Trơ mắt nhìn tiếng súng dồn dập truyền lại ở đằng xa, Phất La Đà biết bộ đội khác của quân Lam Vũ đang đánh phá kho quân nhu, viện quân do mình suất lĩnh không thể nào vượt qua nơi này, thì kho quân nhu bị mất là điều chắc chắn, điều đó cũng có thể nói cách khác, đó chính là ngày tàn của quân đội nước Y Lan ở vương quốc Cung Đô có thể đếm được rồi.
Hắn cần một lần nữa đưa ra quyết định.
Nhổ phẹt một bãi nước bọt lên thanh đao chỉ huy gãy, Phất La Đà hạ lệnh cho tất cả binh sĩ nước Y Lan lập tức rút lui.
Nếu như đã không thể tức tốc giải cứu kho quân nhu, thì chỉ có thể tức tốc rút lui, rút khỏi vương quốc Cung Đô.
Tiến công thì luôn khó khăn, còn rút lui lúc nào cũng dễ, khi quân hiệu rút binh vang lên, những tên binh sĩ nước Y Lan liền co cẳng chạy về phía sau, lính bắt tỉa quân Lam Vũ không ngừng bắt đuổi theo, nhưng cũng chỉ giết được một số cực ít, đại bộ phận binh sĩ nước Y Lan vẫn thành công chạy thoát.
Điều này cũng chứng mình sự bi phẫn và bất lực của Phất La Đà, nếu như binh sĩ nước Y Lan có thể dùng cái tốc độ này mà chạy về một phương hướng khác, thì bọn chúng sớm đã tới được vị trí kho quân nhu rồi.
Khó khăn lắm mới thu gom được bộ đội của mình lại, Phất La Đà tức không để đâu cho hết đang muốn chửi mắng tất cả binh sĩ nước Y Lan một lượt, thì đột nhiên một loạt những tiếng nổ dữ dội từ phương hướng kho quân nhu truyền tới, tự hồ còn bùng lên quầng lửa cực lớn.
Chấn động do vụ nổ phát ra khiến cho bụi đát đá vụn ở trên núi lăn xuống cuồn cuộn, trong ánh mắt bất lực của binh sĩ nước Y Lan, Phất La Đà biết, quân đội nước Y Lan hoàn toàn hết rồi.
Trải qua gần ba tiếng đồng hồ chiến đấu, lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong và Lăng Kiếm suất linh cuối cùng cũng thành công phá được kho quân nhu lớn nhất của quân đội nước Y Lan, hơn bốn trăm tên binh sĩ nước Y Lan giữ kho quân nhu bị giết chết hết, chỉ có hơn mười tên trọng thương bị bắt làm tù bình, bất quá sau đó cũng bị xử lý rồi, quân Lam Vũ thâm nhập vào lưng địch không thể mang theo tù binh.
Vũ khí đạn dược ở bên trong khó quân nhu bị Đao Vô Phong phá nổ hét, nhưng những vật tư như y phục và lương thực thì giữ lại, mặc dù có một bộ phận bị binh sĩ nước Y Lan đốt đi, nhưng vẫn giữ lại được đại bộ phận.
Trình Thư Kiếm cũng nghe thấy tiếng nổ, bất quá vẫn không có cách nào nhìn thấy được hiện trường, hắn nhìn thấy đều là những rặng núi hoang vu trùng trùng điệp điệp, điều hắn quan tâm bây giờ cũng không phải là phía bên kho quân nhu nữa rồi, mà là quân đội nước Y Lan rút lui.
Cùng lúc với việc Phất La Đà hạ lệnh cho binh sĩ nước Y Lan rút lui, Trình Thư Kiếm cũng hạ lệnh truy kích, thế nhưng quá trình truy kích này diễn ra không được thuận lợi, còn gặp phải thương vong chưa từng có.
Thì ra, Phất La Đà mặc dù thúc giục rút lui, nhưng khẽ đầy kinh nghiệm chiến đấu như hắn, đã mau chóng bố trí bộ đội đoạn hậu, sai bọn chúng nấp đi, giống như lính bắn tỉa của quân Lam Vũ vậy, đợi cho kẻ địch một phát súng trí mạng.
Bộ đội lính dù quân Lam Vũ là nghé con mới sinh, ở điểm này đúng là đã bị thua thiệt, cũng nếm trải giáo huấn bằng máu, bọn họ không cẩn thận rơi vào chỗ mai phục của binh sĩ nước Y Lan, trên vai Ngô Mộng Đạt bị trúng một phát súng, may mà viên đạn hơi lệch đi một chút, không trúng tim, nhưng hắn cũng mất đi năng lực chiến đấu rồi, còn có thể nguy hiệp tới tính mạng bất kể lúc nào, bốn tay súng bắn tỉa khác của quân Lam Vũ không được may mắn như thế, hi sinh tại trận.
Trình Thư Kiếm vừa gấp vừa giận, lập tức tổ chức phản kích, cũng bắn chết không ít binh sĩ nước Y Lan, nhưng binh sĩ nước Y Lan vẫn khống chế chắc chắn con đường quân Lam Vũ muốn tiến tới.
Mặc dù quân Lam Vũ được trang bị rất tốt, nhưng binh sĩ nước Y Lan lại chiếm cứ ứu thế về mặt địa hình, muốn trong thời gian ngắn xuyên qua phòng tuyến của bọn họ, thì vẫn còn có chút khó khăn, làm không tốt còn phải trả giá bằng thương vong.
Không còn cách nào khác, Trình Thư Kiếm chỉ đánh trơ mắt ra nhìn Phất La Đà suất lĩnh chủ lực quân đội nước Y La rời đi.
Bất quá ngày tháng của Phất La Đà cũng chẳng dễ dàng gì.
Khi Phất La Đà suất lĩnh bộ đội của mình quay trở lại thành Kiếm Cung, mới phát hiện ra lúc này thành Kiếm Cung đã hoàn toàn hỗn loạn rồi, khắp nơi là những tiếng chém giết và tiếng kêu gào, trên đường phố toàn là thi thể và thương binh.
Những kiếm sĩ Cung Đô không biết từ đâu ra chính đang vung trường kiếm dài hơn một mét, quát tháo truy sát binh sĩ nước Y Lan khắp nơi, binh sĩ nước Y Lan không có đạn, không có súng trường Chấn Thiến, không thể nào phát huy được sức mạnh, bị kiếm sĩ Cung Đô đuổi cho chạy té đái vãi phân, lũ lượt chạy ra khỏi thành Kiếm Cung.
Đoàng đoàng đoàng…
Phất La Đà tổ chức một loạt xạ kích, lập tức bắn chết mấy chục kiếm sĩ Cung Đô có ý đồ từ trong thành xông ra, mới khó khăn lắm ổn định được cục thế, nhưng kiếm sĩ Cung Đô vẫn khống chế thành Kiếm Cung.
Kiếm sĩ Cung Đô mặc dù không có súng trường Chấn Thiên, nhưng bọn họ có cung tiễn rất lớn, ở trên khoảng cách một trăm mét vẫn có sức sát thương rất cao, Phất La Đà có khổ tự mình biết, cho nên không hạ lệnh công kích.
Phất La Đà đau đớn hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Phó sư đoàn trưởng đâu? Đường Thiết Chiến vì sao lại làm phản rồi?
Quân nhu bị quân Lam Vũ hủy rồi, thành kiếm Cung lại bị kiếm sĩ Cung Đô chiếm mất, quân đội nước Y Lan thoáng một cái trở thành cô nhi không có nhà để về, đi đâu về đâu hoàn toàn không biết.
Phất La Đà muốn phản công thành Kiếm Cung, nhưng lại không có đủ đạn dược, hơn nữa hắn cũng không biết bên trong thành Kiếm Cung rốt cuộc có bao nhiêm kiếm sĩ Cung Đô, huống chi, cho dù có chiếm được thì cũng có tác dụng gì chứ? Quân Lam Vũ sẽ tới sau đó, quân đội nước Y Lan không có đạn dược, làm sao có thể kháng cự lại sự tiến công của quân Lam Vũ?
Phất La Đà khó khăn lắm mới làm rõ được tình hình của thành Kiếm Cung.
Thì ra thành Kiếm Cung bạo loạn không phải là tới từ bên trong mà là tới từ bên ngoài, cũng không biết là ai đẽ bí mật tổ chức hơn một nghìn kiếm sĩ Cung Đô, phát động tấn công không sợ chết với thành Kiếm Cung.
Nếu như đổi lại là trước kia, quân đội nước Y Lan vô cùng hoan nghênh loại công kích như thế này, bởi vì kiếm sĩ Cung Đô chỉ có lá chắn và trường kiếm ở trước mặt súng trường Chấn Thiên, chỉ có nước bị đồ sát, nhân số tham dự tiến công của bọn họ càng nhiều, quân đội nước Y Lan đồ sát càng sảng khoái, nhưng hôm nay tình huống đã có chút đặc biệt, đó là quân đội nước Y Lan không có đủ đạn.
Kiếm sĩ Cung Đô chính nhắm vào điều này mới phát động tấn công không biết sợ chết, quân đội nước Y Lan kiên quyết kháng cự, giết chết hơn bốn trăm kiếm sĩ Cung Đô, nhưng lúc này đạn của quân đội nước Y Lan cũng hết sạch rồi, binh sĩ nước Y Lan không có đạn chỉ là hỗ không răng, chỉ có nước bị đồ sát.
Đừng nói là kiếm sĩ Cung Đô, tới ngay cả cư dân thành Kiếm Cung cũng dám lấy dao làm bếp ra liều mạng với binh sĩ nước Y Lan, kết quả kịch chiết chưa tới một tiếng đồng hồ, thành Kiếm Cung đã bị kiếm sĩ Cung Đô khống chế hoàn toàn rồi.
Phất La Đà cau mày hỏi:
- Đường Thiết Chiến đã chết chưa?
Tiên binh sĩ nước Y Lan khó khăn lắm mới chạy thoát thân được kia mấp máy môi đáp:
- Chúng tôi …. Không kịp …
Vốn dựa theo quy định của Vân Đóa Thánh La, nếu như thành Kiếm Cung có điều gì không ổn, lập tức giết chết quốc vương và tất cả đại thần của vương quốc Cung Đô, nhưng việc xảy ra quá bất ngờ, nhưng tên binh sĩ nước Y Lan canh gác cung Kiếm Vương bị tấn công trước tiên.
Súng trường Chấn Thiên ở trong tay bọn chúng cũng chỉ có một viên đạn, khi viên đạn này bắn đi, là bọn chúng đã tay không tấc sắt rồi, vì thế đám người Đường Thiết Chết dễ dàng thoát khỏi lao tù, những người vốn là tù nhân thoáng một cái đã trở thành sát thủ hung dữ, dưới sự suất lĩnh của Đường Thiết Chiến, kiếm sĩ Cung Đô tựa hồ đã điên hết cả lên, giết binh sĩ nước Y Lan như băm rau thái thịt, phó sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh số 66 lục quân nước Y Lan là Cừu Thị bị Đường Thiết Chiến Từ xa ném một lưỡi búa chia thành hai nửa.
Phất La Đà đã chẳng còn tâm tình mã phẫn nộ và tức giận nữa rồi, cũng chẳng còn tâm tư nào mà trách mắng nhứng tên binh sĩ chỉ biết chạy giữ mình này nữa, điều hắn phải làm bây giờ, chính là tiếp tục bỏ chạy.
Mặc dù Phất La Đà không biết Vân Đóa Thánh La vừa mới hồn bay về trời vào mấy phút trước đó, nhưng hắn biết, mất đi vật tư quân nhu, mất đi thành Kiếm Cung, dù Vân Đóa Thánh La có là thần tiên cũng chẳng thay đổi được vận mệnh toàn quân bị diệt nữa, lúc này chỉ có chạy mới là thượng sách.
- Liên đội trưởng, chúng ta phải làm sao đây?
Tựa hồ cảm giác được nguy hiểm càng lúc càng tới gần, có một số tên quan quân cấp thấp cũng bắt đầu nóng nảy bất an rồi, bọn chúng cũng không phải là đồ ngốc, cũng biết hậu quả nghiêm trọng của việc không có đạn dược không có nghiêm trọng, càng ngày càng có nhiều quan quân bắt đầu tụ tập ở bên cạnh Phất La Đà, đợi hắn đưa ra quyết định cuối cùng.
Phất La Đà mặt đanh lại, không chút do dự nói:
- Rút! Rút về hành lang Á Sâm…
Có quan quân đưa ra lời dị nghị:
- Vậy phía đặc sứ đại nhân phải làm thế nào? Chúng ta đi rồi thí sư đoàn trưởng bọn họ thảm mất …
- Nếu như chúng ta không đi, thì cũng chỉ có nước chết cùng với đám người sư đoàn trưởng thôi, đi đâu theo ai, các ngươi tự quyết định, chấp thuận theo ta trở về hành lang Á Sâm thì lập tức lên đường!
Phất La Đà không chút do dự nói, dẫn đầu bước lên con đường nhỏ quanh co trở về hành lang Á Sâm.
Sau khi do dự mấy giây, một số quan quân nước Y Lan cảm thấy bi quan suất lĩnh bộ đội cua rmình đi theo Phất La Đà bước lên con đường rút lui, sau đó, những tên quan quân do dự cũng bỏ đi, cuối cùng tất cả quân đội nước Y Lan đều đi theo Phất La Đà rút lui.
Kiếm sĩ Cung Đô khống chế thành Kiếm Cung không ngăn cản bọn chúng, mặc cho dụng tự do rời đi.
Phất La Đà vừa mới đi được chưa tới hai tiếng đồng hồ, bộ đội lính dù do Trình Thư Kiếm suất lĩnh cuối cùng cũng dẹp sạch được binh sĩ nước Y Lan cản đường, chạy vào thành Kiếm Cung, hội sư cùng với kiếm sĩ Cung Đô, được hoanh nghênh nhiệt liệt.
Tiếp sau đó Trình Kiếm Thư làm đại biểu cho Dương Túc Phong, gặp gỡ quốc vường Đường Thiết Chiên của vương quốc Cung Đô, hai bên thương lượng các việc có liên quan, quyết tâm cắt đứt đường lui của quân đội nước Y Lan, tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng trong biên cảnh nước Cung Đô.
Tiếp theo đó phi dĩnh của không quân quân LamVũ đưa tới vô số vũ khí đạn dược, vũ trang cho ước chừng sáu trăm kiếm sĩ Cung Đô, Trình Thư Kiếm một mặt phá người chỉ dấn cho kiếm sĩ Cung Đô phải thao tác súng trường Mễ Kỳ Nhĩ thế nào, một phương diện thương lượng với Đao Vô Phong và Lăng Kiếm, chú ý mật thiết động tĩnh quân đội nước Y Lan rút lui từ cửa Thiên Được.
Dựa theo dự đoán của Trình Thư Kiếm, quân đội nước Y Lan sẽ mau chóng đánh trả vào thành Kiếm Cung, nhưng trên thực tế bốn ngày sau quân đội nước Y Lan mới lề mề kéo tới, hơn nữa sĩ khí suy sụp, tựa hồ gặp phải đả kích cực lớn.
Bởi vì Lưu Thạch xưa nay đều hành động đơn đọc, tới lui đều không có dấu vết, cho nên chuyện hắn giết Vân Đóa Thánh La, bản thân quân Lam Vũ cũng còn chưa biết, đám người Trình Thư Kiếm đều chuẩn bị sẵn sàng đợi cơn thịnh nộ của Vân Đóa Thanh La.
Nhưng cuối cùng hết sức kỳ quái nhận ra, bọn họ thủy chung không nhìn thấy Vân Đóa Thánh La, tới ngay cả thiếu tướng A Huy Nam cũng tỏ ra vô cùng ủ rũ.
Thần kinh của thiếu tướng A Huy Nam đúng là gặp phải tàn phá cực lớn, hắn vốn là một người thuận theo tự nhiên, chỉ muốn bình an trải qua năm năm phục dịch rồi về hưu, nhãn nhà nghĩ ngơi, nhưng không ngờ rằng hắn phải đối diện với quyết định lớn nhất trong cuộc đời.
Sau khi Vân Đóa Thánh Loa chết rồi, tính mạng quân đội nước Y Lan còn sót lại toàn bộ liền giao vào trong tay hắn, làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào.
Không có sự tồn tại của Vân Đóa Thánh La, A Huy Nam không biết con đường về sau phải đi như thế nào, hắn định bỏ cứ điểm khe Răng Sói, chuẩn bị đưa toàn quân trở về phòng thủ thành Kiếm Cung, nếu như phát hiện ra điều không ổn, lập tức rút về hành lang Á Sâm.
Thế nhưng khi hắn rút về thành Kiếm Cung, thì phát hiện ra nơi này đã bị quân Lam Vũ chiếm trước mắt rồi, quân đội nước Y Lan vốn hết sức mệt mỏi thử phát động tấn công thành Kiếm Cung, kết quả bị liên quân quân Lam Vũ và kiếm sĩ Cung Đô sẵn sàng đón địch đánh cho tơi bời hoa lá, quân không thành quân, làm thiếu tướng A Huy Nam hoàn toàn tuyệt vọng.
Tướng quân A Huy Nam muốn kháng cự, nhưng không có vốn liếng kháng cự, muốn đầu hàn, nhưng không thể hạ được quyết tâm, chẳng còn cách nào A Huy Nam lựa chọn tự sát.
Buổi tối ngày 18 tháng 11 năm 1731 thiên nguyên, thiếu tướng A Huy Nam tuyệt vọng tự sát ngoài đồng hoang, hắn lưu lại di ngôn quân đội nước Y Lan tự tìm lấy lỗi thoát, vì thế quân đội nước Y Lan lập tức tan đàn xẻ nghé, nhưng vận mệnh của bọn chúng không tốt, trong quá trình bỏ chạy bị kiếm sĩ Cung Đô giết chết, có một bộ phận bị quân Lam Vũ giết chết hoặc bắt làm tù binh, cũng có một bộ phận không biết đi đâu, tựa hồ là làm mọi.
Quân đội duy nhất thành công tới được hành lang Á Sâm là do Phất La Đà suất lĩnh, chỉ có một nghìn hai trăm người, bọn chúng ở trên đường đi cướp bóc của cư dân đương đị không chút thương xót, cướp sách tất cả vật tư họ có, vì thế cuối cùng vùng vẫy thành công trở về hành lang Á Sâm, nhưng những kẻ đằng sau bọn chúng thì không được may mắn như thế, bởi vì bọn chúng không cướp được lương thực, cuối cùng chết đói ở trên dọc đường.
Ngày 20 tháng 11 năm 1731 thiên nguyên, đế quốc Lam Vũ đặc biệt phái đại biểu Tiêu Phương Tạ tới thành Kiếm Cung, cùng Đường Thiết Chiến thương thao việc liên quan tới vương quốc Cung Đô, hai bên nhanh chóng đạt thành công thức chức “mọi thứ theo lẽ cũ”, dựa theo quan hệ vốn có với đế quốc Đường Xuyên để xác định quan hệ mới của hai bên, tới đây vương quốc Cung Đô lại một lần nữa quay trở về trong lòng người hàng xóm phía đông.
Thế nhưng, quân Lam Vũ lại thủy chung không phát ra thông báo có liên quan tới vương quốc Cung Đô, bởi vì đêm trước chiến đấu thắng lợi, Dương Túc Phong đột nhiên nhận được một số tài liệu bí mật do ban ngành tình báo đưa tới, liên quan tới bản thân Phất La Đà, y xem xong, lập tức hạ lệnh phong tỏa tất cả tin tức có liên quan tới chiến sự cả vương quốc Cung Đô, khi có người tò mò hỏi tới, Dương Túc Phong nói đầy thâm ý:
- Ta muốn cho Phất La Đà một cơ hội.