Mặc cho ẩn sâu dưới áo lót bó buộc sít sao, nhưng bộ ngực đầy đặn của Ngu Mạn Ái vẫn là phong cảnh mỹ lệ nhất, hình dạng nhũ phong trước ngực nàng tất nhiên là hình bán cầu cực lớn, theo nhịp điệu hô hấp chậm rãi nhấp nhô, trong khoảng cách cực gần, dưới ánh đèn sáng tỏ chiếu rọi còn có thể nhìn thấy đường nét nội y, cổ áo rộng trễ và tay áo ngắn ngủi tôn lên đôi vai nhẵn nhụi mềm mại, chiếc váy vừa vặn sát người phơi bày toàn bộ bờ eo nhỏ nhắn và cặp mông tròn chịa của chút nhân.
Nàng đúng là một nữ nhân mỹ lệ, một nữ nhân mỹ lệ thành thục, nhất cử nhất động, giơ tay nhấc chân, chỉ một động tác nho nhỏ, một ánh mắt hời hợt đều phát tán ra sức dụ hoặc làm người ta không thể kháng cự. Khác biệt với nữ nhân bên cạnh là, loại phong tình lười biếng và kiều diễm trộn lẫn nhập nhập sâu trong xương tủy, loại ánh mắt cứ như hết sức hiểu rõ nam nhân, loại thần thái tựa hồ nhìn thấu thói đời ấm lạnh của nàng, đều làm trái tim Dương Túc Phong đập thình thịch, giống như có một loại dục vọng khó có thể ức chế, thật muốn thưởng thức bộ ngực và cặp mông của nàng, đương nhiên còn có chỗ bí mật của nữ nhân nơi sâu nhất trong thân thể nàng.
Trong quán cà phê không có người khác, mùi hương nữ nhân trên cơ thể của Ngu Mạn Ái kích thích mạnh mẽ Dương Túc Phong, dù sao y đã một tháng không gần nữ sắc rồi, mặc dù có Tô Phỉ Mã Vận ở bên cạnh, cũng có đông đảo nữ cảnh vệ đợi y ân sủng, nhưng dù sao trên chiến trường, không tiện cũng không có thời gian và hứng thú, song hiện giờ hơi chút nhàn nhã, thánh linh đan trong cơ thể y lại ngoan cường đâm chồi nảy lộc rồi.
Ánh mắt của Dương Túc Phong, chậm rãi dừng ở trên người Đường Băng Na.
Đường Băng Na vẫn là một cây ớt nhỏ có gai, thần sắc đối với Dương Túc Phong hiển nhiên không thân thiệt lắm, thậm chí có thể nói còn mang theo chút địch ý, Dương Túc Phong thủy chung không biết địch ý của nàng với mình rốt cuộc từ đâu mà tới.
Đường Băng Na vẫn ăn mặc mạnh bạo, bộc lộ đầy đủ đường cong của vóc dáng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mắt xếch đen nhánh sáng ngời, cánh môi chúm chím hồng nhuận, trên chiếc cổ thanh mảnh đeo một sợi dây chuyền bạc tinh thế, mặt trên là một mặt ngọc trong suốt. Da thịt toàn thân trình hiện một loại màu trắng sữa hoàn mĩ, không có một chút dấu vết nào, đôi tay mịn màng trắng muốn, đều đặn mà nhu hòa, giống như hai miếng ngọc đẹp được điêu khắc. Đôi chân thon dài lả lướt, uyển chuyện gợi cảm, mười ngón chân nhỏ sắp hàng chỉnh tề. Trang phục toàn thân màu đen phủ lên da thịt trắng muột, sự tương phản mạnh mẽ lại để màu trắng càng thêm làm người ta nhìn là không sao quên được.
“Ngu lão bản quang lâm đảo Sùng Minh, không biết có việc gì?” Dương Túc Phong cười tủm tỉm nói.
Đám người Tô Phỉ Mã Vận đều lặng lẽ lùi ra, đứng ở cửa, các nàng muốn phòng bị, không phải Ngu Mạn Ái sẽ thương tổn tới Dương Túc Phong, mà là nàng ta sẽ quyến rũ Dương Túc Phong, chỉ đáng tiếc, nhìn tình hình bây giờ, các nàng tựa hồ cũng ngăn không nổi rồi.
“Tôi còn tới sớm hơn ngài.” Ngu Mạn Ái cũng thân thiết mỉm cười, tư thái ưu nhã giúp Dương Túc Phong chuẩn bị cà phê, chủ quán cà phê không biết có phải bị nàng đuổi đi rồi hay không, hay là bị đám Tô Phỉ Mã Vận dọa cho không dám ra, từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy.
Mùi cà phê thoang thoảng bốc lên.
Ngu Mạn Ái chớp con mắt sáng ngời, trông đợi nhìn Dương Túc Phong thưởng thức từng ngụm cà phê do tự tay mình điều chế, thấy trên mặt Dương Túc Phong lộ ra nụ cười hài lòng, tựa hồ bản thân cũng thấy rất vui, thong thả nói: “Tôi là người làm ăn, tôi tới tìm ngài, tất nhiên là nói chuyện làm ăn rồi!”
Dương Túc Phong mỉm cười, lại nâng cốc cà phê uống một ngụm, để lưỡi tỉ mỉ nhấp nháp mùi thơm vị đắng của cà phê, trong lòng cảm thấy một loại nhẹ nhàng thư thái trước nay chưa từng có, giống như toàn bộ áp lực toàn thân đều bị giải trừ, cười ha hả nói: “Không biết Ngu lão bản có gì chiếu cố? Không vấn đề gì, chỉ cần ta có thể làm được, khẳng định là ngàn núi vạn sống, chết cũng không từ…”
Đường Băng Na chán ghét hừ một tiếng lạnh như băng nói: “Một đại nam nhân như ngươi lại nói lời này, không thấy tởm à?”
Dương Túc Phong hướng về phía nàng thè lưỡi, rồi mặc kệ nàng, quay đầu sang nói với Ngu Mạn Ái: “Nói đi, làm ăn gì, ta khẳng định sẽ làm.”
Ngu Mạn Ái bình thản nói: “Cũng chẳng có gì, bất quá là mưu tài hại mạng mà thôi.”
Dương Túc Phong uống nửa ngụm cà phê thiếu chút nữa bị sặc, hoài nghi nhìn sắc mặt của Ngu Mạn Ái, tựa hồ nàng thực sự không giống như nói đùa, vì thế bỏ cốc xuống, chậm rãi mỉm cười nói: “Cứ nói đi, muốn làm thế nào?”
Ngu Mạn Ái thấy y không cự tuyệt, vui vẻ gật đầu, thong thả nói: “Đơn giản lắm, tôi có được tin tức, có thổ tài chủ lớn siêu cấp gần đây muốn tới đảo Sùng Minh, tôi muốn mời ngài phối hợp, bắt lấy hắn, chúng ta liên thủ đem vật phẩm hắn mang theo và tài sản mang tên hắn phân chia hết…”
Dương Túc Phong muốn cười nhưng cười không nổi, thần sắc quai quái nói: “Người đó rốt cuộc là ai? Người có thể bị cô nhìn trúng chẳng được nhiều.”
Ngu Mạn Ái cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên, chuyện này nếu thành công rồi, ngài ít nhất không phải lo lắng về tài chính, mà tôi, ừm, đại khái cả đời này tôi cũng tiêu chẳng hết món tiền kia. Bất quá chúng ta phải đề phong người nước Mã Toa động thủ trước.”
Nghe thấy ba chữ nước Mã Toa, sắc mặt Dương Túc Phong tức thì trở nên âm trầm, không nghĩ ngợi gì nói: “Hừm, nước Mã Toa…oa, thật đẹp…”
Thì ra y vô ý nhìn thấy khe ngực thật sâu của Ngu Mạn Ái lộ ra, mảng trắng muốt đó quả thực làm y nhiệt huyết sôi trào, buột miệng nói ra.
Ngu Mạn Ái nhìn mặt hiểu lòng, tất nhiên biết trong đầu Dương Túc Phong đang nghĩ gì, thực tế thì trong lòng nàng cũng có cảm giác quái lạ, tựa hồ bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên thấy Dương Túc Phong, nàng đã cảm thấy mình như nhìn thấy tiểu đệ đệ làm người ta yêu thích nhất, không kìm được cam tâm tình nguyện làm việc cho y, lúc này sắc mặt không khỏi ửng hồng, mang theo khẩu khí đại tỷ tỷ giáo huấn tiểu đệ đệ nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn đánh…”
Nhìn thấy sắc mặt kiều diễm lại mang theo chút thẹn thùng của Ngu Mạn Ái, trong lòng Dương Túc Phong xao động, nếu chẳng phải có người ở bên cạnh cạnh giác trông coi, cho dù y mạo hiểm bị Ngu Mạn Ái cho cái tát, cũng muốn kéo nàng vào lòng ôm một cái. Chỉ tiếc là Tô Phỉ Mã Vận và Đường Băng Na đều ở bên cạnh theo dõi nhất cử nhất động của mình, người phía trước được tỷ muội gửi gắm, phải nghiêm mật giám thị hành vi “quá trớn” của Dương Túc Phong, còn người sau thì cơ hồ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn xoáy vào y, giống như Dương Túc Phong chính là kẻ thù không đội trời chung của nàng vậy.
Ngu Mạn Ái cười khẽ, đột nhiên nhón mũi chân đứng dậy, khom người ghé sát bên tai Dương Túc Phong nói nhanh một câu.
Dương Túc Phong tức thì toàn thân chấn động, mở to mắt nhìn Ngu Mạn Ái với vẻ không tin nổi.
Ngu Mạn Ái tư thế ưu nhã ngồi trở lại, nhưng chỉ nhếch môi cười khẽ.
Tô Phỉ Mã Vận và Đường Băng Na đều không hẹn mà cùng xích tới gần một chút, sợ xảy ra chuyện gì đó bất ngờ, nhưng lại vô ý nghe thấy Dương Túc Phong vừa hưng phấn vừa khó tin lẩm bẩm: “Cô nói thật đấy chứ? Đội thuyền của Cáp Thập Mễ An mang theo vô số kim ngân tài bảo, giá trị vượt quá năm trăm ngàn vạn kim tệ? Đội thuyền của hắn đang đi về phía đảo Sùng Minh.”
Phủ tổng đốc trên đảo Sùng Minh.
Cũng có lẽ bởi vì đây là tòa kiến trúc độc nhất vô nhị của Trừng Hải, cho nên các đời tổng đốc đều thêm quý trọng nó, bất kể người tổng đốc này rốt cuộc tới từ quốc gia nào, đều không có hành vi nhẫn tâm hủy hoại, trải qua gần năm mươi năm phong sương, tòa tiểu lâu màu trắng này vẫn long lanh như xưa, nguyên nhân cơ bản chính là dùng vô số loại đá quý giá, như Hồng Tuyến Ngọc, Đại Hoa Lục, Bảo Hưng Bạch, Phong Trấn. Chủ yếu vẫn là Hồng Tuyến Ngọc và Đại Hoa Lục, hai thứ này đều là loại đá khá quý giá.
Chất đá của Hồng Tuyến Ngọc cứng chắc, chất ngọc trong suốt, màu sắc long lanh, hoa văn đều đặn, đường nét lưu loát, là loại đã hiếm có trân quý, dùng rất nhiều trong kiến trúc xa hoa, ví như tu kiến cung điện và tửu điếm hào hoa. Còn Đại Hoa Lục thì có hoa văn hài hòa màu lục thẫm, màu lục nhạt, màu khoáng thạch, tao nhã đẹp mắt, kết cấu chặt chẽ, độ bóng sáng cao, một số trường thạch còn xuất hiện ánh lam trong suốt, càng làm nó đã đẹp lại nổi bật hơn, cấp cho mị lực vô cùng.
Trừ sử dụng lượng lớn vật liệu đá trân quý ra, thảm trải nền phủ tổng đốc dùng cũng tương đối có tiếng, toàn bộ đều là Vân Thảm do Vân Xuyên đạo đế quốc Đường Xuyên sản xuất, loại thuần lông cừu này sợi thô, độ đàn hồi tốt, mặt thảm trơn, chịu áp lực lớn, phẩm chất đứng đầu cả nước, dùng được lâu dài, xưa nay đều là cống phẩm, màu sắc phong phú dùng các loại màu nóng như vàng sáng, đỏ sẫm, vỏ quýt, cam nhạt, có chút na ná như màu sắc của hoàng cung.