Cáp Thập Mễ An miệng cười mà mặt không cười lạnh lùng nói: “Khi ta muốn A Cáp Mạn tới thành Đại Tướng Quân chịu chết, còn chẳng phải ca ngợi hắn như người chỉ có ở trên trời sao, vậy thì có liên quan gì? Chỉ nói xuông thôi thì ai mà không biết chứ? Con phải nhìn xem là nói vì cái gì! Đế quốc Đường Xuyên có thể có lòng tốt gì chứ, quân Lam Vũ lớn mạnh có gì lợi cho họ chứ? Quân Lam Vũ càng cường đại, vị trí hoàng đế của Đường Minh càng nguy hiểm…thôi đi, nhìn bộ dạng của con, con cũng không nên xen vào những chuyện bẩn thỉu này. Ta chỉ nói cho con biết, đế quốc Đường Xuyên nói càng nhiều lời hay, là càng muốn quân Lam Vũ đi nộp mạng…”
Lời đã nói tới mức này, Cáp Thập Mễ An cảm thấy đã nói quá rồi, nói thêm nữa chỉ sợ Nạp Địch Khắc sẽ phản cảm, vì thế ngậm miệng lại, chỉ cúi đầu thưởng thức món ăn mỹ vị ngon lạnh trước mặt. Mấy phi tử bên cạnh lão đều đang cười toe toét cùng lão liếc mắt đưa tình, còn làm các loại động tác khiêu khích ám muội, một điệu bộ như không có ai bên cạnh.
Nạp Địch Khắc đứng dậy cáo từ.
Cáp Thập Mễ An uể oải nói sau lưng hắn: “Đúng là con biết Vũ Phi Phàm, nhưng Vũ Phi Phàm không nhất định còn nhớ được con! Nếu quân Lam Vũ bị thắng lợi nhất thời làm đầu óc mê muội, mở trận thế đấu với nước Mã Toa, vậy định sẵn là phải diệt vong… cho nên con đường này... chúng ta còn phải nghĩ thêm, nghĩ thêm…”
Nạp Địch Khắc quay người lại: “Nghe nói quân Lam Vũ và hải quân nước Mã Toa thực sự bùng phát một trận hải chiến ở biển San Hô. Báo chí đế quốc miêu tả rất sinh động, xem ra không giống vẻ bịa ra…”
Cáp Thập Mễ An không đồng tình: “Chuyện thật thật giả giả, ai có thể nói được đây? Mắt nhìn thấy cũng chẳc gì là thật, huống chi là tai nghe? Quân Lam Vũ có phản ứng không? Không có, nước Mã Toa có phản ứng không? Cũng không có, đây chính là vấn đề, chẳng ai biết được chân tướng, Minh Sơn Quế cũng cùng lắm là dự đoán, cố ý thổi phồng chiến quả, muốn ép quân Lam Vũ ra mặt…”
Nạp Địch Khắc im lặng.
Kỳ thực, trong nội tâm, hắn biết Cáp Thập Mễ An đã có chút động lòng với quân Lam Vũ rồi, bất kể là hải chiến biến San Hô là thật hay giả, nhưng ít nhất bùng phát một trận chiến đấu là không cần nghi vấn, còn kết quả chiến đấu, cho dù không giống như đế quốc Đường Xuyên tuyên dương, là hạm đội Phi Dương hải quân nước Mã Toa toàn quân bị diệt, nhưng ít nhất cũng là hải quân nước Mã Toa chịu thiệt, nếu không nước Mã Toa quyết không giữ im lặng. Điều này nói rõ, hải quân Lam Vũ đích xác có năng lực tác chiến nhất định, hơn nữa sau trận chiến bọn họ cũng giữ im lặng. Hoàn toàn nói rõ bọn họ không muốn bộc lộ thực lực của mình, nếu đổi lại người khác, đánh bại hải quân nước Mã Toa, còn chẳng phải tuyên dương ầm ĩ cho toàn thế giới ư!
Thế nhưng!Lo lắng trong lòng hai người cũng giống nhau, đó chính là rốt cuộc quân Lam Vũ có mưu tài hại mạng hay không, chuyện này thực sự nguy hiểm quá lớn, không ai có thể dự đoán được, dựa theo miêu tả của báo chí đế quốc. Dương Túc Phong tuyệt đối là tên gia hỏa không việc ác gì không làm, nhất là hai người đều thích xem những bài viết của Diệp Tư Thi, đó đúng là trâm châm tới thịt, hận vào xương tủy. Dưới ngòi bút của nàng, mỗi động tác mỗi hành vi của Dương Túc Phong đều là không thể tha thứ, y tuyệt đối là tên đại gian đại ác số một từ cổ chí kim. Mặc dù gần nửa năm nay gió đổi chiều, Dương Túc Phong đột nhiên lại trở thành đại anh hùng không gì không làm được, thậm chí còn thành hi vọng cứu vớt đế quốc Đường Xuyên, nhưng hình tượng tồi tệ trước đây của y ăn sâu vào trong tim, làm người ta vẫn còn sợ hãi.
“Con còn có biện pháp tốt hơn không? Chẳng lẽ thực sự hết cách rồi sao?” Cáp Thập Mễ An thấy tiếp tục cứ đi không mục đích trên mặt biển cũng không phải là biển pháp. Buộc lòng lên tiếng hỏi, nếu như tiếp tục du đãng trên biển, không đảm bảo được những thủy thủ và thuyền viên kia sẽ không động lòng với số kim ngân tài bảo số lượng chưa từng có kia, dù Nạp Địch Khắc có lợi hại hơn, cũng không thể đàn áp toàn bộ.
Nạp Địch Khắc lắc đầu hết cách, hắn có thể có biện pháp gì tốt hơn đây?
Bắt đầu từ khi quân đội nước Mã Toa bước lên nước Lữ Tống, bọn họ liền chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đầu hàng nước Mã Toa, làm tù nhân, hoặc là đầu kháo quân Lam Vũ, cầu mong một con đường sống. Không phải bọn họ không muốn đầu kháo nước Mã Toa, mà là lợi thế nước Mã Toa đưa ra quá thấp, người nước Mã Toa hiển nhiên không thích những phần tử thân đế quốc Đường Xuyên như bọn họ tiếp tục sinh hoạt trên cái thế giới này.
Chiến đấu hạm phụ trách mở đường lại bắt đầu dùng cờ hiệu hỏi phương hướng tiến tới.
Nạp Địch Khắc do dự chốc lát nói: “Vậy chúng ta tiếp tục tới đảo Sùng Minh sao?”
Cáp Thập Mễ An dùng khăn tay lau cái miệng lớn đầy dầu mỡ, thờ ơ như không nói: “Đương nhiên, chúng ta phải lưu lại đảo Sùng Minh hai tháng, thăm dò và tiếp xúc qua với quân Lam Vũ, xem xem cái giá bọn họ đựa ra, tin rằng mấy cái thuyền nát của Pháp Lôi Nhĩ cũng chẳng làm gì nổi chúng ta. Bọn chúng căn bản không có hải quân chính quy.”
Nạp Địch Khắc gật đầu, điểm này thì hắn rất tán đồng. Trên thế giới này, trừ mấy quốc gia lớn, quốc gia có hải quân danh xứng với thực đúng là không nhiều, so với lục quân mà nói, hải quân thực sự là quá hao phí tiền của, gì không nói, chỉ riêng phí duy trì hàng ngày của một chiếc chiến đấu hạm đã có thể nuôi sống một liên đội binh sĩ lục quân, mà binh sĩ một liên đội hiển nhiên có vẻ khá khẩm hơn một chiếc chiến đấu hạm nhiều.
“Tăng tốc, xuất phát tới đảo Sùng Minh.” Nạp Địch Khắc hạ lệnh.
Hạm đội chậm rãi gia tăng tốc độ tiến tới, đồng thời điều chỉnh phương hướng tiến về phía tây bắc.
Nhưng, gần nửa giờ sau, chiếu đầu hạm phụ trách mở đường phát ra cờ hiệu làm người ta tan nát cõi lòng.
Gặp phải hạm đội khổng lồ của địch!
Cáp Thập Mễ An tức thì bị một con cá hồi làm nghẹn, ngất ngay tại chỗ, con thuyền lớn chỗ lão liền loạn hết cả lên.
Nạp Địch Khắc vừa mới trở về kỳ hạm của mình cũng kinh hoàng thất sắc, vội vàng trèo lên cao, nâng kính thiên lý, nhìn về phía tây bắc, quả nhiên nhìn thấy đội hình chiến đấu hạm khổng lồ của hải quân nước Mã Toa đông nghìn nghịt xuất hiện ở đường chân trời, số lượng chiến đấu hạm ít nhất có ba bốn chục chiếc, cờ hoàng kim sư tử của nước Mã Toa đón gió tung bay trên cao, dù ngoài mấy hải lý cũng có thể nhìn được rõ ràng, nhưng đây còn chưa phải điểm chết người nhất, điểm chết người nhất là mảnh cờ tướng màu đen kia.
Cờ tướng của La Đức Cáp Đặc.
Hải lang!
La Đức Cáp Đặc!
Hạm đội của La Đức Cáp Đặc hải quân nước Mã Toa.
“Các ngươi chạy mau! Rút về phía đảo Sùng Minh!” Nạp Địch Khắc sắc mặt kinh hoàng, căn bản không nghĩ tới giao chiến với La Đức Cáp Đặc, không cần suy nghĩ hạ lệnh đội thương thuyền của Cáp Thập Mễ An lập tức rút lui về hướng đảo Sùng Minh, còn bản thân thì suất lĩnh năm chiếc chiến đấu hạm gắng sức đoạn hậu. Đương nhiên có thể đoạn hậu thực sự được hay không thì chỉ đành nghe mệnh trời.
Cáp Thập Mễ An đã sợ tới không ngồi dậy nổi nữa rồi, lão nhũn trên mặt đất chỉ biết thở phì phò, khi y sinh tùy thân móc miếng cá hồi từ miệng lão ra, thì lão dường như đã thần chí mơ hồ rồi, trong miệng lẩm bẩm tự nói, con ngươi mở lớn trước nay chưa từng có, thình lình ở phía tây bắc xuất hiện hạm đội La Đức Cáp Đặc hải quân nước Mã Toa, lão tưởng như là có thể tưởng tượng được hậu quả tiếp sau đó, khẳng định là bị đối phương bắt sống, sau đó treo chổ chết tươi, hoặc là giống Đổng Trác mấy nghìn năm trước bị đốt đèn, cho tới khi toàn bộ mỡ trên người cháy hết mà chết.
Cáp Thập Mễ An sai người đem hoàng kim chủy thủ đưa tới tay mình, run rẩy chỉ vào phía tim, nhưng thủy chung không có dũng khí đâm vào.
Đám nữ quyến tức thì khóc òa cả lên, giống như ngày tận thế đã tới, mấy chục phi tử của Cáp Thập Mễ An chạy ngược chạy xuôi, loạn hết cả lên, cũng không quên thu thập kim ngân trang sức của mình, có mấy người lớn gan nhảy xuống biển trước tự sát, tránh bị kẻ địch lăng nhục, điều duy nhất các nàng quên mất, chính là sự tồn tại của Cáp Thập Mễ An.
Cáp Thập Mễ An hai tay run rẩy, cuối cùng đem chùy thủ chậm rãi đâm vào tim, nhưng cơn đau kịch liệt mau chóng làm lão quẳng chủy thủ đi, nhưng lão cảm thấy mình đã sắp chết rồi, máu tươi không ngừng chảy ra, hoàng kim chủy thủ của lão bị một bàn tay yếu ớt dùng sức nắm lấy, lão mở mắt ra nhìn, nhìn thấy chính là tiểu nữ nhi của mình.