“Không đâu ba ba, Dương Túc Phong sẽ tới cứu chúng ta, y muốn tiền của chúng ta, phải thuận tiện cứu mạng của chúng ta, con đã biết chuyện của thập tứ nương rồi. Nghe nói hải quân Lam Vũ ở ngay gần đảo Sùng Minh, Dương Túc Phong cũng ở gần đây…” Tiểu nữ nhi của lão thần sắc tỏ ra hết sức trấn tĩnh, trong mắt loé lên quang mang làm người ta không nắm bắt được.
Cáp Thập Mễ An cảm thấy đầu ngày càng nặng nề, ý thức ngày càng mơ hồ, ý thức cuối cùng trong đầu lão là, vì sao La Đức Cáp Đặc lại xuất hiện ở đây? Còn hải quân Lam Vũ ở đâu?
Thì ra La Đức Cáp Đặc cũng là vô tâm trồng liễu, liễu xanh um, trong lúc vô tình gặp phải hạm đội của Cáp Thập Mễ An.
Ngày đó sau khi rời khỏi cảng Liên Thành, La Đức Cáp Đặc giảo hoạt biết rõ mình đã bại lộ hành tung, sau đó không lâu lại phát hiện ra tung tích của hải quân Lam Vũ, hắn lo lắng sẽ gặp phải công kích của hải quân Lam Vũ, trước khi làm rõ nội tình của hải quân Lam Vũ, hắn còn chưa muốn đấu cứng với hải quân Lam Vũ, cho nên hắn lập tức rút khỏi cảng Liên Thành, sau đó chạy về hướng đông bắc. Hắn dự tính hải quân Lam Vũ khẳng định sẽ cho rằng hắn muốn trở về đảo San Hô, vì thế truy kích theo hướng tây bắc, hoặc là chặn mình ở trên mặt biển hướng tây bắc. Hắn lại làm theo cách trái ngược, hạ lệnh hạm đội đi về hướng đông bắc, quả nhiên lừa được bọn Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt.
Bởi thế, hạm đội La Đức Cáp Đặc đi thẳng về hướng đông bắc, trên đường lòng bất an, lập tức nhận thấy đại thế không ổn, thì ra hạm đội của hắn phát hiện thuyền vận chuyển tới từ địa khu Mỹ Ni Tư đang liên miên không ngừng hướng đảo Sùng Minh tập kết, những thương thuyền này giống như là đi chợ vậy, không ngừng chạy về phía đảo Sùng Minh, những thương thuyền này độ ngậm nước rất sâu, ngay cả trên boong thuyền cũng chất đống hàng hóa, hiển nhiên là chở vô số vật tư, mà số vật tư này, có rất nhiều thiết bị sản xuất cơ lớn, điều này nói rõ quân Lam Vũ ý đồ thủ vững trên đảo Sùng Minh.
Điều này đối với lục quân nước Mã Toa đổ bộ lên đảo Sùng Minh mà nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đối với cả hải quân nước Mã Toa mà nói, cũng chẳng phải chuyện tốt.
Ý đồ của Dương Túc Phong rất rõ ràng, y muốn không chế thật chắc đảo Sùng Minh, đồng thời đem nó xây dựng thành một căn cứ hậu cần khổng lồ, có thể tưởng tượng được rằng, một khi đảo Sùng Minh bị quân Lam Vũ xây dựng thành căn cứ tiên tiến, hạm đội của hải quân Lam Vũ liền có thể tự do ra vào biển San Hô, thậm chí ra vào bờ biển đông của đế quốc Đường Xuyên, tới lúc đó cả biển San Hô đều nằm dưới sự tung hoành của hạm đội hải quân quân Lam Vũ.
Bộ hạ của La Đức Cáp đặc đều muốn công kích những chiếc thuyền vận chuyển này, cắt đứt cung cấp hậu cần của quân Lam Vũ, để viện trợ cho bộ đội lục quân trên đảo Sùng Minh, nhưng La Đức Cáp Đặc không cho, tạm thời hắn còn chưa muốn bại lộ hành tung của mình, hơn nữa, cho dù chủ động công kích, cũng chỉ hao tổn được một bộ phận nhỏ cung cấp hậu cần của quân Lam Vũ, không thể cắt đứt tuyến vận chuyển của quân Lam Vũ, ngược lại, còn làm hạm đội hải quân Lam Vũ ùa đến.
Bất quá, La Đức Cáp Đặc cũng không có ý bỏ mặc không quan tâm tới lục quân nước Mã Toa trên đảo Sùng Minh, cuối cùng vẫn quyết định, đánh một vòng lớn trở về đảo Sùng Minh xem xét tình thế ở đó, xem xét hiện trạng của bộ đội đổ bộ, để tiện đưa ra quyết định, nếu như tình thế của bộ độ đổ bộ nguy hiểm, thì cho dù phải mạo hiểm nguy cơ tổn thất hạm đội, cũng phải nghĩ cách cắt đứt tuyến vận chuyển trên biển của hải quân Lam Vũ.
Không ngờ rằng lại gặp phải hạm đội hải quân nước Lữ Tống từ hải dương phía nam tới ở nơi này.
Vừa mới chạm mặt, La Đức Cáp Đặc liền biết đây chắn chắn là một con cá lớn, một con cá lớn không thể bỏ qua.
Hạm đội hải quân nước Lữ Tống treo vương kỳ của quốc vương Cáp Thập Mễ An xuất hiện ở nơi này, hơn nữa có nhiều thương thuyền như vậy, mỗi chiếc độ ngậm nước đều rất sâu, tốc độ chậm chạm phi thường, khẳng định là Cáp Thập Mễ An quốc vương nước Lữ Tống chạy nạn, chắc chắn lão sẽ mang đi vô số kim ngăn châu báu, mà những kim ngân tài bảo này lẽ tất nhiên là ở ngay trên thuyền.
“Công kích! Tiêu diệt toàn bộ quân hạm của kẻ địch! Bắt tất cả thương thuyền!” La Đức Cáp Đặc không cần suy nghĩ phát ra mệnh lệnh.
Mặc dù nước Mã Toa thực lực cường thịnh có lẽ chẳng để ý tới chút tiền tài này của nước Lữ Tống, nhưng nếu hải quân nước Mã Toa có được món tiền này, ít nhất có thể tăng thêm một trăm chiến đấu hạm cỡ lớn, xây dựng lại được ba bốn hạm đội cỡ lỡn, nếu như quan chỉ huy những hạm đội này không phải loại quan chỉ huy như Vũ Văn Phi Dương, hải quân nước Mã Toa có thể làm được rất nhiều chuyện.
Ba mươi bảy chiếc chiến đấu hạm to lớn của hạm đội La Đức Cáp Đặc hải quân nước Mã Toa lập tức bày trận thế, phong tỏa toàn bộ đường đi của hải quân nước Lữ Tống, đông nghịt như một đám mây đen dồn về phía hạm đội hải quân nước Lữ Tống, những cửa pháo chi chít ở mạn tàu được mở ra, lộ ra họng pháo đen ngòm.
Gần như cùng lúc đó, Nạp Địch Khắc cũng suất lĩnh năm chiếc chiến đấu hạm phát động tiến công trước, đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống, Nạp Địch Khắc hiểu rất rõ đạo lý này, điều hắn muốn làm hiện giờ không phải là đánh bại La Đức Cáp Đặc, mà tận sức kéo dài thời gian, yểm hộ cho Cáp Thập Mễ An bình yên rút đi.
Thương thuyền của Cáp Thập Mễ An thì vừa đánh vừa lui, nhưng thương thuyền của họ ăn nước quá sâu, tốc độ chậm chạp, không thể mau chóng rời đi.
Mà lúc này, hạm đội La Đức Cáp Đặc và hạm đội Nạp Địch Khắc đã quấn lấy nhau, tiếng pháo ầm ầm, nhưng năm chiếc chiến đấu hạm Nạp Địch Khắc suất lĩnh nào đâu phải đổi thủ của hạm đội La Đức Cáp Đặc tung hoành ngang dọc, trong từng trận pháo nổ, hải quân nước Mã Toa đạn rơi như mưa, tức thì đem hải quân nước Lữ Tống bao trùm trong mưa đạn, năm hạm trưởng toàn bộ tử chiến tại lượt pháo đầu tiên, Nạp Địch Khắc cũng bị bắn toàn thân máu tươi, không biết trên người cắm bao nhiêu mảnh đạn.
Một chiếc chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn của hải quân nước Lữ Tống bị bốn chiếc chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa đồng loạt phát pháo, tức thì bị bắn cho thủng lỗ chỗ, liên tục phát nổ, không tới ba phút liền chìm nghỉm, bốn chiếc chiến đấu hạm khác của hải quân nước Mã Toa thương tích chằng chịt, căn bản không còn sức lực đánh trả.
“Lui!” Nạp Địch Khắc gian nan hạ lệnh, nhưng lính cầm cờ sớm đã chết trận rồi, hắn chỉ đành tự mình vật lộn phát ra tín hiệu rút lui.
Thực tế thì hải quân nước Lữ Tống đã bắt đầu rút lui theo bản năng rồi.
Hạm đội La Đức Cáp Đặc đuổi sát không tha.
Nạp Địch Khắc chỉ đành hạ lệnh các hạm tự tự bỏ chạy, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Trước mặt kẻ địch chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, hắn muốn liều mạng cũng không có cơ hội.
Song ngay tại lúc tuyệt vọng sắp phải tự sát, hạm đội La Đức Cáp Đặc lại đột nhiên ngừng pháo kích, đồng thời chiến đấu hạm bắt đầu điều chỉnh hướng đi và đội hình, tựa hồ xuất hiện sự hỗn loạn nghiêm trọng. Bản năng Nạp Địch Khắc nhận ra, hình như có chuyện gì đó cực lớn làm người ta chấn kinh xảy ra trong hạm đội của La Đức Cáp Đặc, khiến cho bọn chúng khẩn cấp biến đổi đội hình trong lúc chiến đấu.
Nạp Địch Khắc vất vả đứng dậy, chỉ nhìn thấy chiến đấu hạm nước Mã Toa đang vây công bản thân, nhất tề điều chĩnh mũi thuyền, tập kết về phía tây bắc của bọn chúng, tựa hồ ở phía tây bắc xuất hiện biến cố lớn gì đó.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, Nạp Địch Khắc thở gấp một hơi, vội vàng nâng kính thiên lý lên, chỉ thấy phía tây bắc của hạm đội La Đức Cáp Đặc, thấp thoáng xuất hiện một số chấm đen, tựa hồ là chiến hạm cấp Long Nha, tốc độ di chuyển của chúng không nhanh, thậm chí có thể nói là hơi chậm, nhưng trong sự tiến tới chậm chạp đó lại tựa hồ lộ ra khí thế mạnh mẽ, phảng phất ở tư thế trên cao nhìn chằm chằm vào hạm đội La Đức Cáp Đặc, từ phản ứng cẩn thận mà khẩn trương của hạm đội La Đức Cáp Đặc mà xét, bọn chúng cũng không dám có chút lơ là nào.
Hiển nhiên, xuất hiện ở phía tây bắc là một đối thủ làm La Đức Cáp Đặc cũng không dám xem thường.
Cuối cùng, mười phút sau, Nạp Địch Khắc đã nhìn rõ, đó đúng là Long Nha chiến hạm, bên trên treo chính là cờ sư thứu màu lam.
Hạm đội hải quân Lam Vũ!
“Là quân Lam Vũ!” Nạp Địch Khác hạ lệnh báo cáo bình an với Cáp Thập Mễ An.
Cáp Thập Mễ An được tin, tức thì rống lên như phát điên: “Y sinh! Y sinh! Ngực của ta chảy máu rồi, mau tới cứu ta, ta còn chưa muốn chết đâu!”
La Đức Cáp Đặc đứng ở trên mũi hạm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đối thủ chậm rãi đi tới.
Từ quân kỳ và tướng kỳ của đối phương mà xét, kẻ tới chính là hạm đội Tô Chẩm Thư hải quân của quân Lam Vũ.
Không phải Vũ Phi Phàm, cũng không phải Phất Lai Triệt, La Đức Cáp Đặc thấy có chút thất vọng, nhưng tựa hồ lại khẽ thở phào.
Bất quá, trong lòng hắn cũng không rõ, vì sao hạm đội Tô Chẩm Thư lại xuất hiện ở nơi này.