Trong bóng tối có người nhỏ giọng chửi rủa, giọng nói có vẻ hết sức đau đớn.
- Khu vực Q12 ….. hẳn là không sai đâu, nơi này chính là tòa miếu nát kia … có thể là bị mưa gió đánh sập rồi …
Bên cạnh có người nói chắc chắn, cùng với giọng nói của hắn, một ánh sáng đèn pin vô cùng yếu ớt nhanh chóng quét qua tất cả khu vực phụ cận một vọng, trong luống sáng đèn pin yếu ớt đó, lộ ra một vách tường đổ vỡ, phật tượng nứt toác, còn có cả những cái mạng nhện giăng khắp nơi, hoành phi và cờ quạt bị dẫm đạp, đúng là một tòa miếu nát bị đổ sập.
- Đúng thế, nơi này chính là tòa miếu nát đó, nghe nói là nơi cung phục lão thiên vương đầu tiên của Xích Luyện giáo, hương hỏa quanh năm, sau này Nhạc Thần Châu suất lĩnh đại quân tiến vào Ngân Xuyên đạo trấn áp đám tiểu tử này, tòa miếu nát liền bị lấp kín, ba bốn mươi năm qua đi, cuối cùng nó cũng đã đổ xuống, cả cái Ngân Xuyên đạo, cũng chỉ có tòa miếu này mới có thể được lên bản đồ quân sự.
Người cầm đèn pin nói nhỏ, luống sáng yếu ớt của đèn pin chiếu sáng tòa miếu đổ, cũng chiếu sáng khuôn mặt xạm lại của hắn, còn cả dấu hiệu quân Lam Vũ trên đồng phục ngụy trang, cùng với cả quân hàm thượng úy ở bên trên đầu vai.
Người đứng ở bên cạnh hắn, vóc người gầy hơn hắn rất nhiều, bộ đồng phục ngụy trang rừng núi của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mặc trên người hắn trông giống như khoác lên cáo mắc áo, sắc mặt của hắn không những xanh xao, lại còn nhợt nhạt, tựa hồ như bệnh đau bao tử lại tái phát.
Mấy quan quân quân Lam Vũ ở xung quanh hắn, đều là quan cấp úy, chỉ có quân hàm của hắn là thiếu tá, hiển nhiên là lãnh đạo của đám người này, bất quá nếu như nói về thân thể cường tráng, thì trong đám người này hắn có thể được tính là gầy nhất, nhỏ nhất.
- Nghỉ ngơi một chút đi, đúng vào ba giờ sáng chúng ta xuất phát.
Quan quân thiếu tá xác định chắc chắn là không đi nhầm đường mới hơi chút yên tâm, đợi mây quan quân kia tản đi, hắn cũng một mình tùy tiện kiếm chỗ ngồi xuống, gian nan móc từ trong túi ra mấy viên thuốc, dốc hết một hơi vỗ vào miệng, quan quân bên cạnh đựa cho hắn một bình nước quân dụng đã được mở nắp, hắn cầm lấy nói lời cám ơn sau đó, uống nước nuốt thuốc xuống.
Quan quân kia đón lấy bình nước nhận về, mày cau lại, nói với chút chua xót:
- Lão Cận, anh cứ tiếp tục như thế này nói không chừng chiến tranh còn chưa kết thúc anh đã thành liệt sĩ rồi.
Trời không có trăng, cũng không có sao, khắp nơi chỉ có màn đêm mịt mùng nhưng bọn họ đã quen với bóng tối rồi, nên chẳng thấy có gì khác thường, mơ hồ còn nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhất là đôi mắt sáng dập dờn.
- Đánh xong nước Mã Toa, lão tử chết cũng không nuối tiếc …
Trong con mắt của viên quan quân thiếu tá ánh lên chút vẻ lạnh lẽo, cùng với cả chút ác độc, nhưng lời nói cứ nhỏ dần, sau đó là hoàn toàn im lặng. Vị quan quân thiếu tá này tất nhiên chính là Cận Tiểu Thái, chính là Cận Tiểu Thái mà cả nhà có mấy chục nhân khẩu toàn bộ bị quân đội nước Mã Toa bức hại đến chết.
Viên quan quân bên cạnh hắn cũng chỉ biết thầm thở dài, không nói gì cả, rồi lặng lẽ nhìn bầu trời đêm tối mù.
Nước Mã Toa, đó khẳng định là mục tiêu cuối cùng của quân Lam Vũ, nhưng trước khi đoạt được lấy cái mục tiêu cuối cùng này, quân Lam vũ còn có rất nhiều việ phải làm.
Trên trời không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, không có lấy một chút ánh sáng nào, đây là thời khắc đen tối nhất cuối tháng mười, còn ba ngày nữa thôi là vào tháng mười một rồi, bọn họ bắt đầu quanh quân ở trong những dãy núi của Ngân Xuyên đạo từ đầu tháng mười, ngày nghỉ đêm đi, thời gian đã sắp được tròn một tháng rồi.
Ở trong bóng rối, loáng thoáng có bóng người tản ra, đó là các chiến hải quân lục chiến đội đang âm thầm tản đi, tự tìm lấy chỗ nghi ngơi cho mình, bọn họ đều là tôiy hảp thủ trong việc chiến đấu và hành quân trong đêm, mau chóng đem bản thân và bóng đêm hoàn toàn dung hợp lại với nhau, cho dù lúc này trời đột nhiên bừng sáng, cũng sẽ không có ai phát hiện ra được hành tung của bọn họ, bởi vì toàn thân của bọn họ đã dung hợp hoàn mũ với núi non rừng trậm của Ngân Xuyên đạo vào làm một.
Đồi núi của Ngân Xuyên đạo nhìn chung cũng không phải là tệ lắm, lờ mờ chập chùng, có thể nhìn thấy từng đỉnh núi lớn nhỏ ở xung quanh, những ngọn núi đó nhìn qua thì có vẻ như rất gần, nhưng khi đi thì có thể làm cho người ta đi tới gãy cả chân chưa tới, nhất là khi trên lưng còn đeo ba lô trang bị, thì chỉ có thể hình dung là khóc không ra nước mắt.
Những đỉnh núi này cũng không hề có chút ánh sáng nào, lặng lẽ đứng ở trong bóng tối không bờ không bến, mang lại cho người ta một cảm giác nghiêm nghị đáng sợ.
- Mẹ kiếp! Cái loại địa phương quỷ quái này! Có thể làm cho xương cốt của người ta rời ra hết.
Ở chỗ cách tòa miễu đổ chừng một trăm mét về phía tây nam, có người nhỏ giàu làu bàu, hắn hạ khẩu súng ngắm xuống, lau chùi nòng súng ở bên trong bóng tối, vùng rừng núi của Ngân Xuyên đạo có độ ẩm rất tốt, súng ngắm Già Lan Mã mà các tôiy súng bắn tỉa quân Lam Vũ thường dùng cần phải thường xuyên lâu chùi, mới có thể bảo trì được tính năng hoàn hảo.
- Đừng càu nhàu nữa, tôi thì lại chẳng cảm thấy cái gì, nếu mà điều tôi về hậu phương, tôi còn *** làm! Anh xem đám nhãi con cửa trung đoàn ấy, nghe nói phải bị điều trở về Kim Xuyên đạo, có tên nào mà chẳng như chết cha chết mẹ, không có đánh trận, không có hứng thú.
Ở bên cạnh tay súng bắn tỉa đó, có một quan quân trung úy quân Lam Vũ thấp đậm lưng vác súng tiểu liên, cơn thèm thuốc của hắn nổi lên rồi, nhưng lúc này lại không thể hút thuốc rồi, ở trong bóng tối chỉ một chút ánh sáng thôi cũng đều sẽ có thể làm bại lộ mục tiêu, cho nên hắn chỉ đành dùng hai tay xoa xoa lên mặt, đem khuôn mặt vuông văn chữ điển dày vò để thành một cái hình tam giác thống khổ, cuối cùng lợi dụng cơn đau về da thịt để đàn áp cơn thèm thuốc xuống.
- Nghe nói bọn họ chuẩn bị đi đánh Lạc Na rồi thì phải? Đó đúng là một chuyện tốt! Mẹ nó chứ, đám khốn khiếp của ban ngành quân giới, lão tử thực sự muốn giết bọn chúng, lão tử ngày nào súng cũng giết người, sao mà lại có chút vết rỉ được?
Tay súng bắn tỉa đó bắt đầu tháo rời súng ngắm của mình ra, đem từng linh kiện bộ phận của súng ngắm đặt riêng ra, rồi cần thận lau chùi, đây là động tác mà mỗi một tay súng bắn tỉa xuất sắc đều có thể làm được một cách hết sức rõ ràng, cho dù là ở bên trong bóng tối cũng không hề có chút khó khăn nào, huống chi hiện giờ còn có chút ánh sáng mờ mờ khôgn biết tới từ nơi nào, bất quá ta sáng này cũng có chỗ không hay, làm cho tay súng bẳn tỉa đó phát hiện ra một số khiếm khuyết rất nhỏ, nhìn không được nhỏ giọng nguyền rủa.
- Có quỷ mới biết được. Mà cho dù thực sự có đánh, cũng không thể nhanh như vậy được, bọn họ cứ ngoan ngoãn ăn tết ở nơi đó đi! Khụ, một năm béo bờ đây, hắc hắc, tôi cứ nghĩ tới cái đầu heo của Du Cương là lại buồn cười …. Bỏ qua đi, một chút vết rỉ cũng chẳng có gì, nơi này độ ẩm quá cao, đều như thế cả đấy, tôi cũng lười chẳng buồn lau, sau khi trở về lập tức đổi một khẩu mới tinh là được rồi.
Quan quân trung quý thuận tay sờ lên khẩu súng tiểu liên của mình, thuật tay ném nó ra phía sau lưng.
Tay súng bắn tỉa lạnh lùng nói:
- Cười cái gì! Người ta một nắm đấm cũng đánh vỡ đầu anh ra được đấy!
Vừa nói nhưng vẫn cứ cúi đầu cẩn thận lau khẩu súng ngắm của mình, đối với động tác của viên quan quân trung úy kia, hắn không hề che dấu sự coi thường của mình, những tên gia hỏa không biết yêu quý vũ khí của mình, đáng bị thượng cấp phê bình nghiêm khắc, bất quá, thượng cấp lớn nhất của mình, viên quan quân thiếu tá kia tựa hồ cũngchẳng phải là hạng biết thương xót vũ khí, trên không nghiêm dưới sao chẳng loạn, chẳng còn cách nào, ai bảo mình chung đụng với cái đám người thiếu trình độ này với nhau chứ.
- Mẹ nó! Ngươi cho rằng Dạ Phi Sơn ta là loại xuất thân ăn bám đó hả! Nếu nói tới đánh nhau thật sự , còn chưa biết hươu chết về tay ai đâu …
Viên quan quân trung úy đó hung hăng chửi rửa, hiển nhiên là bị tay súng bắn tỉa đó nhắc tới chuyện xưa đau lòng nào đó rồi, mà đối với chuyện thương tâm đó hiển nhiên là hắn rất không phục, thường xhuyen tìm kiếm cơ hội báo thù, đang nói chuyện huyên thuyên, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, hắn vội vàng đứng dậy, nghiêm mình hành lễ.
Tay súng bắn tỉa đang lau chùi súng kia cũng vội vàng đứng lên hành lễ, nhưng trước kia đứng lên hắn đã dùng động tác cực nhanh lắp xong khẩu súng bắn tỉa trở lại như ban đầu.
Vào lúc như thế này, lau súng mặc dù là được phép nhưng không được rêu rao, bởi vì chiến đấu có thể nổ ra ngay ở trước mắt, chẳng nghĩ cũng biết, khi kẻ địch nhào bổ vào mà ngươi còn phải lắp súng thì sẽ có hậu quả gì.
Mặc dù tốc độ lắp súng của tay súng bắn tỉa kia làm cho người ta phải kinh ngạc, nhưng so với chiến đấu có thể phát sinh trong chớp mắt, một phần mười giây cũng có thể là một kết quả âm dương khác biệt rồi.
Một bóng người gầy gò âm thầm hiện lên ở bên cạnh hai người bọn họ, chính là viên quan quân thiếu tá Cận Tiểu Thái, mặc dù nhìn qua hắn rât gầy nhỏ, nhưng lại có một cỗ uy nghiêm rất tự nhiên, còn cả sát khí làm cho người ta không rét mà run.
Trong toàn bộ đội đột kích Ngốc Ưng của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, hắn không phải là người cường tráng nhất, cũng không phải là người có khả năng nhẫn nại nhất, nhưng hắn dứt khoát là kẻ bình tĩnh nhất, tàn khốc nhất, giỏi giết người nhất, uy nghiêm của hắn là được tắm máu kẻ địch mà có, sát khí của hắn cũng là như thế.
- Dạ Phi Sơn, Cương Thiết Hồ, hai tên khốn kiếp các ngươi có không nói chuyện cũng không ai bảo các ngươi là câm đâu! Cương Thiết Hổ, tới lượt ngươi canh gác rồi.
Cận Tiểu Thái lạnh lùng nói, ánh mắt âm u lạnh lẽo trong đôi mắt của hắn phát ra làm cho hai tên gia hỏa ở phía trước phải rùng mình ớn lạnh, cho dù biết rõ thượng cấp của mình là hạng rất bao che thuộc hạ, đối xử tốt với người của mình thế nào khỏi cần phải nói.
Nhưng đứng ở trước mặt hắn, vẫn cứ bị sảt khí tràn ngập kia hoàn toàn áp đảo, cho dù là quan quân kiên cường như Dạ Phi Sơn cũng không phải là ngoại lệ.