Tiết Tư Ỷ hé chiếc miệng anh đảo nhỏ xinh, cười khẽ nói :
- Chàng cũng chỉ làm ra vẻ cho chúng ta xem , để lừa chúng ta mắc bẫy đấy! muội đừng có thấy chàng nhân tử như vậy với mấy con chim én, hiền từ như phật Như Lai vậy mà nhầm nhé, chỉ chớp mắt một cái là có ngàn vạn cái đầu rơi xuống đất. Hai ngày hôm trước còn nghiến răng nghiến lợi muốn san bằng nước Mã Toa thành bình địa, thuần dưỡng Vũ Văn Phân Phương thành chó chăn cừu … a, chàng tìm tỷ tới, có tám chín phần là bời vì điều này …
Tô Phỉ Thái Vi tức thì ngạc nhiên.
Đan Nhã Huyền cũng kinh ngạc thất thanh kêu lên :
- Để Tô Phỉ tỷ tỷ đi đánh trận á?
Những nữ nhân khác cũng quay mặt nhìn nhau.
Trong những nữ nhân bên người Dương túc Phong, đã có ba người bôn ba trên chiến trường, chẳng lẽ y còn thấy chưa đủ?
Tiết Tư Ỷ bẹo vào má mình, hối hận nói :
- Muội … xin lỗi, đều trách miệng quá lớn, đáng bị ve sầu cắn chết.
Chính đang im lặng lắng nghe, Tô Phỉ Mã Vận đột nhiên đưa tay kín đáo ra hiệu với bọn họ, bọn họ liền quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Ngả Toa Lệ Nặc bưng nước rửa mặt đi ra, vì thế mọi người liền biết là Dương Túc Phong tỉnh lại rồi.
Tiết Tư Ỷ bụng đầy nghi hoặc nhìn qua đồng hồ đeo tay, Dương Túc Phong mới ngủ chưa được hai tiếng đồng hồ. Quả nhiên, Ngả Toa Lệ Nặc đỡ Dương Túc Phong đi ra, mời các nàng đều đi vào phòng khách.
Tô Phỉ Thái Vi vốn đầy một bụng nghi hoặc đồng thời đầy một bụng oán trách muốn phát tác ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Dương Túc Phong, làm thế nào cũng không phát tác ra được. Đã một thời gian dài không gặp rồi, Dương Túc Phong trở nên có chút tiều tụy, con mắt có chút đỏ lên rồi, đồi mắt đỏ hồng ấy không phải là màu đỏ khi thú dục của nam nhân phát tác ra mà có, mà là màu dỏ của sự mệt mỏi gây nên. Nhìn qua, mấy ngày nay Dương Túc Phong đúng là rất vất vả, Tô Phỉ Thái Vi không khỏi có chút chua xót, nhưng không tiện thể hiện ra ngoài, chỉ đành khổ sở nhẫn nhịn.
Ngả Toa Lệ Nặc đỡ Dương Túc Phong tới đại sảnh của biệt thự ngồi lên trên ghế sô pha, lại đem một cốc nước lọc nhẹ nhàng đặt lên trên chiếc bàn ở bên cạnh y, có một cô gái mà Tô Phỉ Thái Vi chưa từng nhìn thấy khoác hòm thuốc đi tới, rất thân thiết tựa vào bên người Dương Túc Phong, cúi đầu kiểm tra mạch của Dương Túc Phong, ngực gần như dán sát vào bả vai của Dương Túc Phong.
Tô Phỉ Thái Vi thầm nghĩ đây chính là thiếp thân y sinh Phất Lôi Đát mới tới rồi, quả nhiên là trông giống một con hồ ly tinh.
Thiếp thân y sinh của Dương Túc Phong vốn là Tử Duyệt, nhưng Tử Xuyệt tới địa khu Mỹ Ni Tư chiếu cố cho Phương Phỉ Thanh Sương vừa mới sinh em bé, nên bên này chủ yếu do Phất Lôi Đát phủ trách. Đối với vu y tới từ giáo phái thần bí của vương quốc Ương Già này, Tô Phỉ Thái Vi không hề có chút thiện cảm nào.
Dương Túc Phong hiển nhiên có chút bất đắc dĩ với công tác của Phất Lôi Đát, nhưng lại không thể không phối hợp, cười khổ nói :
- Các nàng đừng có khẩn trương như thế có được không? Ta còn chưa phải là ông già bảy tám chục tuổi …
Phất Lôi Đát bảo y há miệng ra kiểm tra nhiệt độ trong miệng, lạnh lùng như băng nói :
- Chàng không phải chỉ phụ trách với bản thân, còn phải phụ trách với toàn bộ quân Lam Vũ, cũng còn phải phụ trách với cả những nữ nhân bọn thiếp đây nữa.
Vì thế Dương Túc Phong không còn cách nào khác, ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra.
Những nữ nhân khác đều len lén cười thầm, chỉ là không dám cười ra tiếng, thực sự nếu không thể nhịn nổi, cũng chỉ có thể xoay mặt đi làm mặt quỷ với tỷ muội bên cạnh, cười trộm rồi sau đó vẻ mặt lại khôi phục bình thường.
Đây là hạng mục công tác kiếm tra bình thường, nếu mà đổi Tử Duyệt cô nương tới chấp hành, Dương Túc Phong quá nửa là sẽ đưa đẩy từ chối, thậm chí là cự tuyệt chấp hành, Tử Duyệt lại mềm lòng, không chịu được những lời ngon ngọt dụ dổ của Dương Túc Phong, kết quả rất có khả năng là hai người thuận thế lăn lên giường, biến thành Dương Túc Phong kiểm tra thân thể cho Tử Duyệt.
Nhưng vị cô nương này lại không giống như vậy, thái độ nàng trời sinh đã lạnh như băng, khi ở vương quốc Ương Già chính là một nhân vật lạnh lùng cao ngạo. Sự lạnh lùng này không phải là bời vị địa vị của nàng tạo ra, mà là bời vì nàng chuyên tâm nghiên cứu thuốc men, còn cả chuyên tâm nghiên cứu sinh lý học của cơ thể con người, chỉ có trong những giáo phái tràn đầy sự thần bị và ngu trung đó, nàng mới có cơ hội thí nghiệm tác dụng và phản ứng phụ của thuốc trên cơ thể sống của con người, về phương diện hiểu biết kế cấu cơ thể con người, nàng lại càng tinh thâm hơn Tử Duyệt cô nương.
Đan Nhã Huyến đứng ở đằng sau Dương Túc Phong, dịu dàng xoa bóp cho Dương Túc Phong, sau đó lại hỏi y ngủ có được ngon hay không. Những nữ nhân khác vừa có chút hâm mộ lại có chút xấu hổ nhìn động tác của nàng. Nếu như không có người khác ở bên cạnh, các nàng cũng có thể xoa bóp cho Dương Túc Phong, nhưng dưới tình huống có người khác, thì chỉ có Đan Nhã Huyến mới có thể bỏ thể diện xuống, hơn nữa làm rất tự nhiên thoải mái, điều này tới ngay cả Ngả Toa Lệ Nặc cũng không làm được.
Dương Túc Phong nhắm mắt lại hưởng thụ Đan Nhã Huyền xoa bóp, miệng nói không được rõ ràng :
- Biện pháp vớ vẩn Tư Ỷ nghĩ ra chẳng có hiệu quả gì cả, còn chẳng bằng bản thân tự nhảy lên bóp chết bọn ve sầu đó cho xong …. Cả buổi trưa đều đi ngâm thứ đó à? Ta cứ cảm giác có thứ gì rơi ở trên mặt đất, nhưng mà không nghe ra là thứ gì cả … Tư Ỷ, thứ đó là cái gì vậy?
Tiết Tư Ỷ đỏ mặt đáp :
- Là do bùn nặn thành đấy, còn chưa hoàn toàn khô …
Dương Túc Phong choàng hiểu ra :
- Chẳng trách … ngày mai đốn hết đám đại thụ đó đi, bớt cho các nàng nhọc lòng.. bọn ve sầu *** này … để Phong Chi Xã xử lý bọn chúng như gián điệp của nước Mã Toa đi, ta chịu không nổi nữa …
….
Bóng đêm dần dần trở nên u ám, bảo phủ lên xung quanh biệt thự, bên ngoài cửa sổ không có ánh trăng, thấp thoáng chỉ có thể nhìn thấy đốm sao lờ mờ, không một ai muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình đi thắp nến, cũng không một ai muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình đi ăn cơm, các nàng đều lặng lẽ hưởng thụ sự gần gũi hiếm có này. Mặc dù các nàng thương xuyên bầu bạn bên cạnh Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong đúng là rất ít có cơ hội hoàn toàn vứt bỏ chuyện công hưởng thụ hạnh phúc gia đình như thế này với các nàng, cho nên bọn họ chẳng ai muốn bỏ qua thời khắc như vậy.
Cuối cùng, trải qua thời gian rất rất lâu, Đan Nhã Huyến mới lưu luyến nói :
- Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.
Dương Túc Phong đang ôm Tiết Tư Ỷ ở trong lòng, chính đang chơi đùa vành tai của nàng, nhìn khuyên tai của nàng rất cẩn thận, lười nhác nói :
- Hôm nay Tiểu Bàn Tử mời khách, không chuẩn bị bữa tối.
Tiết Tư Ỷ cảm thấy chua xót, đưa tay gạt tay Dương Túc Phong từ vành tai ra, tò mò xoay người trở nại nhìn sắc mặt Dương Túc Phong, nửa tin nửa ngờ hỏi :
- Hả? Làm sao lại không có bữa tối? Vậy bọn thiếp ăn cái gì? Tô Phỉ tỷ tỷ khó khắn lắm mới trở về được, không ngờ chàng cũng không cho người chuẩn bị bữa tối … phải rồi, đúng là Tiểu Bàn Tử hôm nay cũng không tới gọi chúng ta đi ăn tôi … Ấy? Ngả Toa Lệ Nặc cũng không thấy đâu nữa rồi?
Đám người Đan Nhã Huyền đều đưa mặt nhìn nhau, không biết Dương Túc Phong bày trò gì.
Dương Túc Phong vuốt ve bờ eo thon thả của Tiết Tư Ỷ, cảm thụ sự mềm mại của da thịt của thiếu phụ trẻ trung, thản nhiên như không nói :
- Chính bời vì Tô Phỉ tỷ tỷ của nàng trở về rồi, cho nên mới không có ăn cơm tối … nhìn kìa, bọn Y Địch đến rồi, xem xem bọn họ chuẩn bị những gì?
Các nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong bóng tối lờ mờ, Y Địch Liễu Lâm Na đẩy một chiếc xe cút kít nhỏ, thong thả đi vào. Bốn phía xung quanh vách ngăn chiếc xe đẩy nhỏ, chia ra thắp bốn cây nến nho nhỏ, ánh nến dìu dịu tức thì dần dần chiếu sáng cả căn phòng khách, làm mọi thứ ở bên trong căn phòng khách trở nên mông lung như bóng đêm ở bên ngoài, tràn đầy tình thơ ý họa, khuôn mặt của mỗi một nữ nhân đều được ánh nến chiếu lên, cùng trông vô cùng diễm lệ.
Chiếc xe đẩy càng ngày càng tới gần, mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, bên trên chở một chiếc bánh ga tô cực lớn cực cao, có tới năm tầng, mỗi một tầng đểu trang trí bằng rất nhiều socola và hoa quả đủ mọi màu sắc, đơn giản gọn gàng, tỏa ra mùi hương thơm mê người, làm cho người ta không kìm chế được dài cổ ra.
Tô Phỉ Thái Vi sắc mặc tức thì biến đổi, trở nên càng thêm diễm lệ không gì sánh bằng.
Tiết Tử Ỷ không phát hiện ra thần sắc của Tô Phỉ Thái Vi có khác lạ, cựa mình thoát khỏi lòng Dương Túc Phong, nhảy tới bên cạnh chiếc bánh ga tô, nhìn lời chúc mừng ghi ở bên trên, lại quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong ngạc nhiên nói :
- Hôm nay là sinh nhật tướng công của chúng ta sao? Thiếp nhớ là không phải hôm nay …
Dương Túc Phong chậm rãi nói :
- Không, hôm nay là sinh nhật Tô Phỉ tỷ tỷ của nàng đấy.
Tô Phỉ Thái Vi không kìm chế được phát ra một tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ nho nhỏ.
Trong tiếng hô ngạc nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Tô Phỉ Thái Vi, bao gồm cả Dương Túc Phong trong đó, sắc mặt của Tô Phỉ Thái Vi tức thì càng thêm đỏ sậm, không ngờ lại có chút bối rồi từ chỗ ngồi đứng lên luống ca luống cuống ngay cả tay cũng không biệt phải đặt như thế nào, môi mấp ma mấp máy, nhưng lại không nghe thấy nàng nói cái gì.
Đan Nhã Huyến tò mò nói :- Tô Phỉ đại tỷ tỷ, tỷ quên mất sinh nhật của mình rồi sao?
Tô Phỉ Thái Vi mặt đỏ bừng, khó khăn lắp mới mấy máy ra tiếng, ấp úng nói :
- Ta… ta đúng là quên mất rồi …
Nàng đúng là quên mất sinh nhật của mình thật.
++++
Chú Phong chơi cú này đệp đấy