Phất La Đà cuối cùng đích thân trải nghiệm sự đáng sợ của lính bắn tỉa quân Lam Vũ rồi, sắc mặt bất giác cũng trở nên trắng nhợt.
Tận mắt nhìn thấy đao chỉ huy của quan chỉ huy cũng bị lính bắn tỉa của quân Lam Vũ bắn gãy, những tên binh sĩ nước Y Lan vốn không dám ngẩng đầu lên, lại càng thêm cúi đầu xuống, thậm chí là còn xuất hiện dấu hiệu rút lui.
Phất La Đà vừa gấp vừa giận, không ngờ rằng hai nghìn người mình dẫn tới, lại có thẻ bị mấy tên lính bắn tỉa của quân Lam Vũ ép cho không nhúc nhích nổi, thực quá mất mặt mà, nếu như có người biết, sau này không thể ngẩng mặt lên làm người được nữa rồi.
Phất La Đà rống lên:
- Bò dậy hết cho ta! Lập tức chạy bộ tiến lên! Nếu không xử theo quân pháp.
Thế nhưng bất kể là hắn hò hét như thế nào, đại bộ phận binh sĩ nước Y Lan vẫn không nhúc nhích gì, tên nào tên nấy đều đưa mặt nhìn nhau, chỉ thấy toàn ánh mắt đày sợ hãi, nếu như quân Lam Vũ ở ngay trước mắt, có lẽ bọn chúng sẽ không hề do dự xông lên chiến đấu, nhưng bọn chúng lại không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào của quân Lam Vũ, đối diện với đối thủ vô hình, nhưng lại lại thấy tử vọng thực sự, bọn chúng không thể không chần chừ, không ai biết lĩnh bắn tỉa của quân Lam Vũ sẽ từ đâu bắn tới, đó mới là sự sợ hãi lớn nhất.
- Đội đốc chiến! Đội đốc chiến đâu? Đội đốc chiến đứng hết lên cho ta! Kẻ nào không chịu tiến lên lập tức chấp hành quân pháp!
Phất La Đà phẫn nộ rồi, quyết tâm cho đám gia hỏa tham sống sợ chết này biết tay, tiến cũng là chết, không tiến cũng chết, xem các ngươi có tiến lên hay không.
Nhưng ngay cả đội đốc chiến cũng bị lính bắn tỉa quân Lam Vũ làm cho chết khiếp rồi, cuối cùng khó khăn lằm mấy được mấy tên đức dậy, còn chưa kịp triển khai công tác đốc chiến, thì mấy viên đạn đã bay tới, lập tức lấy mạng của bọn chúng.
Thật đúng là ứng với câu nói, ra quân chưa thắng thân đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn, những tên binh sĩ đội đốc chiến khác lập tức cúi gục đầu xuống, nói thế nào cũng không chịu bò dậy nữa, có một số tên còn dùng luôn cả đất cát ở bên đường che đầu của mình đi, để tránh bị lính bắn tỉa quân Lam Vũ phát hiện ra mục tiêu.
Nhưng có lẽ là bởi vì khoảng cách quá sa, một tên quan quân của đội đốc chiến không bị bắn trúng chỗ yếu hại, nên không chết ngay, hắn ngã trên mặt đất gào thét thống khổ, máu tươi ồng ộc chảy ra, nhưng binh sĩ nước Y Lan ẩn nấp ở xung quanh hắn, lại chẳng có kẻ nào dám đi ra kéo hắn vào, bời vì chẳng ai biết được khi mình đứng lên liệu có bị viên đạn tử vong kia bắn tới hay không.
Tên quan quân nước Y Lan đó gào thét và rên rỉ đau đớn, khiến một số tiên binh sĩ nước Y Lan nhát gan ắt đầu nôn ọe cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào nữa, ngay cả súng trường Chấn Thiên cũng không nắm vững nữa rồi.
- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Các ngươi là một lũ khốn kiếp vô dụng!
Trong lòng Phất La Đà phẫn nộ như thế nào quả thực khỏi cần phải nhắc tới nữa, mấy tên lính bắn tỉa của quân Lam Vũ chặn đứng đường tiến lên của hai nghìn binh sĩ nước Y Lan, nếu như để truyện này truyền đi, sẽ thành trò cười rồi.
Nhưng bất kể là Phất La Đà chửi mắng thế nào, đánh đập thế nào, thì những tên binh sĩ nước Y Lan kia cũng không dám tiên lên, mà hắn cũng lại chẳng dám lấy đao chỉ huy của mình đi giết người.
Phất La Đà không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ đành dùng một chiêu, hắn to tiếng tuyên bố, bất kể là ai, bất kẻ là dùng thủ đoạn phương thức nào, chỉ cần có thể giết chết được một tên lính bắn tỉa quân Lam vũ, đều có thể tăng liền ba cấp, đồng thời được tưởng thưởng vô số.
Đạo mệnh lệnh này lúc mới đầu khơi lên được tác d ụng kích thích nhất định, dù sao thì có trọng thưởng sẽ có anh hùng, bên trong binh sĩ nước Y Lan cũng không phải là không có vài nhân vật xuất sắc, bọn chúng lần lượt rời khỏi đội ngũ bân đầu, cẩn thận triển khai đối chiến với lính bắn tỉa quân Lam Vũ.
Mấy tên lính bắn tỉa của nước Y Lan thuận theo những ngọn đồi liên tiếp nhau chầm chậm tiến lên, có thể nhìn ra những kẻ này trước kia đều là thợ sắn, rất có kinh nghiệm săn bắn, động tác của bọn chúng vô cùng kín đáo, thậm chí so với một số binh sĩ quân Lam Vũ còn kín đáo hơn.
Nhưng chỗ trí mạng nhất của bọn chúng, chính là bỏ qua sự tồn tại của lính bắn tỉa quân Lam Vũ, bất kể là bọn chúng che dấu thân thể tốt như thế nào, cũng không thể che dấu được tất cả các phương hương, thân ảnh của bọn chúng thế nào cũng sẽ bị một tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ nào đó phát hiện.
Phát hiện ra là giết, đây là phép tắc sinh tồn của lính bắn tỉa.
Lạnh lùng nhìn binh sĩ nước Y Lan thận trọng mày mò tiến tới,trên mặt của Trình Thư Kiếm không có chút cảm xúc nào, dường như là nhìn một vật thể căn bản không có sinh mạng vậy, khi đối phương tiến vào khoảng cách chừng hai trăm mét, hắn đặt ngón tay lên cò súng, khẽ siết một cái, viên đạn liền rít lên bay ra.
Đoang!
Tiếng súng giòn tan xuyên thấu cả sơn cốc, tên binh sĩ nước Y Lan đó không còn động tác nào nữa, tự nhiên úp sấp ở đó không nhúc nhích, trên có có máu tươi chảy ra, đạn đã bắn trúng xương cổ của hắn, đó là chỗ trí mạng nhất trên cơ thể con người, cho dù có là Đại La Kim Tiên, cũng sẽ mất đi tất cả ý thức và động tác trong chớp mắt trúng đạn.
Cách bắn này nghe nói là do Dương Túc Phong phổ biến ra, rất nhiều tay súng bắn tỉa cao minh của quân LamVũ đều biết chiêu này, bất quá Trình Thư Kiếm cũng không biết Dương Túc Phong nghiên cứu từ đâu ra, có điều đúng là rất có tác dụng.
Sau khi nổ súng, Trình Thư Kiếm lập tức thu súng lại, mau chóng thay đổi vị trí, đây là yếu lĩnh cơ bản của lính bắn tỉa, mặc dù binh sĩ nước Y Lan chưa chắc đã uy hiếp nổi hắn, nhưng yếu lĩnh đã bám chắc trong não hắn, thấm sâu trong máu hắn, hắn căn bản chấp thành theo phản xạ điều kiện của ý thức mà thôi.
Thời gian không tới năm phút, bốn xung quanh đều có những tiếng súng lục tục vang lên, tiếng súng nghe rất thưa thớt, có thể nhận ra là tới từ các phương hướng khác nhau, Trình Thư Kiếm không biết rốt cuộc là có bao nhiêu tay súng bắn tỉa đã nổ súng, điều duy nhất mà hắn biết mỗi một phát súng vang lên, đều có nghĩ là sự kết thúc tính mạng của một binh sĩ quân Lam Vũ, tiêng súng sau này trở nên rất thưa thớt, đại khái tên lính bắn tỉa cuối cùng của nước Y Lan bị giết chết.
Phất La Đà nghe tiếng súng dần dần biến mất, trong trực giác ý thức được trọng thưởng của mình tựa hồ đã không có hiệu quả, hắn nổi điên rồi, hắn đem quan binh của đại đội thứ nhất của liên đội một sư đoàn bộ binh số 66 tập hợp lại, đại đội này là tinh nhuệ nhất của sư đoàn bộ binh số 66, cũng là nòng cốt của sư đoàn bộ binh số 66.
Hắn cấp cho mỗi một tên một tấm khăn đỏ, dùng đủ các loại lời lẽ hùng hồn kích thích bọn chúng, hứa hẹn với bọn chúng vô số phần thưởng, những lời nói dối không tốn tiền tuôn ra như suối, cuối cùng cũng đẩy được đám bộ đội tinh nhuệ này lên chiến trường.
Vì thế, Trình Thư Kiếm đột nhiên kinh ngạc nhìn thấy, khi tất cả binh sĩ nước Y Lan đều chùn cả lại không dám tiến lên, thì ước chừng có bốn trăm tên binh sĩ nước Y Lan đầu quấn khăn đó, cầm súng trường Chấn Thiên chạy băng băng tới, trần đầy tinh thần một đi không trở lại.
Lính bẳn tỉa của quân Lam Vũ canh ở phụ cận không ngừng nổ súng, không ngừng có binh sĩ nước Y Lan ngã xuống, nhưng những kẻ còn lại vẫn không ngừng chạy tới.
- Hắc hắc, muốn bắt nạt bọn ta ít người sao?
Trình Thư Kiếm và Ngô Mộn Đạt không hẹn mà cùng cười lạnh, hai người bọn họ đều chỉ dùng súng trường Mã Kỳ Nhĩ, đem so với súng ngắm Già Lan Mã, thì ưu thế lớn nhất của súng trường Mễ Kỳ Nhĩ là có thể bắn liên tục ở tốc độ cao, không nghi ngờ gì là đã phát huy tác dụng cực lớn đối với đám nhỏ binh sĩ nước Y Lan đang chạy ầm ầm tới tia.
Quả nhiên, khi Trình Thư Kiếm bình tĩnh bắn hết cả một băng đạn, có bảy tên binh sĩ nước Y Lan nối tiếp nhau ngã xuống, Trình Thư Kiếm không thể làm được bách phát bách trúng như Dương Túc Phong, nhưng mười viên đạn tiêu diệt được bảy tên địch vẫn là rất khá, bên kia Ngô Mộng Đạt cũng gật như thế, cũng giêt được bảy tên.
Dùng thời gian mười giây đổi một băng đạn khác, Trình Thư Kiếm liên tục bóp cò súng, tiếp đó lại có sáu tiên ngã xuống dưới súng của hắn, chốc lát sau, Ngô Mộng Đạt ở phía bên kia cũng liên tục nổ súng, hiệu xuất còn cao hơn của Trình Thư Kiếm, liền một hơi giết chét tám tên binh sĩ nước Y Lan.
Những tay súng bắn tỉa khác mặc dù không thể bắn liên tục, nhưng kỹ năng bắn chuẩn xác của họ mang tới kết quá một phát trí mạng, cũng mang tới uy hiếp cực lớn cho binh sĩ nước Y Lan.
Cứ như thế, tốc độ binh sĩ nước Y Lan ngã xuống có thể dùng từng mảng từng mảng một để hình dung, tiến lên chưa được một khoảng năm mươi mét đã ngã xuống năm mươi tên, gần như mỗi mét là một tên.
Cho dù là với sự kiên cường của quân đội nước Y Lan cũng không thể gánh chịu được loại tổn thất như thế này, tất cả quan quân của bọn chúng cơ bản đã bị xử lý rồi, đám binh sĩ còn sót lại, cũng bắt đầu như các đại đội khác, chùn lại ở hai bên đường, tìm kiếm vật thể để ẩn nấp, nói thế nào cũng không chịu tiến lên nữa.
Phất La Đà bỗng nhiên cảm thấy tất cả sức lực cua rmình đều bị rút sạch, không còn biện pháp nào tiến tới nữa, hắn biết, nếu như quân đội nước Y Lan có thể đồng tâm nhất trí bất chấp tất cả xông lên, thì cho dù lính bắn tỉa của quân Lam Vũ không ngừng nổ súng cũng nhiều nhất là giết được một phần ba binh sĩ nước Y Lan mà thôi, ít nhất cũng còn có hai phần ba binh sĩ nước Y Lan có thể thành công tới được bên kho quân nhu, binh sĩ nước Y Lan hoàn toàn có cơ hội cứu vãn bản thân.
Vấn đề lại xuất hiện ở đúng chỗ này, dưới bóng ma cực lớn của những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, tất cả binh sĩ nước Y Lan không thể đồng lòng xông lên được, góc độ suy nghĩ của binh sĩ nước Y Lan và Phất La Đà có chút sai biệt nho nhỏ.
Điều Phất La Đà nghĩ là chỉ là nhân số sinh tồn, nhưng binh sĩ nước Y Lan lại nghĩ tới con số tử vong, có ai đảm bảo được mình không thuộc về cái số một phần ba kia chứ? Rồi có ai có thể đảm bảo, nữ thần may mắn lúc nào cũng quanh quẩn ở bên trên đầu mình?