Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 395: Chương 395: Trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh lần thứ nhất (18)




Quan binh lục quân nước Mã Toa có thể lên bờ thực sự quá ít, hỏa lực hạng nặng của quân Lam Vũ cũng chẳng cần thiết khai hỏa.

“Thần Ninh, mục công tác cách mạng này giao cho ngươi đấy.” Dương Túc Phong nhạt nhẽo nói.

Lúc vừa mới bắt đầu, vì mục đích an toàn, Thần Ninh điều hết tay súng bắn tỉa của trung đoàn đệ nhất hải quân lục chiến đội tới trên bãi biển, kết quả giờ phát hiện ra ‘sư nhiều mà cháo ít’, chỉ đành giao cho bọn họ giải quyết thôi.

Thần Nhinh hé miệng cười, rồi lắc đầu, tựa hồ thấy thế này chẳng có hứng thú gì.

Chốc lát sau, tiếng súng bắn tỉa đơn độc mà cô quạnh vang lên, theo mỗi tiếng súng vang lên, lại có một binh sĩ lục quân nước Mã Toa ngã xuống, có lẽ là ở trên mặt biển đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của bọn chúng, cho nên đối diện với viên đạn bất thình lình, căn bản không hề có phản ứng nào, chỉ theo bản năng ngửa ra sau, hoặc là quỵ xuống phía trước, sau đó ngã ngục xuống trên bãi cát. Sau một trận súng nổ ngắt quãng đơn điệu, trên bãi cát đã không còn tên quan binh lục quân nước Mã Toa nào đứng nữa.

“Thần Ninh, ngươi xử lý sư trưởng của kẻ địch rồi sao?” Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng, tìm kiếm quan quân cao cấp trong bộ đội lên bờ của nước Mã Toa.

Thần Ninh thất vọng lắc đầu, ngữ khí đầy vẻ tiếc nuối, hơi chán chường nói: “Không nhìn thấy quân hàm thiếu tướng của kẻ địch, có thể là bị bắn chết trên thuyền rồi, ngay cả loại như liên đội trưởng cũng không nhìn thấy, khả năng là cũng bị người của hải quân làm thịt rồi. Ôi, trận chiến đổ bộ này, hải quân bọn họ mới là nhân vật chính, lục chiến đội chúng tôi chỉ là vai phụ.”

Dương Túc Phong đồng tình vỗ bả vai hắn.

Chuyện này là đương nhiên, bất kể thời đại nào, trận đánh đổ bộ, hải quân và không quân mới là vai chính, còn hải quân lục chiến đội cùng lắm là bổ xung cho bọn họ mà thôi.

Lúc hơn bốn giờ chiều, pháo hỏa trên mặt biển ngày càng mãnh liệt, tựa hồ đã tới thời khắc sắp phân thắng bại, cả mặt biển phụ cẩn cảng Trừng Hải cũng ngập tràn khói súng. Tiếng pháo rầm rầm, người đứng trên bờ biển căn bản không nhìn rõ tình huống cụ thể của hải chiến.

Đội thuyền của Cáp Thập Mễ An cuối cùng cũng cập bến, lão cũng giống như những người khác, run rẩy kinh hoàng nhìn động tĩnh trên mặt biển, những nữ quyến của lão đều ào ào lựa chọn ẩn nấp, chỉ có tiểu nữ nhi của lão bầu bạn bên người, cũng quan tâm chăm chú nhìn trận chiến trên biển.

Gần như cùng lúc Cáp Thập Mễ An lên bờ, các binh sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ liền bắt giữ toàn bộ thương thuyền của lão.

Đây là kết cục trong dự liệu, Cáp Thập Mễ An cũng thản nhiên tiếp thụ.

Chừng năm giờ chiều, tiếng pháo trên mặt biển phụ cẩn cảng Trừng hải dần trở nên thưa thớt, trên mặt biển đột nhiên nổi gió, gió biển dần dần xua tan khói súng, lộ ra mặt biển mênh mông. Trên mặt biển mênh mông, khắp nơi đều là Long Nha chiến hạm tung bay cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ, còn thuyền vận binh của nước Mã Toa đã bị đánh chìm toàn bộ, chiến đấu hạm của hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á cũng chìm gần hết, chỉ còn lại kỳ hạm của hắn và bảy chiếc chiến đấu hạm thương tích đầy mình khác, bên cạnh chúng, đều có mấy Long Nha chiến hạm nhìn chằm chằm.

Hải quân nước Mã Toa đã không còn năng lực đánh trả nữa rồi.

La Đức Cáp Đặc cuối cùng lựa chọn rút lui, hắn quyết đoán hạ lệnh chiến đấu hạm còn sót lại rút về phía đông nam.

Nếu như hắn không rút, hắn chỉ có chết ở nơi này thôi.

Hạm đội Phất Lai Triệt đuổi sát không tha.

Dương Túc Phong từ trong kính viễn vọng nhìn thấy tình hình La Đức Cáp Đặc bỏ trốn, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuổi. La Đức Cáp Đặc vừa đi, có nghĩa là trận chiến tranh đoạt đảo Sùng Minh đã tới hồi kết, mặc dù hải quân nước Mã Toa trong trận chiến tranh đoạt này đại bại trở về, nhưng điều này cũng sẽ kích động cực lớn lên người lãnh đạo của nước Mã Toa, bọn chung sẽ nhìn thẳng vào lần thất bại này, tìm kiếm nguyên nhân thất bại, đổi mới cải tiến vũ khí. Lần tới khi kẻ địch lại đén, quân đội nước Mã Toa sẽ không thể vẫn trang bị trường mâu cũng tiễn xuất hiện, thậm chí súng rãnh xoắn cũng bị đào thải, trên mặt trang bị vũ khí quân Lam Vũ không thể còn có ưu thế mang tính áp đảo nữa.

Từ góc độ này mà nói, trận chiến gian khổ mãnh liệt hơn còn ở đằng sau.

Hạm đội Vũ Phi Phàm và hạm đội Tô Chẩm Thư hoàn thành vòng vây cuối cùng với hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á, dày đặc những chiếc Long Nha chiến hạm nhìn chăm chăm bao vây tám chiếc chiến đấu hạm cuối cùng của hải quân nước Mã Toa, chỉ cần một tiếng hạ lệnh, thì vạn pháo cùng nổ, đánh chìm toàn bộ bọn chúng.

“Phát tín hiệu, lệnh Mã Đạt Duy Cơ Á đầu hàng.” Dương Túc Phong bình tĩnh nói.

Hắn hi vọng Mã Đạt Duy Cơ Á giơ tay đầu hàng, như vậy có thể từ trên người hắn tìm hiểu nhiều tin tức hơn, hải quân quân Lam Vũ và hải quân nước Mã Toa đều cần tăng cường tìm hiểu, tìm kiếm ưu điểm và khuyết điểm của mỗi bên, hạng mục công tác này có lẽ có thể bắt đầu từ trên người Mã Đạt Duy Cơ Á.

5 giờ 40 phút chiều ngày 1 tháng 8 năm 1728 thiên nguyên, kỳ hạm của hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á hải quân nước Mã Toa kéo cờ trắng, Mã Đạt Duy Cơ Á trải qua suy tính thống khổ, cuối cùng lựa chọn con đường giơ tay đầu hàng, theo cùng đầu hàng với hắn, còn có ba chiếc chiến đấu hạm khác, bốn chiếc chiến đấu hạm còn lại cự tuyệt đầu hàng. Quan binh nước Mã Toa lựa chọn tự phát nổ chìm xuống.

Mặt biển phụ cẩn càng Trừng Hải lại khôi phục lại sự yên bình.

Long Nha chiến hạm 107 của hạm đội Vũ Phi Phàm hải quân quân Lam Vũ chậm rãi tiếp cận kỳ hạm của hạm đội Mã Đạt Duy Cơ Á hải quân nước Mã Toa, thiếu tá hạm trưởng Dương Phi Long cầm súng Mauser ổ 20, mang theo hai mươi thủy thủ cũng cầm súng Mauser, dũng cảm mà bình tĩnh lên kỳ hạm của Mã Đạt Duy Cơ Á, để biểu lộ trọn vẹn sự tôn nghiêm của hải quân quân Lam Vũ, bọn họ còn đặc biệt thay đồng phục chỉnh tề sạch sẽ, lộ rõ tinh thần đầy đủ, ý chí dâng trào.

Quan binh sót lại trên kỳ hạm của Mã Đạt Duy Cơ Á tâm tình tương đối sa sút, rất nhiều người mệt mỏi gục mình trên sàn thuyền, cho dù Dương Phi Long nhấc chân bước qua người bọn chúng, bọn chúng cũng không hề có phản ứng. Trên sàn thuyền đâu đâu cũng toàn mau tươi, còn có thi thể tan nát, cột buồm đập vỡ lan can bên trái sàn boong thuyền. Bởi vì cột buồm, cho nên chiến đấu hạm hơi nghiêng sang trái, máu trên sàn thuyền cũng chảy về phía trái.

Ở chỗ mũi thuyền, quốc kỳ nước Mã Toa đã bị xé rách nghiêm trọng, bên cạnh nó, phất phơ một lá cờ màu trắng, kỳ thực nó không thể coi là lá cờ được nữa, mà là một cái khăn tay trắng khá nhỏ, nhưng vào lúc này, tác dụng của nó chính là làm cờ.

Đây là lần đầu tiên trên lịch sử của hải quân nước Mã Toa trong chiến đấu khuất phục kẻ địch, dựng lên cờ trắng.

Dương Phi Long đi tới chỗ mũi thuyền, hơi dừng bước lại bên quốc kỳ nước Mã Toa, thuận tay xé quốc kỳ của nước Mã Toa đi, sau đó ném lên sàn tàu dính máu, các chiến sĩ phía sau dẫm lên quốc kỳ của nước Mã Toa, rất nhanh đem nó dung nhập vào trong vũng máu đang chảy.

Một mình Mã Đạt Duy Cơ Á ở trong phòng chỉ huy, đã không thể động đậy.

“Khiêng hắn đi, những người khác cũng đi theo ta.” Dương Phi Long đứng ở mũi thuyền, lớn tiếng quát.

Khi nhân viên trên chiến đấu hạm rút hết, hai chiếc Long Nha chiến hạm khai pháo xạ kích, tiếng pháo nổ uỳnh uỳnh lại vang lên, mau chóng tiễn chiếc chiến đấu hạm toàn thân thương tích này tới đấy biển, kết thúc hoàn toàn sứ mạng của nó. Ba chiếc chiến đấu hạm khác cũng như thế, sau khi nhân viên rút đi, lập tức bị quân Lam Vũ khai pháo đánh chìm.

Mã Đạt Duy Cơ Á mau chóng bị áp giải tới trước mặt Dương Túc Phong, trải qua thẩm vấn đơn giản, phát hiện tình huống Mã Đạt Duy Cơ Á biết cũng không toàn diện, hắn cũng không biết phía sau còn có hạm đội hải quân và bộ đội đổ bộ của lục quân khác hay không, có lẽ bị hoảng sợ quá độ của trận chiến, hoặc là bị kích thích trước sau tương phản quá lớn, cho nên thần trí của Mã Đạt Duy Cơ Á có chút mơ hồ, thỉnh thoảng nói năng lung tung, xem ra cần một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại.

Dương Túc Phong hạ lệnh đem Mã Đạt Duy Cơ Á đi giam giữ, hôm sau sẽ đưa trờ về địa khu Mỹ Ni Tư giam giữ dài hạn, giao cho ban ngành tình báo của Phượng Phi Phi xử lý, đối với những quan binh hải quân nước Mã Toa đầu hàng khác, y đưa một ánh mắt âm hiểm cho Trầm Lăng Vân. Trầm Lăng Vân xoay người rời đi, mười phút sau, trên bãi cát ngoài cảng Trừng Hải vang lên loạt tiếng súng dày đặc, sau đó Trầm Lăng Vân tới báo cao, tất cả đã được xử lý xong.

Dương Túc Phong hờ hững gật đầu, chẳng phải bản thân tàn khốc, thực sự bản thân không giữ nổi tù binh. Mỗi một phần lương thực trên đảo Sùng Minh đều phải trải qua tuyến vận chuyển trân biển hơn hai nghìn hải lý chuyền tới, giá trị không nhỏ, kẻ vô tác dụng không thể để lại ở trên biển. Chính Cáp Thập Mễ An cũng vậy, lão tối đa cũng chỉ ở lại trên đảo Sùng Minh hai ba ngày, rồi phải được đưa tới địa khu Mỹ Ni Tư.

Buổi tối, y thong thả đi tới bãi cát, nhìn ra mặt biển.

Ráng chiều như lửa, tàn dương như máu.

Trên bãi cát khắp nơi đều là thi thể, đủ các loại hình dạng. Trong nước biển đỏ sậm, cũng trôi nổi dày đặc thi thể, nước biển không ngừng xô bọn chúng lên bãi cát, nghe nói mặt biển phụ cận đảo Sùng Minh rất là nhiều cá mập, bọn chúng trong khoảng thời gian này khẳng định sẽ nứt căng bụng rồi.

Quan binh của hải quân lục chiến đội cẩn thận lục soát trên bãi cát và bờ biển, xem xem có còn người sống hay không, nếu như có, thì không hề có ngoại lệ, thêm cho chúng một phát đạn, tiễn bọn chúng lên đường. Tiếng súng đơn điệu mà nặng nề khác thường, mang theo ánh sáng sót lại của trời chiều, làm lòng người bi sảng vô cùng.

Nứt căng bụng, trừ những con cá mập ra, còn có những cư dân bản địa, trong khoảng thời gian này, chôn cất thi thể gần như trở thành thu nhập ổn định của bọn họ, bọn họ phải công tác liên tục mấy ngày, mới có thể hoàn thành hạng mục nhiệm vụ gian khổ này, dựa theo cách tính giá mười thi thể một đồng kim tệ, quân Lam Vũ ít nhất phải chi ra hai nghìn đồng kim tệ, món tiền này đủ để làm những cư dận bản địa đó cải thiện cuộc sống thật tốt rồi.

“Phong, quốc vương Cáp Thập Mễ An của nước Lữ Tống đã tới phủ tổng đốc, đợi chàng tiếp kiến.” Tô Phỉ Mã Vận nhắc nhỏ bên tai Dương Túc Phong, trên đảo Sùng Minh tạm thời còn chưa có quan viên chính trị, cho nên Tô Phỉ Mã Vận chỉ đành một mình đảm nhận nhiều vai, vừa là đội trưởng cảnh vệ lại là đại thần ngoại giao.

Dương Túc Phong gật đầu, lạnh nhạt nói: “Lão tới thật tốt! Chúng ta nếu đã có được tiền, thì không cần hại mạng của lão nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.