Từ tình hình biết được hiện giờ mà xét, binh lực hạm đội La Đức Cáp Đặc yểm hộ chỉ có một sư đoàn, còn binh lực hạm đội Tư Nhĩ Duy Á yểm hộ hẳn cũng là một sư đoàn, mà kẻ địch phải còn có một đơn vị hạm đội hải quân và một sư đoàn bộ binh tinh nhuệ đang trên đường tới đảo Sùng Minh, nếu như tin tức cơ quan tình báo nắm được không có thiếu sót, như vậy lần này nước Mã Toa công kích đảo Sùng Minh xuất động ba hạm đội hải quân và ba sư đoàn bộ binh lục quân tinh nhuệ, hơn nữa vì đề phòng không may gặp phải hạm đội hải quân Lam Vũ, bọn chúng còn cố ý đặt chéo thời gian và địa điểm tấn công.
Xem ra lần này nước Ma Toa ở thể buộc phải có đảo Sùng Minh rồi.
“Tôi tới tiền tuyến tự chỉ huy bộ đội, chống lại kẻ địch đổ bộ.” Trầm Lăng Vân cũng ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, nếu như không thể ngăn cản kẻ địch lên bờ, áp lực hải quân lục chiến đội gặp phải sẽ rất lớn, hiện giờ quân Lam Vũ ở càng Trừng Hải đang hai mặt thụ địch, tình thế ác liệt, mà hải quân Lam Vũ hiện giờ đang hỗn chiến với kẻ địch, căn bản không thể cung cấp hỏa lực chi viện.
“Rút bớt binh lực thỏa đáng ở phía sau, phòng thủ trận địa bãi biển.” Dương Túc Phong trầm ổn hạ lệnh.
Trầm Lăng Vân gật đầu, tàn binh bại tướng của sư đoàn bộ binh 36 lục quân nước Mã Toa do Qua Lạc Văn chỉ huy đã bị suy yếu nghiêm trọng, không đủ để sợ, ngược lại bộ đội kẻ địch mới đổ bộ cần phải cảnh giác cao độ, bọn chúng đều là quân đầy đủ sức lực mới tham gia chiến trường.
“Nói với Đường Lạp Cách, phải tiết kiệm đạn dược, không nên dùng hết sức, thả kẻ địch tới gần rồi bắn.” Dương Túc Phong lại nói.
Dưới tình huống không có hỏa pháo của hạm đội hải quân chi viện, tiểu đoàn pháo binh bảo bối này của Đường Lạp Cách chính là chỗ dựa cuối cùng của quân Lam Vũ rồi.
Quả nhiên, khi hạm đội Tô Chẩm Thư và hạm đội Tư Nhĩ Duy Á kịch chiến, hạm đội đổ bộ của sư đoàn bộ binh 47 lục quân nước Mã Toa theo sát hạm đội Tư Nhĩ Duy Á đã tới gần bãi biển, quan binh suất lĩnh sư đoàn tinh nhuệ này vượt qua trùng dương tới công kích đảo Sùng Minh, chính là sư trưởng của bọn chúng, trực hệ của hoàng thất nước Mã Toa, thiếu tướng Vũ Văn Bạch Mã.
Vũ Văn Bạch Ma lo lắng nhất là xảy ra chuyện trên đường biển, vì thế hắn nhiều lần cầu khẩn trời cao phù hộ, từ tình huống hiện giờ mà xét, lời khẩn cẩu của bản thân tựa hồ có hiệu quả rồi, cả một vạn quan binh dưới trướng cuối cùng cũng thành công tiếp cận đảo Sùng Minh, còn cần nửa tiếng nữa, bọn chúng sẽ xuất hiện trênn bãi cát đảo Sùng Minh, quét sạch toàn bộ chướng ngại chắn ở trước mặt.
Hắn tin chắc, với quân đội nước Mã Toa thì không gì có thể chiến thắng.
Dương Túc Phong vội vàng chạy tới trận địa bãi biển.
Đường Lạp Cách chỉ huy pháo trái phá 100 ly của tiểu đoàn pháo binh 902 quân Lam Vũ không ngừng khai pháo xạ kích, địa phương nhắm vào chính là chỗ không tới 100 mét trước bờ cát, nơi đó vừa khéo là chỗ giao nhau giữa thuyền vận chuyển và thuyền tam bản của kẻ địch. Đạn pháo không ngừng rơi ở phụ cận thuyền vận chuyển, trực tiếp đem thuyền vận chuyển bắt nát, ánh lửa của vụ nổ phóng thẳng lên trời, những chiếc thuyền tam bản dùng để đổ bộ, trong sóng biển bị đạn pháo khơi lên, giống như cô nhi mất kiểm soát, chỉ đành bất lực vùng vẫy trong sóng biển, sóng biển chẳng chút khách khí không ngừng lật tung bọn chúng, nước biển cứ như đang nấu sủi cảo, khắp nơi đều là quan binh lục quân nước Mã Toa bất hạnh rơi xuống nước cầu cứu vùng vẫy.
Thuyền vận chuyển cỡ lớn dừng trên mặt biển cách đó không xa, cũng gặp phải sự oanh kích mang tính hủy diệt của hỏa pháo, không ngừng phát sinh những vụ nổ kịch liệt, mỗi chiếc thuyền vận chuyển bị nổ đều có nghĩa là sự tử vong của hơn hai trăm quan binh lục quân nước Mã Toa vũ trang toàn bộ, Vũ Văn Bạch Mã lòng như dao cắt, chuyện phát sinh ở nơi đây và tưởng tưởng của hắn hoàn toàn khác nhau, thực sự hắn có chút không biết phải làm sao, ngày càng cảm giác được nguy hiểm khi ở lại trên thuyền vận chuyển. Binh sĩ nước Mã Toa ở trên thuyền vận chuyển liều mạng tranh đoạt thuyền tam bản dùng để đổ bộ, cho dù là là rơi xuống nước chết đuối cũng bất chấp, bởi vì thuyền tam bản là mục tiêu khá nhỏ, so với thuyền vận chuyển cỡ lớn an toàn hơn nhiều.
Vũ Văn Bạch Mã vừa mới hạ xuống thuyền tam bản, mới bơi được khoảng cách chưa tới năm mét, chiếc thuyền vận binh mà hắn ngồi đã bị hỏa pháo của quân Lam Vũ bắn trúng, tức thì hóa thành tro bụi, sau vụ nổ mãnh liệt, trên mặt biển chỉ còn lại những mảnh gỗ vụn và vô số thi thể trôi nổi.
“A men!” Dù thiếu tướng hải quân lòng như sắt đá, cũng không kìm được nhắm mắt lại.
Đột nhiên, một tiếng nổ càng mãnh liệt hơn truyền lại, Vũ Văn Bạch Mã quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy trên mặt biển cách đó không xa, một chiếc Long Nha chiến hạm ngoan cường cầm cự chiến đấu hơn hai tiếng phát nổ mãnh liệt, trên Long Nha chiến hạm chứa rất nhiều đạn pháo, ngay cả hai chiếc chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa ở bên cạnh nó cùng bị nổ thành mạnh vụn, ba chiến chiến đấu hạm gần như đồng thời chìm vào đại hải, chỉ lưu lại trên mặt biển ba xoáy nước cực lớn.
Theo thuyền tam bản dày đặc lục tục kéo nhau cập bờ, từng đám từng đám quan binh lục quân nước Mã Toa toàn thân ướt sũng bước lên bờ biển của đảo Sùng Minh, vừa bước lên mặt đất, bọn chúng tức thì tỏ ra trấn định và vững vàng hơn rất nhiều. Cảm giác của Vũ Văn Bạch Mã cũng như thế, khi hắn kéo cái thân thể ướt sườn sượt bước lên bãi biển, hắn lập tức khôi phục lại bộ dáng trấn định tự nhiên, giống như đảo Sùng Minh đã nắm chắc trong tay của hắn.
Vũ Văn Bạch Mã rút soạt đao chỉ huy, quát lệnh bộ đội tiến lên.
Nhưng chào đón bọn chúng lại là hỏa lực còn mãnh liệt hơn.
Bách kích pháo của quân Lam Vũ khai hỏa trước tiên, oanh kích trận địa bãi biển, đem toàn bộ bùn đất và nước biển ở nơi đó bắn tung lên trời, cùng với đạn pháo bách kích pháo phát nổ, quan quân nước Mã Toa lên bở ở gần đó không ngừng có người gục xuống, kêu thảm không ngớt, máu tươi máu chóng nhuộm đỏ bãi cát, nhưng kẻ địch vẫn ngoan cường tiến quân, xông pha hỏa pháo của quân Lam Vũ tiến tới, quân kỳ quân đội nước Mã Toa bị đánh gãy, liên tục đổi mấy người cầm cờ, nhưng vẫn quật cường tiến lên.
Đợi kẻ địch xông tới chỗ cách trận địa phòng thủ 100 mét, Trầm Lăng Vân hạ lệnh khai hỏa, tức thì hỏa lực nặng nhẹ của quân Lam Vũ nhất tề xạ kích, mưa đạn dồn dập đem binh sĩ quân đội nước Mã Toa từng mảng đổ gục trên bãi cát. Trên bãi cát bằng phẳng căn bản không có một chướng ngài nào, bọn chúng so với bia tập bắn khi xạ kích đạn thật còn rõ ràng hơn, các binh sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nhắm mắt cũng có thể bắn trúng được mục tiêu.
Nhưng quan binh lục quân nước Mã Toa xung phong ở trên cùng bị một loạt mưa đạn quét qua, không còn lại chút gì, đại đa số đều bị đạn Đạt Mỗ bắn cho toàn thân thủng lỗ chỗ, chết không toàn thây. Còn có rất nhiều binh sĩ nước Mã Toa vừa mới thò từ trong nước biển thò đầu ra, cũng bị tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ bắn chết, sóng biển đẩy thi thể của bọn chúng lên bãi cát, không tới ba phút, trên bãi cát đã chất đống những thi thể ngổn ngang.
Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, đột nhiên nhận ra có những chỗ rất đáng cười, thì ra những binh sĩ nước Mã Toa đổ bộ kia không ngờ lại dùng loan đao và cung tiễn cổ xưa, ngay cả một cây súng rãnh xoắn cũng chẳng có, trang bị so với quân đội liên bang La Ni Tây Á thực sự còn lạc hậu hơn, nghĩ tới chính đám quân đội trang bị vũ khí lạnh này đánh bại quân đội đế quốc Đường Xuyên, đánh hạ Minh Na Tư Đặc Lai xưng là tòa thành vững chắc nhất thiên hạ, quả thực có chút không thể tin nổi, chẳng cần nghĩ cũng biết sức chiến đấu của quân đội đế quốc Đường Xuyên thế nào.
Vũ Văn Bạch Mã đột nhiên cảm thấy một cơn buốt lạnh tận xương mà trước nay chưa từng có, giống như bản thân rơi vào trong nước biển, căn bản không có chỗ vẫy vùng, những binh sĩ dũng cảm dưới trướng kia gục xuống từng mảng giống như rơm rạ, nhưng ngay cả bóng dánh kẻ địch thế nào hắn cũng không nhìn thấy, bên tai chỉ có tiếng súng dày đặc như mưa mùa hạ, hắn không thể tưởng tượng nổi quân đội trên đảo Sùng Minh rốt cuộc là cái dạng gì, vì sao bản thân lại bị bọn chúng đánh cho tơi bời tan tác, toàn quân bị diệt như thế.
Dưới hỏa lựa của quân Lam Vũ áp chế, quan binh lục quân nước Mã Toa còn sót lại theo bản năng úp sấp trên bãi cát, đem bản thân vùi sâu vào trong đất cát, đây là chuyện chưa từng có của quân đội nước Mã Toa đã từng đánh đâu thắng đó.
Vũ Văn Bạch Mã hít sâu một hơi, ưỡn thẳng thân mình, vung mạnh đao chỉ huy, lớn tiếng rống lên: “Đám khốn kiếp các ngươi, đứng lên cho ta, xông lên! Thắng lợi…”
Đột nhiên, tiếng rống của hắn ngưng bặt.
Giống như bất động, thân thể Vũ Văn Bạch Mã đứng trơ ra trên bãi cát, hai bệnh cạnh hắn, binh sĩ nước Mã Toa còn sót lại tiếp tục tiến lên.
Mười giây sau, đao chỉ huy từ trong tay hắn rơi xuống.
Hai mươi giây sau, thân thể ưỡn thẳng của Vũ Văn Bạch Mã ngã xuống trên bờ cát xốp, ở mi tâm chậm rãi rỉ máu.
Dương Túc Phong vỗ vai Thần Ninh phó đoàn trưởng đệ nhất hải quân lục chiến đội ở bên cạnh, hài lòng gật đầu, kỹ thuật bắn vỡ đầu của tên gia hỏa này càng ngày càng lợi hại rồi. Thần Ninh lại chỉ hơi nhún vai, giống như chuyện này rất thầm thường, đã sớm thành thói quen rồi.
Tiếng súng phía sau cảng Trừng Hải cũng vang lên, đó là sư đoàn bộ binh 36 của nước Mã Toa do Qua Lạc Văn chỉ huy phối hợp với bộ đội đổ bộ phát động tấn công, nhưng mà chút binh lực đó của bọn chúng, muốn vượt qua khu vực đông đảo những tay súng bắn tỉa, khẳng định là phải trả một cái giá không nhỏ, có thể thực sự tiếp cận với quân Lam Vũ, sợ là không đủ nghìn người, quả nhiên, tiếng súng phía sau kéo dài không được mười phút liền hoàn toàn yên tĩnh.
Tới năm giờ chiều, ý thức được không thể chiến thắng, Tư Nhĩ Duy Á chỉ đành đem trái đắng thất bại chôn sâu trong tâm khảm, rồi hạ lệnh rút lui.
Trong trận hải chiến này, hạm đội Tô Chẩm Thư hải quân quân Lam Vũ thành công đánh lui hạm đội Hỏa Hồ Ly Tư Nhĩ Duy Á của hải quân nước Mã Toa, đánh chìm mười bốn chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn, làm bị thương sáu chiếc, bản thân bị đánh chìm một long nha chiến hạm, ngoài ra có bốn chiếc khác bị thương, có thể nói là giành được toàn thắng. Song, dù sao Tư Nhĩ Duy Á cũng không phải là Vũ Văn Phi Dương, phản ứng cực nhanh, lập tức hạ lệnh hạm đội phân tán tiếp cận Long Nha chiến hạm của hải quân Lam Vũ, trong trận chiến đấu này, quan binh của hạm đội Tư Nhĩ Duy Á cũng biểu hiển tố chất cao hơn, cho dù ở vào tình thế không thuận lợi, cũng không chịu từ bó, cuối cùng cũng làm quân Lam Vũ trả giá bằng một Long Nha chiến hạm bị chìm.
Tô Chẩm Thư bị mệnh lệnh của Dương Túc Phong hạn chế, không dám hạ lệnh truy kích, chỉ đành trơ mắt nhìn hải quân nước Mã Toa biến mất ở mặt biển phía tây bắc.
Sáu giờ tối, trận kịch chiến qua đi, chiều tà đỏ như máu.
Sóng biển cuộn trào, nước biển màu đỏ sậm đưa thỉ thể những kẻ tử nạn không ngừng xô lên bãi cát…