Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1048: Chương 1048: Từ trên trời giáng xuống (P3)




Mình có tới được nơi đó thì cũng chỉ là công toi vô ích, hi vọng duy nhất là Chu Dịch Thương có chuyện bất ngờ, tới ngày thứ ta mà vẫn chưa rời đi.

Nếu như trung đoàn thứ ba của hải quân lục chiến đội không bị điều đi, thì hai trung đoàn hải quân lục chiến gia nhập với nhau cũng có trên hơn một vạn người, phân tán ở từng vùng cùng Ngân Xuyên đạo có lẽ còn có thể mang lại một chút tác dụng.

Như thế khu vực phân chia cho các tiểu phân đội có lẽ sẽ càng nhỏ hơn một chút, khả năng khống chế từng khu vực cũng sẽ tăng cường, những vùng đất núi cao rừng thẳm như thế này, dựa vào một tiểu phân đội năm sáu chục người khống chế địa phương hôn một nghìn kilomet đúng là có chút khó khăn.

Bất quá trung đoàn thứ ba mặc dù bị điều đi rồi, nhưng sĩ khí của quan binh trung đoàn thứ hai hai càng thêm phấn khích, người nào cũng xoa chân xoa tay, muốn làm một lớn một trận, đây là cơ hội tốt hiếm có trời ban mà!

Không có đối thủ cạnh tranh tất cả những thứ sinh ra ở nơi này sẽ toàn bộ đều là của trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội, cơ hội tóm được Mục Tử Huân cũng rơi hết lên người của trung đoàn thứ hai.

Chẳng trách mà khi trung đoàn thứ ba bị điều đi lại chửi rủa rầm trời, bởi vì đây là một chuyện hết sức quang vinh mà! Hải quân lục chiến đội không giống với lục quân ngày nào cũng có thể bắt được nhân vật đầu não của kẻ địch, Mục Tử Huân là tên đại đầu mục đầu tiên mà hải quân lục chiến đội có cơ hội bắt được, có ai muốn bỏ qua cơ hội này chứ!

Mục Tử Huân, tiểu thiên vương, Tang Canh Loan, Ngạnh Dương Liệt, Tiễn Thái Đa, Tất Thăng Khung, La Đông Hải, Bặc Mạt Tứ, Diêu Nhân Minh, Chu Dịch Thương … một loạt danh sách treo thưởng, chỉ cần bắt được một tên, đều là món món tài phù không nhỏ.

Đương nhiên bắn bọn chúng là sứ mệnh của hải quân lục chiến đội, cũng là trách nhiệm của mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ phải tận chức, bất quá tin rằng mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ không ngại cùng với việc hoàn thành sứ mạng còn có một món tiền thưởng nho nhỏ, thậm chí là còn có thể tăng thêm một vạch ở trên quân hàm.

Đáng tiếc Cận Tiểu Thái dẫn theo đội ngũ của mình quanh quẩn bên trong vùng núi này ba tuần rồi cũng không phát hiện ra được manh môi nào có giá trị.

Mọi người không tránh khỏi có chút ủ rũ thất vọng, chính đang thương lượng xem có nên quay về nhà hay không thì cuối cùng ông trời cũng đã rủ lòng thương, vào thời khắc khó khăn nhất bọn họ thu được tin tức tình báo do tổng bộ chuyển tới, cho bọn họ một hi vọng cực lớn.

Căn cứ vào miêu tả của tình báo, Chu Dịch Thương hẳn là phải ẩn nấp trong một thông trang nhỏ ở gần đó.

Trong số đông đảo những thành viên nòng cốt cao tầng của Xích Luyện giáo, Chu Dịch Thương có tuổi tác lớn nhất, là một trong số thành viên lâu năm nhất của Xích Luyện giáo, cùng với việc đức cao vọng trọng thì cũng không tranh khỏi có một số bệnh của người già như phong thấpviêm khớp gì đó.

Chính bởi phiền phức của những bệnh tật này mà làm cho khi Chu Dịch Thương khi bỏ trốn thường thường lựa chọn cư ngụ ở trong nhưng thôn xóm hẻo lánh, mà không chui vào trong động như nhữ kẻ khác.

Dù sao sơn động ở phía nam của Ngân Xuyên đạo và sơn động ở phía bắc có chút khác biệt, đó là tương đối ẩm thấp, rất nhiều sơn động còn có cả sông ngầm chảy phía dưới, điều này đối với người có tuổi mà nói tuyệt đối là điều chết người.

Cho nên mặc dù biết rõ qua đêm ở bên trong những thôn nhỏ nguy hiểm hơn bên trong sơn động rất nhiều, nhưng Chu Dịch Thương vẫn dứt khoát lựa chọn sơn thôn, có lẽ ở trong lòng lão ta, lão ta thà bị quân Lam Vũ giết chết, còn hơn là chịu đựng sự dày vò của căn bệnh viêm khớp kia.

Ba giờ sáng, đội đột kích Ngốc Ưng xuất phát đúng thời gian.

Dựa theo kế hoạch tác chiến thường lệ, Dạ Phi Sơn suất lĩnh một tiểu tổ đánh bọc hậu phía sau thôn nhỏ đó, để phòng kẻ địch chạy thoát lên núi.

Căn cứ vào kinh nghiệm tiễu phí tích lũy được của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ trong một năm nay, phỉ đồ của Xích Luyện giáo khi gặp phải công kích thì phản ứng đầu tiên chính là lên núi.

Đúng thế, vùng núi non rậm rạp chính là thiên đường của bọn chúng, rất nhiều thành viên cốt cán của Xích Xuyện giáo đích xác dựa vào ưu thế của núi non mà nhiều lần thoát khỏi cuộc vây bắt của quân Lam Vũ.

Quân Lam Vũ cũng chắm vào đó mà định ra một biện pháp đó là trước khi phát động tiến công thì phái bộ đội lên núi chặt đứt con đường bỏ trốn của bọn chúng trước, sau đó đóng cửa lại đánh chó.

Đồng thời, tiểu tổ trưởng lính bắn tỉa do Cương Thiết Hổ suất lĩnh sẽ khống chế ngoại vi của thôn trang, nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, đó chính là bắn chết tất cả những người ở bên trong thôn trang chạy ra, bất kể đó là phần tử vũ trang của Xích Luyện giáo hay là thôn dân đương địa, bởi vì các chiến sĩ của quân Lam Vũ thực sự không có cách nào nhận ra được bọn chúng có gì khá biệt nhau, chỉ đành dựa theo thông lệ quốc tế giết hết sạch.

Bố trí xong xuôi, Cận Thiếu Thái sẽ xuất lĩnh những thành viên con lại phát động công kích mạnh mẽ ở phía chính diện và bên mé.

Nhìn từ địa hình mà xét, đây là một loạt địa hình kiểu ruộng bậc thang điển hình, cho nên tấn công từ hai phía thì tốt hơn, còn nếu như đánh nghi binh từ dưới đánh lênh sẽ tương đối mệt.

Suy tính tới nhân tố buổi sáng, còn cả ánh sáng cần thiết cho những tay súng bắn tỉa, cho nên thời gian tổng công kích ấn định vào lúc 6 giờ 30 phút sáng, vào lúc đó trời đã tương đối sáng rồi, có lợi cho những tay súng bắn tỉa tiêu diệt mục tiêu ở khoảng cách xa.

Còn về phần tay súng bắn tỉa sĩ quan cấp ba Sở Sĩ, hắn xưa nay đều hành động đơn độc, lần này cũng không phải là ngoại lệ, nhiệm vụ của hắn chính là giết những mục tiêu có giá trị, còn về phần mục tiêu nào mới có giá trị, thì phải giao cho bản thân hắn phán đoán rồi.

Đương nhiên, Chu Dịch Thương chắc chắn là một trong số những mục tiêu đó, thượng cấp hi vọng có thể bắt sống được Chu Dịch Thương, bời vì bọn họ hết sức hi vọng có thể moi được tin tức liên quan tới Mục Tử Huân và tiểu thiên vương, bắt giặc phải bắt vua trước, nếu như xử lý được một già một trẻ này, thì cuộc chiến trong tương lai sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Khi trời sắp sáng, Cận Tiểu Thái tới phía bên ngoài thôn trang mục tiêu, ở vị trí cách thôn trang chừng ba trăm mét, hắn nâng kính viễn vọng lên nhìn thôn trang này.

Nếu như không phải có tin tức tình báo, Cận Tiểu Thái khả năng sẽ không có bất kỳ chút hứng thú nào với cái thôn trang nho nhỏ này, bởi vì nói thực sự không có chỗ nào đặc biệt, không có gì khác với những thôn trang mà hắn thường gặp ở trên đường đi, bất

Đây là một cái thôn trang rất rất nhỏ, được dựng lên ở lưng chừng núi, ước chừng chỉ có hơn hai mươi nóc nhà, có căn nhà bằng ngói rất lớn, bát quá cũng có căn nhà cỏ nhỏ xíu, có điều tất cả đều trông khá cũ nát, có một số gian phòng nhìn tưởng chừng như có thể đổ sập xuống bất kỳ lúc nào.

Gần như xung quanh một một căn nhà gần như đều có lán rơm rạ, bên trong buộc trâu này, nhìn bộ dạng của những con trâu cày này thì tựa hồ như dinh dưỡng không được tốt lắm, xung quanh căn nhà đều là những ruộng lúa lúa nước lớn nhỏ, từng tầng từng tầng ruộc bậc thang xếp sắp chỉnh tề, những ruộng lúa nước vừa mới được thu hoạch xong dưới ánh sáng mờ mờ, phát tán ra màu trắng óng ánh, đó chính là nước đọng ở bên trong ruộng.

Nhìn qua đồng hồ đeo tay, còn cách thời gian phát động công kích hai mươi phút nữa, bấu trời đang dần dần sáng lên, thôn nhỏ trong núi trông yên tĩnh vô cùng.

Cận Tiểu Thái lấy tay sờ lên chiếc mũ sắt của mình, sau đó buộc chặt giây đai, đồng thời đem giây giày thắt chặt lại một lần nữa, do có ruộng nước bao quanh, cho nên một lát nữa khi phát động tấn công bọn họ sẽ phải vượt qua những bậc ruộng chật hẹp kia, vì nhu cầu phải né tránh hỏa lực của đối phương, có khả năn bọn họ phải lợi dụng bậc ruộng làm yểm hộ, như vậy ngã mình trong ruộng nước cũng là điều không thể tránh khỏi, cho nên trang bị ở trên người phải điều chỉnh một chút.

Nhưng khi Cẩn Tiểu Thái ngẩng đầu lên, thì liên tục có tiếng súng rãnh xắn dồn dập vang lên, hắn hơi giật mình, nâng kính viễn vọng lên nhìn, thì ra tiểu tổ đánh bọc hậu do Dạ Phi Sơn suất lĩnh đã bị kẻ địch phát hiện.

Có thể nhìn ra được, phần tử vũ trang Xích Luyện giáo đúng là trong coi đường lui sau núi của bọn chúng vô cùng nghiêm ngặt, bọn chúng bố trí rất nhiều tay súng ẩn náu ở vị trí sau núi.

Ý nghĩ đầu tiên của Cận Tiểu Thái là : Mẹ nó, như thế mà cũng bị phát hiện ra?

Các chiến sĩ của đội đột kích Ngốc Ưng đều được tiếp thụ huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt, hơn nưa rèn luyện được ra bản lĩnh cao siêu trong thời gian dài tác chiến, cho dù là ở bên trong rừng cây rậm rạp, cũng mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, tuyệt đối không thể dễ dàng bị phát hiện.

Có thể phát hiện ra bọn họ, chắc chắn phải là cao thủ trong cao thủ, hiện giờ tiếng súng nếu đã vang lên, tức là nói rõ phát hiện ra bọn họ là phần tử tinh nhuệ của lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo.

Bất quá nó đồng thời cũng nói rõ, ở bên trong cái thôn nhỏ chẳng có chút gì đặc biệt kia, đúng là có cá lớn tồn tại, nếu không thì không thể có nhiều tinh nhuệ của Xích Luyện giáo xuất hiện ở đây như thế.

Từ sau khi Xích Luyện giáo bị đánh tan chỉnh thể, Cận Tiểu Thái cũng rất ít khi gặp phải phần tử vũ trang Xích Luyện giáo lợi hại như thế này rồi, Chu Dịch Thương rất có khả năng còn chưa rơi khỏi thôn trang này, đúng là trời cao phù hộ, cuối cùng mình cũng có cơ hội tóm được lão gia hỏa này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.