Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1080: Chương 1080: Vọng tây bắc - xạ Thiên Lang (P10)




Vân Đóa Thanh La lẩm bẩm tự hỏi bản thân, ánh mắt của lão ta càng thêm ảm đạm, lão trước nay chưa từng tin tưởng cách nói Dương Túc Phong là ác ma, nhưng hiện giờ lão bắt đầu có chút đồng ý rồi, có thể phát minh ra loại vũ khí tà ác như vậy, ngoài ác ma ra còn có ai làm nổi nữa?

Vẫn không có một ai trở lời, bên cạnh lão đều im phăng phắc.

Quân quân của nước Y Lan bao gồm cả thiếu tướng A Huy Nam trong đó đều sắc mặt tái nhợt, cả dọc sống lưng lạnh buốt tiếp tục nhìn con Hỏa Long kia bay múa.

Trong thời gian chưa đây hai mươi mét, quân Lam Vũ đã dựa vào loại vũ khí có thể thiêu chết người này liên tục phá hủy chín lô cốt của quân đội nước Y Lan, may mắn là về sau không biết bởi nguyên nhân gì, Hỏa Long của quân Lam Vũ càng lúc càng yếu đi, cuối cùng biến mất, những binh sĩ quân Lam Vũ đó cũng chủ động rút lui, quân đội nước Y Lan mới nắm lại được quyền chủ động trên chiến trường.

Nhưng hiển nhiên sĩ khí của binh sĩ nước Y Lan còn sót lại đã bị dọa cho mất gần hết rồi, tiếng súng nghe thật là yếu ớt.

Sau khi quân Lam Vũ rút lui, trên mặt đất xám xịt kia còn sót lại thi thể của tám tên binh sĩ nước Y Lan bị thiêu chết, vẫn đang bốc ra mùi thối khó ngửi, thân thể của bọn chúng đã hoàn toàn bị thiêu cho cháy đen rồi, thi thể thậm chí còn co lại đi rất nhiều, nhìn qua giống như xác của một con có, cho dù là tên binh sĩ nước Y Lan có lá gan lớn nhất cũng không dám đi ra thu xác cho bọn chúng, cái bộ dạng đó thực sự là quá khủng bộ, đừng nói là tới gần, chỉ nhìn qua mấy cái, cũng khiến cho ban đêm phải gặp ác mộng rồi.

Vân Đóa Thánh La và quân đội nước Y Lan đều không biết đó là thứ vũ khí gì, nhưng Đường Vĩ lại biết, thứ đó gọi là súng phun lửa, là vũ khí mới nhất của quân Lam Vũ, nghe nói có liên quan tới việc Hỏa Long biết phun lửa.

Từ lần trước bọn Long Khải Ca từ bán đảo Hỏa Long làm thịt được những con Hỏa Long thần kỳ biết phun lửa ở đó, quân Lam Vũ đã bí mật nghiên cứu đối với việc vì sao Hỏa Long có thể phun ra được lửa, đồng thời dưới sự chỉ đạo của Dương Túc Phong, nghiên cứu chế tạo ra loại vũ khí mới, đó chính là súng phun lửa.

Bất quá rốt cuộc ngọn lửa làm sao có thể phun ra được, còn ở bên trong cái ống tròn kia chứa thứ gì, thì Đường Vĩ cũng không biết, thậm chí cũng không có quyền lực hỏi tới, những khẩu súng phun lửa này đều là do phi dĩnh không quân của quân Lam Vũ vận chuyển tới, có nhân viên thao tác chuyện môn, mà những nhân viên thao tác này cũng không thuộc sự quản lý của Đường Vĩ, bọn họ rốt cuộc tới từ đơn vị nào, Đường Vĩ đại khái cũng không biết.

Tối hôm qua hắn mới nhận được thông báo là có một loại vũ khí mới đến chiến trường thí nghiệm thực tế, an bài chiến sĩ có kinh nghiệm yểm hộ cho bọn họ tiến vào chiến trường v..v..v vì thế đã diễn ra cảnh tượng ở trên.

Về sau này, Đường Vĩ cuối cùng cũng hiểu ra, tiền tuyến ở vương quốc Cung Đô, ngoài trừ là trường huấn luyện tân binh ra, còn là trường thí nghiệm các loại vũ khí mới, vũ khí gì ban ngành hậu cần quân giới của quân Lam Vũ phát minh ra đều dùng hàng không vận chuyển tới nơi này.

Dù sao có được những con số trong thực tế và con số có được ở bên trong phòng thí nghiệm có sự khác biệt rất lớn, chỉ có không ngừng hoàn thiện trong thực chiến mới có thể tạo ra được những thứ vũ khí thực dụng hơn.

Nhưng Đường Vĩ không có mong đợi lớn lắm vào những loại vũ khí này, chính như điều Dương Túc Phong dạy, vũ khí rất quan trọng nhưng quan trọng hơn nữa vẫn là con người, bởi vì vũ khí tiên tiến cũng là do con người điều khiển, không có tính tích cực và tính chủ động của con người, thì bất kể là vũ khí tiên tiến như thế nào cũng chỉ là một đống sắt vụn.

Cứ nhín số tân binh kia là biết rồi, cũng là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, nếu như nắm trong tay binh sĩ từng trải thì nó là lợi khí giết người, nhưng ở bên trong tay tân binh, có khi thậm chí còn chẳng bằng một khúc củi nhóm lò, khác biệt quá lớn.

Bất quá, khi Đường Vĩ chứng kiến binh sĩ nước Y Lan bị thiêu chết, thì hắn cũng không thể không thừa nhận, thứ vũ khí này đúng là quá đáng sợ, nếu như bị nó chạm phải, sợ rằng phải nghĩ tới việc tự sát ngay lập tức.

Uy lực do ngọn lửa phun ra có lẽ không thể bì được với đại pháo, nhưng sức chấn nhiếp của bọn chúng lại so với đại pháo còn mạnh hơn, dù sao, cái mùi vị bị thiêu cháy chết tươi thì chỉ cần là con người đều chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi.

Nếu như có đủ súng phun lửa, Đường Vĩ tin rằng hạ được cửa Thiên Dường không phải là vấn đề, cái địa phương quỷ quái này đã hạn chế hỏa pháo của quân Lam Vũ phát huy tác dụng, nhưng nó lại là đất anh hùng dụng võ của súng phun lửa.

Quân đội nước Y Lan cố ý xây dựng lô cốt thấp như thế là để đề phòng hỏa lực súng máy của quân Lam Vũ, đối diện với những lỗ xạ kích thấp tí đó, súng máy của quân Lam Vũ thực sự là không dễ dối phó, vì quá dễ bị bại lộ mục tiêu, nhưng súng phụ lửa của quân Lam Vũ thì khác, phụ cái nào là chết cái đó, muốn né cũng chả né được.

Thế nhưng, thật đáng tiếc rằng chỉ tiêu diệt được chín cái lô cốt, là tất cả súng phun lửa đều bị câm hết rồi, chỉ đành phải rút lui trở về.

Theo cách nói của nhân viên điều khiển, thỉ những khẩu súng phun lửa này đều là nhóm sản phẩm đầu tiên, vẫn mang tính chất thử nghiệm, ở rất nhiều tiêu chuẩn kỹ huật còn chưa được đạt, chất lượng đương nhiên là rất kém, trở ngại rất nhiều, hơn nữa ẩn họa an toàn cũng rất lớn, dễ dàng tạo thành thương vong cho chính bản thân.

Bọn họ cần phải đem con số thực nghiệm thu hoạch được mang về, sau đó căn cứ vào con số thực nghiệm tiếp tục cải tiến, sản xuất ra sản phẩm đời tiếp theo, rồi mới lại mang lên chiến trường thí nghiệm thực tế, sau đó lại căn cứ vào con số thực tế tiến hành cải tiến, bộ đội muốn trang bị súng phun lửa, thì ít nhất cũng phải đợi sản phẩm đời thứ ba chế tạo ra mới được.

- Mẹ kiếp! Đúng là đồ thí nghiệm mà!

Đường Vĩ thất vọng nói, vẫy tay cáo biệt với những nhân viên thực nghiệm kia, từ đó súng phun lửa biến mất ở trong đầu hắn, sản phẩm đời thư ba à? Trò đùa, ai mà biết được phải đợi tới ngày tháng năm nào chứ?

Không có súng phun lửa ra tay, Đường Vĩ chỉ đành lại một lần nữa phát động bộ binh tiến công theo cách thông thường, kết quả quân đội nước Y Lan lập tức khôi phục lại sức kháng cự mãnh liệt, tựa hồ vừa rồi bọn chúng đều bị dọa cho sợ chết khiếp rồi, cho nên muốn thông qua đạn dược để phát tiết sự sợ hãi ở trong lòng.

Súng trường Chấn Thiên bắn lượt sau dữ hơn lượt trước, hơn một trăm tân binh của quân Lam Vũ do Tôn Uy dẫn tới đều bị áp chế ở khoảng cách sáu mươi mét, ngẩng đầu lên còn khó khăn, rất rõ ràng cuộc tiến công lần này khẳng định là không có hiệu quả gì rồi.

Nhưng vào lúc này Đường Vĩ lại phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, quân đội nướcY Lan không ngờ lại xuất hiện dấu hiệu rút lui, từ bên trong kính viễn vong y có thể nhìn thấy rõ ràng, quân đội nược Y Lan chính đang từ trong những chiếc lô cốt dày đặc rút ra bước lên con đường núi quanh co tới thành Kiếm Cung.

Lý Hạo Lâm khinh miệt nói:

- Mẹ! Đám gia hỏa này không chịu nổi rồi, bị thiêu có mỗi một ngày đã muốn rút lui rồi à?

Ngach quảng Châu bình tĩnh nói:

- Không đâu, bất quá súng phun lửa đúng là đáng sợ.

Vừa mới rút lui về Tôn Uy cũng cẩn thận nói:

- Khả năng bọn chúng xảy ra biến cố gì cũng không chừng.

Đường Vĩ khe khẽ lắc đầu, phủ định nguyên nhân quân đội nước Y Lan rut lui là bởi vì sợ hãi súng phun lửa, quân đội nước Y Lan đúng là bị súng phun lửa dọa cho không nhẹ, nhưng nếu như nói chỉ dựa vào mỗi súng phun lửa mà có thể dọa cho quân đội nước Y Lan bỏ chạy mà nói thì thực sự cũng quá là ngây thơ rồi.

Quân đội nước Y Lan mặc dù không thể nói là quân đội vô địch, nhưng thế nào cũng có thể gọi là một quân đội mạnh, nào có thể bị một khẩu súng phun lửa nho nhỏ là có thể bỏ chạy được? Nếu đúng là như thế, thì quân đội nước Y Lan không cần ra đường kiếm cơm nữa, đều xéo hết vào nhà ôm vợ sinh con đi cho xong.

Đường Vĩ tự tin nói:

- Khẳng định là còn có nguyên nhân sâu xa hơn rồi.

Sự thực đúng là như thế, quân đội nước Y Lan run lui, không có quan hệ nhiều lắm với súng phun lửa.

Thì ra, khi Vân Đóa Thánh La khi chứng kiến súng phun lửa của quân Lam Vũ hành hành điên cuồng, thì đột nhiên linh quang lóe lên, nghĩ tới một chuyện càng khủng bố hơn, sắc mặt của lão lập tức trở nên vô cùng nhợt nhạt, tấm thân vốn vô cùng rắn rỏi không ngờ lại có chút run rẩy, quan quân khác của nước Y Lan còn cho rằng là ông ta bị súng phun lửa của quân Lam Vũ dọa cho thành như vậy, cho nên cũng không để ý lắm.

Vân Đóa Thánh La mau chóng gỡ bản đồ quân sự xuống, đặt lên trên bàn xem xét cần thận, nắm tay nhăn nheo càng ngày càng siết chặt lại, hiển nhiên đã ý thức được chuyện hết sức nghiêm trọng nào đó.

Ở trên bản đồ quân sự cho thấy rõ quân Lam Vũ đã xuất hiện ở mười sáu điểm, phân bố rất rối loạn, nhiều bộ đội quân Lam Vũ thế, nhìn qua thì không có một quy luật nào cả, giữa các đơn vị cũng không có liên hệ gì rõ ràng, nhưng Vân Đóa Thánh La luôn cảm thấy quân Lam Vũ tựa hồ đang bố trí hành động gì đó trí mạng, mà hành động này, sẽ lấy mạng lão và toàn bộ sư đoàn bộ binh số 66 lục quân nước Y Lan.

Vân Đóa Thánh La đã đoán đúng rồi.

Kỳ thực, trên bản đồ quân sự, những chấm nhỏ đó, đều là bộ đội nhảy dù của quân Lam Vũ, các tiểu phân đội nhảy dù của quân Lam Vũ chẳng phải chỉ có mỗi hai đội lục quân đặc chiến của Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, mà còn có mười bốn tiểu phân đội khác binh chủng hàng không chuyên nghiệp.

Những tiểu phân đội này rất ít người, bình thường đều chừng bốn mươi người, nhưng trang bị vũ khí vô cùng đầy đủ, đạn dược cũng vô cùng sung túc, ở trong vùng núi non mất mô ở vương quốc Cung Đô này, nó đã hạn chế rất nhiều quan bình quân đội nước Y Lan, ép cho mỗi một quan quân đội nước Y Lan cảm thấy có chút dấu hiệu sợ bóng sợ gió.

Bất quá, nếu như cho rằng những tiểu phân đội quân Lam Vũ này đều đánh trận vụn vặn, phụ trách quấy nhiễu thôi thì sai rồi, bọn họ ôm một mục đích chung, bọn họ tiêu diệt đội tuấn tra của quân đội nước Y Lan, chỉ bất quá là vì thu hút sự chú ý của quân đội nước Y Lan mà thôi, làm loạn bố trí của quân đội nước Y Lan, làm cho quan chỉ huy các cấp của quân đội nước Y Lan phán đoán không ra ý đồ chân thật của quân Lam Vũ, từ đó đạt tới mục đích căn bản đánh một đòn hủy diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.