Sau vãn yến, Ngu Mạn Ái và Đường Băng Na liền cáo từ đi nghỉ, hai người ở chung cùng một gian phòng nghỉ, hành vi của hai người bọn họ khá là ám muội, đi đâu cũng như hình với bóng. Trong tiềm thức Dương Túc Phong cảm thấy hai nàng khẳng định là đồng tính luyến ái, nếu không tuyệt đối chẳng thể có hai nữ nhân thân mật đến vậy, chẳng trách Đường Băng Na có địch ý với mình như vậy, mình chính là “tình địch” của cô ta mà.
Đội trưởng cảnh vệ và quan quân thông tấn Viên Ánh Lạc mỗi người đều ở một gian phòng, hai người họ cũng chẳng ở một mình, đều mang tâm phúc của mình ở chung, những nữ cảnh vệ khác ở hai gian, vừa khéo đem căn phòng Dương Túc Phong ở bao vây vào chính giữa, bất kể là y đi tới đâu, đều phải qua phòng của người khác, tất nhiên không thể tránh được nhìn thấy những cảnh thú vị.
Lúc 9 giờ tối, Dương Túc Phong một mình ngồi nhà nhã trong đại sảnh, trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài thấp thoáng truyền tới tiếng súng còn có tiếng nổ của pháo phóng lựu 100 ly, chắc hẳn lại có một đám quân đội nước Mã Toa phát động tập kích. Từ sau ngày bị quân Lam Vũ dàn trận đợi sẵn đánh lui, đám quân đội nước Mã Toa chiếm đóng Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn vẫn không từ bỏ ý định, luôn tìm cơ hội đột kích cảng Trừng Hải, muốn khống chế cửa cảng cực kỳ quan trọng này, bọn chúng bị giam cầm sâu trong rừng mưa nhiệt đới, đoạn tuyệt cung cấp hậu cần, ép bọn chúng không thể không đói bụng làm liều, nếu không chỉ có bị vứt bỏ trong rừng rậm.
Dương Túc Phong trầm tư đi tới ban công, để gió biển yếu ớt thổi qua lồng ngực của mình, đồng thời quan sát mặt biển phụ cận, chỉ thấy phụ cận Trừng Hải đèn đuốc sáng tỏ, các hạng công trình đang được triển khai suốt ngày đêm, rất nhiều công nhân đang tranh thủ từng giây từng phút vận chuyển vật liệu xây dựng trong cửa càng. Trong cửa cảng, năm chiếc thương thuyền cỡ lớn cập bến xếp dàn hàng ngang, vật tư chuyên chở trên thuyền đang liên tục được tháo dỡ xuống bến tàu, trên mặt biển không xa, có càng nhiều thuyền vận chuyển hơn đang đợi cập cảng dỡ hàng háo, ở hậu phương của chúng, chính là Long Nha chiến hạm của hạm đội Tô Chẩm Thư hải quân quân Lam Vũ đang tuần tra, chúng đang cảnh giác an toàn quanh cảng Trừng Hải.
Không tới ba tiếng từ khi hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đổ bộ lên cảng Trừng Hải, việc kiến thiết cảng Trừng Hải đã được triển khai, xưởng sửa thuyền đã bắt đầu phá đất khởi công, xưởng công nghiệp quân sự chuyên môn sản xuất đạn pháo cũng đã bắt đầu đóng cọc, xưởng thực phẩm gia công đồ ăn đóng hộp chính đang dỡ bỏ và di dời những căn nhà cỏ đương địa, quân Lam Vũ ở trên đảo Sùng Minh và mặt biển phụ cận cần bổ xung nhất chính là pháo đạn, sau đó là các loại thực phẩm, để giảm bớt áp lực vận chuyển, những thứ này tốt nhất có thể sản xuất tại chỗ.
Đội thăm dò khoáng sản bản địa đã được phái đi, mục tiêu thăm dò chủ yếu của bọn họ chính ở hai rặng núi Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, theo dự đoán của Dương Túc Phong, trong hai rặng núi trải dài liên tục này, hẳn là sẽ có một số mỏ sắt và mỏ đồng. Nếu như thực sự là có, sẽ mang tới tiện lợi cực lớn cho xưởng công nghiệp quân đội của quân Lam Vũ, để bảo vệ an toàn cho đội thăm dò, một trung đội bộ binh hải quân lục chiến đội được cắt cử đảm nhậm nhiệm vụ bảo vệ.
Trước khi đi ngủ, Dương Túc Phong lại bảo quan quân thông tin hỏi tin tức liên quan tới hạm đội Vũ Phi Phàm và hạm đội Phất Lai Triệt một lần nữa, vẫn không có tin tức tốt truyền về, hạm đội La Đức Cáp Đặc của nước Mã Toa vẫn không thấy bóng dáng, dường như đã biến mất trên đại hải rồi. Vũ Phi Phàm và Phất Lai Triệt phỏng đoán La Đức Cáp Đặc khẳng định đã vòng lên phương bắc, sau đó mới làm một vòng cung lớn trở về biển San Hô, nên bọn họ cũng suất lĩnh hạm đội bắc thượng rồi, hiện tại cách đảo Sùng Mình ít nhất ba ngày lộ trình.
“Nói với Tô Chẩm Thư, để cao cảnh giác, không được buông lỏng.” Dương Túc Phong nhìn vị trí của hạm đội Phất Lai Triệt và Vũ Phi Phàm đánh dấu trên bản đồ, cảm thấy bọn họ rời khỏi hải càng Trừng Hải hơi xa, vạn nhất có chuyện xảy ra bọn họ không thể kịp thời trở về cứu viện, hạm đội Tô Chẩm Thư đóng giữ ở cảng Trừng Hải là mấu chốt trong mấu chốt.
Do cực nhọc quá độ, cho nên Dương Túc Phong ngủ rất nhanh, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đám Trầm Lăng Vân đã đợi ở trong phòng tác chiến.
Phòng tiếp khách lớn nhất trong tòa tiểu lâu màu trắng phủ tổng đốc bị sửa thành phòng tác chiến, trên tường treo đầy bản đồ quân sự, bao gồm cả bàn độ quân sự của cả thế giới, bản đồ địa hình của đảo Sùng Minh, bản đồ mặt biển phụ cận đảo Sùng Minh. Trên bản đồ chi chít các mũi tên dùng làm biểu tượng cho các phe thế lực, có mấy loại màu sắc, nói rõ tình hình phức tạp ở nơi này.
Căn cứ vào báo cáo của Trầm Lăng Vân, đêm qua đã là lần đột kích thứ sáu của quân đội nước Mã Toa rồi, xem ra Qua Lạc Văn đúng là không dễ sống, bọn chúng mặc dù thành công đoạt được cứ điểm Phi Ưng Lĩnh và Ngọa Hổ Sơn, nhưng không giành được cửa cảng đủ tiến hành tiếp tế, bằng với việc đưa bản thân vào con đường cùng, khi một bầu nhiệt huyết của bọn chúng dần dần nguội lạnh, sinh tồn liền trở thành chuyện bức thiết nhất của bọn chúng, chuyện bọn chúng cần làm nhất chính là đoạt lấy cảng Trừng Hải, hoặc là toàn quân rút về Liên Thành, ở đó đợi hải quân nước Mã Toa viện trợ, nhưng rút về Liên Thành, là bằng với công sức bọn chúng đổ sông đổ biến, hơn nữa còn phải chuốc lấy nguy hiểm bị quân Lam Vũ đuổi xuống biển.
Bất quá cho dù như thế, sư đoàn bộ binh 36 lục quân nước Mã Toa tham dự công kích vẫn phát huy sức chiến đầu cường đại, khi đối diện với quân Lam Vũ có ưu thế hỏa lực tuyệt đối, bọn chúng vẫn phát động công kích có tổ chức có kỷ luật, các binh sĩ cũng không hề chùn bước, liều chết tiến lên, loại dũng cảm này hoàn toàn không giống với những cuồng chiến sĩ Lỗ Ni loại thuần túy là bẩm sinh không sợ chết, mà là sự dũng cảm do kỷ luật nghiêm khắc và niềm tin bồi dưỡng ra, sư đoàn bộ binh 36 của lục quân ở nước Mã Toa chỉ có thẻ tính là bộ đội tầm trung, mà tố chất quan binh đã cao như thế, từ trên người của bọn chúng có thể suy đoán được tinh thần và sức chiến đấu của quân đội nước Mã Toa, chẳng trách mà quân đội đế quốc Đường Xuyên có thể thất bại thảm như vậy.
Ngay từ đầu năm nay, Dương Túc Phong đã dặn Phượng Phi Phi thành lập một tiểu tổ tình báo chuyên môn nghiên cứu quân đội nước Mã Toa, thông qua các con đường thu thập tư liệu, phân tích ưu điểm và khuyết điểm của quân đội nước Mã Toa, để tùy bệnh bốc thuốc, tìm ra chỗ trí mạng của chúng. Đồng thời, ban ngành tình báo cũng tăng cường thâm nhập cao tầng của nước Mã Toa, tìm hiều càng nhiều tin tức bí mật hơn, trong tương lai không xa, kẻ địch chủ yếu của quân Lam Vũ sẽ là hải quân và bộ đội đổ bộ của nước Mã Toa.
Trận chiến trong rừng đêm qua, tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ vẫn phát huy tác dụng trọng đại, bọn họ nấp trong rừng mưa nhiệt đới, bất thình lình sát thương kẻ địch, khiến cho khu rừng nhiệt đới từ Trừng Hải cho tới Phi Ưng Lĩnh, Ngọa Hổ Sơn trở thành con đường tử vong, quân đội nước Mã Toa mỗi lần vượt qua nơi này, đều phải trả giá thương vong nhân viên cực lớn, các tay súng bắn tỉa của trung đội bắn tỉa được vô số cơ hội rèn luyện thực chiến, ngày càng thành thục, còn các tay súng bắn tỉa của tiểu đội bộ binh hải quân lục chiến đội, thì thành chủ lực hoạt động săn bắn có tổ chức, liên tục mấy ngày, trong thức ăn của quân Lam vũ trên đảo Sùng Mình, các loại thịt rừng săn được đều hết sức phong phú.
“Ngừng hoạt động săn bắn, ngừng tất cả các hoạt động tiêu hao đạn dược không cần thiết.” Dương Túc Phong nghiêm túc nói.
Đám người Trầm Lăng Vân hiển nhiên đã quá mức lạc quan rồi, cho nên mới nhắm một mắt mở một mắt với loại hành vi lãng phí đạn dược này, đây là một dấu hiệu rất nguy hiểm, nói rõ hải quân lục chiến đội đã có hiện tượng thỏa mãn kiêu ngạo, phải tiến hành cấm chỉ bóp chết từ trong trứng nước, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
“Vâng.” Trầm Lăng Vân vội đứng nghiêm hồi đáp, hắn rất ít khi nhìn thấy sắc mặt Dương Túc Phong nghiêm khắc như vậy.
Mục tiêu tiếp theo của hải quân lục chiến đội chính là công chiếm Mạt Long.
Mạt Long là một thôn xóm nhỏ giữa Ngọa Long Sơn và Phi Ưng Lĩnh, nó là nơi qua lại của cư dân bản địa trên đảo Sùng Minh, giao dịch hàng hóa cư dân bản địa và người bên ngoài chính tiến hành ở nơi đó, quân Lam Vũ cũng có thể cùng cư dân bản địa trao đổi các loại vật tư lương thực, giảm bớt gánh nặng hậu cần. Cái thôn xóm này không có giá trị quân sự lớn lắm, nhưng quân đội chiếm giữ sẽ là dấu hiệu cho cư dân bản địa thuần phục sự thống trị của quân Lam Vũ, cư dân bản địa nơi đây cũng đã quen với loại phương thức này, chỉ cần ai khống chế Mạt Long, bọn họ sẽ cho rằng người đó thống trị đảo Sùng Minh.
Thế nhưng khi hải quân lục chiến đội chuẩn bị xuất phát tới công kích Mạt Long, trên mặt biển đột nhiên truyền tới tiếng pháo nổ ầm ầm, tiếng pháo kịch liệt khác thường, hình như bùng phát đại hải chiến, từ kính viễn vọng nhìn tới, chỉ nhìn thấy Long Nha chiến hạm của hạm đội Tô Chẩm Thư không ngừng hướng về phía tây bắc khai pháo, cả cảng Trừng Hải cũng vì thế mà trở nên xôn xao, tiếng còi dồn dập không ngừng vang lên, tất cả nhân viên vũ trang của quân Lam Vũ đều tiền vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một.