Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 795: Chương 795: Tư lược chứng (Phần 2)




- Công tác của bọn muội triển khai không dễ.

Tô Phỉ Mã Vẫn vẫn tiếp tục cau mày.

Dương Túc Phong không ở lại tòa thị chính của cảng Kim Lăng, là bời vì ở đó người qua qua lại lại quá nhiều, không tiện cho công việc cảnh vệ, mà quan trọng nhất là không có đường lui. Trước kia nơi ở của Dương Túc Phong, đều chọn vùng tiến có thể công lui có thể thủ, để tiện cho vào lúc cần thiết có thể khẩn cấp rút lui, thế nhưng tòa thị chính của cảng Kim Lăng không phù hợp với điều kiện như vậy. Ngày hôm đó Vũ Văn Thành Đô xuất hiện làm cho các cảnh vệ của quân bộ quân Lam Vũ rất khẩn trương, thanh danh của Vũ Văn thế gia đúng là không phải là giả, cao thủ võ công ở bên trong gia tộc đúng là quá nhiều, trong đó tinh thông đạo ám sát cũng không ít. Không ai biết được bao giờ bọn chúng sẽ quay trở lại. Hiện giờ U Nhược Tử La còn chưa lành vết thương, bên người Dương Túc Phong chỉ có một mình Dương Túc Phong, công tác cảnh vệ quả thực rất cực nhọc.

Xe ngựa mau chóng đi tới khu vực cảnh giới ở phía bắc, người bên cạnh Tô Phỉ Thái Vi đều bị ngăn lại, an bài ở một nơi khác, chỉ có bản thân nàng và Tô Phỉ Mã Vận hai người được phép đi vào. Sau khi trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất, xe ngựa dọc theo con đường nhỏ trải đá cuội chậm rãi đi tới, trừ phòng ngừa có người liều lĩnh xông vào, thì con đường nhỏ trải đá cuội ở nơi này còn cố ý làm quanh co khúc khuỷu hơn nữa ngã ba có rất nhiều, nếu như không có sự chỉ điểm của Tô Phỉ Mã Vận, thì xa phu sớm đã đầu óc rối mù lên rồi.

Tô Phỉ Thái Vi không nhìn thấy bất kỳ cảnh vệ nào, nhưng có thể cảm giác được không khí nghiêm túc, còn cả sát khí của các tay súng bắn tỉa. Sau khi trải qua nhiều lần ám sát, Dương Túc Phong cuối cùng cũng hạ quyết tâm rút ra một số tay súng bắn tỉa để đảm bảo an toàn cho bản thân, tăng thêm biên chế các tay súng bắn tỉa trong cảnh vệ quân bộ của quân Lam Vũ. Tô Phỉ Thái Vi đột nhiên có chút kinh ngạc :

- Hai người bọn họ đang làm cái gì thế?

Tô Phỉ Mã Vận nhìn ra bên ngoài, thì ra là trên lầu canh có hai người hướng lên trời quan sát, bọn họ ngẩng đầu lên vô cùng cẩn thận quan sát động tĩnh của bầu trời, giống như là hai bức tượng, chẳng trách mà Tô Phỉ Thái Vi cảm thấy quái dị như thế, Tô Phỉ Mã Vận trả lời một cách khó hiểu :

- Đều bời vì Long Ưng của người Vũ Chân hại đó.

Vì thế nàng kể đơn giản chuyện Dương túc Phong bị Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân tập kích cho Tô Phỉ Thái Vi.

Tô Phỉ Thái Vi cũng kinh ngạc không thôi, lòng cũng cảm thấy sợ hãi, cho dù trong miệng nàng mắng Dương Túc Phong độc ác, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rất trõ, hiện giờ đây nếu như nàng rời khỏi Dương Túc Phong, hoặc là bản thân Dương Túc Phong xuất hiện vấn đề gì, thì hậu quả thực sự không tài nào tưởng tượng được, trầm mặc một lát, Tô Phỉ Mã Vận lại nghi hoặc nói :

- Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân có thể chạy tới đại lục Y Lan sao?

Tô Phải Mã Vận cười khổ nói :

- Không một ai nói có thể, song cũng không một ai nó là không thể. Bọn muội chỉ dựa theo tình huống xấu nhất mà chuẩn bị thôi. Hiện giờ điều bọn muội lo lắng nhất là bọn chúng xuất hiện vào đêm không trăng, mỗi khi đên đầu tháng, đều khẩn trương vô cùng, bọn muộn đều phải tự mình dẫn đội, quan sát động tĩnh trên bầu trời, tỷ nhìn vành mắt của muội này, chỉ có một tháng thôi mà đã thành như thế này rồi ….

Tô Phỉ Thái Vi nói đầy cảm thông :

- Chẳng trách… vậy muội đem số trân châu kia nghiền ra bột mà dùng đi, có lẽ là có tác dụng, sau này ta lại cho muội, cũng cho bọn họ một ít, để tránh thiên vị. Ta đem những thứ này tình vào trong cống phẩm rồi ….

Tô Phỉ Mã Vận cười khúc khích nói :

- Điều đó là tất nhiên rồi, chỉ là tỷ đừng nói là cống phẩm có được không? Chàng rất là rất mẫn cảm với những từ này, chàng khẳng định là muốn làm hoàng đế, nhưng lại không thể gọi là hoàng đế. Hảo tỷ tỷ, tới lúc đó tỷ khẳng định là quý phi rồi, phải tiếp tục để ý tới muội nhé.

Tô Phỉ Thái Vi tựa hồ không muốn thảo luận đề tài này lắm, cười lạnh nói :

- Y đáng phải bị Long Ưng nó cào cho một cái, tốt nhất là cào nát mặt y ra, xem xem còn có thứ nữ nhân đê tiện nào chấp nhận chủ động dâng tới tận của không?

Tô Phỉ Thái Vi mặc dù không hòa hợp với Ngu Mạn Ái lắm, nhưng quan hệ giữa Dương Túc Phong và Ngu Mạn Ái thì lại không tệ, hơn nữa quan hệ càng ngày càng mờ ám. Căn cứ vào nhãn quang của người bên cạnh, thì hai người này cuối cùng khẳng định là sẽ dính lấy nhau, tới khi đó quan hệ giữa Ngu Mạn ái và Tô Phỉ Thái Vi rốt cuộc sẽ ra làm sao, thì không ai có thể nói chính xác được.

Nơi mà Dương Túc Phong ở, chính là một khu biệt thự nối liền với nhau, xây dựng ở trên lưng chừng núi, phía trước chính là Phủ Tiên Hồ phong cảnh đẹp đẽ. Vùng đất này vốn đều là khu nhà ở của những người giàu có, nhà cửa đều vô cùng sang trạng, bất quá cùng với việc chấp hành chính sách cướp đoạt thô bạo của triều đình, nhưng người giàu ở nơi này đều bị cưỡng ép di cư tới kinh đô Ni Lạc Thân, những khu biệt thự này bị nhị hoàng tử Đường Thước niêm phong, chuẩn bị mua bán sang tay, kết quả giấy niêm phong còn chưa dán được một tháng, tới ngay bản thân hắn cũng bị quân Lam Vũ bắt lấy rồi, những tòa biệt thự của phú hào quyền quý đều rơi vào trong tay quân Lam Vũ.

Phụ trách trực ban cảnh vệ thiếp thân cho Dương Túc Phong chính là Tiết Tư Ỷ.

Quan hệ của Tô Phỉ Thái Vi và Tiết Tử Ý cũng rất tốt, bời vì liên quan tới việc làm ăn, Tiết gia thường xuyên liên hệ với những phú hào vốn là vương thất của địa khu la Ni Tây Á, cùng nhau phát triển, cùng nhau hỗ trợ quân Lam Vũ mở rộng ra bên ngoài, cho nên gia tộc của bọn họ đều hi vọng có thể thông qua quan hệ của tỉ muội Tô Phỉ Thái Vi và Tiết Tử Ỷ, để qua lại hợp tác mật thiết với nhau. Hai người dưới sự cổ động của gia tộc ở đằng sau, cũng thường qua lại, giống như thế, Tô Phỉ Thái Vi cũng chuẩn bị một món quà nhỏ đặc biệt cho Tiết Tư Ỷ.

Tô Phỉ Thái Vi lòng như lửa đốt, mở miệng hỏi ngay :

- Dương Túc Phong đâu? Ở đâu rồi?

Tiết Tư Ỷ thần sắc khẩn trương nhỏ giọng khẽ xùy một tiếng, kéo góc áo của Tô Phỉ Thái Vi, thì thầm nói :

- Nhỏ giọng một chút, khó khăn lắm mới ngủ được đấy, nếu tỷ làm tỉnh giấc thì trách nhiệm của muội không nhỏ đâu. Mấy ngày nay chàng tính khí nóng nảy, hai mắt đỏ dừ như muốn ăn thịt người vậy, cẩn thận không là ăn tỷ đó.

Tô Phỉ Thái Vi buồn bực nói :

- Sao mà giờ này lại đi ngủ? Buổi tối lao lực quá ư? Đám lẳng lơ các ngươi …

Tiết Tư Ỷ thần sắc xấu hổ, biết rằng Tô Phỉ Thái Vi hiểu nhầm, cuống quít giải thích :

- Chuyện này không liên quan gì tới bọn muội, đều là do Vũ Văn Phân Phương hại đó, trước đó ngày nào cũng đánh trận, căng thẳng chết đi được, quân đội nước Mã Toa triển khai tiến công khắp nơi, hơn nữa đều là kỵ binh tốc độ cực nhanh, già trẻ lớn bé của bộ tham mưu đều cau mày lại như cái bị vậy, cái tên Hà Vị Thần kia, nói nhiều tới mức mồm khô cong nứt bong chóc hết ra. Chàng thì liên tục hai đêm không ngủ rồi, vừa mới rồi mới đánh nhau xong, ở dưới báo cáo lên, nói là tiêu diệt được hơn hai vạn sáu nghìn quân đội nước Mã Toa, chàng mới chịu đi ngủ, hiện giờ tham mưu trực ban ở quân bộ chính là Tri Thu, còn những người khác đều đi nghỉ ngơi hết rồi. Tỷ cũng đợi một chút đi, muội pha trà cho tỳ, mới mang về từ nước Y Mộng đấy.

Tô Phỉ Thái Vi lắc đầu, lạnh nhạt nói :

- Chẳng phải chỉ là Bích Loa Xuân sao? Không uống, bọn họ đang làm gì thế kia?

Tổ Phỉ Thái Vi quay đầu đi, chỉ thấy ở trong sân, có mấy nữ cảnh vệ đang nhẹ nhàng ném cái gì đó. Trong vườn có mấy cây đại thụ, bọn họ rón rén chân tay đi vòng qua vòng lại dưới gốc cây, mắt nhìn vào lá cây của đại thụ, tựa hồ như đang tim kiếm cái gì đó. Sau khi tìm được, lại đem thứ ở trong tay ném đi, hết sức cẩn thận, thần bí vô cùng, làm người ta sinh ra cảm giác quái dị.

Không nhắc tới điều này còn tốt, vừa mới nhắc tới, mặt Tiết Tư Ỷ tức thì đầy vẻ đau khổ, thở dài một cách bất đắc dĩ, phiền não kể lể :

- Cũng không biết vì làm sao, mới có tháng sáu, mà ve sầu đã kêu râm ran ồn ảo kinh khủng, làm cho chàng ngủ cũng không ngon, nếu lấy gì đó để đuổi, thì lại sợ tiếng động lớn quá làm chàng tỉnh giấc, bọn muộn đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, dùng nước lạnh rồi trộn với một ít bùn, đợi cho nó se se lại, rồi dùng để ném ve sầu, nó rơi xuống cho dù có nát ra, cũng không có tiếng động …

Tô Phỉ Thái Vi lắc đầu, hờ hững nói :

- Phương pháp này không ổn, mặc dù không có tiếng động, nhưng hiệu quả không lớn, lấy mấy cây gậy lại đây, dính vào rồi đâm chết không phải là xong sao? Bọn muội đều không biết đâm ve sầu à?

Tiết Tử Ỷ và Tô Phỉ Mã Vận đều lắc đầu.

Tô Phỉ Thái Vi nhìn thấy bên cạnh không có người ngoài, mới bỏ cái vẻ cao quý xuống, hăm hở vén tay áo lên, đi khắp nơi tìm kiếm gậy, tựa hồ muốn thi triển thân thủ.

Tiết Tư Ỷ không kìm được hỏi Tô Phỉ Mã Vận :

- Nhà các cô … còn biết đâm ve sầu nữa à?

Tô Phỉ Mã Vận mỉm cười đáp :

- Tôi làm sao mà biết được, nghe nói tỷ ấy khi còn nhỏ học bọn con trai đấy …

Đan Nhã Huyến từ bên trong lặng lẽ đi ra, cười tủm tỉm nhìn Tô Phỉ Thái Vi tìm đồ, Tô Phỉ Thái Vi vô tình nhìn thấy nàng, mời dừng bước chân. Đan Nhã Huyến mìm cười nhỏ giọng chào hỏi Tô Phỉ Thái Vi, mỉm cười nói :

- Thôi bỏ đi, cái vị kia của chúng ta, gần đây tin phật, lòng dạ tốt ghê ghớm. Ngày hôm trước Y Địch Liểu Lâm Na lấy tổ chim, làm bị ngã chết hai con chim én nhỏ, bị chàng nhìn thấy, còn than thở sinh linh đồ thán, kết quả là bị Y Địch Liễu Lâm Na giáo huấn cho một trận, mới không nói nữa. Bọn muội không có lá gan lớn như của Y Địch Liễu Lâm Na, ai mà biết giết ve sầu có bị giáo dục tư tưởng hay không.

Tô Phỉ Thái Vi bĩu môi, cười lạnh nói :

- Y đúng là biết ban ơn chúng sinh đó! Sao không xuất gia đi?

Đan Nhã Huyến cười tủm tỉm nói :

- Nếu như chàng xuất gia, thì tỷ sẽ làm gì? Theo bọn muội cùng làm ni cô cả à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.