Cho dù là lục chiến kịch liệt nhất, cũng không có nhân số tử vong trong nháy chớp mắt kinh người như thế.
Dương Túc Phong hết sức đồng cảm gật đầu.
Nhìn từ kính viễn vọng, trên mặt biển bên ngoài cảng Trừng Hải, tụ tập ba hạm đội của quân Lam Vũ, ước chừng hơn tám mươi chiếc Long Nha chiến hạm; Hai hạm đội của nước Mã Toa, gần bảy chục chiến đấu hạm cỡ lớn, mặc dù đã tổn thất không ít, nhưng vẫn còn có hơn năm mươi chiếc, thân hình khổng lồ của chúng ở trên mặt biển hết sức làm người ta chú ý. Trong số những quân hạm lớn lớn nhỏ nhỏ này, còn xen kẽ sáu bảy chục thuyền vận binh to lớn, chúng là đối tượng vô tội nhất bất lực nhất trong trận hải chiến này, chỉ đành mặc người cắt xẻo mà không có chút sức chống cự.
Chiến đấu hạm của hải quân nước Mã Toa thể tích lớn, trọng tải cao, hỏa pháo chuyên chở nhiều, thuyền viên cũng nhiều, bọn chúng mỗi lượt phát xạ phải bắn ra trên cả nghìn đạn pháo, đạn rơi như mưa, đánh vào trên tấm thép bảo hộ của Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ, phát ra tiếng kêu long cong. Còn Long Nha chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ thì thể tích nhỏ, thao tác linh hoạt, đạn pháo ít, uy lực lớn, khi xac kích uy thế còn xa mới bằng được hải quân nước Mã Toa, nhưng đạn pháo một khi bắn trúng đối phương, lập tức đem đối phương hủy diệt, cho dù là đạn bắn sượt, cũng tạo thành tổn thất cực lớn cho đối phương.
Quân hạm hai bên cách nhau càng gần, tỉ lệ bắn trúng của đại pháo càng cao, chiến hạm bị bắn trúng càng nhiều, chiến hạm bị đánh chìm cũng càng nhiều. Hai bên đều đánh tới say máu, chuyện ngộ thương ngày càng nhiều, bất quá vào lúc này, đã chẳng còn ai có thời gian đi truy cứu trách nhiệm ngộ thương nữa, khói đen sinh ra khi pháo đạn xạ kích đã sắp che lấp cả chiến trường, tầm nhìn nhanh chóng giảm xuống, nửa tiếng sau, từ kính viễn vọng đã không nhìn thấy được thuyền bè kịch chiến đằng xa nữa rồi, chỉ có một mảng mịt mù.
“Bọn chúng đang làm gì vậy?” Dương Túc Phong đột nhiên hạ kính viễn vọng xuống, nói với chút nghiêm túc, mày nhíu lại.
Thì ra, từ trong kính viễn vọng y nhìn thấy hạm đội Phất Lai Triệt không xông thẳng vào hạm đội La Đức Cáp Đặc, mà lại đi thẳng tắp, muốn vòng ra đằng sau lưng La Đức Cáp Đặc. Còn hạm đội Vũ Phi Phàm cũng thu mỏ neo lại, không chút lưỡng lự xông thẳng vào trong đám thuyền vận binh đông nghịt, lợi dụng hỏa pháo dày đặc tay năm tay mười, oanh kính thuyền vận binh trốn tránh bốn phía, ý đố của hắn rất rõ ràng, là muốn diệt gọn những chiếc thuyền vận binh không có khả năng hoàn thủ này.
Họ không hề tập trung binh lực đi công kích La Đức Cáp Đặc.
Long Nha chiến hạm 107 thủ hạm của hạm đội Vũ Phi Phàm tỏ ra hết sức dũng mãnh, nó tả xung hữu đột trong đội ngũ đông đặc, lợi dụng hỏa pháo mở đường, liên tục hất văng hai chiếc thuyền vận binh, làm đối phương bị nghiêng nghiêm trọng, thiếu chút nữa thì lật đổ. Nó xông thẳng vào dải trung tâm của thuyền vận binh, sau đó hai bên mạn đồng thời khai pháo, dưới hỏa lực mãnh liệt của nó, thuyền vận binh chung quanh đều trở thành bia sống, không tới năm phút đã chìm mất một mảng lớn.
Trầm Lăng Vân lẩm bẩm: “Cái thằng điên Dương Phi Long này… có ai tranh cướp với hắn à?”
Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng lên, nhìn chiếc Long Nha chiến hạm cực kỳ dũng mãnh kia, hiếu kỳ hỏi: “Dương Phi Long là người nào?”
Trầm Lăng Vân đáp: “Nghe nói là tứ đại kim cương trong thủ hạ của Vũ Phi Phàm…”
Dương Túc Phong nghi hoặc: “Tứ đại kim cương?”
Trầm Lăng Vân còn chưa kịp trả lời, thì thấy trong hạm đội Vũ Phi Phàm, lại xông ra ba chiến Long Nha chiến hạm, giống như ba mũi đao nhọn cắm sâu vào trong đám thuyền vận binh, căn bản không đếm xỉa tới hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á ngăn cản, giống như sói hoang truy đuổi bẩy sói bắt được con mồi của mình. Bốn chiếc Long Nha chiến hạm khai hỏa xen kẽ, những chiếc thuyền vận binh không chút năng lực phòng hộ giống như đóa hoa bị gió lớn quét qua, lũ lượt chìm xuống, đáng thương cho quan quân lục quân nước Mã Toa trên thuyền, bọn chúng chỉ đành đau xót từ xa xôi ngàn dặm tới làm vật bồi táng.
Đng muốn nói gì, Dương Túc Phong đột nhiên hiểu ra, Vũ Phi Phàm làm như vậy, chính là muốn La Đức Cáp Đặc rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Bất kể La Đức Cáp Đặc đi hay ở, đều sẽ tạo thành tổn thương cực lớn cho bản thân hắn.
Đúng thế, mắt nhìn chiến cục bi thảm trước mắt, La Đức Cáp Đặc đau đớn xé gan, cũng cảm thấy kinh hoàng và phẫn nộ chưa từng có.
Hắn phẫn nộ, bởi vì cao tầng nước Mã Toa không đem chân tướng hạm đội Phi Dương bị hủy diệt nói cho bọn họ, không để bọn họ đề cao cảnh giác với hải quân quân Lam vũ, còn lừa gạt bọn họ nói hạm đội Phi Dương chỉ gặp phải bão lớn mà thôi. Hắn kinh hoàng là bởi không ngờ hải quân quân Lam Vũ có sức chiến đấu cường hãn như vậy, lại thủy chung không hề nghe danh, bọn họ giành được thắng lợi tiêu diệt hạm đội Phi Dương, nhưng lại vẫn giữ im lặng, làm cho bản thân cũng bị lừa.
La Đức Cáp Đặc cuối cùng cũng biết được chi tiết về hải quân quân Lam Vũ, nhưng lại đứng trước lựa chọn khó khăn.
Từ lý trí mà nói, hắn phải lập tức rút lui, hiện giờ hải quân Lam Vũ đã có ba hạm đội tham gia chiến trường, số lượng Long Nha chiến hạm so với hải quân nước Mã Toa còn nhiều hơn, quan trọng nhất vẫn là hỏa lực cường hãn của chúng, tầm bắn của hỏa pháo quân Lam Vũ sử dụng hơn gấp hai lần hải quân nước Mã Toa, uy lực của pháo đạn càng nằm ngoài tưởng tượng. Nếu muốn đối kháng với hải quân quân Lam Vũ cường đại như vậy, hải quân nước Mã Toa phải cải thiện chiến thuật, đồng thời cải thiện tư tưởng, cải thiện trang bị, đây chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.
Giữ được còn núi xanh, chẳng lo không có củi đốt.
La Đức Cáp Đặc không tin hải quân nước Mã Toa từ này sẽ thua hải quân quân Lam Vũ, nhưng phải cần thời gian, nếu như mình tiếp tục dây dưa, có thể sẽ toàn quân bị diệt. Hướng hành động của hạm đội Phất Lai Triệt hải quân quân Lam Vũ rất rõ ràng, chính là muốn đánh bọc sườn hậu phương của mình, ở pháo chiến cự ly xa, hải quân nước Mã Toa sẽ thiệt lớn, nếu như mình không kịp rút khỏi chiến trường, tới lúc đó muốn đi cũng không đi được nữa.
Vậy nhưng nói về mặt cảm tình, hắn không thể rút lui, không thể vứt bỏ nhiều chiến hữu lại như vậy được. Bỏ chiến trường chạy trối chết là chuyện mất mặt nhất, so với bị kẻ địch giết còn khó chịu hơn. Là một quân nhân, hắn không thể suất lĩnh hạm đội của mình quay đầu bỏ chạy, làm thế có lẽ giữ được mạng cho mình, nhưng lại làm hỏng thanh danh của hải quân.
Hơn nữa, ở nước Mã Toa hắn dù sao cũng chỉ là một người bên ngoài, còn Mã Đạt Duy Cơ Á lại là người nước Mã Toa chính gốc, hơn nữa còn là nữ tế ở rể của gia tộc Vũ Văn. Nếu như bản thân vứt hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á ở lại mà chạy, như thế đợi bản thân trờ về nước Mã Toa, chờ đợi mình sẽ là thẩm phán của tòa án quân sự, bất kể thế nào, bản thân cũng không thể rút đi trước khi đồng bạn diệt vong.
“Tiến công!” La Đức Cáp Đặc chỉ đành đau khổ đưa ra quyết định cuối cùng.
Mặt Vũ Phi Phàm lộ ra nụ cười hiếm hoi.
Hắn đã biết, La Đức Cáp Đặc khẳng định sẽ không bỏ chạy.
Cho dù chạy, hắn cũng là kẻ chạy cuối cùng.
La Đức Cáp Đặc chỉ huy hạm đội tham dự chiến trường, nhưng không đi trực tiếp giải cứu những chiếc thuyền vận binh kia, hắn là người sáng suốt, biết những chiếc thuyền vận binh kia nằm trong vòng vây của hai đơn vị hạm đội hải quân Lam Vũ, căn bản không thể cứu nổi. Bản thân chỉ có thể làm bạn với chúng tới diệt vong mà thôi, hắn chỉ huy chiếm hạm bắc thượng, chặn hạm đội Phất Lai Triệt, hai bên triển khai pháo chiến kịch liệt, đồng thời quan sát chặt chẽ đường rút lui.
Theo hạm đội La Đức Cáp Đặc và hạm đội Phất Lai Triệt bắc thượng, rời khỏi chiến trường ban đầu, trên mặt biển gần cảng Trừng Hải, số lượng thuyền bè tức thì giảm đi rất nhiều, tương quan binh lực càng thêm chênh lệch, hạm đội Vũ Phi Phàm của hải quân quân Lam Vũ và hạm đội Tô Chẩm Thư hợp lực vây công hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á của hải quân nước Mã Toa, gần như đã giành được ưu thế áp đảo.
Trong tiếng pháo nổ dồn dập, chiến đấu hạm của hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á không ngừng bị tổn thất, phát nổ chìm nghỉm, hạm đội của hắn vốn có hơn ba mươi chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn. Nhưng hiện giờ đã bị tiêu diệt quá nửa, chỉ còn lại không quá mười ba mười bốn chiếc.
Mã Đạt Duy Cơ Á biết chuyện đã không thể vãn hồi được nữa, bản thân đã nằm trong vòng vây tuyệt đối của hải quân quân Lam Vũ, muốn chạy thoát đã không khả thi lắm, toàn quân diệt vong đã là kết cục được định sắn. Bất quá trước khi diệt vong, hắn phải đưa sư đoàn bộ binh 89 lục quân nước Mã Toa do bản thân phụ trách hộ tống lên được bờ, có thể đưa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Yểm hộ! Mở đường đổ bộ!” Mã Đạt Duy Cơ Á làm một hành động vĩ đại hiểm thấy, hạ lệnh hơn mười chiếc chiến đấu hạm còn sót lại gắng hết sức mở đường, để thuyền vận binh có thể thuận lợi tới được bãi cát, đồng thời chiến đấu hạm bất chấp mọi giá cố sức trì hoãn quân Lam Vũ tiếp cận, tranh thủ thời gian cho thuyền vận binh.
Thế nhưng, hành động vĩ đại này của hắn càng cấp cho hạm đội Tô Chẩm Thư mục tiêu xạ kích tốt hơn, hắn hạ lệnh Long Nha chiến hạm dàn hàng ngang, hướng cự ly ngoài một ngàn bảy trăm mét oanh kích liên tục. Hạm đội Vũ Phi Phàm cũng không ngoại lệ, cũng đem Long Nha chiến hạm dàn hàng ngang, nhắm chuẩn con đường đổ bộ tiến hành tập trung pháo kích.
Trong hỏa lực tập trung của quân Lam Vũ, con đường đổ bộ trở thành con đường tử vong, không ngừng có thuyền vận binh bị đánh chìm, không tới ba phút, trong nước biển ở con đường đổ bộ đã trôi đầy thi thể của quan binh lục quân nước Mã Toa, líu nhíu chất đống lại một chỗ, theo sóng biển nhấp nhô, thậm chí cản trở thuyền vận binh thông hành.
Thiếu tướng Tiêu Chân Hoa cũng bị bắn trúng trên đường đổ bộ, hắn chính mắt nhìn thấy một viên đạn pháo cà - nông 100 ly rơi bên chân mình, sau đó phát nổ, hắn tựa như nhìn thấy ánh sáng chưa từng có, sau đó cảm thấy trong đầu uỳnh một tiếng, liền không còn ý thức nữa. Thuyền vận binh chỗ hắn bị đứt thành hai đoạn, chậm rãi chìm xuống, thi thể của thiếu tướng lục quân cũng theo thi thể của những người khác, chìm vào trong đại hải, mất tăm mất tích.