Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 389: Chương 389: Trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ nhất (12)




Tất nhiên, chủ nhân của hạm đội này chính là Cáp Mễ Thập An từng là quốc vương nước Lữ Tống.

Tối ngày 28 tháng 7 năm 1729 thiên nguyên, Lữ Tống quốc lĩnh địa cuối cùng chưa từng khuất phục nước Mã Toa, Bích Dao thủ đô của Bắc Lữ Tống, xảy ra chính biến quân sự được mật mưu từ lâu, phần tử theo nước Mã Toa lấy đại thần Tác Cổ, Ba Lôi Đặc từng được Cáp Thập Mễ An tín nhiệm nhất làm người đứng đầu, liên hợp với Sa Hách Lỗ Địch quan chỉ huy bộ đội thủ vệ thủ đô nước Lữ Tống, đại thần A Cáp Mạn phó tổng chỉ huy lực lượng vũ trang nước Lữ Tống kiêm phòng vệ thành Đại Tướng Quân, tuyên bố phế trừ vương vị của Cáp Thập Mễ An, bắc Lữ Tống chính thức trở thành một khu hành chính cấp tỉnh của nước Mã Toa.

Thế nhưng, khi Sa Hách Lỗ Địch chỉ huy tâm phúc của bộ đội thủ vệ xông vào tẩm cung của Cáp Thập Mễ An, bọn chúng mau chóng phát hiện ra, vương cung đã bị vơ vét sạch bách, tất cả vật phẩm quý trọng đã bị chuyển đi, còn Cáp Thập Mễ An và phi tử hậu cung thân cận cũng đã biến mất tăm tích, những binh sĩ vệ đội cung đình đã bị Tác Cổ khống chế đều bị bí mật giết chết toàn bộ, một bộ phận binh sĩ cung đình khác thì không rõ tung tích. Sau này điều tra phát hiện ra, chẳng những quan binh của vệ đội cung đình xảy ra vấn đề, mà bộ đội thủ vệ thủ đô - thủ hạ của Sa Hách Lỗ cũng có vấn đề, có cả một đại đội binh sĩ tới năm trăm người cũng không rõ tung tích, mà nơi bọn họ phụ trách trông coi, vừa khéo là con đường thông tới bến cảng.

Những kẻ chính biến chớp mắt hiểu ra, hải quân nước Lữ Tống đã nhúng tay vào rồi.

Có thể yểm hộ Cáp Thập Mễ An đào tẩu mà thần không biết quỷ không hay, chỉ có hải quân nước Lữ Tống, trừ bọn họ ra, không còn ai có thực lực như vậy, cũng không còn ai có cái gan như vậy. Đám người Tác Cổ luôn cho rằng, mật thám mà bản thân an bài đã giám thị sát sao động tĩnh của hải quân, kết quả chuyện xảy ra rồi mới phát hiện, ba giờ trước khi chính biến xảy ra những tên mật thám này đều bị giết chết, hơn nữa thi thể còn được xử lý tới mức hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra.

“Nạp Địch Khắc!” Đám người Tác Cổ nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn, nộ hỏa trùng thiên, nhưng lại chẳng làm gì được.

Trong tất cả quân đội của nước Lữ Tống, cảm tình của hải quân đối với đế quốc Đường Xuyên là thâm hậu nhất, cũng là những quân nhân trung thành với đế quốc Đường Xuyên nhất, bởi vì hải quân nước Lữ Tống cơ bản chính là bản sao của hải quân đế quốc Đường Xuyên, có ngàn vạn mối quan hệ với hải quân đế quốc Đường Xuyên, chiến hạm của nó, đều nhập khẩu từ đế quốc Đường Xuyên, thuyền viên và thủy thủ của nó đều tiếp thụ huấn luyện và giáo dục của giáo quan hải quân đế quốc Đường Xuyên, một bộ phận tương đối còn từng học tập ở đại học hải quân của đế quốc Đường Xuyên. Trong hải quân nước Lữ Tống, lấy việc biết nói tiếng Đường làm vinh, những quan quân hải quân học xong từ đế quốc Đường Xuyên trở vệ được gọi là “Đường quy”, cực kỳ dễ hình thành một đoàn thể nhỏ, mà thủ lĩnh của bọn họ Nạp Địch Khắc chính là một người kiên định nhất trong đó.

Thiếu tướng hải quân Nạp Địch Khắc - tổng tư lệnh hải quân nước Lữ Tống quan hệ với đế quốc Đường Xuyên cực tốt, từ mười bốn tuổi hắn đã bắt đầu học tập ở đại học hải quân đế quốc Đường Xuyên, tốt nghiệp rồi còn thực tập ở nam hải đệ nhất hạm đội đế quốc Đường Xuyên hai năm, hắn và Đường Lẫm quan tư lệnh Nam Hải đệ nhất hạm đội đế quốc Đường Xuyên là bạn học, khi thực tập còn thường ở với nhau, Đường Lẫm mặc dù là người cao ngạo, nhưng xưa nay chưa từng kỳ thị thiếu niên hải quân tới từ nước thuộc địa này, chỉ điểm rất nhiều cho hắn. Quan hệ của hai người rất tốt, sau khi về nước, Nạp Địch Khắc rất nhanh đường mây rộng bước, chỉ mới ba mươi ba tuổi đã lên làm quan chỉ huy tối cao của hải quân nước Lữ Tống.

Đương nhiên, sở dĩ Nạp Địch Khắc có thể một bước tới trời nhanh như vậy còn có nguyên nhân rất lớn bởi Nạp Khắc Định chính là đại nữ tế của Cáp Thập Mễ An, hắn vừa mới về nước, liền được đại công chúa để mắt, chủ động theo đuổi hắn. Cáp Thập Mễ An vừa vặn muốn lôi kéo nhân tài mới xuất hiện có quan hệ mật thiết với hải quân đế quốc Đường Xuyên này, vì thế vui vẻ gả công chúa cho, cuối cùng Nạp Địch Khắc trở thành nhân vật có tính quyết định hải quân nước Lữ Tống.

Cáp Thập Mễ An có thể thuận lợi mang theo vô số tài vật và gia quyến chạy khỏi Bích Dao, chỉnh bởi sự cường hãn của Nạp Địch Khắc.

Vào lúc này, Cáp Thập Mễ An và Nạp Địch Khắc đang ở trên hành trình gian nan tìm kiếm nước khác giúp đỡ, mặc dù đã thoát khỏi thủ đô Bích Dao nước Lữ Tống nguy cơ bốn bề, nhưng tâm tình của hai người đều không lạc quan lắm. Hạm đội di chuyển chậm vô cùng, ung dung thảnh thơi, nhìn qua hết sức nhàn nhã, nhưng thực tế trong lòng hai người cực độ hoang mang, thể hiện là hai người đã thương thảo rất nhiều lần, nhưng thủy chung không tìm được đáp án hài lòng, rốt cuộc hạm đội đi hướng nào, tới hiện giờ cũng không có quyết định rõ ràng.

Hai người đều có tình cảm ỷ lại rất sâu với đế quốc Đường Xuyên, nếu như là trước đây, hai người đương nhiên không chút do dự hạ lệnh tiến về đế quốc Đường Xuyên, tới kinh đô Ni Lạc Thần tìm giúp đỡ. Trong quá khứ, bất kể nước Lữ Tống có khó khăn gì, người cầm quyền căn bản không cần suy nghĩ, phản ứng đầu tiên là tới đế quốc Đường Xuyên tìm kiếm giúp đỡ. Vào niên đại Đường Lãng, hải quân đế quốc Đường Xuyên tung hoành bốn biển, không kẻ địch nào không đánh cho tơi bời, chỉ cần Đường Lãng hạ lệnh một tiếng, ngày hôm sau hạm đội hải quân đế quốc Đường Xuyên có thể xuất hiện trước cửa nhà kẻ địch, dùng mấy trăm khẩu đại pháo phá nát nhà kẻ đó.

Nghĩ tới khi xưa, hải quân đế quốc Đường Xuyên hừng hực khí thế nhường nào, mặc giáp cầm vũ khí lên là không ai bì nổi. Thế nhưng vật đổi sao dời, hiện giờ đế quốc Đường Xuyên đã không còn cường thịnh nữa, đơn vị hải quân khổng lồ từng uy chấn tứ hải, từ sau khi Đường Lãng qua đời, liền giống như ngồi toa xe bước qua ngã rẽ, từ đỉnh núi nhanh chóng rơi xuống đáy cốc, đầu tiên là hạm đội Bắc Hải ngày càng lụi bại, xuống dốc như bay rồi toàn quân bị diệt. Sau đó là hạm đội Nam Hải liên tục chiến bại, liên tục rút lui, cuối cùng trốn vào trong cửa cảng kéo dài chút hơi tàn. Trong thời gian không tới bốn mươi năm, gia sản hùng hậu của hải quân đế quốc Đường Xuyên thua sạch sẽ, ngay cả Nạp Địch Khắc cũng phải bội phục trên thế giới đúng là có thiên tài bại gia.

Đế quốc Đường Xuyên là không thể tới rồi, tới cũng vô dụng, không tới đế quốc Đường Xuyên thì có thể tới đâu?

Vóc người Cáp Thập Mễ An cực kỳ to béo, toàn thân đều là thịt, sống an nhàn sung sướng trong thuần tửu mỹ thực lâu dài đã tạo thành quả cầu thịt lớn siêu cấp này, căn bản không còn nhận ra đâu là cái cổ nữa. Nhưng chính quả cầu thịt lớn đó lại có vô số phi tử, cũng không biết lão và các nàng long phụng trình tường như thế nào, hơn nữa còn sinh ra ba nữ nhi như hoa như ngọc.

“Hiện giờ chúng ta có lẽ nên tới địa khu Mỹ Ni Tư xem thử, xem quân Lam Vũ của Dương Túc Phong có thực sự như báo chí đế quốc nói hay không…” Nạp Địch Khắc nghĩ một lúc, cuối cùng nói thăm dò, đây cũng là biện pháp trong lúc không có biện pháp rồi.

Khi thực tập ở Nam Hải đệ nhất hạm đội đế quốc Đường Xuyên, Nạp Địch Khắc liền nhận biết Vũ Phi Phàm hạm trưởng số một của Nam Hải đệ nhất hạm đội của đế quốc Đường Xuyên lúc đó, hiện giờ mặc dù đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng đối với cái tên Vũ Phi Phàm này hắn còn rất quen thuộc. Hiện giờ Vũ Phi Phàm đã trở thành chưởng môn nhân của hải quân quân Lam Vũ, có lẽ thông qua quan hệ của hắn có thể tiếp cận Dương Túc Phong - quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, từ chỗ y mưu cầu giúp đỡ, có tin đồn quân Lam Vũ có sức chiến đấu cực kỳ cường đại, chỉ không biết là thật hay giả.

Cáp Thập Mễ An suy tính hiển nhiên là sâu xa hơn Nạp Địch Khắc: “Tiểu Tam, con quá ngây thơ rồi, chúng ta tới đế quốc Đường Xuyên chưa chắc là dê vào miệng hổ, nhưng tới chỗ quân Lam Vũ, khẳng định là dê vào miệng hổ! Tin rằng báo chí của đế quốc Đường Xuyên con cũng xem không ít rồi, tên Dương Túc Phong đó chẳng phải là người lương thiện, vơ vét dọa dẫm, bắt cóc cưỡng gian, chuyện gì cũng dám làm, chuyện này không phải là không thể làm, nhưng làm phải có kỹ xảo. Cho dù làm rồi, cũng phải ra sức che dấu, không thể cho người ta có cớ, nhưng y bất chấp hết, muốn làm gì làm nấy, căn bản mặc kệ phản ứng của thiên hạ. Con nói xem, những thứ trên thuyền của chúng ta tới chỗ y, còn có phần của chúng ta nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.