“Ấy? Nơi này không ngờ lại có ảnh của Đường Lãng?” Ngu Mạn Ái đột nhiên kinh ngạc nói, sau đó thong thả dừng bước.
Dương Túc Phong cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy hai bên hành lang, treo không ít chân dung của các đời tổng đốc, từ người đầu tiên là Đường Lãng tới từ đế quốc Đường Xuyên, tới Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch của Pháp Lôi Nhĩ vừa mới bị mình đuổi đi, có đủ toàn bộ không hề bỏ sót một ai.
Ngu Mạn Ái đánh giá chân dung của Đường Lãng, rồi quay đầu nhìn Dương Túc Phong, thần sắc có chút cổ quái nói: “Ngài đúng là có hơi giống ông ta.”
Dương Túc Phong hiếu kỳ nói: “Ta giống ai? Ta giống Đường LãngSao có thể chứ?”
Ngu Mạn Ái chỉ chân dung Đường Lãng nói: “Sao không chứ? Ngài nhìn mắt ông ta xem, gần như giống y chang mắt ngài.”
Dương Túc Phong bán tín bán nghi nhìn tỉ mỉ, quả nhiên phát hiện Đương Lãng trong bức tranh đúng là có mấy phần giống với mình, bất kể là khuôn mặt hay là ánh mắt, thực sự có mấy chỗ hơi giống nhau.
“Không tệ, không tệ, xem ra hai người có duyên, căn phòng do ông ta xây nên cuối cùng lại rơi vào tay ngài.” Ngu Mạn Ái mặc dù thấy có chút kỳ quái, bất quá cũng chẳng để ở trong lòng, mỉm cười nói. Vượt qua hành lang sạch sẽ cao nhã, đi thẳng tới trong phòng khách, điềm nhiên ngồi xuống, u nhã gác chân lên.
Tô Phỉ Mã Vận bưng trà lên cho hai người.
Dương Túc Phong không đợi được nói: “Phiền cô nói tỉ mỉ tình huống của Cáp Thập Mễ An, còn có tình thế hiện giờ của nước Lữ Tống.”
Ngu Mạn Ái vẫy tay với Đường Băng Na, nữ bảo tiêu sắc mặt âm lãnh đi tới, giao một chồng tài liệu cho Dương Túc Phong.
Trên đó đều là tình báo liên quan tới nước Lữ Tống.
Quốc vương của nước Lữ Tống, Cáp Thập Mễ An, đúng là một vị vua tiêu chuẩn của một nước, bản tính hà khắc đa nghi, tham tài háo sắc, chỉ thích lời dễ nghe, tàn sát trung lương, lão có toàn bộ khuyết điểm của quốc vương hết thời, lại chẳng có chút ưu điểm nào của khai quốc minh quân. Khi xưa đế quốc Đường Xuyên nâng lão lên vị trí quốc vương, chính là nhìn trúng khuyết điểm của hắn, để lợi dụng mà không chế, nhưng cùng với thế lực đế quốc Đường Xuyên rút đi, Cáp Thập Mễ An thoáng cái mất đi chỗ dựa, tức thì từ bảo tọa quốc vương cao cao ngã uỵch xuống.
Bất quá chỗ nổi tiếng nhất của Cáp Thấp Mễ An, vẫn là năng lực siêu cường ở phương diện bóp nặn tiền tài, lão làm quốc vương nước Lữ Tống hai mươi ba năm, chuyện làm nhiệt tình nhất là vơ vét tất cả kim ngân tài bảo, sau đó chất đầy cho hoàng cung của mình, thậm chí hèn hạ vô sỉ tới mức ngay cả đồ trong nhà đại thần sủng tín nhất của mình cũng muốn cưỡng ép cướp lấy, ngày dồn tháng góp, vương cung nước Lữ Tống liền thành chậu châu báu, không biết tụ tập bao nhiêu kim ngân tài bảo.
Căn cứ vào tính toán và ước chừng của người có lòng, bản thân nước Lữ Tống chính là một nước sản xuất vàng lớn, sản lượng hoàng kim mỗi năm đều đứng đầu trên thế giới. Đại bộ phận số hoàng kim này đều bị Cáp Thập Mễ An vơ vét vào trong hoàng cung, bởi thế số lượng hoàng kim gom trong hoàng cung ít nhất có giá trí trên ngàn vạn kim tệ, hơn nữa nước Lữ Tống cách hải vực Sở La Môn gần nhất, có quan hệt mật thiết nhất với hải tặc Sở La Môn, hàng hóa mà hải tặc Sở La Môn cướp bóc được cơ bản đều thông qua nước Lữ Tống tẩu tán. Do hàng hóa hải tặc Sở La Môn đánh cướp được cơ bản đầu tới từ Âm Nguyệt hoàng triều của đại lục Y Vân và địa khu liên minh Nhã Ca, châu báu kim ngân là chính, bởi thế trong giao dịch với hải tặc Sở La Môn, hoàng cung nước Lữ Tống cũng tích trữ được không ít bảo vật trân quý.
Theo quân đội đế quốc Đường Xuyên rút đi, quân đội nước Mã Toa thừa cơ tiến vào, thế cục của nước Lữ Tống ngày càng thối nát, Nam Lữ Tống và Miên Lan Lão đều lần lượt ngả về phía người nước Mã Toa, mà các đại thần cũng ngày càng phản cảm với Cáp Thập Mễ An. Đến bước đường cùng Cáp Thập Mễ An rốt cuộc chỉ đành lựa chọn bỏ chạy, lão bí mật đưa toàn bộ kim ngân tài bảo trong hoàng cung và quốc khố của nước Lữ Tống, chất hết lên thuyền đội của mình, sau đó dẫn gia nhân lặng lẽ trốn khỏi nước Lữ Tống.
“Làm sao cô biết được tin tức này?” Dương Túc Phong nửa tin nửa ngờ hỏi, nếu như nói các đại thần của Bắc Lữ Tống chấp nhận mặc cho tiền của quốc khố bị Cáp Thập Mễ An mang đi hết, thì bất kể thế nào y cũng không tin, nếu không có số tài chính của quốc khố này làm vốn liếng để đầu hàng, phương pháp người ngước Mã Toa đối đãi với bọn họ chỉ có một, đó chính là giao cho đao phủ xử lý. Bởi thế, Cáp Thập Mễ An bỏ trốn khẳng định phải an bài cực kỳ bí mật, như vậy mới không bị các đại thần thủ hạ dùng sức mạnh ngăn cản.
“Vị phu nhân thứ ba của Cáp Mễ Thập An vốn chính là tỷ muội của Đông Hải Đường chúng tôi.” Ngu Mạn Ái thản nhiên nói, thong dong vuốt ve móng tay thon dài xinh đẹp của mình, tựa hồ thấy chẳng có gì cần phải ngạc nhiên, chỉ có hàng mi tú lệ khẽ giương lên.
“Vị phu nhân đó còn ở trên thuyền?” Mắt Dương Túc Phong tức thì sáng lên, cảm thấy được có hi vọng. Ngu Mạn Ái nói như vậy, tự nhiên là từ vị phu nhân kia có được tình báo bí mật này, trong chiến lược tiếp thị của Đông Hải Đường, bất kỳ loại thủ đoạn tồi tệ nào cũng dùng, dựa vào mỹ sặc mở đường là chuyện quá sức bình thường. Đông Hải Đường nếu muốn làm ăn ở nước Lữ Tống, tất nhiên cần có nhân vật chính trị để che chở, nếu như người đó là quốc vương thì càng thêm hoàn mỹ. Nói không khách khí một chút, bản thân cũng chẳng phải là một trong số mục tiêu công kích mỹ sắc của Đông Hải Đường sao? Chỉ có điều chính là Ngu Mạn Ái tự mình ra tay mà thôi.
“Đương nhiên.” Ngu Mạn Ái thản nhiên nói, thần tình thản nhiên như không đó làm Dương Túc Phong tin rằng, Cáp Thập Mễ An tuyệt đối không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.
“Nếu đã như thế, vậy đâu cần phải chúng ta ra tay chứ?” Dương Túc Phong hồ nghi hỏi. Bối cảnh của Đông Hải Đường y cũng không biết, trừ buôn bán nô lệ, buôn lậu vũ khí đạn dược ra, giết người phóng hỏa, dọa dẫm bắt chẹt đều là chuyện nhỏ rồi. Ngu Mạn Ái nhìn trúng tài vật Cáp Thập Mễ An mang theo, còn nói gì tới đạo đức khách khí nữa?
Hàng mi dài của Ngu Mạn Ái khẽ nhướng lên, mày lặng lẽ cau lại, hờ hững nói: “Đó là vì hộ tống Cáp Thập Mễ An còn có hạm đội hải quân của nước Lữ Tống, chỉ huy Nạp Địch Khắc của họ không phải là một kẻ dễ đối phó, dưới trướng hắn có năm chiến chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn mua từ đế quốc Đường Xuyên.
Dương Túc Phong bật cười ha hả, trầm giọng nói: “Thì ra là như thế.”
Không phải là Đông Hải Đường để ý tới đạo đức khách khí, mà là bởi vì bọn họ không có thực lực đó. Mặc dù đốt phá cướp bóc đều là bản lĩnh sở trường của Đông Hải Đường, nhưng nếu đối phó với năm chiếc chiến đấu hạm của hải quân nước Lữ Tống vẫn là lấy thúng úp voi, huống chi những chiếc chiến đấu hạm kia còn là chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn tiên tiến nhất, đó chính là thứ đại gia hỏa mỗi chiếc có hai trăm khẩu đại pháo, hơn nữa, cái tên Nạp Khắc Địch cũng không xa lạ, hắn chính là bạn học của Đường Lâm quan tư lệnh đệ nhất hạm đội nam hải của đế quốc Đường Xuyên.
Ngu Mạn Ái tựa hồ cảm thấy Dương Túc Phong có ý hiểu lầm mình, khẽ xoay cổ tay, móng tay dài vô tâm đặt lên mép chén trà, chậm rãi nói: “Nói thẳng ra, đối phó với năm chiếc chiến đấu hạm này chẳng phải chuyện khó, chỉ là chúng tôi không dễ giải quyết.”
Dương Túc Phong gật đầu, hiểu ý nói: “Do chúng tôi ra mặt giải quyết?”
Bất kể thế nào, Đông Hải Đường cũng chỉ là một thương đoàn mậu dịch, một khi cướp bóc tài vật của Cáp Thập Mễ An, dù cho thực lực tăng gấp bội, nhưng khẳng định sẽ bị báo thù mạnh mẽ, hoặc chỉ cần sự tham lam thèm thuồng của người bên cạnh cũng đủ làm bọn họ không nuốt trôi. Cho nên, đánh cướp tài vật thì đơn giản, nhưng xử lý những tài vật này cùng giải quyết hậu quả mới là phiền phức nhất.”
Bất quá, nếu như dùng cờ hiệu quân Lam Vũ tiến hành, tất cả khó khắn liền có thể giải quyết dễ dàng.
Hiện giờ còn ai có thể chơi rắn với quân Lam Vũ đây?
Dương Túc Phong trầm ngâm gật đầu, cười đầy thâm ý nói: “Lần này đúng là thừa nhà cháy hôi của rồi.”
Ngu Mạn Ái mỉm cười đính chính sai lầm của y, nhã nhặn nói: “Không, là quân Lam Vũ ra sức tương trợ, giải cứu nước Lữ Tống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Nếu như Cáp Mễ Thập An là người thông minh, nên đem hết món tài bào này tặng cho ngài.”
Dương Túc Phong cười ha hả, Ngu Mạn Ái đúng là nói trúng tim gan của y rồi, nếu đem Cáp Thập Mễ An khống chế trong tay mình, thì đúng là cái cớ rất tốt để nhúng tay vào nước Lữ Tống, tới lúc đó bất kể là đế quốc Đường Xuyên hay là nước Mã Toa, trên danh nghĩa đều không thể nói không được.
Vì để chấp hành kế hoạch mưu tài nhưng không nhất định phải hại mạng, Dương Túc Phong giữ Ngu Mạn Ái và Đường Băng Na ở lại phủ tổng đốc. Y làm như không thấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Phỉ Mã Vận, mà Ngu Mạn Ái tựa hồ cũng chẳng để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Tô Phỉ Mã Vận, an tâm bình thản ở lại.
Trong phủ tổng đốc tổng cộng có sáu gian phòng, đều là buồng nghỉ, còn có bốn phòng khách, ba phòng hội nghị, ba phòng ăn và hai phòng bếp. Một phòng bếp là chuyên dùng cho tổng đốc và người nhà, còn căn phòng bếp còn lại cho tùy viên sử dụng, bất kể là căn phòng loại gì, trang trí đều hết sức xoa hoa, bất quá trong mắt Dương Túc Phong, đây đã là chuyện quá thường rồi, nếu nói tới mức độ xa hoa, không ai có thể vượt qua cấp độ hồng lâu - nơi ở của Tô Phỉ Thải Vi.
Buổi tối, Dương Túc Phong bày yến hội đơn giản chào đón Ngu Mạn Ái, tham gia bữa tiệc chỉ có y, Ngu Mạn Ái, Đường Băng Na và Tô Phỉ Mã Vận. Bất kể là vì công hay tư, bữa ăn này đều phải mời, một năm nay quân Lam Vũ đích xác kiếm được không ít kim tệ từ Đông Hải Đường, mà phía Đông Hải Đường cũng kiếm được không ít lợi ích từ phía quân Lam Vũ, đây là chuyện hai bên cùng cơ lợi, bất quá nói chung là quân Lam Vũ vẫn chiếm phần hơn, nhất là mạng lưới tiếp thị của Đông Hải Đường, cung cấp điều kiện tiện lợi cực lớn cho quân Lam Vũ kiến lập mạng lưới tình báo.