Ánh mắt trời mùa hè nóng cực vô cùng, mặt trời chẳng chút thương xót phát tán nhiệt lượng của mình xuống mặt biển yên bình, cứ như là muốn làm bốc hơi hết nước biển. Trên mặt biển rất ít gió, cho dù là có, thì phương hướng cũng rất loạn, bởi vì tụ tập quá nhiều thuyền bè, những cái cánh buồm cao lớn kia ảnh hưởng tới hướng gió, đám thủy thủ cơ bản đều để trần thân trên, dưới cái tình hình nóng bức thế này, còn mặc đồng phục nghiêm chỉnh mà làm việc thực sự là chuyện không thể.
Nhưng thiếu tướng Tiêu Chân Hoa lại cảm thấy bản thân như ở trong hầm băng vậy, tay hắn vịn lên lan can khó nhọc đứng trên thuyền vận binh rung lắc không ngừng, sắc mặt tái nhợt nhìn những chiếc chiến đấu hạm kịch chiến ở xung quanh, trong mắt thỉnh thoảng toát ra ánh lửa ngút trời do chiến hạm phát ra khi nổ tung, đạn pháo làm cho bọt nước bắn tung lên không cao hơn mười mét bắn lên trên người hắn, làm đồng phục thiếu tướng lục quân của hắn ướt sườn sượt, trên mặt biển trái phải trước sau thuyền vận binh, khắp nơi đầu là quan binh nước Mã Toa rơi xuống nước, có người đang tuyệt vọng vùng vẫy, còn đại bộ phận lại không hề nhúc nhích, thân thể của bọn họ bập bềnh trong nước biển cuồn trào, trôi giạt theo sóng, cũng không biết là sống hay là chết.
Khi ở Mông Thái Kỳ bí mật tiếp nhận nhiệm vụ đổ bộ lên đảo Sùng Minh, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có kết cục như thế này. Trước khi lên thuyền, hắn cũng đã đưa ra dự tính xấu nhất, đó là trên mặt biển gặp phải sóng gió, làm toàn quân bị diệt, hoặc là lúc đổ bộ gặp phải sự kháng cự kịch liệt của người bảo vệ, trả giá và hi sinh nặng nề, nhưng thủy chung không nghĩ tới có thể bị kẻ địch công kích trên mặt biển, hơn nữa loại công kích mang tính hủy diệt này là không thể đối kháng.
Hắn chưa bao giờ biết lực lượng hải quân của quân Lam Vũ lại cường đại như thế.
Chân tướng hủy diệt của hạm đội Vũ Văn Phi Dương bị tầng tối cao của nước Mã Toa phong tỏa nghiêm ngặt, mặc dù hắn cũng ý thức được chút gì đó từ bên trong, nhưng dù sao trước nay không hề nghĩ tới hạm đội Phi Dương không ai bì nổi lại bị hải quân quân Lam Vũ tiêu diệt. Trước trận hải chiển ở biển San Hô, ban ngành tình báo của nước Mã Toa thậm chí còn không muốn thiết lập sở nghiên cứu tình báo chuyên môn liên quan tới quân Lam Vũ, bất quá bây giờ xem ra, tất cả những lời đồn vô căn cứ về trận hải chiến ở biển San Hô đều là thật, hạm đội Phi Dương căn bản không phải vì bão táp mà biến mất, mà là bị quân Lam Vũ đánh bại.
Hải quân quân Lam Vũ đã hoàn toàn có sức mạnh khiêu chiến với hải quân nước Mã Toa.
Đối với vị quan chỉ huy sư đoàn bộ binh 89 lục quân nước Mã Toa này mà nói, cảm giác vận mệnh bị nắm trong tay kẻ khác thật không dễ chịu, hắn không ngừng hạ lệnh thuyền vận binh cập bờ, đưa binh sĩ lục quân trên thuyền thả xuống bãi cát bằng cách nhanh nhất, đó mới là an toàn nhất, nếu không, chỉ e đến chết cũng chả biết chết thế nào. Nhưng hạm đội hải quân Lam Vũ và hạm đội hải quân nước Mã Toa đang kịch chiến, quân hạm hai bên đánh lộn lung tung, ngươi qua ta lại, tiếng pháo rầm rầm, khói súng ngập tràn, con đường đưa thuyền vận binh cập bờ bị lấp kín, căn bản không cho bọn chúng cơ hội lên bờ.
Phụ trách hộ tống sư đoàn bộ binh 89 lục quân nước Mã Toa độ bổ là hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á của hải quân nước Mã Toa, nhưng Mã Đạt Duy Cơ Á đã chẳng lo nối lấy thân, hạm đội Tô Chẩm Thư pháo kích mãnh liệt tạo thành thương vong to lớn cho hạm đội của hắn, đã liên tục có bảy chiếc chiến đấu hạm bị đánh chìm, bị thương thì không sao kể siết. Mà hai đơn vị hạm đội của quân Lam Vũ từ sau lưng đánh tới, càng làm hắn chấn động cực lớn.
Long Nha chiến hạm của hạm đội Phất Lai Triệt quân Lam Vũ vừa tiến quân vừa khai hỏa, đạn pháo rơi giữa thuyền vận binh và hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á, vô số đạn bắn sượt mang tới tổn thương cực lớn, rất nhiều thuyền vận binh đều là thuyền gốc đơn thuần, căn bản không có tấm thép bảo hộ, tổn thương do đạn bắn sượt tạo thành cho bọn chúng chủ yếu là mạn thuyền bị bắn xuyên, nước biệt ồ ạt tràn vào, thủy thủ và các binh sĩ trên thuyền phải toàn lực ứng phó bịt lỗ hở, nhưng cho dù là thế, vẫn liên tục có thuyền vận bin vì bị quá nhiều nước tràn vào mà từ từ chìm nghỉm, đám thủy thủ và binh sĩ trên thuyền chỉ đành liều mạng phất tín hiệu cầu cứu, sau đó biến mất trong xoáy nước sâu thẳm.
Hạm đội Vũ Phi Phàm lại tựa hồ tỏ ra yêu tính hơn nhiều, hắn không vội tiến tới, mà hạ lệnh tất cả Long Nha chiến hạm dàng hàng ngang, nhắm chuẩn vào kẻ địch đang kịch chiến rồi khai pháo, để đề cao độ chuẩn xác pháo đạn, hắn thậm chí hạ lệnh cho đội thuyền thả neo, đứng yên bất động. Quả nhiên, sau khi thả neo tính ổn định của Long Nha chiến hạm tăng lên rất nhiều, tỉ lệ chuẩn xác của đạn pháo được đề cao, hải quân nước Mã Toa liên tục có bốn chiếc chiến đấu hạm bị bắn trúng, bốc cháy bùng bùng, tiếp đó phát ra nổ mãnh liệt, cuối cùng biến mất trên mặt biển đục ngầu đầy rẫy thi thể.
Hạm đội Tô Chẩm Thư mặc kệ hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á chó cùng rứt dậu, tập trung đại bộ phần pháo hạm tiếp tục oanh kích thuyền vận binh của nước Mã Toa. Long Nha chiến hạm của hạm đội Tô Chẩm Thư cách thuyền vận binh không quá một nghìn mét, thuyền vận binh mục tiêu lớn hơn nữa di chuyển chậm, cho nên tỉ lệ bắt trúng của pháo hạm rất cao. Rất nhanh lại có mấy chiếc thuyền vận binh bị bắn trúng, nhưng không chìm ngay lập tức mà bùng lên lửa lớn, thì ra trên đó chở toàn là cỏ khô dùng cho ngựa, cỏ khô bốc chảy rừng rực, ánh lửa còn sáng hơn cả ánh mặt trời. Trên một số thuyền vận binh còn chở cả ngựa, trong lửa lớn thiêu đốt, chiến mã quẫy khỏi dây thừng, dốc sức chạy tán loạn, đem quan binh nước Mã Toa sót lại trên thuyền đụng nghiêng ngả, một số tên bị xô thẳng vào trong nước biển.
Bỗng nhiên, lửa lớn cháy tới kho đạn dược, ầm một tiếng nổ vang dội, thuyền vận binh tức thì phát nổ mãnh liệt, tiếp đó vô số vật phẩm bắn tung lên trời, thi thể của quan binh giống như tiên nữ rải hoa rơi lên thương thuyền gần đó, đâu đâu cũng toàn mảnh vụn rơi vãi, nơi này là một cái chân, nơi kia một cẳng tay, có một con ngựa hoàn chỉnh nổ tung lên không, vừa khéo rơi ngay trước mặt thiếu tướng Tiêu Chân Hoa, đập vỡ boong thuyền một lỗ to, nhưng con ngựa lại chẳng chết ngay, lúc rơi xuống đất còn quẫy đạp một lúc, cuối cùng mới từ từ nhắm mắt lại, làm Tiêu Chân Hoa cũng không nỡ nhìn, vội vàng chuyển ánh mắt đi. Nhưng, chỗ ánh mắt của hắn chuyển tới, cũng là cảnh tượng như địa ngục, ở vị trí chiếc thuyền vừa nổ kia, chỉ còn lại cỏ khô lấp đầy mặt biển, và cả những thi thể không còn nguyên vẹn đang nổi bập bềnh trong đống cỏ khô.
Tâm tình của Mã Đạt Duy Cơ Á còn phức tạp hơn cả của Tiêu Chân Hoa, hắn cỏ loại cảm giác có sức mà không thể dùng, hạm đội Tô Chẩm Thư đã đem thuyền vận binh thành mục tiêu công kích chủ yếu, nhưng chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa lại không cách nào mau chóng hiệu quả tiếp cận họ. Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ thể tích nhỏ, thao tác linh hoạt, rất dễ tránh khỏi chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa phát xạ, chết người là, những chiếc Long Nha chiến hạm kia mặc dù thể tích nhỏ, nhưng lực sát thương của hỏa pháo nó chuyên chở lại cực lớn, cho dù là chiến đấu hạm cấp Kim Cương cỡ lớn nhất của hải quân nước Mã Toa cũng không thể chịu nổi nếu đối phương bắn trúng trực tiếp, chính mắt Mã Đạt Duy Cơ Á nhìn thấy, đã có ít nhất năm chiếc chiến đấu hạm bản thân chỉ huy bị bắn trúng trực tiếp, sau đó nổ tung chìm xuống, ngay cơ hội cứu vớt cũng không có.
Cuối cùng có hai chiếc chiến đấu hạm hải quân nước Mã Toa tiếp cận thành công một chiếc Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ, đội xung kích trên chiến đấu hạm lập tức mượn ưu thế độ cao của cột buồm chiến đấu hạm, dùng dây thừng nhảy dù xuống Long Nha chiến hạm, vung lưỡi búa và trường mâu, muốn đem hải quân Lam Vũ trên Long Nha chiến hạm đập nát toàn bộ, lượt nhảy dù đầu tiên, đã có hơn ba mươi tên thủy thủ gan góc nhất.
Mã Đạt Duy Cơ Á siết chặt nắm đấm, hắn nhất định phải để hải quân quân Lam Vũ cũng nếm thử sự lợi hại của hải quân nước Mã Toa.
Nhưng mà, làm cho hắn phải trợn mắt há mồm là, trên Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ, cũng nhảy ra hơn mười binh sĩ, bọn họ một tay vịn lạn can hoặc dây thừng, một tay còn lại thì cầm một thứ giống như cái hộp, ở chiếc ống đầu cái hộp không ngừng phun ra ánh lửa, mỗi lần phun lửa, gần như đều có một thủy thủ của hải quân nước Mã Toa gục xuống, bọn chúng mang theo vẻ mặt không thể tin nổi, rồi không cam tâm ngã xuống trên boong tàu Long Nha chiến hạm.
“Đó là vũ khí gì vậy?” Mã Đạt Duy Cơ Á vừa sợ vựa giận rống lên.
Chẳng ai trả lời được.
Chớp mắt, đội xung kích lượt đầu tiên đã thương vong sạch sẽ.
Đội xung kích lượt thứ hai tới ngay sau đó, lần này nhân số nhiều hơn, có tới sáu bảy chục tên, bọn chúng từ trên dây thừng trượt xuống, tên nào tên nấy đều linh hoạt nhanh nhẹn như khỉ, lưỡi búa và trường mâu trong tay lóe hàn quang làm người ra run sợ.
Nhưng những thủy thủ của hải quân quân Lam Vũ cũng bắt đầu đánh trả mãnh liệt, bọn họ dũng cảm tiến lên nghênh tiếp đội xung kích của nước Mã Toa, vừa xung phong vừa không ngừng giật cái hộp trong tay, theo ngọn lửa mãnh liệt từ họng súng phun ra, binh sĩ đội xung kích của hải quân nước Mã Toa cứ như trúng phải ma pháp, lũ lượt ngã xuống, một số tên ngoan cường, cho dù ngực trào máu, vẫn nổ lực xông lên, nhưng binh sĩ hải quân quân Lam vũ thường ở cự ly gần nhắm chuẩn đầu của bọn chúng nổ súng, cả cái đầu bị đánh nát, óc bắn phọt ra.
Mã Đạt Duy Cơ Á mắt mồm đờ đẫn nhìn toàn bộ, lòng ngày càng ớn lạnh, hắn cũng không biết rằng, đó đều là những khẩu Mauser ổ đạn 20, lợi khí đánh giáp là cà, hiệu suất giết người cao hơn trường mâu và lưỡi búa nhiều lắm.
“Tiến lên! Đụng cũng phải đụng chìm kẻ địch!” Mã Đạt Duy Cơ Á gầm rống như phát cuồng, hải quân nước Mã Toa có quá khứ quang vinh, có tương lai huy hoàng, tuyệt đối không thể khuất phục trược mặt hải quân quân Lam Vũ vô danh tiểu tốt được, Mã Đạt Duy Cơ Á hắn nhất định phải trở thành tướng lĩnh dũng cảm nhất trong hải quân nước Mã Toa, cho dù là chó cùng rứt giậu, hắn cũng phải liều mạng.
Đương nhiên, nguyên nhân cơ bản nhất là cho dù hắn muốn rút lui, thì dưới loại tình hình này cũng là chuyện không thể nữa rồi.