quả bỏ qua bản tình báo vô cùng quan trọng này.
Thứ đến, là tư tưởng lơ là khinh địch tồn tại phổ biến ở bộ đội thủ bị đảo Sùng Minh lục quân quân Lam Vũ, bất kể là hải quân lục chiến đội đồn trú ở cảng Trừng Hải hay là bộ đội của trung đoàn thủ bị đồn trú ở Phi Ưng Lĩnh, Ngọa Hổ Sơn đều không có đủ sự cảnh giác, cho rằng quân đội nước Mã Toa không thể chủ động tấn công đảo Sùng Minh. Cho nên buông lỏng nhiệm vụ phòng thủ, bộ đội phòng ngự quân Lam Vũ ở địa khu Mạt Long, tới tận khi quân đội nước Mã Toa xuất hiện ở địa phương cách bản thân chưa tới ba trăm mét, mới phát hiện ra kẻ địch, làm cho chậm trễ thời cơ chiến đấu nghiêm trọng.
Về mặt sử dụng chòi canh ngầm, bộ đội quân Lam Vũ cân nhắc quá nhiều tới quan hệ của quân dân, làm cho chòi canh nghiêm của khu rừng rậm Bái Lâm ở vào trạng thái trống không, không kịp thời quan sát được sự xuất hiện của quân đội nước Mã Toa.
Nếu như ở khu vực đó có sự tồn tại của tay súng bắn tỉa hoặc chòi canh ngầm của quân Lam Vũ, thì hành động đánh lén của quân đội nước Mã Toa không thể thành công, mà nược lại, quân Lam Vũ có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng trong rừng mưa nhiệt đới.
Ngoài ra, đội tuần tra hải quân quân Lam Vũ của đảo Sùng Minh cũng có tư tưởng lơ là khinh địch, dựa theo quy định, thuyền tuần tra của hải quân quân Lam Vũ phải liên tục tuần tra vòng quanh cả đảo Sùng Minh, nhưng ngày hôm đó, thuyền trưởng thuyền tuần tra rõ ràng đã làm trái quy định, không tới vùng biển ngoài rừng rậm Bái Lâm để tiến hành tuần tra, tự ý quay ngược trở lại.
Song nguyên nhân của việc này tới hiện giờ cũng chưa được làm rõ, bời vì thuyền trưởng và năm thuyền viên tự nhận thấy tội lỗi nghiêm trọng, đã lặng lẽ tự sát rồi.
Thêm nữa, việc quản lý vật tư của ban ngành hậu cần quân Lam Vũ không đủ khoa học, ban ngành hậu cần quân Lam Vũ ở đảo Sùng Minh không có quy hoạch tích trữ sắp đặt vật tư một thiếu tính toán, không dựa theo phương thực phân loại phân nhóm để cất giữ, càng không đem khu vực trọng điểm bảo vệ liên hệ tốt với bộ đội canh giữ khu vực , khiến cho khi bị quân đội nước Mã Toa tập kích, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không có cách nào phân chia được khu vực phòng thủ trọng điểm, cuối cùng chỉ đành vứt bỏ toàn bộ, nếu như khi đó mà vật tư được cất giữ khoa học, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ có thể bảo vệ một số vật tư trọng điểm.
Bản thông báo này còn đặc biệt chi ra rằng, sơ xuất khinh địch chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới sự tổn thất lớn về vật tư trong cuộc tập kích đảo Sùng Minh này.
Dương Túc Phong đặc biệt điểm danh chỉ ra, quân Lam Vũ có một số bộ đội, vẫn chưa thâm nhập triển khai giáo dục trừ bỏ tư tưởng lơ là khinh địch, hoặc là giáo dục triển khai chưa đúng mức, chưa hình thành được quan niệm vững chắc trong đông đảo quan binh, luôn cho rằng quân Lam Vũ hiện giờ đã rất hùng mạnh, không cần phải quá quan tâm tới kẻ địch như thế nữa, kết quả thưởng thưởng dưới sự chỉ đảo của tư tưởng này phát sinh ra chuyện lật thuyền trong mương.
Trong cuộc chiến với người Tây Mông, quân Lam Vũ cũng đã phạm phải sai lầm lơ là khinh địch, khiến cho trung đoàn trưởng Nham Long của trung đoàn 13 lục quân cùng với hơn một trăm chiến sĩ quân Lam Vũ bất hạnh hi sinh, ảnh hưởng rất lớn tới chiến đấu.
Sau chuyện đó, toàn quân quân Lam Vũ tiến hành tiến hành thâm nhập chỉnh đốn, đi sâu vào triển khai giáo dụng bài trừ tư tưởng lơ là khinh địch, đa phần có được thành qua tốt đẹp. Thế nhưng, bộ đội quân Lam Vũ đồn trú ở đảo Sùng Minh, bao gồm hải quân lục chiến đội và cả bộ đội trung đoàn thủ bị lục quân, bời vì cách xa tiền tuyết, không có cái đau cắt da ấy, cho nên không đủ coi trọng đối với lần chỉnh đốn này, công tác triển khai chưa tới nơi tới chốn, chỉ làm hời hợt qua loa cho có, không sâu sắc đi vào nội tâm của mình, tư tưởng lơ là khinh địch còn rất nghiêm trọng, cuối cùng làm cho sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích xảy ra.
Căn cứ vào quy định tương quan của quân Lam Vũ và quyết định của hội nghị liên tịch quân bộ quân Lam Vũ, Dương Túc Phong ký tên hạ mệnh lệnh xử phạt nhân viên, đồng thời đưa rao thông báo công khai, để giáo dục chiến sĩ toàn quân, lập nên quan niệm vững chắc không bao giờ được có tư tưởng lơ là khinh địch.
Phượng Phi Phi người tổng phụ trách ban ngành tình báo của quân Lam Vũ, có trách nhiệm lãnh đạo và trách nhiệm quản lý đối với sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích lần này, đối với tổ tình báo chịu trách nhiệm quản lý trực tiếp đảo Sùng Minh, đã không kịp thời cung cấp hành động bí mật và động thái mới nhất của quân đội nước Mã Toa, làm cho đảo Sùng Minh bị tập kích, gây hạu quả nhiêm trọng. Qua quyết định của hội nghị liên tịch quân bộ quân Lam Vũ, giao hành chính ghi lỗi lầm nghiêm trọng, thời hạn một năm.
Dương Mỗ Mỗ ** tổ trưởng tiểu tổ ban ngành tính báo quân LamVũ đóng trên đảo Sùng Minh, có trách nhiệm quản lý và trách nhiệm lãnh đạo trực tiếp đối với sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích lần này, kết quả cho thấy rõ, nhân viên tình báo quân LamVũ trong nội bộ nước Mã Toa, đã đem tin tức liên quan tới việc đảo Sùng Minh có thể bị quân đội nước Mã Toa tập kích chuyển tới chỗ của hắn, nhưng bị hắn phán đoán là “ trò cười”, đem tin tức tình báo xếp vào loại “không đáng tin”, trực tiếp tạo thành sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích lần này. Tòa án quân sự quân Lam Vũ cho rằng, hắn phạm tội lơ là trách nhiệm, quyết định trừ bỏ chức vụ, cân nhắc tới việc không có vấn đề về đạo đức tư tưởng cá nhân, chỉ là do năng lực phán đoán không đủ mà dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, phán xử phạt tù ba năm, đồng thời chuyển về địa khu Mỹ Ni Tư tiếp thụ bồi huấn lại.
** Dương Mỗ Mỗ là tay họ Dương nào đó
Trầm Lăng trung đoàn trưởng trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội kiêm quan phó tư lệnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, có trách nhiệm quản lý và trách nhiệm lãnh đạo đối với sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích lần này.
Hội nghị liên tịch quân bộ quân Lam Vũ cho rằng, Trầm Lăng Vân trên phương diện bố trí quân đội không có vấn đề, chỉ huy chiến đấu sau đó cũng không có vấn đề, vấn đề xuất hiện ở tinh thần cảnh giác không đủ cao, cũng tồn tại tâm lý lơ là khinh địch, không kịp thời nhắc nhờ bản thân đảo Sùmg Binh chính là tiền tuyến, có thể bị quân đội nước Mã Toa công kích bất kỳ lúc nào, quá chú trọng tới động tĩnh của đảo Sùng Minh, ngược lại không chú ý tới sơ xuất nhỏ trong nhiệm vụ phòng ngự của bản thân, cuối cùng bị quân đội nước Mã Toa chui qua khe hở. Qua quyết định của hội nghị liên tịch quân bộ quân Lam Vũ, giao cho hành chính ghi lỗi lầm nghiêm trọng, thời hạ là chín tháng.
Dương Thế Dân trung đoàn trưởng trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh lục quân quân Lam Vũ, có trách nhiệm quản lý và trách nhiệm lãnh đạo đối với sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích lần này, là bộ đội thủ bị đáo Sùng Minh chủ yếu của quân Lam Vũ, Dương Thế Dân và những bộ hạ khác cũng kiêu ngạo khinh định, lơ là sơ xuất, không hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ phỏng ngự của bản thân, làm quân đội nước Mã Toa thừa cơ hội, tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Hội nghị liên tịch quân bộ quân Lam Vũ quyết định, giao cho hành chính ghi lỗi lầm nghiêm trọng, thời hạn một năm.
Đối với việc xử lý Dương Thế Dân, hội nghị liên tịch quân bộ quân Lam Vũ từng nảy sinh thảo luận vô cùng gay gắt, đó chính là quyết định rút đi binh lực của hai đại đội tới cảng Trừng Hải chi viện cho ban ngành hậu cần.
Ai cũng biết rằng, nếu như Dương Thế Dân không rút binh lực của hai liên đội ra khỏi địa khu Mạt Long rời khỏi trận địa phòng ngự, thì cho dù quân đội nước Mã Toa có tập kích, thì với binh lực toàn vẹn của một tiểu đoàn bộ binh quân LamVũ, ít nhất cũng có thể kháng cự lại quân đội nước Mã Toa cho tới khi viện quân của quân LamVũ tới, toàn bộ tình huống sau đó của đáo Sùng Minh sẽ không xảy ra, bời thế có một số lãnh đạo cao cấp của quân Lam Vũ cho rằng, Dương Thế Dân phải gánh chịu trách nhiệm cho quyết định này, cho dù mất đầu cũng không phải là quá đáng.
Cuối cùng, Dương Túc Phong và Vũ Phi Phàm ra sức bác bỏ số đông, bởi vì không có một tư liệu nào cho thấy Dương Thế Dân đã rút đi binh lực của địa khu Mạt Long dưới tình huống bị quân đội nước Mã Toa tập kích, rút binh lực của địa khu Mạt Long chi viện cho hậu cần, chính là quyết định chính xác dưới hoàn cảnh bình thường, là biểu hiện quyền lực hành sử bình thường của bản thân. Ngược lại, nếu như hắn rút đi binh lực của Ngọa Hổ Sơn và Phi Long Lĩnh chi viện cho hậu cần, hậu quả sẽ càng thêm khó lường. Hậu quả của lần đảo Sùng Minh bị tập kích này đúng là rất nghiêm trọng, nhưng không nên để Dương Thế Dân và quan binh trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Cùng bị xử phạt với mức độ khác nhau còn có ba mươi quan quân quân Lam Vũ khác, bọn họ cũng có trách nhiệm lãnh đạo và trách nhiệm quả lý ở các mức độ khác nhau đối với sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích lần này, trong đó bao gồm rất nhiều lĩnh đạo của ban ngành hậu cần, bọn họ cất chứa vật tư quá bừa bãi, làm cho quân Lam Vũ phòng thủ rất bị động, cần phải gánh chịu trách nhiệm.
Đồng thời, quân Lam Vũ cũng thông báo biểu dương dách sách ba trăm ba mươi bảy quan binh anh dũng tác chiến, trong đó toàn bộ quan binh của đại đội thứ bảy tiểu đoàn thứ ba trung đoàn thủ bị đảo Sùng Minh toàn bộ chiến tử ở địa khu Mạt Long đều có tên trên danh sách.
Dương Túc Phong tự minh viết mệnh lệnh biểu dương cho bọn họ, cho rằng bọn họ đã biểu hiện trọn vẹn cốt cách thà chết chứ không chịu khuất phục của chiến sĩ quân Lam Vũ, tạo nên khí thế cho quân Lam Vũ.
Ở địa khu Mỹ Ni Tư, thập tứ công chúa đại biểu cho quân Lam Vũ thăm hỏi người nhà của những quan binh quân Lam Vũ anh dũng này, đồng thời trao tặng giấy chứng nhận liệt sĩ cùng với tiền phủ tuất hậu hĩnh.
Sau khi thông báo phát ra, nội bộ quân Lam Vũ đã làm nên tiếng vang mạnh mẽ trong nội bộ quân Lam Vũ , văn bản tự phê binh của Dương Túc Phong, những quan cao bao gồm cả phó tư lệnh hải quân lục chiến đội trong đó bị xử phạt công khai, chấn động cực lớn cho các tầng cấp của quân Lam Vũ, quan binh các cấp mở rộng triển khai vận động phê bình và tự phê bình, đào sâu tư tưởng lơ là khinh địch trong lòng bản thân, cùng nhau nỗ lực ngăn chặn tận gốc.
Sau khi thông báo phát ra, dư chấn sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích còn chưa dừng lại. Căn cứ vào bài học và kinh nghiệm của sự kiện đảo Sùng Minh bị tập kích lần này, quân Lam Vũ điều chỉnh một số nhân viên và cơ cấu, để thích ứng với nhu cầu chiến tranh trong tương lai.
Xét thấy ban ngành tình báo quân Lam Vũ do Phượng Phi Phi lãnh đạo quá to lớn, nội bộ phân công không rõ ràng, thường thường để xảy ra hiện tượng vơ đũa cả nắm, không thể nào phân chia rõ ràng chính phụ, hơnnữa thường xuất hiện trạng thái hiệu suất sút kém và mất đi cảnh giác. Quân bộ quân Lam Vũ quyết định, thành lập cục tình báo quân sự mới, chuyên môn phụ trách thu thập tình báo quân sự, do Hà Bân đảm nhiệm cục trưởng đầu tiên, cục tình báo quân sự mặc dù về mặt cơ cấ vẫn thuộc về ban ngành tình báo, nhưng cục trưởng của nó chịu trách nhiệm trực tiếp với Dương Túc Phong.
Xét thấy quy mô của hải quân lục chiến đội không ngừng mở rộng, nhiệm vụ tác chiến gánh vác cùng ngày càng nặng nề, Trầm Lăng Vân quan phó tư lệnh hải quân lục chiến đội đã không còn thích hopự tiếp tục kiêm nhiệm chực vụ trung đoàn trưởng trung đoàn thứ nhất, nếu không công tác quá bận bịu ảnh hưởng tới chất lượng công tác. Quân bộ quân Lam Vũ quyết định, do Trầm Lăng Vân thành lậnh bộ tư lệnh hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ độc lập, phụ trách tất cả sác sự vụ của hải quân lục chiến đội, chức vụ đoàn trưởng của trung đoàn thứ nhất hải quân lục chiến đội do Thần Ninh thay thế.
Xét theo thực tế, quân bộ quân Lam Vũ từ đó suy rộng ra, quyết định trừ bọ chức vụ quan tư lệnh hạm đội thứ nhất hải quân quân Lam Vũ mà Vũ Phi Phàm phó tư lệnh hải quân quân Lam Vũ kiêm nhiệm, do Vũ Phi Phàm tổ chừng thành lậnh bộ tư lệnh hải quân quân Lam Vũ, phụ trách tất cả sự vụ của hải quân quân Lam Vũ, quan tư lệnh của hạm đội thứ nhất hải quân quân Lam Vũ do Dương Phàm thay thế.
Không quân mặc dù chưa được chính thức thành lập, nhưng quan tiên phong của không quân là Trầm Tường Vân cũng được Dương Túc Phong cấp cho quyền lực đặc thù, thành lập trước bộ tư lệnh quân quân, phụ trách toàn bộ sự vụ của không quân. Đồng thời, lệnh cho ban ngành kỹ thuật khẩn trương nghiên cứu kỹ thuật động cơ đốt trong.
Trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ hai từ từ đi tới hồi kết, cuộc chiến đấu lần này không thể miêu tả tỉ mỉ quá trình chiến đấu, nhưng ảnh hưởng của nó đối với hai bên đều rất nặng mà sâu sắc. Nước Mã Toa dùng cái giá đắt là sinh mạng của ba vạn người, được như mong muốn giành lấy thời gian nghỉ dưỡng sức một năm. Còn quân Lam Vũ thì thông qua sự kiện lần này, nghiêm túc chỉnh đốn toàn quân, kiên quyết tẩy sạch tư tưởng lơ là khinh địch của quan chỉ huy các cấp, đồng thời điều chỉnh cơ cấu nhân viên càng thêm thích hợp, một lần nữa tăng cường sức chiến đều của quân Lam Vũ.
Cao tầng của quân Lam Vũ và nước Mã Toa đều hiểu rõ, đại chiến, sẽ một lần nữa triển khai vào năm sau.